Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Unstoppable Tears

“Bởi vì tớ sẽ yêu mỗi mình cậu cho dù điều đó thật đớn đau…” 

-Jessica - Unstoppable Tears.

‘Anh cảm thấy sợ hãi, sợ hãi yêu’

Cô ấy nhìn sâu vào mắt tôi khi bài hát kết thúc. Giờ đây điệu nhạc đã hết nhưng chúng tôi vẫn nhìn nhau. Tôi thật mong mình có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy đang cố làm điều gì kia chứ?

Đợi đã, có phải là cô ấy đang nói với tôi rằng cô ấy…

.. đã yêu tôi?

Không thể nào.

Chắc là tôi mất trí rồi mới nghĩ cô ấy yêu tôi. Chỉ mới hai tuần thôi và theo như bác sĩ tình yêu Sooyoung, đó chỉ mới là giai đoạn khởi động của một mối quan hệ. Dù tôi chẳng thể nào nhận ra sự khác biệt của các giai đoạn. Mà rốt cuộc là mấy giai đoạn chứ?

“Yuri..” Tiffany đột nhiên gọi.

Giọng nói ngọt ngào của cô ấy làm tim tôi giật mình và nó bắt đầu đập nhanh như thể nó bị kích bằng máy rung tim vậy. Tôi có thể nghe tiếng đập trong lồng ngực như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Má tôi nóng lên và tôi chắc rằng nó đã chuyển sang màu hồng. Tôi muốn duy trì vẻ điềm tĩnh nhưng không thể giấu vào đâu được.

Cô ấy tiếp tục nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh. Khoan đã, đó là nước mắt sao?

Vẻ điềm tĩnh của tôi giờ không cần thiết nữa. Tôi hắng giọng.

“Fa-Fany, có phải cậu..”

Tôi dừng lại, không biết lúc này làm thế có đúng không nữa, nhưng tôi muốn hỏi cô ấy cảm giác mà cô ấy có với tôi, nếu như cô ấy thật có cảm giác đó. Đây có thể là bước ngoặc trong mối quan hệ khã dĩ của chúng tôi.

Tôi nuốt khan, cố thu hết sức mạnh để tiếp tục. Đánh cược với sự kiêu hãnh của mình tôi nói.

“Có phải cậu đang muốn nói là cậu…ờ..chúng ta…

“HAHAHAHA!” đột nhiên cô ấy cười lớn.

Những hành khách khác trên xe buýt giật mình rồi tất cả đều liếc nhìn chúng tôi với ánh mắt khó chịu. Tôi khẽ cúi đầu với họ, miệng nói ‘xin lỗi’ từ chỗ ngồi.

Tiffany cuối cùng cũng ngưng cười khi tôi nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy có vẻ bình tĩnh hơn một chút khi tôi khẽ vuốt tay cô ấy. Cô ấy cười nhiều đến nỗi nước mắt bắt đầu lăn trên má. Tôi không chắc là cô ấy đang khóc hay đang cười nữa.

“Ôi trời ơi, Yuri ah..” Cô ấy lẩm bẩm.

Tôi lấy khăn tay ra rồi nhẹ lau đi nước mắt trên má cô ấy. Cô ấy nhìn tôi mỉm cười, tận hưởng việc tôi đang làm vì cô ấy.

Tớ sẽ lau những giọt nước mắt của cậu bất cứ khi nào, Fany ah.

“Sao cậu trở nên nghiêm túc vậy?” Cô ấy hỏi.

“Hả?”

Cô ấy bật tiếng thở dài.

“Như mong đợi, việc này không ảnh hưởng được cậu.”

Tôi nhíu mày khó hiểu.

“Gì cơ? Tớ đang không hiểu nè. Cái gì không ảnh hưởng tớ?”

“Hmm..cậu vẫn còn nhớ vụ cá cược của chúng ta chứ?”

“Vụ cá cược?”

Tôi lắc đầu. Đầu óc tôi trống rỗng.

“Tớ sẽ thắng nếu làm cậu khóc đấy?”

“Oh, là vụ đó à?”

Cô ấy hào hứng gật đầu. “Ừ, là nó!”

