Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I’ll protect you

“Tôi không thể để em trong vòng tay người khác.

Trái tim tôi không thể để em đi…”

Kim Jaejoong – I’ll Protect You.

“Yuri, nhảy với tớ nhé.” Tiffany thì thầm với tôi.

Cô ấy nắm lấy tay tôi rồi nhẹ nhàng đan nó vào tay cô ấy trước khi kéo tôi khỏi chiếc ghế đang ngồi.Tôi như bị mê hoặc bởi đôi mắt của cô ấy vậy, tôi đứng dậy, đi theo bất cứ nơi nào cô ấy dẫn tôi đến. Tôi nhìn vào cái lưng trần xinh đẹp của cô ấy khi cô ấy chen qua đám đông trên sàn nhảy, trong bộ váy dự tiệc màu xanh quyến rũ làm một vài người quay đầu nhìn theo.Nhanh chóng, cô ấy dừng lại, khi hai chúng tôi đứng giữa sàn nhảy và mọi người xung quanh bắt đầu di chuyển ra, để có chỗ cho hai chúng tôi.

Tôi không thể nói gì với cô ấy, khi cô ấy tỏa sáng dưới ánh đèn quả cầu disco; tôi nhanh chóng trở thành một tên ngốc. Cô ấy nhìn tôi, với đôi mắt lấp lánh của mình, tràn đầy những bí mật cất giấu sau ánh nhìn mà một kẻ ngốc như tôi không thể nào khám phá.

Cô ấy đột nhiên bỏ tay trái tôi ra, tôi cảm thấy như mình bị mất thăng bằng suýt ngã. Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng luồn tay qua eo tôi và như thế, cứu lấy mạng sống của tôi. Tôi vòng tay qua eo cô ấy, siết chặt bất kì khoảng cách nào giữa chúng tôi.

Chỉ có Chúa mới biết tôi nhớ cô ấy đến nhường nào.

Chúng tôi nhìn nhau, chìm sâu vào suy nghĩ của nhau mà không thèm để ý đến xung quanh. Chúng tôi thậm chí cũng không nhảy.

“Cậu khỏe không?” Tôi hỏi.

Cô ấy cười, nhưng tôi có thể nói là cô ấy chỉ cố cười mà thôi. Đôi mắt cô ấy không mỉm cười.

“Tớ sắp hoàn thành bức chân dung của cậu rồi.” Cô ấy đáp, không trả lời câu hỏi. Tôi không quan tâm chút nào đến bức tranh đó.

“Cậu có nhớ tớ không?” Cô ấy đột nhiên hỏi.

Tôi ngạc nhiên. Đó là một ngạc nhiên hạnh phúc và trái tim tôi tràn ngập niềm vui.

“Tớ nhìn thấy gương mặt cậu suốt bữa sáng, bữa trưa và bữa tối,” Tôi đáp.

Cô ấy bật cười và nó nhanh chóng trở thành âm thanh yêu thích ngày hôm đó của tôi.

Đột nhiên, cô ấy bỏ tay khỏi eo tôi và đặt nó lên vai tôi. Tôi cứng đờ khi cô ấy vùi mặt vào cổ tôi. Tôi thật mừng là sáng nay mình có gội đầu.

Tôi cảm nhận được hơi thở của cô ấy trên nơi nhạy cảm của cơ thể tôi và nó tạo ra một sự rộn ràng trong tim tôi.

“Yuri…tớ mệt lắm.” Cô ấy thì thầm.

Dù tiếng nhạc trong quán bar đang mở, nhưng tôi cảm thấy như mình có thể lọc được tiếng ồn và chỉ nghe tiếng nói của cô ấy thôi. Lời thì thầm đó thật rõ ràng với tôi.

“Cậu nên nghỉ ngơi…

“Nhưng tớ cần nói chuyện với cậu,” cô ấy chen ngang.

Có gì đó trong giọng nói khiến tôi thấy sợ. Cô ấy chầm chậm nhìn lên và đứng thẳng trước mặt tôi. Chúng tôi nhìn nhau.

Cô ấy hít sâu một hơi, như là có gì đó quan trọng cần thông báo. Tôi nín thở chờ đợi.

