[LONGFIC][Trans] My Bodyguard Is... My Fiancee ??[Chap 10], Yoonsic, Taeny,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 10:

TIFFANY'S POV:

Kéo cơ thể mềm mại lại gần mình, tôi mỉm cười. Trước đây Tôi chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc này. 

Nó cảm nhận giống như trái tim của tôi sẽ bùng nổ một phút bất kỳ. Tôi đoán là ở với người mà bạn “yêu” sẽ luôn luôn cảm thấy như có một cơn đau tim vậy.

Tôi từ từ di chuyển đầu của mình, tìm đường tới cổ của cậu ấy và hiên ngang hít hương thơm của nó. 

" Tae - tae. " Tôi nhẹ nhàng thì thầm, hy vọng nỗ lực của tôi về việc chọc nhột cậu ấy nhưng tiếng thở dài trong thất vọng 

khi có vẻ như thậm chí nó cũng không mang lại ảnh hưởng nhỏ đến cậu ấy.

" cậu chẳng có gì vui tính hết, Tae - - " những từ còn lại Tôi sắp sửa nói lại không được nói ra khi Tôi ngước đầu lên và nhận ra rằng tôi chỉ đang âu yếm với cái gối. 

Nếp nhăn bắt đầu tạo thành trên trán của tôi khi Tôi ngồi lên giường của mình và đưa mắt quét cả căn phòng nhưng không thấy thậm chí cái bóng cậu ấy.

Tôi rên rỉ khi thả bản thân ngồi phịch trở lại trên giường của mình.

Thành thật mà nói, Tôi thực sự thất vọng. Mặc dù khả năng chuẩn bị bữa ăn sáng của cậu ấy cho tôi đó là lý do tại sao cô ấy không bên cạnh tôi là cao, dù vậy, Tôi không thể ngăn bản thân khỏi thất vọng.

Ai sẽ không khi tất cả cuộc sống của bạn, bạn đã mơ thức dậy trên cánh tay của người yêu bạn sau khi trao tất cả mọi thứ của bạn cho anh ta .... và trong trường hợp của tôi, đó là .. err – cậu ấy.

Sau một phút hờn dỗi, Tôi chếnh choáng đứng lên và đi về phía dưới lầu nơi Tôi có thể rõ ràng thấy Taeyeon đang chuẩn bị các món ăn trên bàn.

Với tất cả những nụ cười, tôi chạy về phía cậu và ôm chầm lấy cậu ấy từ phía sau.

" Tae - tae. " Tôi thở lên cổ của cậu ấy, cọ mũi của tôi trên đó làm cậu ấy thở hổn hển. " cậu không nên rời mình. "

"Tiffa -"

" Fany. " Tôi chỉnh sửa cậu ấy. " Cũng giống như những gì cậu gọi mình đêm qua. Mình muốn cậu gọi mình là Fany. "

"......."

"Cậu không cần phải lo lắng về bữa điểm tâm của chúng ta, Tae-tae. Những người giúp việc khác có thể đảm nhận nó. 

Cậu chỉ cần ở bên cạnh mình. Cậu không biết mình muốn thức dậy trong vòng tay của cậu nhiều như thế nào đâu. "

"......."

Tôi bĩu môi: "cậu làm sao đó khiến mình thất vọng."

"......"

Tôi nuốt nước bọt khi tôi thậm chí còn không nghe thấy một phản ứng duy nhất từ cậu ấy.

Ngay bây giờ, chỉ có hai câu hỏi đang chạy trong tâm trí của tôi.

Có phải tôi bị điếc? hay cậu ấy câm?

Tôi buông lỏng vòng tay của mình trên cậu ấy và chỉ nhìn lưng của cậu ấy đang đối mặt với tôi. " Tae - tae. "

Từ từ, cậu ấy quay sang nhìn tôi.

Đôi môi của tôi sau đó ngay lập tức cong trở lên nhưng điều đó đã không ở lại lâu ngay sau khi tôi nhận thấy gương mặt đờ đẫncủa cậu ấy.

Tôi bị đóng băng tại chỗ.

Tại sao? Điều gì đã xảy ra? Tôi đã làm gì?

Tôi tuôn ra cười vụng về, hi vọng làm dịu đi căng thẳng không rõ giữa chúng tôi. Tôi chiếm lấy không gian tách biệt giữa chúng tôi và cố vòng tay quanh cổ cậu ấy nhưng cậu ấy gạt đi.

Mắt tôi mở to "Tae-tae. Tôi hoàn toàn bị sốc khi hỏi.

"Tiffany ..."

"Fany!" Tôi chỉnh sửa cậu ấy một lần nữa.

"Không!" cậu nhìn xuống "Đêm qua chỉ là một ... sai lầm."