“Bài hát cậu nghe là bài hát buồn mà tớ thích. Tớ để cậu nghe nó hy vọng là sẽ làm cậu cảm động, nhưng…như mong đợi nó chẳng ảnh hưởng gì dù là một chút.”

“Ah..thật sao?”

Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy thất vọng.

“Có lẽ thật sự có gì đó không ổn ở cậu hay tuyến lệ của cậu. Cậu chỉ nhìn tớ với gương mặt đẹp trai nghiêm nghị đó.” Cô ấy giải thích, khẽ bĩu môi.

Tôi không nhịn được mà bật cười.

“Cậu nghĩ là tớ đẹp trai? Đây là lần đầu tiên có ai đó nghĩ thế về tớ đấy.”

Cô ấy đáp lại bằng ánh mắt tươi sáng. Tôi chết mất.

“Vậy là tất cả đều vì vụ cá cược sao?” tôi hỏi trước khi đắm chìm trong đôi mắt cười thu hút ấy.

“Dĩ nhiên, cậu nghĩ là gì chứ?” Cô ấy nói rồi ghé sát để lấy tai nghe ra khỏi tôi.

Gương mặt cô ấy thật gần, tôi có thể ngửi được mùi kẹo cao su bạc hà trong hơi thở cô ấy. Tôi liếc nhìn cô ấy và ánh mắt lập tức tập trung vào đôi môi kia.

Tôi nuốt xuống.

Chỉ có chúa mới biết tôi khó khăn thế nào để chống lại cảm giác muốn hôn đôi môi của cô ấy.

“Tớ đã nghĩ.. ờ thì..

Tôi nhanh nhìn sang chỗ khác.

..không có gì. Dù sao đi nữa, cậu cũng thua rồi.”

**

Tối nay tôi thật sự rất hồi hộp.

Tiffany và tôi đang ngồi ở bàn ăn nhỏ trong căn hộ của tôi. Tôi nhìn cô ấy nhai muỗng cơm với vẻ lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô ấy thử thức ăn tôi làm và đây cũng là lần đầu tiên tôi nấu ăn cho người khác ngoài gia đình và Sooyoung.

Cô ấy nuốt thức ăn rồi vô cảm nhìn tôi. Tôi nuốt khan.

Khỉ thật. Có phải tôi đã cho nhiều muối quá vào thịt không? Hay là gạo cứng quá không nhai được?

“DAEBAK.” Cô ấy đột nhiên nói, thậm chí còn đưa ngón tay cái với tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Ahh thật sao? Cậu làm tớ sợ đấy. Tớ đã nghĩ là nó không ngon..”

“CẬU ĐÙA À? CÁI NÀY NGON TUYỆT LUÔN!!” Cô ấy hét lên.

Miệng tôi cong lên, tôi không thể chịu được sự vui mừng. Tôi cười tươi đầy tự hào. Những lúc này đây tôi thật sự muốn ôm lấy mẹ và cám ơn bà vì đã dạy tôi nấu ăn.

“Wow, cậu là một đầu bếp tuyệt vời Yuri ah! Tớ thì nấu tệ đến nỗi cứ bị tống ra khỏi nhà bếp!” Cô ấy nói như đó là chuyện đáng tự hào.

Tôi bật cười. Cô ấy thật dễ thương khi nói về những việc cô ấy không giỏi.

Thật ra cô ấy thật dễ thương khi làm bất cứ điều gì.

“Thật tốt nếu có ai đó có thể nấu cho tớ bữa tối ngon tuyệt như thế này mỗi ngày.” Cô ấy mỉm cười nói.

“Có thể mà. Nếu cậu lấy tớ, tớ sẽ nấu cho cậu, không chỉ là bữa tối mà còn bữa sáng và bữa trưa nữa. Tớ sẽ nấu bất kì món nào cậu muốn.” Tôi vô tư nói.

Chúng tôi nhìn nhau rồi bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.

Khỉ thật. Mình vừa cầu hôn cô ấy sao?

Tôi tự hỏi sao tôi lại nói vậy với người mà tôi chỉ mới quen có ba tuần. Tôi không thể nhảy đến giai đoạn cuối của việc hẹn hò nhanh thế được! Sooyoung đã cảnh báo tôi việc nên để mọi chuyện từ từ.Trời ơi, tôi muốn đập đầu vô tường quá đi mất!