“Yuri, hôm nay tớ đến để nói với cậu rằng tớ…

Cô ấy dừng lại rồi nhìn tôi, như thể tôi có thể giúp cô ấy kết thúc câu nói vậy. Tôi không thể; tất cả những gì tôi có thể làm là cảm nhận sự chần chừ trong câu nói dang dở đó. Cô ấy không muốn nói, nhưng cô ấy PHẢI nói.

“Rằng tớ…” cô ấy lại im lặng.

Tôi nhìn thấy mắt cô ấy ngấn nước. Điều này thật sự gây đớn đau.

“Tớ xin lỗi, Yuri tớ…” cô ấy dừng lại lần thứ ba.

Tôi bắt lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng siết nó trong tay mình. Cô ấy nhìn tôi, như một chú cún con đang cần giúp đỡ.

“Fany ah, không sao, cậu có thể nói với tớ.” Tôi nói, cố làm cô ấy bình tĩnh.

Tôi đã sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều gì cô ấy sắp nói, tôi sẽ rời khỏi nếu như cô ấy yêu cầu và sẽ ở lại nếu như cô ấy muốn. Dù tôi cố cầu nguyện đó sẽ là tình huống thứ hai.

Tiffany nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt căng thẳng làm tôi thật khó thở. Rồi cô ấy nói điều đó, ba từ ma thuật đã thay đổi cả đời tôi.

“Tớ yêu cậu.”

Điều duy nhất chạy qua đầu tôi là…

Tôi đang mơ sao?

Tôi chưa bao giờ biết rằng nghe lời thổ lộ từ người mà mình yêu có thể khiến bản thân thấy như đang bay lên chín tầng mây, rồi đột nhiên thế giới xung quanh như ngừng quay và đám đông trong quán trở thành một bãi cỏ rộng lớn chỉ có duy nhất hai chúng tôi. Bản hip hop ồn ào phát ra trở thành một bản tình ca trong tai tôi, quả cầu disco phía trên là ánh mặt trời tỏa sáng. Tôi có thể kể ra được hơn bốn mươi cảm giác mà tôi cảm thấy trong lúc này đây.

“Yuri, tớ yêu cậu.” Tiffany lặp lại như thể lần đầu tiên vẫn chưa rõ ràng.

Tôi nhìn cô ấy mặt đỏ bừng như đó là lần đầu tiên cô ấy nói những từ ấy với một người.

Chẳng có từ ngữ nào đủ để diễn tả cảm xúc của tôi, vì vậy tôi làm theo trái tim mình. Tôi vòng tay qua eo cô ấy rồi kéo cô ấy sát hơn trước khi nhanh chóng hôn lên đôi môi cô ấy.

Đôi mắt chúng tôi nhắm lại, để cả thế giới ở phía sau khi chia sẻ nụ hôn nồng thắm.

**

Sáng hôm đó khi Tiffany mở mắt, cô không muốn rời khỏi giường. Cô kéo tấm chăn màu xanh đắp lại và để tay sau cái gối như một đứa trẻ đang chuẩn bị đi ngủ vậy. Cô nhớ chiếc giường, tấm chăn và cả cái gối rất nhiều đến nỗi không muốn ngồi dậy nữa. Điều duy nhất có thể bắt cô rời xa cái giường chính là chủ của nó, Yuri.

Tiffany không thể không mỉm cười khi cô nằm trên tấm đệm, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Từ câu lạc bộ, họ cùng bắt taxi và trở về nhà Yuri. Yuri làm một tô ramyun, hai người cùng ăn khi nép sát vào nhau trên giường. Câu chuyện kết thúc khi họ ăn hết tô mì và ngủ trong vòng tay nhau. Tiffany biết mọi chuyện có thể tiến xa hơn nhưng cô cố kiềm chế bản thân. Mọi chuyện giữa cô và Jessica vẫn chưa kết thúc.