Sai lầm?

Sai lầm!

Đó là đêm tuyệt vời! Đối với cậu ấy, đó chỉ là một sai lầm?

Tôi nhìn cậu ấy trong sự hoài nghi khi tôi đã cố gắng hết sức để giữ vững đầu gối của mình.

"Mình xin lỗi. Nếu mình có đủ sức mạnh để kiểm soát bản thân mình, điều đó không nên xảy ra. Mình thật sự xin lỗi."

"Không, Tae-tae. Đêm qua là thời điểm hạnh phúc nhất của cuộc đời mình." Tôi chân thành nói, điều đó đã làm cho cậu ấy nhìn tôi.

Đôi mắt cậu dịu lại, vì vậy tôi mỉm cười. Một nụ cười trấn an.

"Mình không quan tâm nếu cậu là một cô gái, mình không quan tâm nếu cậu là người giúp việc của nhà mình, mình không quan tâm bạn bè của mình sẽ nói gì và mình không quan tâm nếu bố mình sẽ phản đối chúng ta. 

Mình yêu cậu, Kim Taeyeon và đó là tất cả những gì mình quan tâm. "

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đẫm lệ. Cậu cố gắng mở miệng nhưng không đưa đến đâu.

Tôi mỉm cười: "Bạn không cần phải nói bất cứ điều gì, Taeyeon tôi biết. Tôi biết những gì bạn cảm thấy."

"T-Tiffany ..."

"Không phải mìnhđã nói với cậu chỉ cần gọi mình là Fany? Cậu thực sự muốn làm mình thất vọng, huh?" Tôi bĩu môi.

Bình thường, cậu ấy sẽ cười khúc khích vì nỗ lực thất bại của tôi để cư xử giống như một đứa nhóc 5 tuổi nhưng lần này thì khác, khuôn mặt nghiêm trọng của cậu ấy một lúc trước đây khi Tôi chào đón cậu ấy đã xuất hiện trở lại.

"Tiffany, chúng ta hãy hành động như không có gì xảy ra." Cậu nói bằng một giọng lạnh băng.

Tôi nâng lông mày của mình đầy lo lắng "C-Cái gì?"

"Hãy quên nó đi và giả vờ như không có gì xảy ra." Cậu chậm rãi lặp lại, từng từ một.

Tôi cắn môi dưới của mình. Tôi hơi nhìn lên để ngăn nước mắt của mình rơi xuống.

Tôi không thể khóc.

Không, ít nhất là trước mặt của cậu. Nếu cậu ấy nhìn thấy tôi khóc, cậu ấy sẽ nghĩ tôi yếu đuối và cậu sẽ không thích tôi.

Nhưng Tôi vừa mới khóc trước mặt cậu ấy tối qua. Ờ! Chính điều đó! Cậu ấy không thích tôi nữa vì cậu ấy nghĩ, 

Tôi yếu đuối và không hoàn hảo với cậu ấy. 

Không, Taeyeon-ah!

Cậu ấy sắp sửa quay lưng lại với tôi và Tôi nhanh chóng giữ cậu ấy bằng cổ tay và một lần nữa ôm cậu ấy trong cánh tay của mình. Tôi vùi đầu của tôi trên ngực của cậu ấy và ở đó, Tôi bắt đầu khóc. 

" W – cậu đang nói gì, Tae-tae là gì? C- Cậu không thể cứ đ - để mình lại như thế và bảo mình q - quên mọi thứ! "

Cậu đẩy tôi ra khỏi cậu và giữ vai tôi " " Cậu đang níu giữ điều gì, Tiffany? ! " cậu ấy hỏi, lớn tiếng.

Tôi nghĩ cậu ấy đang mất dần kiên nhẫn với tôi. Cho dù tôi cố gắng thế nào để thuyết phục bản thân mình rằng 

có lẽ cậu sẽ đồng cảm với tôi ngay cả một chút, tôi không thể để tìm thấy nó trên nét mặt của cậu ấy.

"Tình yêu của chúng ta, Tae-tae. Mình yêu cậu và mình biết cậu cũng yêu mình". Tôi thẳng thắn trả lời. 

Nếu cậu hỏi mình tìm thấy can đảm ở đâu để nói điều đó, Đó là tất cả vì quyết tâm của mình.

Xác định Taeyeon thuộc về mình.

Nghe câu trả lời của tôi, cậu ấy yếu ớt buông tay khỏi vai của tôi trượt đến bên thắt lưng của cậu ấy.

" Vậy thì cậu sai rồi,Tiffany. Mình không yêu cậu. Những gì xảy ra giữa chúng ta đêm qua là một sai lầm. 

