Chap 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Wa~ Tống Á Hiên nhi, anh không phải kẻ câm à. Tống Á Hiên nhi, tối nay anh đến nhà em ăn cơm đi, một mình em ăn chán lắm."

"Không đi." – Tống Á Hiên vẫn cúi đầu sắp xếp lại sách trên bàn.

"Tống Á Hiên, ở đây em không có bạn bè nào cả, có phải anh ghét em không?" – Giọng nói của Lưu Diệu Văn trầm hẳn xuống, dáng vẻ ấm ức khiến Tống Á Hiên có chút kinh ngạc.

"Không...không có..."

"Vậy anh đi ăn với em đi, như vậy em mới tin anh không ghét em."

Tống Á Hiên do dự nhìn Lưu Diệu Văn nhưng cũng không biết phải từ chối như thế nào.

"Được thôi......"

"Mau đi thôi, em đói sắp chết rồi!" – Mọi ấm ức trên gương mặt Lưu Diệu Văn được xóa sạch, Tống Á Hiên cảm thấy hình như mình bị lừa rồi, sau đó liền bị Lưu Diệu Văn kéo lên xe.

Xe chạy được một nửa đường Tống Á Hiên bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với Lưu Diệu Văn. Cậu và Lưu Diệu Văn chưa thân thiết đến mức về nhà nhau làm khách, ngồi trên xe cũng thấy ngại.

"Lưu...Lưu Diệu Văn, hay là cậu đưa tôi về nhà đi, tôi không đi nữa"

Lưu Diệu Văn nhìn dáng vẻ khó xử của Tống Á Hiên, bật cười: "Tống Á Hiên, anh là con gái à, vặn vặn vẹo vẹo, em ăn thịt anh chắc?"

Tống Á Hiên ghét nhất là người khác nói cậu giống con gái, Lưu Diệu Văn không phải là người đầu tiên nói như vậy, Tống Á Hiên lười cãi nhau với hắn, cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, cậu cũng không nói gì nữa.

"Thiếu gia, đến rồi."

Tài xế dừng xe trước một vườn hoa, Tống Á Hiên có chút ngạc nhiên, cậu không hề biết rằng nơi đây còn có một vườn hoa, theo Lưu Diệu Văn đi qua vườn hoa ấy, đập vào mắt cậu là một căn biệt thự rất to, cậu nghe bạn học trong lớp bàn tán nói bố của Lưu Diệu Văn là thủ trưởng quân khu Bắc Kinh, quan chức rất lớn, chuyển công tác đến Trùng Khánh.

Nhìn thấy xe của nhà Lưu Diệu Văn và thái độ cung kính của tài xế cậu cũng có thể biết được gia đình Lưu Diệu Văn không phải là gia đình bình thường.

"Tống Á Hiên nhi, anh đi nhanh chút! Em đói chết rồi!!"

Lưu Diệu Văn đột nhiên khoác vai Tống Á Hiên kéo cậu đi, Tống Á Hiên giằng co một chút nhưng vô dụng nên chỉ đành ỡm ờ đi theo Lưu Diệu Văn vào nhà.

"Tráng lệ huy hoàng" đại khái có thể dùng để hình dung nhà của Lưu Diệu Văn, nhà Tống Á Hiên chính là gia đình làm công ăn lương bình thường, dù cậu có cảm thấy kinh ngạc khi thấy nhà của Lưu Diệu Văn nhưng sắc mặt không hề để lộ ra một chút nào, vẫn lạnh lùng như vậy.

"Đầu bếp của nhà em là mời từ Bắc Kinh tới đó, Tống Á Hiên anh đi đến Bắc Kinh chưa?"

"Chưa."

"Vậy thì hôm nay anh nhất định phải ăn nhiều chút, đều là đồ ăn chuẩn Bắc Kinh đó, ngon lắm."

Tống Á Hiên nhìn một bàn đầy thức ăn, cau mày: "Chỉ có hai chúng ta?"

"Đúng đó, bố em vì đơn vị của họ có việc nên không về, mẹ em vẫn đang ở Bắc Kinh xử lý chuyện công ty, em đặc biệt dặn đầu bếp làm thêm vài món cho anh nếm thử đó, giống như đi đến Bắc Kinh vậy, đợi sau này em đưa anh đi Bắc Kinh, mỳ zhajiang, jiaoquan, nước đậu, vịt quay, thịt dê...em đều đưa anh đi ăn." – Lưu Diệu Văn bla bla nói một tràng dài, Tống Á Hiên chỉ trả lời hai chữ.