Cô muốn trốn dưới tấm chăn thêm chút nữa, nhưng mùi thơm của chiếc bánh kếp khiến cô rời khỏi giường. Cô bước xuống, đi vào nhà bếp trong bộ áo pajama ngoại cỡ hình chuột Mickey của Yuri. Ở đấy cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh bếp, bận rộn làm chiếc bánh kếp cuối cùng cho bữa sáng. Tiffany không thể không cảm thấy run rẩy trước cảnh tượng đó; Yuri với mái tóc buộc lại, mặc một chiếc áo trắng với chút mồ hôi trên trán.

Rón rén, cô bước đến chỗ cậu ấy, bảo đảm bản thân không bị phát hiện. Cô đứng phía sau rồi nghịch ngợm luồn tay qua eo cô gái kia.

“OMO” tôi giật mình.

“Chào buổi sáng, Yurree~” Tiffany vui vẻ nói.

Nhận ra đó là Tiffany chứ không phải một tên biến thái đột nhập, tôi bật tiếng thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại.

“Chào buổi sáng, Fany ah” Tôi đáp, vẫn không tin được là cô gái kia đang ở trong nhà bếp cùng tôi.

Tôi nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, kí ức tối hôm qua lại hiện ra trong tâm trí. Cảm giác ôm cô ấy ngủ hôm qua vẫn nguyên vẹn trong đầu tôi. Dù chúng tôi chỉ ngủ cùng nhau như những người bạn tuổi teen vẫn ngủ cùng, nhưng đến giờ đó là kí ức tuyệt nhất trong cuộc đời tôi.

Đột nhiên, một mùi khét sộc vào trong mũi. Qua cái mũi nhăn nhúm lại của Tiffany, tôi chắc là cô ấy cũng ngửi thấy.

“ÔI CHÚA ƠI, BÁNH CỦA CẬU!” Tiffany vội hét lên, chỉ phía sau tôi.

Tôi hoàn toàn quên mất mẻ bánh cuối cùng trên chảo. Tôi chẳng còn nhận ra sự khác biệt giữa chiếc bánh với cái chảo nữa; hai thứ đều đen như than. Tôi tắt bếp rồi lập tức bỏ cái chảo vào bồn rửa trước khi bật vòi để nước chảy ra. Cái chảo phát ra tiếng xèo xèo dưới nước, tạo ra một mùi khó ngửi khác.

“Ewww!” Tiffany thét lên, vội lấy tay che mũi lại.

“Giờ đó là bánh ‘chảo’ đấy.” Tôi hài hước nói.

Chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười.

**

Tiffany nhíu mày khi nhìn vào mấy cái chai trước mặt.

“Có việc gì sao?” Tôi hỏi khi đặt một cốc chocolate nóng cạnh cô ấy.

“Mật ong hay sữa đây?” Cô ấy đột nhiên hỏi.

Tôi ngồi phía đối diện cô ấy trong chiếc bàn ăn nhỏ ở phòng bếp. Rồi nhận ra là cô ấy đang nói đến nước dùng với bánh.

“Oh, mật ong hay sữa. Câu hỏi của thế kỷ đây.” Tôi nói một cách phóng đại.

Tiffany khẽ cười. “Đôi khi thật khó để lựa chọn.”

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngượng ngùng. Chúng tôi đều biết đó không phải nói về thức ăn nữa.

Tôi hắng giọng.

“Được rồi, mật ong hay là sữa?” Tôi tự nhiên hỏi.

Tiffany lắc đầu. “Tớ không chọn được, tớ thích cả hai.”

“Nhưng nếu cậu chỉ có thể chọn một, cậu sẽ chọn gì?” Tôi cố tìm câu trả lời.

Tiffany nuốt khan rồi nhìn hai cái chai trên bàn.

“Vậy…tớ thà ăn bánh không vậy,” Cô ấy cười, đổi đề tài.

Tôi không hài lòng với câu trả lời đó. Cô ấy cần đưa ra quyết định, thật lòng, tôi không thích việc cô ấy ở cạnh một người khác.

Tôi cầm lấy chai mật ong rồi đổ lên chiếc bánh của cô ấy. Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên và bối rối trước hành động đó. Tôi lờ cô ấy rồi cắt miếng bánh thành miếng nhỏ và lấy đĩa ghim một miếng. Tôi mỉm cười, đút cho cô ấy miếng bánh mật ong.