Mình chỉ quá lố, thế thôi. Mình hy vọng cậu có thể quên điều đó và giả vờ như không có gì xảy ra. chúng ta hãy như bạn bè, Tiffany. Vì đó là tất cả những gì mình có thể cho cậu. "

Những lời nói chính chùng là đủ để phá vỡ và nghiền nát trái tim tôi thành từng mảnh, nhưng sau đó, cậu ấy vẫn thêm một từ duy nhất mà làm hỏng toàn bộ thế giới của tôi.

"Làm ơn."

******

JESSICA'S POV:

"Tại sao tôi ở đây?" Tôi thở trong sự hoang mang khi tôi thấy mình đang đứng ở phía trước của phòng vệ sĩ của tôi.

Tôi nheo mắt của mình. Nó không giống như tôi đang lập kế hoạch để đi một nơi nào đó. Yeah, đúng!

Tôi không phải trong tâm trạng để đi lang thang xung quanh sau khi những gì Tiffany và Sooyoung đã làm đối với chúng tôi hay đúng hơn là với tôi đêm qua.

Tch! Tôi chắc chắn, họ sẽ trả giá cho việc này. Họ đã làm cho tôi phải chờ đợi vô ích! Chưa kể tôi đã phải chịu đựng rất nhiều sự trêu chọc đến từ Yoona bởi vì tôi bị từ bỏ bởi những người bạn tốt nhất của tôi.

Hừ!!! Dù sao, tôi đang làm gì ở đây một lần nữa?

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt tôi trong một giây và thở dài. 

Tôi không cần bất cứ thứ gì. Tôi chỉ đi lạc. 

Lắc đầu, Tôi quay lại và cảm thấy tim tôi giật nảy lên trong sốc nặng khi khuôn mặt người hầu của chúng tôi xuất hiện trước mắt.

"Cô Jung .."

"Yah!" Tôi nửa mắng cô ấy bằng cách mở rộng đôi mắt của tôi.

" Tôi - tôi xin lỗi, Ms. Jung. Tôi - Tôi không có ý định làm cô bị bất ngờ. Tôi - Tôi chỉ m-muốn ahh. n - nói rằng có một - một

bưu kiện được gửi đến cô. " cô ấy run rẩy.

Tôi nhíu lông mày. " Bưu phẩm? "

" Y - Vâng, Thưa cô. "

Tôi trợn tròn mắt nghĩ rằng, là từ Sooyoung và Tiffany gửi tôi 1 số quà tạ lỗi.

Ừm, Tôi không thể tha thứ cho họ nhanh chóng. Món quà đơn giản không thể so với sự lúng túng Tôi trải nghiệm đêm qua. 

Tôi nhìn trừng trừng người hầu của chúng tôi lần cuối trước khi đi bộ dưới lầu để chứng minh cho sự phán đoán của mình về gói hàng. 

Nhưng khi tôi nhìn thấy một bó hoa và hộp sôcôla trên bàn, tôi biết đó không phải là từ họ.

Tôi bước về phía bàn và cầm lấy tấm danh thiếp được đặt ngay ngắn trên đỉnh của những bông hoa.

"Tôi nóng lòng muốn gặp em, Jessica

Từ: vị hôn thê của em '

Tôi gần như thả rơi tấm danh thiếp bị vò nát sau khi đọc tên người gửi là ai. Đôi mắt của tôi mở to

khi trái tim tôi đập mạnh trong lồng ngực một cách đầy giận dữ.

Chết tiệt! Tôi không có một vị hôn thê.

Ngay sau đó, tôi xé rách tấm danh thiếp thành từng mảnh và ném bó hoa ra xa. 

" Yah! Ms. Jung. "

Tôi quay sang nguồn gốc của giọng nói và nhìn thấy Yoona với một miếng bánh mì trong miệng

cô trong khi lo lắng nhìn chằm chằm vào những bông hoa.

"Hành hạ những bông hoa không làm đau đến người gửi."

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy. "Thì sao? Cô có muốn tôi làm đau cô thay thế cho nó không?"

Cô phớt lờ tôi và đi về phía bàn, mở hộp sô-cô-la "Cô sẽ không ăn thứ này, phải không?"

"Đúng vậy. Vậy thì sao ? Đừng nói với tôi là cô đang định" lời nói của tôi tự động dừng lại khi thấy

cô ấy đang làm những điều mà tôi định hỏi. Tôi trợn tròn mắt: "Đừng đổ lỗi cho tôi nếu cô bị đau bụng".

"Tại sao? Chúng không giống như có chứa chất độc. Thành thật mà nói, nó rất ngon! Muốn ăn một ít không?"

"Không, cô ăn một mình đi." Tôi trả lời khi tôi khoanh tay lên ngực, chờ đợi cho cô ấy ăn xong.

Cô nhíu lông mày của mình "Cô sẽ không nhìn tôi trong khi tôi đang ăn, phải không?".

"Tất nhiên là không!"

"Vậy thì, cô gì còn làm gì ở đây?"

"A-aahh .. K-Không có gì. Tất nhiên Không có gì - Tôi sẽ về phòng - Aish!" Tôi đập vào trán mình. Điều gì đang xảy ra với tôi vậy? Thật điên rồ!

Tôi sắp sửa phóng nhanh lên lầu thì cảm thấy một bàn tay giữ lấy cánh tay tôi, khiến tôi dừng lại.

Tôi quay đầu lại đối mặt với cô ấy.

"Chúng ta hãy đi đâu đó nha."

YOONA'S POV:

Tôi cười khúc khích khi nhìn thấy cách Jessica tức giận , sau khi đọc tấm danh thiếp. Cô giận dữ xé thẻ thành nhiều mảnh và ném những bông hoa. Thật vui mừng, cô ấy đã không làm bất cứ điều gì với sô-cô-la bởi vì tôi đang dự định ăn mà. Vâng, đó là một trong hai lý do tại sao tôi gửi cho cô ấy gói bưu phẩm. Tôi nhớ mùi vị sôcôla và tôi không thể chỉ mua một hộp cho bản thân mình kể từ khi tôi đóng giả là một cô gái nghèo không thể mua sô-cô-la đắt tiền. 

Và như vậy, tôi gửi cho cô ấy hộp socola đó, biết rằng cô sẽ không ăn nó. Một lý do khác là vì tôi thích nhìn thấy 

khuôn mặt giận dữ của cô. Nó sẽ luôn luôn là một cảnh rất dễ thương với tôi.

"Yah cô Jung." Tôi la mắng cô ấy khi tôi cắn một miếng bánh mì vào miệng "tra tấn những bông hoa thì không làm đau người gửi."

Cô ấy nhìn tôi trừng trừng. "Thì sao? Cô có muốn tôi làm đau cô thay thế cho nó không?"

Tôi cứ lờ cô ấy và đi về phía mục đích của tôi, sô - cô - la. " Cô sẽ không ăn món này, phải không? " Tôi hỏi cô ấy, chỉ để chắc chắn.

" Đúng vậy. Vậy thì sao ? Đừng nói với tôi là cô đang định?" Cô ấy trả lời. Và ngay tại thời điểm tôi 

nghe nói từ 'Có'. Tôi ngay lập tức ăn một miếng sô cô la, ném bánh mì mà tôi đã ăn trước đó.

"Đừng đổ lỗi cho tôi nếu cô bị đau bụng." cô ấy nhấn mạnh, trợn mắt.

"Tại sao? Chúng không giống như có chứa chất độc. Thành thật mà nói, nó rất ngon! Muốn ăn một ít không?"

"Không, cô ăn một mình đi." cô ấy trả lời khi cô ấy khoanh tay trước ngực và đứng ở đó đầy kiên nhẫn.

Tôi cau mày. " Cô sẽ không nhìn tôi trong khi tôi ăn, phải không? "

" Dĩ nhiên là không rồi! "

"Vậy thì, cô gì còn làm gì ở đây?"

Mắt cô ấy mở to khi má của cô ấy hiện lên sắc hồng. 

Tôi mỉm cười.

Tôi nghĩ một Jessica giận dữ sẽ mãi là cảnh tượng tuyệt nhất với tôi nhưng tôi nghĩ, 

một Jessica đỏ mặt thì còn trên cả tuyệt nhất.

"A-aahh .. K-Không có gì. Tất nhiên Không có gì - Tôi sẽ về phòng - Aish!" cô trả lời trong thất vọng.

Tôi chớp mắt khi tôi nhận thấy cô ấy quay lưng lại với tôi, sẵn sàng ra đi.

Tôi nuốt khan. Tại sao tôi cảm thấy như muốn ở bên cô ấy? Thậm chí chỉ trong một chốc lát?

Và Chúa ơi! Vì sao tôi hỏi câu hỏi đó? Không phải tôi luôn luôn cảm thấy điều đó bất cứ khi nào tôi ở bên cô ấy.

Cảm giác hi vọng thời gian sẽ dừng kêu tíc - tắc khi tôi ở bên cô ấy.

Cô đang làm gì với tôi, Jessica? Tôi không hiểu. Nếu tôi đã rơi vào trong tình yêu với cô thì đây là điều tôi vẫn còn cảm giác với Yuri?

Gác tất cả những suy nghĩ của tôi, tôi vội vàng chộp cánh tay cô ấy. 

Và khi cô ấy quay lại nhìn tôi, tôi thì thầm

"Chúng ta hãy đi đâu đó nha."

End Chap

TBC 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yoonsic