Final Chapter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truly

Vì tôi thật sự,

Thật sự yêu em,

Tôi thật sự yêu em bằng cả trái tim.

Tôi cần em, và với tình yêu của em tôi cảm thấy tự do,

Và thật sự, em biết rằng em là tất cả những gì tôi cần.

Lionel Richie – Truly.

Tôi nhìn thấy Tiffany đứng giữa phòng vẽ tranh. Cô ấy đang mặc một bộ đồ màu trắng, tóc cô ấy buộc lỏng. Cần mẫn vẽ bức tranh của mình, lướt cọ vẽ nhẹ nhàng lên tấm vải.

Tôi nhìn cô ấy khi chân tôi tự động di chuyển và tôi thấy mình đang đi về phía cô ấy. Mỗi bước đi làm tim tôi đập nhanh hơn. Tôi cảm thấy như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.

Bỗng nhiên, cô ấy đặt cọ vẽ xuống rồi nhìn tôi,

Tôi nuốt khan, tôi không thể đi thêm nữa khi ánh mắt cô ấy đặt vào tôi.

Rồi tôi đứng lặng như một bức tượng.

Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Chẳng có lời nào được thốt ra giữa chúng tôi, chỉ nhìn mà thôi.

Tôi cắn môi.

Tôi muốn nói với cô ấy mỗi ngày của tôi đã trống trải như thế nào khi không có cô ấy trong sáu tháng qua.

Tôi muốn nói với cô ấy rằng lý do duy nhất tôi có thể sống là vì tôi đang đợi cô ấy.

Tôi muốn nói với cô ấy rằng cô ấy là người duy nhất tôi thật sự yêu trên thế giới này.

Nhưng, khi tôi mở miệng để nói lại không có âm thanh nào.

Đột nhiên, nó trở thành một thế giới không có âm thanh.

Tiffany đứng dậy khỏi ghế ngồi rồi nhìn tôi. Cô ấy mở miệng để nói nhưng cũng không có tiếng gì. Dù tôi đã cố gắng tập trung nhưng tôi vẫn không nghe thấy một chữ nào.

Tôi cảm thấy muốn khóc vì không nghe được những gì cô ấy muốn nói. Nước mắt đang ngân đầy trong mắt tôi.

Tôi thấy thật vô vọng.

Bỗng dưng,

“Yurree..”

Tôi nuốt khan khi nghe tiếng cô ấy.

Miệng tôi chầm chậm cong lên rồi tôi cười thật tươi. Nghe thấy tiếng cô ấy gọi tên tôi làm bình tĩnh lại trái tim yếu đuối của tôi. Chỉ có chúa mới biết tôi đã nhớ cô 

ấy đến mức nào,

Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển như có động đất. Tôi nhìn quanh, thấy tường phòng tranh bắt đầu đổ xuống. Chúng tan chảy như những thổi chocolate trong ánh mặt trời.

Tôi nhìn Tiffany và cô ấy vẫn đứng yên ở đó.

“TIFFANY!” Tôi gọi, nhưng chẳng có tiếng nào.

Tôi cố chạy về phía cô ấy, nhưng cả hai chân tôi như bị dính chặt trong nền nhà đang tan chảy.

“FANY AHHHH!”

Cô ấy chẳng làm gì cả, thay vào đó, cô ấy chỉ nhìn tôi rồi mỉm cười.

Nước mắt đang chảy dài trên má tôi khi tôi cố gắng trong vô vọng để đến bên cô ấy. Nhưng cô ấy tan biến dần theo mỗi giây.

“FANY AHHHH!”

“Này, Yul, bình tĩnh lại đi!” Một giọng nói nói với tôi.

“FANYYYY!!” Tôi tiếp tục hét lên.

“Yuri ah, bình tĩnh. Tiffany không ở đây.” một giọng nói khác.

Cô ấy không ở đây?

Tôi chầm chậm mở mắt, nhìn thấy trần nhà màu trắng. Bối rối, tôi nhìn xung quanh rồi thấy bạn thân của mình, Sooyoung đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước. Tôi đang ngồi trên giường và đang mặc bộ đồ trắng xấu xí. Tôi nhận ra đây là bệnh viện.