“HAHAHA! CẬU VUI TÍNH QUÁ!”

Cô ấy lại bật cười lần nữa. Tôi thấy thật nhẹ nhõm vì cô ấy không xem việc tôi nói lúc nãy là nghiêm túc. Tôi không muốn làm cô ấy nghĩ tôi là một cô gái ám ảnh vì hôn nhân hay đại loại thế.

Tôi ngượng ngùng cười.

“ahahaha ừ, tớ chỉ đang đùa thôi..”

Nhưng mà dù gì thì tôi vẫn thích có cô ấy ở bên mình trong suốt quãng đời còn lại.

**

Chúng tôi định xem DVD sau bữa tối. Chúng tôi lục tìm bộ đĩa DVD để chọn phim và Tiffany chọn ngay Titanic hòng làm tôi khóc. Đĩa phim đó thực ra là của Sooyoung. Cậu ấy bỏ nó ở đây và vì cậu ấy không bao giờ hỏi tới nên tôi cũng quên trả lại.

Chúng tôi ngồi trên sô pha trong căn hộ của tôi xem phim. Mười phút trôi qua và chúng tôi cùng chia sẻ một tấm chăn. Nửa giờ sau tôi vòng tay quanh eo cô ấy còn cô ấy nhích sát vào hơn. Một tiếng sau cô ấy ngã đầu lên vai tôi và chân chúng tôi thì đan vào nhau.

Thật sự tôi không chú tâm vào bộ phim sướt mướt kia mà tôi liếc nhìn Tiffany mỗi năm giây để chắc là cô ấy vẫn ở đây. Tôi rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.

“Oh Jack..”

Tôi nhìn màn hình TV, thấy rằng đó là một cảnh lãng mạn của hai nhân vật chính. Tôi không có vấn đề gì khi xem những cảnh này với bạn bè nhưng lúc này đây tôi đang ở cạnh một cô gái mà tôi thật sự thích vì thế mà nó thật ngượng ngùng. Tôi có thể cảm thấy cả cơ thể mình đang nóng lên.

Ôi không.

“Hahaha!” Tiffany đột nhiên cười lớn

Quá trễ rồi. Tôi nhìn cô ấy và cô ấy đang cười khỉnh.

“Cậu đỏ mặt kìa!” Cô ấy trêu tôi.

“Tớ..tớ không có!”

“Có, cậu có đó! Cậu đang xấu hổ à? Ôi chúa ơi cậu bao nhiêu tuổi rồi?!”

Cô ấy nắm lấy má tôi rồi nhéo nhẹ nó.

“Cậu dễ thương quá, Yuri ah!”

Tôi đỏ mặt hơn nữa.

“Fany..”

Cô ấy nhìn TV rồi lại nhìn tôi.

“Hmm..chúng ta có nên làm thế không?” Cô ấy tinh nghịch hỏi.

Tôi há hốc mồm.

“Làm..cái..cái gì kia?!”

Tôi hốt hoảng. Điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi gồm có cả những hành động không đứng đắn và tôi không chắc là tôi đã sẵn sàng chưa.

Tiffany nghiêng sang phải lấy túi xách của mình, rồi cô ấy lấy ra một tập giấy vẽ cùng một chiếc bút chì.

“Để tớ vẽ cậu.” Cô ấy nói khẽ.

Ngay khi tôi vừa định thờ phào nhẹ nhõm thì tôi liếc nhìn màn hình và thấy Jack đang vẽ Rose không mặc gì cả. Rose đang khỏa thân. Có phải điều đó có nghĩa là..

“Cậu có thể nhìn tớ và nghiêng đầu một chút sang trái không? Cậu trông thật sự xinh đẹp từ góc độ đó đấy.” Cô ấy nói, nhẹ đẩy cằm tôi xuống góc độ mà cô ấy muốn.

“Nhưng mà thật ra thì ở góc độ nào cậu cũng xinh đẹp.” Tiffany thì thầm nhưng tôi nghe được.

Tôi cười.