Cô ấy lúc đầu hơi chần chừ nhưng rồi cũng ăn nó.

“Cậu xứng đáng với điều ngọt ngào,” tôi nói.

Cô ấy nhìn tôi với biểu cảm khó đoán. Sự lo lắng len lỏi trong tim tôi một lần nữa.

“Tớ phải đi” Cô ấy nói, đứng dậy.

Tôi cảm thấy sốc; tôi không ngờ là cô ấy lại đi sớm như vậy.

Tôi đứng dậy nắm lấy tay cô ấy. “Tại sao, có gì không ổn à? Bánh ăn không ngon sao?” Tôi khẽ hỏi.

Cô ấy mỉm cười lắc đầu. “Không, bánh của cậu làm ngon lắm.”

“Nhưng…nó ngon quá nên tớ sợ là tớ có thể sẽ muốn thêm nữa,” cô ấy nói thêm.

Tôi nhìn cô ấy, cố giải mã ẩn số của cô ấy. Tôi hiểu ý cô ấy muốn nói.

“Cậu biết là cậu muốn ăn thêm mà,” Tôi đáp.

Tiffany nuốt khan rồi quay mặt đi, theo thái độ của cô ấy, tôi biết là tôi đã đúng.

“Có xe đang đợi tớ, tớ phải đi,” Cô ấy nói, cầm lấy túi xách trên sô pha.

Tôi không thể diễn tả cảm giác này; như thể cô ấy vừa cho tôi cả thiên đường và giờ cô ấy muốn lấy nó đi. Tất cả những gì tôi biết là tôi không thể để cô ấy đi.

“Ở lại đi…” Tôi nói, tôi biết mình nghe thật tuyệt vọng nhưng tôi không quan tâm.

Cô ấy quay lại nhìn tôi, đôi mắt cô ấy lấp lánh nước.

“Yuri, tối qua thật ra tớ đến gặp cậu là để nói rằng…chúng ta không nên gặp nhau nữa.”

“Rằng cậu nên quên tớ đi…” cô ấy nói thêm

Tôi choáng váng, nó giải thích việc cô ấy đã chần chừ tối qua.

“Nhưng đó không phải là điều cậu đã nói…” tôi khó hiểu nói.

“Tớ chỉ không thể nói những lời đó với cậu…” cô ấy nói, cô nén nước mắt.

“Tớ bảo bản thân hết lần này đến lần khác …để cậu đi là biện pháp tốt nhất, nhưng khi tớ đứng trước cậu…

..Tớ không thể lừa dối bản thân mình.”

“Vì vậy tớ đã nói sự thật với cậu.”

“Tớ yêu cậu.” Cô ấy nói, giọng lạc đi.

Giọng cô ấy vang vọng trong tim tôi như một giai điệu tươi đẹp.

“Nhưng Yuri, tình yêu của tớ sẽ chỉ mang lại tổn thương cho cậu thôi. Tớ…không muốn cậu tổn thương.” Cô ấy nói, sắp bật khóc.

“Sao tớ lại tổn thương?”

“Bởi vì…Jessica đã biết chuyện của chúng ta.”

Tôi nuốt xuống, tâm trí trống rỗng trong giây lát. Jessica đã biết.

“Tớ không muốn kéo cậu vào chuyện này. Yuri, cậu không biết cậu ấy có thể làm gì đâu.”

“Vì vậy, tốt hơn hết là chúng ta nên dừng lại trước khi đi quá xa…” Tiffany nói tiếp và lần này cô ấy không còn kiềm chế được những giọt nước mặt.

Tôi cắn môi, trái tim tôi chùn xuống khi nhìn thấy cô ấy khóc. Tôi bước gần hơn rồi đưa tay ôm lấy mặt cô ấy. Cô ấy nhíu mày nhìn tôi, tôi mỉm cười đáp lại. Và rồi, tôi nhẹ nhàng đưa tay lau giọt nước mắt trên đôi má thanh nhã của cô ấy..

