[LONGFIC][TRANS] Sica - napped [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: SOSHIsaid @ soshified.com (tác giả fic More Everyday)

Translator: Chop @ soshivn.com - [email protected]

Editor:: Tejinashi@ soshivn.com

Original Link: http://soshified.com/forums/index.php?showtopic=23942

Category: Romance, Action

Pairing: YulSic

Link post :http://www.soshivn.com/forums/index.php?

Rating:16+

Ongoing

Sica -napped

Prologue

Cũng như mọi buổi sáng khác vào lúc 8 giờ, tôi tỉnh giấc trong tiếng kêu inh ỏi của cái đồng hồ báo thức, chỉ khác ở chỗ hôm nay có thêm 1 cơn đau đầu nữa. Với tay làm im bặt cái “nguồn gốc của tiếng ồn” đó, tôi đá tung chăn, ngồi dậy trên giường và tự massage đầu mình .

Khi cảm thấy ổn, tôi bước xuống, chân đá phải một lon bia rỗng. Ugh … Nếu muốn thức dậy như thường ngày, thì đừng có mà uống nhiều bia nữa. Tôi tự nghĩ. Mình đã uống bao nhiêu nhỉ ? Năm hả ? Đâu, chắc phải hơn chín. Thôi, đếm tới 5 thôi. Vậy là hôm nay phải đi bộ thêm 1 tiếng nữa, nếu không sẽ có 1 cái bụng bự đầy bia mất.

Tôi cúi người xuống nhặt cái thứ chướng mắt trong căn phòng gọn gàng của mình mà cảm thấy như máu đang dồn hết lên não. Chờ một lúc cho cơn choáng qua đi, tôi ném cái “ngọn nguồn của một buổi sáng bất thường” đó vào sọt rác.

Dọn dẹp hết mớ quần áo mình vứt bừa ra đất tối qua vào tủ, tôi uể oải bước tới phòng tắm và mở cửa ra.

Nhìn tôi trong gương mà phát ớn: tóc rối bù, mascara chảy từa lưa, son môi lem nhem, còn khuôn mặt thì trắng bệt. Trông y như là Joker. Tôi thề , tôi sẽ không bao giờ đụng đến bia nữa.

Điều tôi cần bây giờ được đắm mình dưới những làn nước được phun từ chiếc vòi hoa sen để xoa dịu những thứ khó chịu trên người. Nhưng ngay khi vừa kéo rèm, nhanh như cắt, một bóng người lao thẳng vào tôi, tiếp theo đó là một tiếng kêu muốn thủng màng nhĩ.

“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh” tôi la lớn trong sự ngạc nhiên, với giọng cao nhất có thể.

Cô ta đẩy mạnh làm tôi bị mất thăng bằng, ngã ngược về phía sau.Tay tôi quờ quạng cố nắm lấy 1 thứ gì đó nhưng 1 tay đã bi trượt khỏi bồn tắm còn tay kia thì cũng chẳng giữ được gì cả. Quơ tay một hồi, tôi nắm được một vật gì đó cũng có vẻ chắc chắn. Nhưng khi cái lưng đập mạnh xuống sàn, thì tôi biết mình đã ngã rồi … cộng thêm cô gái có tiếng thét ca heo đang ở nằm trên người của mình .

“Đừng có mà la nữa đi” , tôi lấy tay cố bịt miệng cô ta, nhưng vô ích.

Có tiếng kéo cửa phòng tắm, và 2 cô gái hối hả chạy vào.

“Có chuyện gì vậy ? Tụi mình nghe có tiếng la ?“ Cô gái cao hơn nhìn xuống dưới sàn, và thấy tư thế kỳ cục của tôi- chúng tôi “ À, cậu đã thấy cô ta rồi ha …”

“Unnie, em đã nói chị không nên để cô ấy ở đây mà!” Cô bé kia la lên

“Thì chị đã hỏi Yuri rồi mà” Rồi cô ấy chỉ ngón tay về phía tôi “và cậu ấy bảo là nhốt đại cô ấy vào phòng tắm.”