Cô ấy kéo tấm chăn ra rồi ngồi lên bàn đối diện tôi, chuẩn bị sẵn sàng giấy vẽ và bút chì. Cô ấy trông như một nghệ sĩ thật thụ.

“Đợi đã, tớ có phải cởi đồ và nằm lên sô pha luôn không?” Tôi hỏi

“HAHAHAHA!” Tiffany cười rồi quăng gối vô mặt tôi.

“Ouuch!”

“Cậu vừa cho tớ thấy một mặt khác của cậu đấy, Yul”

“Mặt nào cơ?”

“Yên lặng nào, dê cụ. Tớ đang cố vẽ gương mặt đẹp trai của cậu đấy.”

“Vậy tớ xinh đẹp hay là đẹp trai đây?”

“Cả hai”

**

Tiffany bỏ viết chì xuống bàn.

“Tớ đã phát họa xong rồi!” Cô ấy hào hứng nói.

“Cho tớ xem nào!” Tôi mất kiên nhẫn hỏi. Tôi chưa bao giờ thấy mình trong bức vẽ nào cả nên thật sự rất hào hứng.

“Không được! Nó vẫn chưa hoàn thành! Tớ muốn vẽ màu xong rồi mới đưa cậu xem.” Cô ấy nói, nhanh tay đóng lại tập vẽ.

“Ahh, nhìn chút thôi mà!” Tôi cầu xin bằng giọng điệu dễ thương không biết từ đâu ra.

Cô ấy vỗ khẽ đầu tôi rồi lắc đầu. “Chưa được.”

Tôi nhướn mày. “Đợi đã, cậu vẽ tớ khỏa thân phải không?!”

Cô ấy há hốc mồm rồi đánh vào tay tôi “KHÔNG!”

“Vậy sao cậu không cho tớ xem chứ? Chắc là cậu tưởng tượng tớ không mặc gì cả và vẽ bất kì thứ gì cậu nghĩ là nằm ở phía dưới..”

“Ôi trời, sao tớ phải làm thế?! Nếu tớ muốn nhìn cậu khỏa thân tớ chỉ cần hỏi mà thôi!”

Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Và rồi cùng bật cười lớn. Ai mà biết được việc khỏa thân lại giải trí đến vậy chứ?

Cô ấy nhìn đồng hồ của mình rồi đứng dậy.

“Tớ phải đi thôi, trễ rồi.”

Trái tim tôi lặng đi. Tôi muốn cô ấy ở lại.

“Fany-ah, cậu không thể ở lại đây đêm nay sao?” Tôi hỏi thẳng thừng.

Và rồi tôi nhận ra câu hỏi đó có thể dẫn đến suy nghĩ khác. Khỉ thật. Tôi muốn đập đầu mình vào tường quá.

Tiffany nhìn tôi mỉm cười ngọt ngào. Cô ấy nắm tay tôi rồi kéo tôi cùng cô ấy đến bên cửa chính.

“Có lẽ là lần sau đi.” Cô ấy trả lời.

“Ừ, lần sau.”

“Hmm..Yuri à, tớ đã có khoảng thời gian rất vui. Cám ơn vì bữa tối tuyệt ngon và cả bộ phim mà chúng ta chưa xem xong nữa.” Cô ấy bật cười nói.

“Tớ làm bữa sáng cũng ngon lắm, cậu biết đấy.” Tôi nói, vẫn không muốn để cô ấy đi.

Cô ấy cười lớn. “Cậu thật quỷ quyệt, Kwon Yuri.”

“Chỉ khi tớ ở bên cậu thôi.” Tôi đáp.

Và rồi chúng tôi không nói gì thêm nữa, chúng tôi nhìn vào mắt nhau với cảm giác ấm áp. Tôi không thể khống chế mà di chuyển ánh nhìn từ đôi mắt hớp hồn của cô ấy đến đôi môi gợi cảm kia. Tôi tập trung tất cả sức mạnh, cố chống lại việc muốn hôn cô ấy. Nhưng rồi.

..Tôi đã làm thế.

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi đã thắng lý trí của tôi. Tôi ôm lấy gương mặt cô ấy và nhẹ kéo cô ấy sát hơn trước khi đặt môi lên môi cô ấy.

Tôi..

.. đã hôn cô ấy.