“Ti..Tiffany không ở đây?” Tôi hỏi.

Sooyoung không trả lời, thay vào đó, cậu ấy vòng tay qua vai tôi rồi ôm chặt lấy tôi.

“Cám ơn chúa cậu không sao, Yuri ah..” Cậu ấy lẩm bẩm trong khi khóc.

Tôi ngạc thở vì cái ôm chặt của cậu ấy rồi cố hít thở khi thấy có một người đi vào phòng.

Đó là Youngbae.

Anh ấy nhìn tôi không nói gì nhưng tôi thấy gì đó trong mắt anh ấy. Anh ấy đang lo lắng cho tôi.

“Ch..chuyện gì xảy ra thế?” Tôi hỏi khi Sooyoung bỏ tôi ra.

“Cậu suýt bị xe đụng. May mắn, người lái xe là một bà ngoại già cả chạy xe rất chậm. Bà ấy đã phanh kịp trước khi đụng phải cậu. Rồi cậu ngất đi.” Sooyoung đáp.

Tôi không nhớ gì cả.

“Em nghĩ gì thế hả? Đứng giữa đường đông xe như vậy..” Youngbae đột nhiên hỏi, rất tức giận.

Tôi cúi đầu im lặng.

“Em đang muốn tự tử đấy à?” Anh ấy nói tiếp.

“Bae, thôi đi, điều quan trọng là giờ Yuri vẫn an toàn.” Sooyoung nói.

“CÔ ẤY SUÝT ĐÃ CHẾT RỒI!” Anh ấy phát hỏa.

Sooyoung giật mình rồi im lặng trong giây lát.

Anh ấy nhìn tôi nghiến răng. “Cô ta thật sự xứng đáng để em từ bỏ mạng sống của mình sao?”

“Sao em có thể ngốc như thế chứ? Em sẽ là làm gì nếu em chết đi đây?”

Anh ấy thở dài, “Nếu em thật sự yêu cô ta thì em nên tiếp tục sống và..

..cố giành lại cô ấy.”

Tôi sững sờ khi nghe lời anh ấy nói.

“Nếu anh không thể có được em thì ít ra , anh muốn thấy em vui vẻ.” Anh ấy nói thêm.

“Youngbae..

Anh ấy quay người rời khỏi phòng trước khi tôi kịp nói gì.

**

Tôi trở về làm việc một tuần sau đó. Từ sự kiện J. Estina, Madam Kang đã phục chức cho tôi và tôi lại bận rộn nữa. Tôi biết ơn vì mọi thứ, vì nhiệm vụ công việc khiến tôi tránh khỏi buồn bã.

Sooyoung giúp đỡ tôi rất nhiều, cậu ấy là một trong những nguyên nhân giúp tôi tiếp tục mạnh mẽ. Cậu ấy cố gắng cổ vũ tôi với những câu chuyện tình yêu điên rồ mỗi khi tôi cảm thấy buồn. Cậu ấy tiếp tục đi hẹn hò khắp nơi với những người không hợp rồi lại tiếp tục đau khổ chia tay. Tôi tự hỏi không biết sao cậu ấy có thể làm thế mà vẫn sống vui vẻ được.

Tôi thậm chí vẫn chưa quên được cô gái kia.

Vẫn chưa..

**

“Yul, đi thôi!” Sooyoung nói, nắm lấy tay tôi.

“Err.. đi đâu?” Tôi khó hiểu hỏi. Tôi đang chỉnh lại mấy tấm ảnh ở văn phòng thì đột nhiên cậu ấy đến.

“Chúng ta có một sự kiện ở phòng triển lãm hôm nay, nhanh lên không sẽ trễ mất!” Cậu ấy hoảng hốt đáp.

“Sự kiện nào? Tớ tưởng Angel và Michelle sẽ lo vụ đó chứ..” Tôi nói về những người đồng nghiệp.

“Hai cô gái già đó bị kẹt ở sân bay Jeju vì sự kiện hôm qua rồi. Họ ngủ quên và trễ chuyến bay. Họ không thể đến kịp nên chúng ta phải thay họ!” Sooyoung nói, cầm lấy máy ảnh và túi của tôi.