"Lãng phí."

"Anh mau ăn thử đi!"

Tống Á Hiên cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Tống Á Hiên ăn cơm rất chậm, ăn một cách nhã nhặn, đến nuốt dường như cũng rất chậm. Lưu Diệu Văn nhìn cậu cảm thấy cậu thật sự giống một cô gái, bạn bè của hắn trước đây đều là mấy tên nhóc con không nói quá ba câu là bắt đầu giành ăn. Lần đầu tiên hắn gặp một người giống như Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên cảm thấy ánh mắt đối phương cứ luôn dán chặt lên mặt mình.

"Cậu nhìn tôi làm gì?"

Lưu Diệu Văn bật cười: "Vì anh đẹp thôi, giống như con gái vậy."

Gương mặt Tống Á Hiên đỏ lên, đặt đũa xuống, có chút tức giận: "Tôi không phải con gái!"

Lưu Diệu Văn thấy hình như cậu giận rồi nên không nói thêm nữa.

"Được được được, anh không phải, mau ăn cơm đi."

"Tôi ăn no rồi, tôi muốn về nhà."

"Vội gì chứ, anh mới ăn được mấy miếng, em vẫn còn muốn cùng chơi game với anh nữa mà."

"Tôi không chơi game, tôi mà không về bố mẹ tôi sẽ lo lắng."

Lưu Diệu Văn thất vọng cúi đầu, lầm bầm trong miệng.

"Được rồi, để tài xế đưa anh về, thứ 7 này anh đến chơi với em được không? Cả ngày em chỉ có một mình, em cũng chưa từng đi ngắm cảnh ở Trùng Khánh, tốt xấu gì anh cũng phải dốc chút tình nghĩa của chủ địa phương đưa em đi dạo chứ."

Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn bày ra dáng vẻ ấm ức như chú cún con lang bạt, không đành lòng từ chối nên đành qua loa đồng ý.

Chớp mắt đã đến thứ 7, Tống Á Hiên nói với bố mẹ rằng phải dẫn bạn học ở nơi khác đến đi dạo, bố mẹ cậu đều rất vui mừng, vì Tống Á Hiên không thích nói chuyện, gần như là không có bạn bè, ngày nghỉ cũng không đi ra ngoài, có thể có một người bạn thật sự không dễ dàng gì.

Tống Á Hiên hẹn Lưu Diệu Văn gặp mặt ở bia Giải Phóng, Trùng Khánh cuối tháng 9 vẫn nóng bức người, Tống Á Hiên mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng và chiếc quần ngắn màu đen. Khi đến bia Giải Phóng đã thấy Lưu Diệu Văn đứng đợi ở đó rồi. Lưu Diệu Văn cũng mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng và chiếc quần ngắn màu đen, dù mặc như vậy rất bình thường nhưng hai người mặc y như nhau khiến Tống Á Hiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên đến liền cười ha ha đi tới: "Tống Á Hiên nhi, hai chúng ta tâm linh tương thông ghê, còn mặc đồ tình nhân nữa chứ."

Tống Á Hiên lười để ý đến hắn, nhưng gương mặt lại ửng hồng.

"Hey, trông da mặt mỏng chưa kìa, em đùa anh thôi mà, đi thôi dướng dẫn viên du lịch Tống."

Tống Á Hiên đưa Lưu Diệu Văn đến Hồng Nhai Động, cầu Quan Âm, Từ Khí Khẩu, Lý Tử Bá, ngồi trên cáp treo Trường Giang.

Thật ra Tống Á Hiên thân là người sinh ra và lớn lên ở Trùng Khánh nhưng cũng chưa đi ngắm cảnh bao giờ, cậu không thích đến chỗ đông người, vì để đưa Lưu Diệu Văn đi cậu đã lén học. Lưu Diệu Văn đi theo Tống Á Hiên, nghe cậu dùng giọng nói dịu dàng giới thiệu về cảnh quan, nhìn đôi môi mỏng của Tống Á Hiên mấp máy và gương mặt ửng đỏ vì thời tiết, không hiểu tại sao tim lại thấy bồn chồn.