Nụ hôn không kéo dài nhưng nó như một phép màu. Nó là tất cả mọi thứ mà tôi đã tưởng tượng một nụ hôn đầu nên có. Tôi cảm thấy như mình vừa được chắp thêm đôi cánh và bay vút lên trời cao.

Và nếu tôi có phải chết tối nay, tôi cũng không hối tiếc gì nữa.

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh. Nhưng rồi cô ấy nhíu mày nhìn sang hướng khác. Tôi không biết là cô ấy đang suy nghĩ gì nữa.

Tôi hồi hộp chờ phản ứng của cô ấy.

“Yuri-ah, tớ xin lỗi..” Cô ấy đột nhiên nói.

Tôi thấy sốc. Trong tất cả những câu đáp lại, cô ấy lại…xin lỗi?

“Tại sao?”

Cô ấy cười rồi lắc đầu.

“Tớ phải đi đây. Cám ơn vì một buổi tối tuyệt vời.” Cô ấy nói, buông tay tôi ra.

Tôi không biết phải phản ứng thế nào. Cô ấy quay người bước khỏi căn hộ của tôi. Tôi không thể để cô ấy đi như thế.

Tôi vòng tay từ phía sau và ôm chặt cô ấy. Cô ấy bất ngờ với cái ôm từ phía sau nhưng rồi cô ấy nắm chặt lấy tay tôi quanh eo. Chúng tôi cứ như thế một lát trước khi tôi có thể buông cô ấy ra.

Cô ấy quay lại nhìn tôi.

“Tạm biệt.”

Đó là tất cả những gì cô ấy nói trước khi xoay người và bước đi xa tôi. Tôi đứng đó nhìn cô ấy từ đằng xa cho đến khi mất dạng.

Tôi đặt tay lên ngực mình. Có một cảm giác nặng nề trong lồng ngực và nó làm tôi khó thở. Tôi chỉ có thể nghĩ đến một điều.

Tiffany..tớ nghĩ là tớ đã yêu cậu rồi.

**

“Sooyoung, tại sao? Tại sao chứ?” Tôi hỏi cô bạn thân đang lái xe.

Trời đã xế chiều và chúng tôi đang trên đường về sau giờ làm. Sooyoung rủ tôi cùng cậu ấy đến một câu lạc bộ.

“Sao cô ấy không bắt điện thoại chứ? Có phải cô ấy gặp chuyện gì không?” Tôi tiếp tục hỏi.

Sooyoung liếc nhìn tôi.

“Đã bao lâu kể từ buổi hẹn cuối của cậu với Tiffany vậy?”

“Ba ngày trước.”

“Và từ đó cô ấy không gọi hay nhắn tin gì cho cậu cả à?”

Tôi gật đầu.

“Cô ấy cũng không trả lời điện thoại hay tin nhắn của tớ. Cậu nghĩ có việc gì xảy ra vậy? Thật không hợp lý chút nào! Tối đó mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp. Chúng tớ thậm chí đã có nụ hôn đầu tiên!”

“Có lẽ cậu hôn dở quá nên làm cô ấy tổn thương.” Sooyoung trêu.

“Này!” Tôi phản ứng rồi đánh vào tay cậu ấy.

“Được rồi, thư giãn nào! Tớ đang lái xe đấy. Cậu muốn giết cả hai chúng ta à?!”

Tôi nhìn sang chỗ khác, khoanh tay phòng thủ.

“Yul..”

Đột nhiên không khí trở nên nghiêm túc.

“Cậu nghĩ là tại sao cô ấy không liên lạc với cậu nữa?” Sooyoung hỏi.

“Có lẽ cô ấy mất điện thoại..” Tôi hờ hững đáp.

Sooyoung thở dài. “Đó là điều mà đa số mọi người đều muốn tin thế.”

“Ý cậu là sao?”

“Ừ, ừ..có lẽ là cô ấy mất điện thoại..”

“Nè, nói thẳng với tớ đi. Là ý gì chứ?”

“Bình tĩnh nào, cậu đang làm như đó là ngày tận thế khi mà cô ấy không gọi cho cậu vậy.”

“Đó là ngày tận thế đối với tớ.”