“Fany ah, tớ không muốn dừng lại.”

“Tớ muốn đi xa nhất có thể, với cậu.”

“Tớ không sợ cô ta.”

**

“Huh..huh..huh..” Choi Sooyoung thở dốc khi chạy trên máy tập.

Cô liếc nhìn người bạn thân bên cạnh vẫn đang chạy với tốc độ nhanh hơn cô nhưng chẳng có chút dấu hiệu khó thở nào. Sooyoung lắc đầu; cô biết là cô không thể sánh được với Yuri trong bất kì hoạt động tập thể dục nào. Cô giảm tốc độ xuống, chậm dần rồi nhấn nút dừng mà cô vẫn mong muốn nhấn nãy giờ.

Tôi liếc nhìn Sooyoung, cậu ta đang đổ đầy mồ hôi như là đã chạy 5km marathon vậy.

“Tớ…không thể…làm được…nữa.” Cậu ấy nói.

“Oh thôi nào, chỉ mới 15 phút thôi mà!” Tôi trêu chọc.

“Tớ không…muốn chết..”

“Không có ai chết vì chạy trên máy với tốc độ tối thiểu thế được!” Tôi cười lớn.

Sooyoung lắc đầu rồi đưa tay làm dấu X, ra hiệu chịu thua cái máy.

“Tớ sẽ đi tắm trước; cậu có thể tiếp tục bao lâu thì tùy.” Cậu ấy nói rồi cầm lấy chiếc khăn.

“Được thôi, đi đi.”

Tôi bật cười nhìn Sooyoung đi loạng choạng vào phòng tắm.

Jessica Jung khoanh tay lại quan sát cô gái đang chạy trên máy tập. Chẳng khó gì để biết về Yuri; cô ta tình cờ là thành viên của phòng tập do cô làm chủ. Thế giới này thật sự nhỏ bé.

Yuri mặc một chiếc áo thể thao bó, khẽ để lộ xương vai. Jessica cắn môi, cô không thể phủ nhận là Yuri xinh đẹp. Tâm trí cô vô thức hiện ra hình ảnh Yuri và Tiffany ở bên nhau, sự ghen tức nhanh chóng tràn ngập.

Tôi nhìn thời gian trên máy, nó hiện ra tôi đã chạy nửa tiếng đồng hồ rồi. Tôi mỉm cười hài lòng, quyết định sẽ tập thêm mấy bài tập khác trong nửa tiếng nữa. Sau khi giảm tốc độ, tôi nhấn nút dừng rồi bước xuống máy.

“Đi sớm sao?” Một giọng hỏi vang lên.

Tôi dừng bước quay lại, nuốt khan. Cô ta đang đứng đó, với bộ quần áo đắt giá và ánh nhìn kiêu ngạo, Jessica Jung.

“Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện, phải không Kwon Yuri shi?” Cô ta ngạo mạn nói.

“Có gì để nói chứ?” Tôi hờ hững hỏi.

Cô ta đảo mắt.

“Tôi tin là cô đã cướp đi một thứ thuộc về tôi.”

**

Jessica đưa tôi đến một nhà hàng đắt tiền ở cùng tòa nhà đó mà tôi không biết là nó có tồn tại. Một nơi mà chỉ có thành viên VIP mới được vào. Suốt thời gian qua tôi cứ ngỡ nó là phòng triển lãm.

Tôi ngại ngùng ngồi xuống trong chiếc quần jean và áo khoác đối diện cô ta; tôi biết trông tôi không phải thuộc về nơi này. Không ai báo trước với tôi rằng mình sẽ uống trà chiều với người bạn gái giàu có của cô gái mà tôi đang yêu cả.

“Rời khỏi cậu ấy đi.” Jessica đột nhiên lên tiếng, thậm chí không thèm nhìn tôi.

Tôi không biết như thế nào nhưng cô ta rất giỏi khiến người khác muốn đánh liên tiếp vào mặt cô ta. Những lời nói rời khỏi miệng cô ta khiến trong lòng tôi thấy sôi lên. Tôi dự định sẽ tỏ ra lịch sự nhưng cái cách mà cô ta đang tỏ ra không cho tôi làm thế.