Tôi thở dài “Thiệt tình sao?”

**

Chúng tôi đến chỗ triển lãm vừa kịp lúc giới thiệu; dù chúng tôi là những người cuối cùng đến.

Tôi thậm chí còn bận đeo máy ảnh vào cổ khi bước vào. Tôi không thể không thấy hơi giận vì phải làm giúp công việc của người khác. Tôi vẫn còn mệt vì phải chụp ảnh hai sự kiện hôm qua và tôi còn có một buổi chụp ảnh xã luận thời trang ngày mai.

“Vui lên nào!” Chúng ta sẽ bảo họ đãi một chầu mắc tiền khi họ trở về.” Sooyoung nói, cố làm tôi vui.

Tôi liếc cậu ta, “Không phải ai cũng có thể dễ bị hối lộ bằng đồ ăn như cậu đâu.”

“Oh thôi nào, quên đi! Giờ chúng ta đã tới đây rồi. Vì chúng ta đã ở đây nên sao cậu không đi xem thông tin về sự kiện này trước đi?” Cậu ấy nói, đưa tôi một tấm thiếp màu hồng.

“Tớ không muốn, tớ sẽ chụp vài tấm ảnh rồi chúng ta sẽ đi.” Tôi nói, không hứng thú gì.

Sooyoung vẫn nhảy xung quanh một cách hào hứng, lúc này đây tôi không thể hiểu tại sao cậu ấy lại vui vẻ vì phải làm việc hôm nay đến vậy. Đây không phải một bữa tiệc, chỉ là một buổi triễn lãm tranh nhàm chán với một nhóm người nhàm chám cùng gu thời trang nhàm chán.

Tôi thở dài rồi bắt đầu tập trung chú ý vào buổi triển lãm.

Rồi tôi nhận ra.

Đây cũng là phòng triển lãm nơi tôi lần đầu tiên gặp Tiffany.

Những kí ức mà tôi đã cố dồn nén lại quay trở về. Ngày hôm đó vẫn hiện rõ trong đầu tôi.

Tôi vẫn nhớ nỗi buồn trong mắt cô ấy khi cô ấy nhìn vào bức tranh trái tim tan vỡ.

Đó là cảnh tượng đã thu hút trái tim tôi đầu tiên.

“Yul, cậu nên bắt đầu chụp ảnh đi.” Sooyoung đột nhiên nói, ngưng dòng suy nghĩ của tôi.

“À.. ừ, chắc rồi.” Tôi gật đầu nói.

Tôi nhận thấy Sooyoung đang nhìn chằm chằm tôi với ánh nhìn như mẹ hiền thật đáng sợ.

“Sao cậu lại nhìn tớ như thế?” Tôi hơi bực.

Cậu ấy cố nở nụ cười rồi lắc đầu. “Không có gì. Nhanh lên chụp hình đi Yuri ah.”

“Nhất là những bức tranh.” Cậu ấy nói thêm.

“Được rồi.”

Trong khi Sooyoung bận phỏng vấn một vài khách đến, tôi bước đến bức tranh đầu tiên nơi có đôi tình nhân đang ngắm nhìn.

“Cô ấy thật tài năng,” người đàn ông nói.

“Dù đây mới chỉ là buổi triển lãm đầu tiên nhưng cô ấy đã giành được giải cho một tác phẩm của mình khi còn ở New York,” người phụ nữ đáp.

“Ấn tượng thật.”

Tôi đảo mắt trước sự tán dương của họ cho người họa sĩ và bắt đầu gắn ống kính vào máy ảnh để chụp bức tranh.

Đó là bức tranh vẽ một con kỳ lân màu trắng. Họ nói đúng, nó thật đẹp. Có gì đó yên bình trong bức tranh nhưng tôi không chắc đó là gì.

Đột nhiên, nó làm tôi nhớ lại một kỉ niệm,

Về tối hôm đó khi tôi và Tiffany đang ngồi ở băng ghế công viên.

Tôi đã cố chứng minh cho cô ấy rằng tôi có thể nói tiếng Anh.

