6. Suppressed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lẽ, tôi nên học hỏi từ cô gái nhỏ người Nhật kia, tự tin bộc lộ tình cảm của mình

 Tôi gõ vào tab 'gửi' trước khi bỏ điện thoại vào lại túi và  mỉm cười. Tôi hy vọng đây là một bước đệm tốt để tích lũy sự can đảm trong việc phơi bày trái tim mình cho Tiffany thấy.

Tôi luôn cố cho em thấy rằng với tôi em quan trọng đến nhường nào

Tôi sẽ để em thấy những sắc màu mà em mang đến cuộc đời tôi

Không quan trọng em có đang nghĩ gì đi chăng nữa

Tôi vẫn sẽ luôn tìm cách thể hiện cho em thấy tình cảm sâu trong tâm mình

Ôm giá vẽ đã được gấp gọn trong tay, tôi sải bước đi qua khuôn viên bệnh viện trước khi ngồi xuống 1 cái ghế trong vườn. Trái tim tôi hân hoan khi bắt gặp Tiffany đứng ở đằng xa kia, đang trò chuyện cùng 1 cô gái trẻ ngồi trên xe lăn. Cô ấy rất tận tâm với bệnh nhân,luôn gật đầu trong lúc bắt chuyện với người kia. Cô gái trẻ có lẽ bằng tuổi chúng tôi. Mặc dù trông có vẻ u sầu chán nản, nhưng tôi vẫn có thể thấy được nét quyến rũ sắc sảo của cô gái cùng làn da ngăm khỏe mạnh. Thực sự là 1 điều đáng tiếc nếu 1 cô gái trẻ với tương lai đầy hứa hẹn phải gắn liền với chiếc xe lăn như vậy. Tuy nhiên, tôi chắc rằng 1 Tiffany nhân hậu sẽ   giúp được cô ấy

 Trong lúc ngồi chờ, tôi rút tập giấy cùng cây bút chì của mình ra. Từ những đường nét cơ bản đến chi tiết, tôi chầm chậm phác họa hình ảnh Tiffany đang khích lệ bệnh nhân của mình. Thỉnh thoảng lại ngước đầu lên, tôi đặt tất cả sự chú ý   vào niềm yêu thích của tôi mà không để ý có người tới gần cho đến lúc nghe thấy chất giọng quen thuộc

 "Hình ảnh xinh đẹp cháu vẽ là ở đằng kia  ..." Tôi quay đầu nhìn sang hướng giọng nói trầm thấp phát ra, là bác Lee, bố của Sunny cũng là  giám đốc của bệnh viện lớn nhất ở Seoul.

 Tôi lập tức đứng bật dậy cúi đầu chào ông ấy

 "Taeyeon ah ... Cháu rất thích vẽ đúng không? Bác có treo 1 bức vẽ của cháu mà Sunny tặng bác ở trong phòng ấy. Bác luôn  thấy tràn đầy năng lượng mỗi khi ngắm bức tranh hoa hướng dương của cháu. "

 Tôi rụt rè gật đầu đáp lại giống như lúc nãy mình đã ngoan ngoãn cúi chào . Tôi bồn chồn xoay cây bút chì trong tay còn tay kia thì cầm bản phác thảo lỡ dở   , che nó bằng 4 ngón tay của mình . Mặc dù vậy, bác Lee vẫn cẩn thận rút tập vẽ từ tay phải của tôi trước khi nhìn nó đầy thán phục

 "Cháu có muốn vẽ 1 bức tặng cho bệnh viện không? Vẽ những hình ảnh thể hiện góc nhìn khác nhau về công việc cuộc sống thường nhật của các tình nguyện viên, nhân viên và bệnh nhân. Bác chắc rằng cháu có thể làm tốt việc giúp mọi người thấy rõ một môi trường ấm áp và chu đáo của bệnh viện này. "

 "Vâng,cậu ấy có thể ạ!" Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tiffany đi lại chỗ chúng tôi và quàng tay quanh vai mình

 "Em tin tưởng Tae, Taeyeon." Cô ấy nháy mắt với tôi rồi quay sang cười với bác Lee

 Niềm tin trong tôi được thúc đẩy nhiều hơn bằng những ngôn từ đầy   cảm hứng từ cô ấy. Sao lời nói của Tiffany luôn có sức ảnh hưởng và sự tin tưởng nhiều đến vậy nhỉ?

 Sau khi nhìn vào đôi mắt hình trăng khuyết của cô ấy lần nữa,tôi quay đầu sang   bác Lee rồi gật đầu chấp nhận yêu cầu đầy thử thách của ông ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net