Tôi nhìn chỗ khác.

“Tôi không thể.” Tôi đáp.

Câu trả lời ngạo nghễ của tôi khiến cô ta chú ý và chuyển ánh mắt về phía tôi. Cô ta nghiến răng, rõ ràng là đang cố bình tình để giữ hình tượng. Dù sao cô ta cũng đang ở nơi công cộng.

“Cô có thể không biết xấu hổ đến mức nào nữa…” Cô ta lẩm bẩm trong miệng.

Tôi quay lại và chạm ánh mắt cô ta.

Cô ta bật tiếng giễu cợt.

“Cô thật sự nghĩ mình có thể ở bên Tiffany à? Một cô gái như cô? Cô có tự mình soi gương không đấy? Một con vịt đen mà muốn ở cùng thiên nga, cô thật sự làm tôi muốn cười đấy,” Cô ta nói, kèm theo một tiếng cười khẽ.

Tôi cắn môi. Cô gái kia mới vừa so sánh tôi với vịt đấy à?

“Được rồi. Cô muốn tiền phải không? Dù sao đó là điều mà những người như cô luôn muốn,” cô ta nói, lấy cuốn sổ ra. Cô ta đã chuẩn bị mọi thứ.

Tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình, bị đối xử như một kẻ ăn mày. Cô ta đã đẩy sự nhẫn nại của tôi đến bờ vực.

“Giờ thì tôi đã biết tại sao Tiffany muốn rời khỏi cô,” Tôi nói vội.

Jessica nhướn mày, tức giận.

“Cô vừa nói gì?”

Tôi cười khỉnh. “Ở vẻ ngoài cô trông thật xinh đẹp và hoàn hảo nhưng bên trong cô…xấu xí và mục nát.”

“Sao cô dám…” Cô ta nói, mắt tràn đầy sự giận dữ.

Chúng tôi nhìn nhau trong một cuộc chiến căng thẳng. Ánh mắt cô ta dần làm tôi khó thở, nhưng tôi không quay sang chỗ khác.

“Tiffany sẽ không bao giờ rời khỏi tôi.” Cô ta đột nhiên lên tiếng.

Cô ta nhìn chỗ khác rồi tựa vào ghế.

“Mối quan hệ năm năm của chúng tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi một cô gái tầm thường như cô. Cô chỉ là một giai đoạn mà cô ấy đi qua thôi, như là một món đồ chơi mới. Khi cô ấy chán cô rồi thì cô ấy sẽ trở về bên tôi…

“Nếu cô sai thì sao?” tôi chen ngang.

“Nếu như tôi không phải chỉ là một giai đoạn? Nếu như cô ấy thật sự mệt mỏi việc cô rời bỏ cô ấy và quyết định bỏ cuộc?”

“Dừng nói nhảm đi! Cô chỉ đang hoang tưởng thôi!” Jessica bực bội nói.

“Thật sao? Hay cô mới là người đang hoang tưởng?”

Jessica nghiến răng, không nói được gì.

“Dù cô có nói hay làm gì đi nữa, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Tiffany,” Tôi nói, giọng chắc chắn.

“Tại sao?! Tại sao cô lại không chịu rời khỏi cuộc đời chúng tôi vậy hả ?!” Cô ta bật lại.

“Bởi vì…tôi yêu cô ấy.” tôi đáp.

Đột nhiên, tôi cảm thấy cái gì đó mạnh đập vào má trái của tôi, suýt làm tôi ngã khỏi ghế.

Tôi dồn hết sức, chống lại cái đau trên má và trong tim để nhìn Jessica. Cô ta đang nhìn thẳng tôi, tức giận; bàn tay phải của cô ta vẫn đang run lên vì tát tôi.

“Cô còn dám…nói như thế lần nữa.” cô ta nói.

“Kwon Yuri, tôi sẽ cho cô cơ hội cuối cùng. Tôi muốn cô tránh xa cô ấy ra.”

Tôi lắc đầu “Tôi sẽ không làm thế.”

Jessica gật đầu.

“Vậy thì cô sẽ hối hận.”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net