“My name is Yuri Kwon.”

“Cậu là Unicorn?”

“Là Yuri Kwon!”

Tôi mỉm cười, những cảm xúc lướt qua tim tôi, tôi nhận ra mắt mình đã đong đầy nước. Tôi nhanh chóng lắc đầu lấy lại tinh thần.

Đây không phải lúc tôi đi trên con đường kí ức. Dù sao, tôi cũng đến đây vì công việc.

Tôi đi đến bức tranh tiếp theo.

Nhưng không giống như bức “Unicorn”, tôi không hiểu bức tranh này. Đó là bức tranh vẽ cái gì đó tròn màu nâu đen trong một nền màu đen tròn. Tôi nghĩ nó thật kỳ lạ, nó hoàn toàn khác với bức tranh trước. Hai bức tranh này thì có liên quan gì đến nhau?

Tôi có lẽ chẳng bao giờ hiểu được bức tranh này.

Tôi quay người để xem mấy bức tranh ở phía đối diện nhưng tôi gặp một ngạc nhiên.

Gần như tất cả khách đến và truyền thông điều đang nhìn vào tôi.

Tôi nghĩ họ đang nhìn bức tranh nhưng không. Họ đang nhìn tôi như thể tôi cũng là một bức tranh.

Tôi thấy lo lắng và khó hiểu; tự hỏi tại sao họ lại nhìn tôi như vậy.

Tôi đã làm gì sai à? Hoặc có lẽ tôi làm rách áo mà không biết và giờ họ đang nhìn vào chỗ hở trên ngực tôi.

“Có gì không đúng..” tôi nói, không thoải mái.

“Là cô ấy,” Tôi nghe ai đó nói.

“Đúng vậy, đó là cô ta,” một người khác nói.

“Cô ấy trông đẹp hơn ở ngoài đời.” một người đàn ông nói thêm.

Tôi nuốt khan, nhướn mày bối rối. Tôi tìm Sooyoung nhưng không thấy cậu ấy đâu cả, tôi thấy hoảng sợ,

“Đó là lý do cô nên đọc bảng giới thiệu và tìm hiểu trước khi đến một sự kiện,” một giọng phụ nữ vang lên phía sau tôi.

Tôi quay người ngay lập tức và nhìn thấy Jessica Jung đang nhìn tôi.

Trong tay cô ấy là tấm thiếp màu hồng, giống như tấm giới thiệu mà Sooyoung đưa tôi lúc nãy.

“Yuri shi, cô..

“Sao cô lại ở đây?” Tôi hỏi, vô tình cắt lời cô ấy.

Cô ấy lắc đầu, “Cô thật sự có thói quen xấu khi không để người ta nói hết câu đấy.”

“Xin lỗi?”

“Giống như tuần trước khi cô chạy đi lúc tôi đang cố nói với cô về Tiffany.” Cô ấy đáp, khoanh tay lại.

Tôi lắc đầu, “Đủ rồi. Cô không cần phải giải thích, tôi nghĩ là tôi biết rồi.”

“Không, cô không biết.” Cô ấy nói.

Tôi quay người đối mặt cô ấy lần nữa. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy mình nên nghe điều cô ấy muốn nói.

“Tiffany đến gặp tôi một ngày sau khi cô chia tay cậu ấy.” Jessica bắt đầu nói.

Tôi hồi hộp đợi cô ấy nói tiếp.

“Cậu ấy đến trả lại chiếc nhẫn và..từ chối lời cầu hôn của tôi.” Cô ấy nói tiếp.

Tôi há hốc, cảm thấy sốc.

“Nhưng tôi đã tưởng..”

“Uhm, tôi sẽ không nói dối; tôi đã bị tổn thương rất rất nhiều.” Cô ấy bình tĩnh nói thêm.

“Chờ đã, nhưng cô nói cô ấy đã ở New York với cô suốt sáu tháng qua.” Tôi bối rối hỏi.

“Đúng vậy. Lúc đầu, tôi nghĩ cậu ấy sẽ gặp cô để làm lành nhưng cậu ấy không làm thế.”