Cậu ấy nhìn tôi rồi nhướn mày.

Tôi nhìn cậu ấy, tiếp tục nói. “Tớ cảm thấy có gì đó đè lên trái tim tớ mỗi ngày khi nghĩ đến cô ấy..

..nghĩ đến việc có thể xảy ra nếu tớ không thể nhìn thấy cô ấy nữa..nó thật rất..”

Cậu ấy lắc đầu.

“Tớ không thể tin là chuyện này lại xảy đến với cậu.”

“Gì cơ?”

“Yuri-ah, cậu yêu cô ấy rồi.”

Tôi thở dài, đó là sự thật.

“Aissh.. điều này càng làm tớ khó mà nói với cậu..”

“Nói gì cơ?”

“Nah không có gì. Cứ nghĩ là cô ấy mất điện thoại đi”

“Này, nói tớ biết đi!”

“Không có gì đâu, quên nó đi.”

“Nếu cậu thật sự là bạn tốt của tớ, cậu phải thành thật với tớ.” Tôi nói

Cậu ấy đảo mắt chịu thua.

“Cậu muốn tớ thành thật?”

“Ừ.”

Cậu ấy thở dài. “Không có gì, chỉ là suy nghĩ điên rồ cá nhân thôi. Nên làm ơn đừng xem nó nghiêm túc quá.”

“Suy nghĩ của cậu luôn đúng mà.”

“Nhưng tớ hy vọng lần này tớ sai.”

“Là gì vậy?”

“Thật sự, tớ có linh cảm không tốt về Tiffany..”

Tôi cắn môi. Tôi cũng có linh cảm là tôi không thích điều mà cậu ấy sắp nói.

“Nhưng vì cậu thích cô ấy nhiều đến thế nên tớ không thể nói với cậu được. Tớ không biết vì sao nhưng tớ luôn có cảm giác đó..

Cậu ấy dừng lại rồi nhìn tôi.

..cậu không phải là người duy nhất mà Tiffany gặp gỡ.”

Im lặng diễn ra.

Tôi thở mạnh. “Cậu..cậu có ý là..”

“Ừ, cô ấy đang lừa dối cậu.”

“K..không thể nào.Cô ấy không phải là loại người như thế!” Tôi phản ứng, giận dữ.

“Cậu không biết rõ về cô ấy. Cậu chỉ mới quen cô ấy có ba tuần!”

“Nhưng nhiêu đó cũng đủ lâu để tớ biết cô ấy không phải như thế! Cô ấy sẽ không làm thế với tớ. Tớ biết cô ấy thích tớ! Sao cậu có thể buộc tội cô ấy như thế chứ Sooyoung! Cậu có bằng chứng gì không?!” Tôi liên tục hỏi. Mặt tôi đỏ lên vì giận dữ.

“Này này! Sao cậu lại hét lên với tớ chứ? Tớ bảo cậu rồi đó chỉ là suy nghĩ của tớ thôi! Tớ chỉ đang thành thật.”

“Ừ đúng vậy, nhưng mà nói cô ấy đang trêu đùa tớ thì..”

“Đó chỉ là giả định.” Sooyoung ngắt lời.

Tôi nhíu mày rồi lắc đầu. Tôi nhìn ra cửa sổ, không muốn nhìn Sooyoung nữa. Tôi có thể đấm cậu ấy mất. Sao cậu ấy có thể nói thế về Tiffany chứ?

“Vì cậu, tớ mong là cô ấy mất điện thoại.” Cậu ấy nói tiếp.

“Giờ tớ đang ghét cậu đấy, Sooyoung.”

“Nghĩ về chuyện đó đi. Cậu chưa biết nhiều về cô ấy. Cô ấy từ chối cho cậu đưa cô ấy về nhà và..họ của cô ấy là gì thế?”

Tôi cắn môi. “Tớ không biết, tớ chỉ gọi cô ấy là Fany..”

“Chính là thế.” Cậu ấy nói như thể mình đúng vậy.

Khi Sooyoung chạy qua một ngã tư, tôi nhìn thấy đường dẫn vào nhà Tiffany.

“Rẽ trái đi.” Tôi ra lệnh.