”Unnie, cửa này làm gì có khóa, nó là cửa trượt mà . “ Cô bé trượt trượt cái cửa để chứng minh lời mình nói. “ Em cứ nghĩ trong cả tấn thứ mà chị ăn, phải có thứ gì đó bổ cho não chị chứ …”

Người được kêu bằng unnie đẩy vào vai cô bé “Yah, em thông minh quá ha, vậy sao tối qua lại đồng ý hả ?“

“Thôi thôi, mau đưa cô ta ra khỏi đây đi, không thì unnie sẽ giết chị vì sự ngu ngốc của chị đó.”

Cả hai đi tới phía tôi và kéo cô gái lạ mặt lên, ngay lúc đó, tôi chợt nhớ ra mình đang … không có mặc gì cả. Tôi giữ chặt eo của cô gái lạ mặt, cố che đậy mình .

“Trời ơi, thôi chết rồi! Cái mặt nạ…”

“Mặt nạ chi vậy, unnie?”

“Tụi mình quên đeo mặt nạ che mặt rồi !”

“Hay quá ta! Thế mà chỉ số IQ của unnie lại có thể sánh với ---“

“SooYoung ! Yoona “ Tôi cắt ngang cơn tranh cãi của họ “Đi ra ngay đi ! Đi ra! Đi ra” Tôi thét lên hết mức có thể “ Hai người sẽ phải giải thích chuyện này với tớ sau đó !”

Tôi nhìn theo và nằm bất động gì cho tới khi chắc rằng 2 người họ đã đi khỏi phòng. Tôi lăn người qua để cô gái ở dưới mình và với tay lấy cái khăn tắm. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô ta - bây giờ thì hết hét nữa rồi, tôi biết rằng mình đang bắt bắt đầu một buổi sáng hoàn toàn kỳ lạ và bất bình thường nhất mà tôi từng gặp.

*******************************************

Chapter 1

Tôi đi đi lại lại, liếc mắt với hai đứa nhóc đang ngồi trên ghế và cố phân tích lại những gì chúng vừa nói.

“Để mình làm rõ ràng chuyện này nhá. Chính mình là đứa đã gợi ý cho chúng ta đi bắt cóc con gái của đồng sự mình , vì ông ta đã ăn cắp nghiên cứu chữa bệnh ung thư của mình sau khi đã đá mình khỏi nhóm nghiên cứu trước mặt ban lãnh đạo hiệp hội y dược . Nhưng các cậu không thấy là lúc đó mình đang say sao hả?” . Tôi đưa tay chải mái tóc đen dài bồng bềnh của mình . Mắt tôi ghim vào đứa em gái đang cúi mặt xuống rồi chuyển sang người em họ cao ráo của mình , chờ câu trả lời từ một trong hai.

"Một phần của nghiên cứu chữa bệnh ung thư … “ - Em tôi lên tiếng trả lời

Mắt tóc đột ngộ mở to (trợn mắt), làm cho Sooyoung phải đứng bật dậy khỏi ghế.

Tôi trợn mắt, làm cho Sooyoung phải đứng dậy khỏi ghế.

“Bình tĩnh đi mà Yuri” Sooyoung vỗ nhẹ vào lưng tôi “Để tụi mình làm nước Ma cho cậu nha, cậu luôn thích uống thứ đó vào mỗi buổi sáng mà”

“MÌnh không cần nước Ma ! Mình muốn mọi chuyện phải được giải quyết ngay !” Tôi chỉ trỏ tay mình “ Mà làm sao hai người có thể làm được điều đó ?”

Sooyoung khoác vai tôi .“ Thì cũng có khó gì đâu. Cậu biết là mình có chỉ số IQ ngang với Enistein và Yoona thì có khả năng diễn xuất tuyệt vời, nên tụi mình qua mặt bảo vệ dễ như trở bàn tay. Mà, cô ta lại ngủ say như chết. Tụi mình chỉ cần thuốc cô ấy một lần nữa là êm xuôi đem chiến lợi phẩm trở về.”

Tôi cần vài viên Tylenol cho cái cái đầu đang lùng bùng càng lúc càng dữ dội của mình . Xoa xoa thái dương, tôi đi vào nhà bếp, ngang qua con tin đang bị còng tay vào cái lò vi sóng. Yoona và Sooyoung lẽo đẽo đi đằng sau và khi thấy tay tôi với lên tủ thuốc, họ biết chính xác thứ tôi đang muốn mà chẳng cần tôi nói ra. Tuy Sooyoung là em họ của tôi, nhưng cả ba chúng tôi thân nhau như chị em ruột. Chúng tôi có thể nhận thấy được suy nghĩ của nhau và biết được người kia đang có cảm giác như thế nào. Từ sau khi ba mẹ mất, hai người họ là tất cả những gì tôi còn lại cho 2 tiếng “gia đình”.

Yoona mở nắp chai nước, Sooyoung thì bỏ một viên thuốc vào tay tôi. Tôi nhìn vào lòng bàn tay mình - vẫn đang mở

“Ahhh ! Uh uh, đúng rồi, một viên không đủ, phải hai mới đủ ,à ha. “ Cậu bỏ thêm một viên nữa vào tay tôi . “ Một viên cho cơn say tối quá, và một cho tình cảnh éo le của chúng ta bây giờ.”

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, rồi lại nhìn xuống 2 viên thuốc và chai nước. Tôi nhăn mặt vì cái dư vị của viên thuốc đắng. Mỉa mai thay, cho dù có là bác sỹ hay nhà nghiên cứu, tôi cũng chẳng bao giờ thích uống thuốc cả. Uống cạn ly nước Ma đã được pha sẵn, tôi cảm thấy vị đắng tan dần. Càng tức cười hơn, khi tôi thấy vị của Ma dễ chịu hơn vị Tylenol nhiều.

Tôi quay sang nhìn cô gái yếu đuối, đang cố giật mạnh khỏi cái lò nướng để trốn thoát.

“Yah! Nếu mà cô làm bể, thì tôi sẽ tính cô $5000 đó !” Tôi xoay người lại với 2 đứa lộn xộn bên cạnh mình “Giờ chúng ta phải làm gì đây? Hai người có tính là sau khi mang cô ta về đây rồi thì sẽ làm gì tiếp không vậy hả ?”

“Àh , thật ra tụi mình chưa nghĩ tới điều đó … tụi mình chỉ làm theo yêu cầu thôi. ”

“Phải unnie à. Tụi em chỉ muốn làm chị vui … “ Yoona nói thêm

Tôi giơ hai tay lên trời, hết giữ nổi bình tĩnh rồi “ Lúc đó mình đang xỉn ! Mà sao hai người không đi bắt cóc David Beckham hay Daniel Henney đi hả? Chúng ta cũng có nhắc tới họ nữa đó! “

“Vì họ không làm mất mặt câu trước hội đồng y dược, và họ cũng không ăn cắp những gì có ý nghĩa với cậu “ - Sooyoung cố giải thích với tôi

Yoona nhẹ ngàng đặt tay lên vai tôi “ Tụi em làm vậy để cho cha cô ấy biết được cảm giác khi mất đi thứ quan trọng với mình là như thế nào “

Khung cảnh vào buổi họp hôm trước hiện ra khiến tôi nhớ lại người thầy- người cộng sự, và là một người bạn mà tôi hết sức tin tưởng đã xỉ vả vào mặt tôi ra sao khi tôi trình bày phát hiện của mình trước ban lãnh đạo. Rồi sau đó, ông ta đá tôi ra khỏi nhóm nghiên cứu, viện lý do rằng tôi còn quá trẻ, thiếu khả năng và chỉ biết biết lãng phí tài nguyên. Hai giờ sau khi đã niêm phong được toàn bộ phòng lab và những nghiên cứu mà tôi vất vả làm ra, ông thì ông ta lại công bố mình đã tìm được cấu tạo DNA của bệnh ung thư. Tôi nhớ như in khuôn mặt của ông ấy đã phủ ngập kênh TV của quốc gia ra sao, mọi người tán dương ông đã có một phát hiện vĩ đại như thế nào

Tôi không quan tâm chuyện ông ấy lấy mất thành phẩm của mình , nhưng sự phản bội của ông ta mới là thứ khiến tôi cảm thấy đau nhất. Ông như người cha của tôi, chỉ dạy cho tôi tất cả những gì ông biết.

Nhưng dù tôi có muốn trút giận lên con gái của ông đang bị tôi giam giữ đến thế nào, thì tôi cũng không thể.

“Mình nghĩ là mình nên giết cô ta đi. “

”Hả? “ Tôi và Yoona đều ngạc nhiên trước lời nói của Sooyoung

“Cô ta thấy mặt tụi mình rồi, còn biết cả tên nữa. Đâu còn sự lựa chọn nào nữa đâu , “ Sooyoung lập luận.

Ngay lúc đó, con tin của chúng tôi van nài “Làm ơn đừng giết tôi. Tôi sẽ làm bất cứ đều gì các người muốn. Tôi hứa. Cha tôi sẽ đứa cho các người thật nhiều tiền. Làm ơn ! Thả tôi đi ! Tôi hứa sẽ không nói với ai chuyện này đâu. Làm ơn đi mà !”

“Sooyoung à, chúng ta không thể --“

“Đừng có lo Yuri.” – Sooyoung hạ thấp giọng xuống . “Tất nhiên là chúng ta không giết cô ấy. Luật bắt cóc 101, không được để con tin biết mình là những tên bắt cóc tử tế, bằng không họ sẽ không sợ mình .”

”Haha, nghe cũng có lý đó Unnie”

Tôi ấn vào trán của Sooyoung “Ouch, Yuri à. Mình chỉ nói chơi thôi, tụi mình sẽ thả cô ấy sau mấy bữa nữa.”

Đau tim quá, mà mới là ngày đầu thôi đó, không biết mấy ngày sau thì sẽ ra sao nữa.

“Được rồi, cứ như vậy đi. Giờ mình đi tắm và bắt đầu lịch làm việc mọi ngày của mình . Mà cái lịch đó đâu rồi nhỉ ?” – Tôi hỏi

“Hình như trong phòng cậu, “ Sooyoung trả lời tôi với giọng bình thường và khi tôi bắt đầu quay bước rời khỏi, bỏ lại hai người họ cùng với con gái của thầy tôi thì Sooyoung đột nhiên hét lên “ Nhưng mà mình nghĩ không cần phải thêm ngày giết cô ta vào lịch đâu. Chúng ta sẽ tra khảo cô ta cho tới chết mới thôi.”

Đi ngang qua cô gái tóc nâu, tôi có thể thấy mưu kế của Sooyoung hiệu nghiệm tới cỡ nào. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, và cô ta càng cố gắng kéo mạnh để thoát ra hơn nữa. Cổ tay và mắt cô ta sưng đỏ lên vì cố gắng hết sức để trốn thoát.

Thấy cảnh đó, tôi không thể ngăn mình quay lại. Cầm lấy hai tay cô ấy, tôi xoa tay mình vào cổ tay cô.

“Cô tên gì?” Tôi nhẹ nhàng hỏi .

Có vẻ như đã bớt xúc động hơn, nhưng mà giọng cô vẫn run run sợ hãi “ Je … Jess-“ Cô nói một cách khó nhọc “Jessica”

“Yuri !” – Tiếng la của Sooyoung làm tôi tỉnh giấc, cắt luôn cả luồng điện giữa mắt tôi và Jessica “ Luật bắt cóc 101! “ – Cậu ấy nhắc nhở tôi.

Phải rồi, tôi phải cư xử tàn nhẫn chứ. Tôi cố gắng để không cười “ Đừng có mà kéo cái lò nướng đắt tiền của tôi nữa, nếu không thì … nếu không thì … “ Tôi không nghĩ được gì tiếp theo, không nghĩ được gì đáng sợ để dọa cô ấy. Nếu không thì sao? Tôi là một bác sỹ tốt mà, tôi không biết gây ra vết thương, tôi chỉ biết chữa lành vết thương thôi.

“Nếu không thì unnie sẽ chặt tay cô đó” – Yoona từ đâu la lớn

Mặc dù là Yoona có một gương mặt biết diễn, nhưng tôi biết nó đang cười lăn lộn bên trong.

---

Sau khi tắm xong, tôi mở lịch làm việc của mình xem những việc cần làm. Uhm, theo như lịch, thì tôi phải đến phòng lab làm việc cho tới 10 giờ tối. Nhưng sau sự việc hôm qua, tôi đã không còn trong nhóm nghiên cứu nữa. Tôi lấy bút đỏ gạch phần cũ đi và thêm vào mục mới.

9:30am: đi bộ buổi sáng

11:30am: cho con tin ăn trưa.

12:00pm: làm việc tại phòng nghiên cứu tại nhà

6:00pm: chuẩn bị bữa tối cho 2 nhóc và con tin (tìm xem cô ta có bị dị ứng món gì không)

8:00pm: tiếp tục nghiên cứu

10:00pm: tắm và đi ngủ.

Nhìn vào lịch làm việc mới hôm nay, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn.

Chapter 2

Bây giờ đã là 1 giờ trưa rồi mà vẫn chưa đi bộ buổi sáng được nữa. Tất cả chỉ vì con tin của chúng tôi đã tìm cách chạy trốn đến 2 lần. Lần đầu, cô ta đã kéo đứt tay cầm của cái lò vi sóng và cố tẩu thoát ra sau vườn. May mắn là lúc đó Sooyoung cũng đang đi kiếm cái gì đó để ăn tiếp sau bữa sáng nên đã phát hiện kịp và bắt cô ta lại.

Sau đó, cả ba chúng tôi còn phải khiêng cô ta vào phòng khách để đảm bảo con tin luôn trong tầm nhìn của mình. Cho an toàn hơn, ngoài trừ trói tay chân ra, Sooyoung còn buộc luôn tay con tin vào tay mình. Nhưng do bỏ học từ sớm để theo đuổi câu lạc bộ công nghệ máy tính, nên nút thắt số 8 của Sooyoung cũng chỉ giống như nút số 0,Jessica đã thừa cơ hội đó để thoát tay và chạy nhanh ra cửa chính.

Tuy nhà hàng xóm gần nhất cũng phải cách đó vài dặm, nhưng chúng tôi không thể mạo hiểm để người đi đường nhìn thấy con tin của mình. Cho nên lần này chúng tôi rút ra kinh nghiệm rằng phải nhốt cô ấy ở một chỗ nào mà chúng tôi vừa có thể thấy cô ta, vừa không để cô ta có đường chạy thoát. Và nơi duy nhất thích hợp chính là phòng thí nghiệm của tôi ở dưới tầng hầm. Cách duy nhất để cô ta tẩu được là tốn 5 năm để đào đường hầm ra ngoài hoặc là chạy ngang qua phòng khách nơi 3 kẻ bắt cóc đang nằm la liệt trên ghế, mệt nhoài sau cuộc đuổi bắt.

“Làm sao mà hai người có thể đem được cô ta về lúc đang xỉn vậy ? Bây giờ tỉnh táo mà còn mệt muốn chết?” Tôi vừa nói vừa ôm lấy cái tay cầm của lò vi sóng đắt tiền tội nghiệp.

“Unnie, lúc đó cô ấy ngủ say như chết, có làm gì cũng không thèm mở mắt ra cơ mà” em gái tôi trả lời mà thân người nó thì muốn rớt khỏi ghế.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen bắt đầu kéo đến. Thôi quên chuyện đi bộ đi, mình đã trễ mất 4 tiếng so với kế hoạch rồi. Giờ có lẽ nên đi chuẩn bị bữa trưa thì tốt hơn.

Tự ép mình đứng dậy khỏi ghế bành, tôi uể oải đi tới tủ lạnh, bỏ lại hai đứa nhóc đang nằm mệt mỏi ở phòng khách. Hai đứa nó thì chỉ biết ăn thôi, nếu tụi nó mà biết giúp tôi thì tốt biết mấy.

Mở cửa tủ lạnh ra, tôi cố nhìn xem có cái gì để nấu cho hôm nay hay không. Ngăn trái cây thì trống rỗng, ngăn rau quả cũng y chang. Tôi thò tay cầm hộp sữa lên, cũng rỗng nốt. Cả hộp nước cam cũng trống không luôn. Bà cố nội hai cái đứa Shikshin này!

“Sooyoung!” Tôi hét lên “Tại sao cậu lúc nào cũng ăn hết đồ ăn trong nhà tớ vậy hả!”

Tôi tức giận đi ra phòng khách thì thấy Yoona và em họ mình đang mặc áo khoác vào “Hai người đang tính đi đâu vậy ?” Tôi hỏi, vừa lúc có một tia chớp xẹt ngang nhà.

“Tụi mình đi mua đồ ăn trữ phòng cơn bão sắp tới” Sooyoung nháy mắt với tôi “Mà đừng có nói là tớ ăn hết mọi thứ nha, vẫn còn mấy quả trứng trong tủ lạnh đó”

Nói rồi cô lấy chìa khóa xe trên bàn và đi khỏi, Yoona chạy theo.

“Oh unnie, đây là chìa khóa cái còng tay.Chị biết là chị hay đãng trí rồi đó, nên có gì thì hãy đeo nó vào cổ luôn đi nha.” Yoona ném chìa khóa và tôi chụp nó dễ dàng chỉ bằng một tay.

”Mà khoan, hai người không thể để mình lại với con quái vật bất trị đó được !” Tôi la với theo, nhưng đã muộn rồi. Tôi nghe có tiếng xe quay bánh đi trước khi mình dứt lời.

----

Không có gì khác để làm ngoài trừ dọn dẹp nhà và chiên trứng chuẩn bị bữa trưa. Gõ nhẹ ngón tay mình trên ghế khi đang suy nghĩ, tôi quyết định sẽ chuyển lịch làm việc hôm nay qua ngày mai. Từ bây giờ, công cuộc bắt cóc phải có tổ chức hơn. Cho Jessica ăn 3 bữa một ngày, đảm bảo cô ấy có thời gian vệ sinh cá nhân. Và tất nhiên là cô ấy phải được giam ở một chỗ khác khi tôi làm thí nghiệm nghiên cứu trong phòng lab. Một chỗ nào phải có đủ ánh sáng mặt trời, để cô ấy có thể hấp thụ được vitamin D.

Sau khi đặt đĩa trứng chiên lên bàn ăn, tôi đi xuống dưới hầm để kiểm tra “vị khách” của mình

”Jessica?” Tôi cất tiếng gọi trong căn phòng yên lặng.

Khi tới gần cái giường mà mình thường ngủ lại khi làm việc khuya, tôi nghe có tiếng nấc khẽ.

“Jessica à, cô không sao chứ? “ Tôi ngồi xuống và hỏi cô ấy

Môi run run,cô tránh nhìn vào mắt tôi, cô đưa tay qua lại liên tục như cố để cưa đứt thanh chắn đầu giường.bằng chính cái còng tay đang khóa mình.

Yuri ngốc, làm sao mà cô ấy không sao được cơ chứ ? Cô ấy đang bị bắt cóc và lo sợ mình sẽ bị giết bởi ba tên khìn khìn

Tôi thở dài, và quay người đứng dậy.

Một giọng nói nhẹ nhàng và yếu ớt nhất mà tôi từng được nghe vang lên “Đợi đã …. Tôi xin cô, làm ơn đừng bỏ tôi lại trong bóng tối.”

Tôi đứng chết lặng trong tiếng khóc nức nở của cô gái. Gõ gõ ngón tay vào chân mình, bây giờ chắc cô ấy đói lắm, nhưng tôi không nên mở khóa cho cô ấy. Có thể cô ấy đang đóng kịch, tôi phải chờ tới khi Sooyoung và Yoona về, có cả 3 đứa thì chắc ăn hơn. Hoặc là tôi có thể đem thức ăn xuống đây. Đúng rồi, cứ làm vậy đi.