“Thay vào đó cậu ấy bảo tôi là cậu ấy đã hứa sẽ đưa vé mời đặc biệt cho cô đến buổi triển lãm đầu tiên của cậu ấy, cho cô thấy bộ sưu tầm tranh của mình. Nên cậu ấy đã quyết định đến New York để gầy dựng tên tuổi trước.”

Tôi trở nên câm lặng.

“Vì thế tôi đã đến New York để giúp cậu ấy hoàn thành ước mơ bởi vì tôi nghĩ rằng.. đó là điều tối thiểu tôi có thể làm để bù đắp cho những nỗi đau mà tôi đã gây ra cho cậu ấy.”

“Tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy hạnh phúc.” Cô ấy nói thêm, mỉm cười yếu ớt.

Tôi nhìn Jessica và thấy sự khác biệt trong cô. Đó không còn là Jessica mà tôi từng biết nữa.

“Mà dù sao thì, cậu ấy cũng đã giành được giải thưởng cho một tác phẩm ở liên hoan nghệ thuật hai tháng trước. Đó là bức tranh vẽ một cô gái và dù tôi muốn nghĩ khác nhưng mọi người đều nói là cô gái rất xinh đẹp và vân vân..” Jessica nói thêm, lẩm bẩm câu cuối.

Tôi đứng sốc ở đó, không nói gì. Một phần trong tôi vẫn đang cố phủ nhận đây là sự thật.

Jessica đưa tôi tấm thiếp màu hồng. “Đây.”

“Thiệp mời đặc biệt cho buổi triển lãm đầu tiên của cậu ấy, dù cô đã vào rồi khi sử dụng thẻ truyền thông của mình..”

Tôi ngơ ngác nhìn rồi chầm chậm cầm lấy tấm thiệp trong tay cô ấy.

Cô ấy miễn cưỡng bỏ tấm thiệp ra rồi thở dài,

“Tôi sẽ giữ lời hứa.”

“Nhưng..nếu cô làm cậu ấy đau khổ, tôi sẽ khiến cô sống như ở địa ngục.” Jessica nghiêm túc nói.

Cô ấy đi qua tôi sau khi đưa tấm thiệp và đến chỗ Sooyoung vẫn đang đứng gần đó. Tôi không nhận ra Sooyoung đã ở đây; cậu ấy không có ở đây khi tôi tìm cậu ấy khi nãy.

“Sooyoung shi, cô có muốn đi uống cà phê với tôi không?” Jessica rụt rè nói.

Sooyoung có vẻ ngạc nhiên.

Cậu ấy bật tiếng kêu, “Cà phê? Hơi không hợp. Nhưng mà, nếu cô đã kiên quyết thì, chắc chắn rồi.”

Tôi không biết họ thân với nhau từ lúc nào để có thể cùng đi uống cà phê, nhưng tôi có cảm giác là Sooyoung đã lừa tôi đến đây.

Hai người rời đi và tôi vẫn đứng đó với tấm thiệp màu hồng trong tay. Khách tham quan vẫn đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng tất cả đều trở nên không quan trọng nữa.

Mọi thứ trở nên không quan trọng trừ tấm thiệp màu hồng này.

Tôi nhìn nó khi nhịp tim tôi tăng nhanh.

‘Buổi triển lãm tranh đầu tiên của Tiffany Hwang: Truly’

Tay tôi run rẩy khi tôi tiếp tục đọc.

‘Dành tặng cho cô gái mà tôi thật sự yêu’

“Fany ah..”

Tôi ngước nhìn, thấy bức tranh ở giữa phòng.

‘Chiến thắng tại liên hoan nghệ thuật New York: giải nghệ sĩ mới xuất sắc nhất.’

Tôi há hốc.

Đó là bức tranh tôi đã cố nhìn trong ngày chúng tôi chia tay.

“Tớ đã bảo cậu không được lén nhìn những bức vẽ chưa hoàn thành của tớ mà.” Cô ấy cảnh cáo nhưng vẫn mỉm cười.

“Xin lỗi Fany ah, tại nó gây tò mò quá. Nhưng, tất cả đều chưa xong sao?” Tôi hỏi, chỉ vào những bức tranh khác trong phòng.

Cô ấy cười.

“Tớ muốn đem triển lãm chúng vào một ngày nào đó. Tớ sẽ gửi thiếp mời đặc biệt cho cậu và cậu sẽ được xem tất cả.”

‘Nhan đề: Yurree.’

Đó là bức tranh của tôi.

Nước mắt ngân đầy trong tôi.

Tôi quay người để lau nước mắt rồi nhìn bức tranh kỳ lạ vẽ cái gì đó tròn màu nâu đen trong nền tròn màu đen mà khi nãy tôi nhìn thấy.

Nó làm tôi sáng ra.

Buổi sáng khi tôi làm bữa sáng cho cô ấy lần đầu tiên.

“ÔI CHÚA ƠI, BÁNH CỦA CẬU!” Tiffany vội hét lên, chỉ phía sau tôi.

“Ewww!” Tiffany thét lên, vội lấy tay che mũi lại.

“Giờ đó là bánh ‘chảo’ đấy.” Tôi hài hước nói.

Chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười.

‘Nhan đề: Bánh kếp’

Tôi bật cười, sau khi hiểu ra bức tranh phức tạp là cái bánh bị cháy của mình.

Tôi nhanh chóng đi nhìn thêm bức tranh khác ở phòng triển lãm.

Có một bức tranh vẽ băng ghế ở công viên vắng.

Tôi nhớ hơi ấm của cô ấy và bàn tay dịu dàng xoa má tôi tối hôm đó.

“Tớ không biết có việc vì, nhưng..

..hãy mạnh mẽ lên Yuri ah.” Cô ấy nói, mỉm cười chân thành với tôi.

Và khi tôi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô ấy, đột nhiên tôi nhận ra điều gì đó.

Cô ấy xứng đáng.

Tôi cắn môi, cố không khóc.

Tôi nhận ra tất cả tác phẩm ở buổi triển lãm là bộ sưu tầm những điều tôi đã làm với Tiffany.

Chiếc ghế sau xe buýt nơi cô ấy đã từng tựa đầu lên vai tôi.

chiếc máy ảnh tôi vẫn mang theo,

hộp bắp rang mà chúng tôi luôn mua khi xem phim,

chiếc bánh kếp với mật ong ở trên..

Tất cả đều là kỉ niệm của chúng tôi được vẽ lên tấm vải trắng.

Và lúc này, tôi không còn giữ được nước mắt.

Bỗng nhiên,

“Cậu đã hứa là sẽ chờ tớ,” một giọng nói vang lên phía sau tôi.

Tôi nuốt khan.

Tôi biết giọng nói đó.

Tôi rất nhớ giọng nói đó.

Tôi nhanh chóng quay lại, suýt khuỵu xuống.

Đó là cô ấy, người mà trái tim tôi vẫn mong nhớ.

Tiffany.

Cô ấy vẫn như thế kể từ lần cuối cùng tôi gặp cô ấy sáu tháng trước.

Cô ấy vẫn cướp đi hơi thở của tôi bằng nụ cười mê hoặc và đôi mắt thôi miên của mình.

“Tớ hy vọng sáu tháng không quá lâu.” Cô ấy mỉm cười nói.

“Fa..Fany..” Tôi cố trả lời nhưng môi tôi cứ run rẩy.

“Sao cậu dám..

Tôi dừng lại.

“Sao cậu dám đem triển lãm cái bánh bị cháy của tớ ở đây thế hả?”

Chúng tôi nhìn nhau im lặng.

Rồi chúng tôi cùng bật cười.

“Cậu đang phàn nàn về bức tranh sao? Tớ tưởng cậu sẽ hét lên với tớ chứ!” Cô ấy cười lớn nói,

“Tớ muốn thế.” Tôi chậm nói.

“Tớ nên hét lên với cậu vì đã biến mất suốt sáu tháng..

..và làm tớ khóc mỗi đêm nhớ về cậu.”

“Nhưng tớ chỉ là không thể.”

Cô ấy mỉm cười.

Cô ấy bước về phía tôi rồi dừng lại chỉ cách tôi vài bước.

“Sáu tháng trước cậu đã hỏi tớ ai là người tớ thật sự yêu.” Cô ấy nói.

“Tớ đã khẳng định câu trả lời ngay khi cậu bỏ tớ đi tối hôm đó.”

“Đó là cậu.”

“Yuri, tớ yêu cậu.”

“Thật sự.”

Epilogue

“Tớ ghét cậu ta.” Jessica lẩm bẩm.

Tiffany liếc nhìn cô rồi lắc đầu. Họ đang ngồi đợi ở một nhà hàng.

“Cậu cứ nói thế và rồi, cậu vẫn hẹn hò với cậu ấy.” Tiffany bật cười nói.

“Cậu không thấy bực sao Tiffany? Không phải Yuri vẫn luôn đến trễ bởi vì cậu ta có một sự kiện đột xuất cần đi sao? Tớ là một người rất bận rộn cậu biết đó.” Cô hỏi, đảo mắt khi nói câu cuối.

“Thì, đúng vậy, nhưng họ đang làm việc cho một trong những tạp chí thời trang lớn nhất. Dù sao, tớ nghĩ Sooyoung vẫn luôn đặt cậu lên hàng đầu…trong đa số trường hợp.”

“Oh thật hả? Khi nào vậy?” Jessica nói, khoanh tay lại.

**

“Tớ ghét cô ấy.” Sooyoung lẩm bẩm trong khi lái xe.

“Cậu không có đâu.” Tôi hờ hững đáp.

“Cô ấy cứ càu nhàu tớ dù là trễ có một phút. Nghiêm túc đấy, sao cô ấy luôn luôn vội vã thế? Cô ấy cũng không phải là tổng thống hay gì mà..”

“Xin lỗi, cô ấy là phó chủ tịch của tập đoàn trang sức lớn nhất Hàn quốc đấy.” Tôi xen vào.

“Ừ, nhưng mà..”

“Cậu nên bình tĩnh lại, Sooyoung ah. Dù sao, tớ nghĩ Jessica cũng cố hết sức để dành thời gian cho cậu dù cô ấy rất bận. Cậu không nên phàn nàn nữa.”

“Oh thật sao, khi nào thế? Sao cậu lại theo phe cô ấy khi tớ mới là bạn thân của cậu hả?”

**

“Tớ đi đây.” Jessica nói, đứng lên.

Tiffany nắm lấy tay cô.

“Này, đợi thêm chút nữa đi. Họ sẽ nhanh đến thôi. Hơn nữa, cuộc hẹn đôi tối nay là ý kiến của cậu mà, cậu không thể cứ thế mà đi.”

Jessica bật tiếng giễu. “Sao cũng được, tối nay cậu có thể hẹn hò với cả hai người. Tớ phải đi gặp mẹ tớ nữa và..

Jessica dừng lại khi nhìn thấy Yuri và Sooyoung chạy nhanh vào cửa.

Tiffany nhìn Yuri mỉm cười ngọt ngào.

“Cậu đến trễ.” Jessica khoanh tay nói.

Sooyoung thở dài. “Tớ biết Sica..

..nhưng nó là lỗi của Yuri.”

“Tớ đã bảo cậu ấy nhanh lên bởi vì tớ không muốn công chúa của tớ phải đợi nhưng mà cậu ấy vô toilet cả thế kỷ và đó là lý do bọn tớ đến trễ..”

Sooyoung thay đổi hoàn toàn thành một người khác khi ở trước mặt Jessica.

Tôi lắc đầu trước Sooyoung nịnh nọt rồi bước đến cô gái duy nhất của tôi.

“Xin lỗi vì đã để cậu đợi.” Tôi nói với Tiffany.

Cô ấy lắc đầu rồi nắm lấy tay tôi.

“Không sao, Yurree ah.”

Bốn người chúng tôi cùng ăn tối và dù đó là cuộc hẹn đôi, nhưng giữa các cặp đôi lại hiếm khi có sự tương tác gì. Sooyoung và Jessica trở nên lúc này lúc khác ở trên bàn, đột nhiên cãi nhau rồi lại đột nhiên âu yếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net