“Tại sao?” Cậu ấy hỏi khi bật tín hiệu rẽ trái.

“Chúng ta sẽ đến nhà Tiffany.”

“Bây giờ sao?”

“Tớ cũng tò mò về cô ấy.”

**

Sooyoung đổ xe bên đường vì con đường mà chúng tôi đang đi quá hẹp để xe chạy vào. Chúng tôi tiếp tục đi bộ.

“Cậu nói cậu không biết cô ấy ở đâu mà.” Sooyoung nói.

“Tớ luôn cho cô ấy xuống ở đây, nên chắc cô ấy chỉ sống quanh đây thôi.” Tôi đáp.

Chúng tôi đi dọc con đường mòn rồi khi đến cuối đường, chúng tôi đều thấy ngạc nhiên. Có một dinh thự lớn nằm đằng sau bức tường rào. Chỉ có một ngôi nhà ở đó.

“Vậy là cô ấy sống ở đây? Wow chắc cô ấy phải cực kỳ giàu có..” Cô bạn thân của tôi lẩm bẩm.

Tôi không nói gì vì tôi đang rất sốc. Căn nhà, không, dinh thự đó phải lớn gấp mười lần nhà bố mẹ tôi. Cổng vào có hai người bảo vệ. Tôi đã nghĩ nơi xa hoa này chỉ xuất hiện trong phim hay truyền hình thôi.

“Vậy Tiffany là con gái ông chủ tập đoàn nào đó à? Ai mà biết được…” Sooyoung lẩm bẩm.

Tôi cứng đờ. Tâm trí tôi xáo trộn bởi nhiều thứ về Tiffany và tôi không biết cô ấy là ai nữa. Khi ở cạnh tôi cô ấy không có vẻ là con nhà giàu có. Mọi thứ đều không ổn.

Đột nhiên chúng tôi thấy ánh đèn đang chạy về phía tòa nhà. Chúng tôi lùi vài bước, nấp trong bóng tối như những ninja không muốn bị phát hiện.

Một chiếc xe sang trọng màu trắng dừng ngay cửa. Cửa lái mở ra, một cô gái trẻ xinh đẹp bước ra ngoài. Sooyoung và tôi nhìn nhau khó hiểu. Cô ta bước qua bên kia xe, mở cửa chỗ cho khách như một quý ông.

Rồi một cô gái khác bước khỏi cánh cửa

Đó là Tiffany.

Sooyoung há mồm rồi liếc nhìn tôi. Tôi như đóng băng.

Cô gái kia nắm lấy tay Tiffany, hai người đứng đối mặt cạnh chiếc xe.

Họ đang nói chuyện và có vẻ thân. Cô gái kia sửa lại tóc của Tiffany rồi vén nó đằng sau tai cô ấy đầy yêu thương. Tôi nắm chặt tay ghen tức. Cô ta là ai? Sao cô ta dám động vào Tiffany như thế chứ?

Đột nhiên cô gái kia nghiêng sát hơn vào mặt Tiffany.

Từ từ tôi cảm thấy mình khó thở.

Không thể nào.

Làm ơn đừng.

“Fany,làm ơn..” Tôi thì thầm.

Cô ta hôn Tiffany. Tôi chứng kiến cảnh đó bằng chính mắt mình cô gái mà tôi yêu đang bị một người khác hôn.

Trái tim tôi như vỡ ra hàng triệu mảnh.

Đột nhiên tôi thấy có gì ươn ướt trên má mình. Tôi lấy tay lau nó đi và nhận ra đó là nước mắt. Tôi đang khóc sao?

Tôi đang khóc.

“Yuri, cậu không sao chứ?” Sooyoung hỏi. Cậu ấy có vẻ sốc vì thấy nước mắt lăn trên má tôi.

Không thể ở đó lâu hơn nữa, tôi quay người rồi chạy nhanh nhất có thể xuống con đường mòn. Tôi nghe tiếng Sooyoung gọi từ đằng sau nhưng tôi cứ tiếp tục chạy..

..với nước mắt không thể ngừng rơi ra.

Chúc mừng cậu Tiffany. Cậu đã thắng rồi.

TBC

Chap tiếp theo:

“Cậu đã rời bỏ tớ, Jessi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net