Tôi nhấc chân chuẩn bị lên lầu thì giọng van xin của cô lại khiến tôi dừng bước.

“Làm ơn …”

Dù biết mình sẽ hối hận, nhưng tôi vẫn quay lại cởi trói chân, lấy chìa khóa đang đeo trên cổ để mở khóa cho cô ấy. Tôi tra hai tay cô vào còng, rồi cầm sợi dây xích ở giữa rồi dẫn lên lầu với mình.

“Cảm ơn,” Tôi nghe thấy giọng cô ấy thì thầm

Khi lên tới phòng khách, tôi để cô ấy ngồi trên ghế và đưa khăn giấy để cô lau mắt. Chỉ tay vào đĩa đồ ăn trước mặt, tôi hỏi “Cô thích ăn trứng không? ”

Cô ấy gật đầu lên xuống như một đứa trẻ.

Tôi đi vào lấy một cái nĩa cho cô, nhưng nghĩ kỹ lại, một cái muỗng thì tốt hơn. Đỡ nguy hiểm hơn nếu cô dùng nó tấn công tôi. Tôi quyết định như vậy, bỏ cái nĩa lại rồi với tay lấy cái muỗng. Vừa quay người lại, tôi thấy mặt mình đang đối diện mặt của Jessica

“Woah ! Cô đi khẽ thật đấy !” Tôi ngạc nhiên

“Yuri phải không ?”

Tôi gật gật đầu

“Cô biết không, cô không tệ như hai người kia,” vừa nói, cô ta vừa tiến lại gần tôi trong khi tôi lùi dần tới lúc cảm thấy lưng mình đụng vào thành bếp

Cô ấy quàng tay qua cổ tôi, và khẽ đưa đầu tôi lại gần hơn. Theo bản năng, tôi cầm cái muỗng trong tay như mộtj vũ khí tự vệ.

“Mình đang định làm gì vậy nè ?” Tôi tự hỏi bản thân, trong khi cô gái kia đang cười nhạo vũ khí tự vệ vô tích sự của tôi.

Cô khẽ di chuyển những ngón tay sau gáy tôi, ranh mãnh chạm từng chỗ từng chỗ một. “Không có gì …” – giọng nói quyến rũ chết người, đôi mắt thì đang chần chừ ngừng lại tại môi của tôi.

“Tôi … tôi … tôi có bạn trai rồi đó nha “ – Tôi nói hy vọng sẽ cắt đứt cô ấy khỏi cái suy nghĩ điên rồ đang có.

Cô ấy quay mặt nhìn tôi “Thì đã sao nào ? “ và ngay sau đó, môi cô ấy chạm vào môi tôi.

Tay buông cái muỗng ra để vòng tay ôm eo cô ấy. Cái hôn thêm cuồng nhiệt, những ngón tay cô chuyển dần xuống cổ tôi.

Tôi không biết chuyện gì với mình nữa, tôi đáp lại nụ hôn một cách mãnh liệt, tim tôi đập loạn cả lên khi cảm nhận được lưỡi cô ấy đang trong miệng mình

Nhưng ý thức đã kịp quay trở lại khi tôi vừa nghe một tiếng click. Chết, bị lừa rồi.

Tôi sờ tay quanh cổ và chạy ngay ra phòng khách để bắt cô ta lại. Cô ta biết tôi đeo chìa khóa trên cổ, cô ta BIẾT.

Jessica cầm lấy cây đèn trên bàn, ném về phía tôi. Tôi né được và bay người tới, khóa chặt cô ta xuống cái ghế bành.

Khi tôi vừa bắt được tay cô ta thì mặt cô ấy tiến tới gần tôi hơn và cố hôn tôi một lần nữa .

“Nè nè, đủ rồi nha.” Tôi khóa cái còng đang nằm lỏng leo trên eo cô ấy vào tay mình.

“Vậy mà tôi cứ nghĩ là cô thích lắm chứ “ Cô ta trả lời với một giọng ngây thơ (vô số tội).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net