Lưu Diệu Văn thấy thái dương Tống Á Hiên đổ mồ hôi không tự chủ đưa tay ra muốn lau cho cậu, tay hắn vừa chạm vào làn da Tống Á Hiên liền bị Tống Á Hiên né tránh theo phản xạ.

"Cậu làm gì vậy?"

Lưu Diệu Văn cảm thấy có chút ngại ngùng, buông tay xuống: "Anh đổ rất nhiều mồ hôi đó."

Tống Á Hiên đưa tay lên lau đi, tiếp tục đi về phía trước. Lưu Diệu Văn cảm thấy vừa nãy bản thân hắn có bệnh, tại sao lại đưa tay ra lau mồ hôi cho một thằng con trai chứ, hắn lắc lắc đầu bước theo sau.

Đến chiều Tống Á Hiên lại đưa Lưu Diệu Văn đi ăn vài món ăn vặt ở Trùng Khánh, Tống Á Hiên cảm thấy Lưu Diệu Văn trừ việc nói quá nhiều ra thì không có khuyết điểm gì cả, hoàn toàn không có tính khí của một đứa con trai nhà giàu, đi cùng với hắn cũng thấy ngày càng thoải mái.

"Cho cậu ăn thử này, bánh bàn là."

Tống Á Hiên đưa chiếc bánh bàn là mới ra lò cho Lưu Diệu Văn, còn chưa kịp nói gì Lưu Diệu Văn đã cắn một miếng.

"AAAAAAAAAAAAA nóng chết em rồi!" – Nhân đậu đỏ bên trong nóng bỏng, Lưu Diệu Văn bị nóng đến mức quay vòng vòng, nước mắt cũng muốn ứa ra, Tống Á Hiên nhìn dáng vẻ ấy của hắn không nhịn được mà mỉm cười, Lưu Diệu Văn ngây ngốc nhìn Tống Á Hiên.

"Cậu nhìn cái gì? Bị bỏng ngu người rồi à?"

"Tống Á Hiên, anh còn biết cười này, anh cười lên thật sự rất đẹp, anh nên cười nhiều hơn chút."

Tống Á Hiên cười lên đôi mắt cong cong, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ lạnh nhạt bình thường. Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên dịu dàng cong cong khóe môi.

"Anh bánh bàn là của cậu đi." – Tống Á Hiên quay đầu không nhìn Lưu Diệu Văn nữa, nghĩ xem cậu đã bao lâu không còn cười thoải mái như vậy rồi.

Đến tối Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên về đến cửa nhà.

"Tống Á Hiên, hôm nay cảm ơn anh nha, cảm ơn anh nguyện ý đi cùng em."

"Không cần khách sáo, chúng ta là bạn học, việc nên làm thôi."

"Tống Á Hiên, lễ Quốc Khánh em phải về Bắc Kinh, anh đi cùng em đi, em đưa anh đi Bắc Kinh chơi."

"Không...không cần đâu."

"Anh đừng vội từ chối mà, anh cứ suy nghĩ kỹ đi, còn tận một tuần nữa mà, Bắc Kinh chơi vui lắm á! Đúng rồi, Tống Á Hiên, sau này anh nhớ cười nhiều lên nha."

Không đợi Tống Á Hiên nói gì thêm, Lưu Diệu Văn liền nhảy chân sáo đi mất, quay lưng về phía Tống Á Hiên vẫy tay: "Đi đây."

Tống Á Hiên nhìn chàng trai còn cao hơn cậu giống như một đứa trẻ, bất lực mỉm cười.

Về đến nhà mẹ Tống nhìn thấy trên gương mặt cậu vẫn còn mang theo ý cười liền cảm thấy kinh ngạc.

"Á Á, hôm nay vui vậy sao?"

Tống Á Hiên ngây người, phát hiện bản thân cậu vẫn còn mỉm cười, tự mình cũng cảm thấy có chút khác thường.

"Không...không có."

Tống Á Hiên nhanh chóng về phòng đóng cửa, sờ lên gương mặt mình, ấm nóng.

Cậu đang vui.

Vì Lưu Diệu Văn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC