Chap 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Trùng Khánh nhiều cầu, đường cũng quanh co, gió đêm của sông Gia Lăng có thể lách qua ba tòa nhà thổi vào ô cửa sổ của tầng 18, ánh đèn rực rỡ trên đường Nam Binh mập mờ trong bụi pháo nhân gian, tâm sự của chàng thiếu niên bị bao trùm bởi cái nóng ở Trùng Khánh. Một người thích một người, phải đi qua rất nhiều ngã rẽ mới có thể đến trước mặt đối phương.]

Hôm nay là ngày 4 tháng 3 năm 2019.

15 năm rồi. Tống Á Hiên nhìn cơn mưa nhỏ tí tách rơi ngoài cửa sổ, không nhịn được mà thở dài: "Vậy là đã qua 15 năm rồi."

Đời người liệu có thể có bao nhiêu cái 15 năm đây? Kể từ khi gặp được một người, sau đó biến người đó thành một phần trong cuộc sống, hòa vào trong mạch máu của chính mình.

Rõ ràng đã đến mùa xuân rồi, Tống Á Hiên ngồi ở một góc trong căn phòng rộng lớn chỉ cảm thấy cái lạnh thấu xương, giống như mùa đông vậy. Bàn tay cậu cầm chiếc điện thoại do dự, người đó đã không về nhà được nửa tháng rồi, nhập số điện thoại đã khắc sâu trong tim sau đó lại xóa rồi lại nhập rồi lại xóa, cuối cùng không biết tại sao vẫn ấn nút gọi, nghe từng tiếng chuông chờ trái tim cũng đau theo từng hồi. Một lúc sau cuộc gọi được bắt máy.

"Alo? Sao vậy?" – Giọng nói của người đó trầm khàn, giống như một chất kịch độc vậy.

"Hôm nay, em về không?"

"Không, ở công ty còn rất nhiều việc, tối nay còn có tiệc rượu, mấy ngày nữa, bận rộn khoảng thời gian này xong rồi em về với anh." – Giọng hắn rất dịu dàng, không hề có chút phiền chán nào.

"Được."

Từ đầu đến cuối Tống Á Hiên bình tĩnh giống như mặt hồ không hề bị ngọn gió nào xáo động vậy, trừ ngón tay siết chặt điện thoại đến mức trắng bệch đang run rẩy. Tắt điện thoại, căn phòng lại trở thành một mảng tĩnh mịch.

Hôm nay là sinh nhật của Tống Á Hiên, trước đây người đó từng nói: "Nha Nha, sau này mỗi một sinh nhật của anh em đều ở bên anh có được không?"

Trước nay thời gian vẫn luôn là một thứ không công bằng, nó có thể khiến tình cảm ngày càng thêm sâu đậm, cũng có thể khiến tình cảm ngày càng thêm xa cách. Giờ đây người đã nói sẽ bên cậu trải qua mỗi lần sinh nhật đã đi đâu mất rồi? Tống Á Hiên cảm thấy có chút mệt, nghe tiếng mưa rơi, ôm lấy đầu gối, nhắm mắt lại.

Giấc mơ tựa như quay về mùa hè 2004.

Năm 2004, dường như là sự bắt đầu tĩnh lặng của tất cả các trận cuồng phong, SARS kết thúc, Trương Quốc Vinh trở thành quá khứ. Năm này Tống Á Hiên của tuổi 16 gặp được Lưu Diệu Văn của tuổi 15, cũng là năm này, cuộc sống của Tống Á Hiên bắt đầu đón nhận trận cuồng phong thật sự.

Mặt trời Trùng Khánh của tháng 9 vẫn gay gắt độc hại như vậy, xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào ô cửa sổ đậu trên gương mặt Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên ngồi bên cửa sổ của phòng học mới, đưa tay ra che ánh mặt trời khiến cậu không mở nổi mắt, dưới ánh mặt trời mái tóc và đồng tử của cậu đều có màu nâu nhạt, chóp mũi và vầng trán lấm tấm mồ hôi, làn da trắng nõn không mang chút sắc máu nào, nhìn giống như bị bệnh vậy. Các bạn học mới đều đang giao lưu với hy vọng nhanh chóng có thể thân nhau hơn, chỉ có Tống Á Hiên luôn ngồi im lặng bên cửa sổ, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, ngón cái của tay này vô thức gõ nhẹ lên ngón cái của tay kia, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần.

"Ê! Bạn học, bên cạnh cậu có người không?" – Giọng nói khiến Tống Á Hiên bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm khác hẳn Tống Á Hiên, mang theo ý cười như có như không.

"Không...không có."

Người đó không nói nữa mà trực tiếp ngồi xuống chỗ bên cạnh, Tống Á Hiên trước giờ không hề có sở trường nói chuyện với người khác nên cũng không nói thêm gì tiếp tục ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lần tiếp theo cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu là tiếng gõ trên bục giảng: "Các em im lặng một chút, chúc mừng các em đã thi vào trường Nhất Trung, tôi là Quan Vi, chủ nhiệm của các em, rất vui khi có thể làm quen với các em. Tiếp theo mời các em tự mình giới thiệu về bản thân, ai đầu tiên nào?"

Cả lớp nhìn nhau, không ai nhúc nhích.

"Em lên."

Giọng nói này đến từ người ngồi cạnh Tống Á Hiên, khi Tống Á Hiên quay đầu người đó đã đi lên bục giảng.


"Chào mọi người, tôi là Lưu Diệu Văn, đến từ Bắc Kinh, bởi vì công việc của bố tôi nên tôi đến đây học, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."

Giọng nói của Lưu Diệu Văn trầm trầm mang theo chất Bắc Kinh, Lưu Diệu Văn của năm lớp 10 đã cao 185cm, cao hơn Tống Á Hiên 5cm, mày kiếm mắt sáng, Tống Á Hiên cảm thấy hình dung dáng vẻ của Lưu Diệu Văn như vậy là hợp lý nhất, trên người hắn mang một sự sắc bén khác hẳn Tống Á Hiên, là kiểu khiến người ta không rét mà run.

Đến lượt Tống Á Hiên, cậu chầm chậm đi lên bục giảng, ánh mắt không biết đang nhìn về đâu, đầu cúi thấp: "Chào mọi người, tôi...tôi là Tống Á Hiên."

Lưu Diệu Văn vẫn luôn nhìn cậu, dáng người gầy gầy, mái tóc tơ ngắn ngoan ngoãn nằm trên trán, ánh mắt sáng, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, chiếc quần jean giặt đến bạc màu.

Lưu Diệu Văn nhẩm đi nhẩm lại trong miệng: "Á Hiên, Tống Á Hiên."

Sau này hắn nói với Tống Á Hiên rằng mỗi lần gọi tên cậu đều cảm thấy rất an tâm, có một loại cảm giác năm tháng an lành, như thể đang nhàn hạ nằm trên chiếc ghế bập bênh dưới tán cây trong ánh chiều tà đọc một bức thư tình vậy, lãng mạn lại tươi đẹp.

Mùa hè 2004, Tống Á Hiên gặp được Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn trở thành bạn cùng bàn, Tống Á Hiên vẫn không thích nói chuyện, nhưng Lưu Diệu Văn lại nói rất nhiều, mỗi ngày đều không ngừng nói chuyện với Tống Á Hiên từ sáng đến tối.

"Tống Á Hiên, anh ăn cơm chưa?"

"Tống Á Hiên, anh muốn đi mua nước không?"

"Tống Á Hiên, tan học anh đi chơi game không?"

"Tống Á Hiên, anh là kẻ câm à?"

"Tống Á Hiên, sao từ trước đến nay anh không hề gọi tên em vậy? Không phải anh không nhớ đấy chứ? Lưu Diệu Văn! Diệu có nghĩa là ánh mặt trời sáng chói, văn là văn trong văn tự. Đã nhớ chưa?"

Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn đang đầy ý cười, có chút ngẩn người: "Tôi nhớ rồi."

Sau này ở trang cuối mỗi quyển sách của Tống Á Hiên đều vẽ một ánh mặt trời sáng chói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net