Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tống Á Hiên tỉnh dậy thấy bên cạnh trống không, ga giường không có vết nhăn, tối qua Lưu Diệu Văn không về. Cậu dậy đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, mặc dù không biết phải làm gì nhưng ít nhất cứ dậy lấy tinh thần trước đã.

Vừa mở của phòng ngủ liền thấy Lưu Diệu Văn đi từ phòng sách ra.

"Á Hiên, anh tỉnh rồi à? Tối qua em về muộn quá, sợ làm phiền anh nên qua phòng sách ngủ."

"Ồ."

Thật ra Tống Á Hiên cảm thấy Lưu Diệu Văn không nhất thiết phải giải thích với cậu.

"Hôm nay em không đi làm à?" – Tống Á Hiên nhìn đồng hồ, bình thường giờ này Lưu Diệu Văn đã đến công ty rồi.

"Không đi nữa, hôm nay ở nhà với anh, đi thôi, xuống nhà ăn cơm, em bảo dì nấu cháo hải sản cho anh, món anh thích ăn."

"Ừm."

Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn nắm tay kéo xuống nhà ăn, Lưu Diệu Văn kéo ghế cho cậu ngồi, múc cháo cho cậu, hơi nóng tỏa ra từ bát cháo mang theo hương thơm của gạo, Tống Á Hiên yên tĩnh ngồi ăn cháo, dạ dày cũng ấm dần lên.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Tống Á Hiên nhìn tên người gọi đến liền tắt máy, úp điện thoại xuống.

Lưu Diệu Văn liếc nhìn không nói gì, tiếp tục ăn cháo.

Khi chuông điện thoại vang lên Tống Á Hiên lại muốn tắt máy nhưng Lưu Diệu Văn nhanh tay hơn cầm lấy điện thoại, là Mã Gia Kỳ gọi đến.

"Em làm gì vậy? Trả điện thoại cho anh." – Tống Á Hiên muốn giành lại điện thoại từ tay Lưu Diệu Văn nhưng hắn tránh được, nắm chặt tay cậu, ấn vào nút nghe máy.

"Alo, Á Hiên, em vẫn ổn chứ? Anh nghe nói em từ chức rồi......"

"Anh ấy rất ổn, không phiền anh lo."

Mã Gia Kỳ ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng của Lưu Diệu Văn, gương mặt biến sắc.

"Á Hiên đâu?"

"Mã Gia Kỳ, anh coi lời tôi nói như gió thổi qua tai đúng không? Tôi cảnh cáo anh tránh xa Tống Á Hiên một chút!"

"Lưu Diệu Văn, cậu bó buộc Á Hiên như vậy có vui không hả? Rốt cuộc cậu có biết em ấy cần gì hay không?"

"Thứ anh ấy muốn, tôi đều sẽ cho anh ấy." – Lưu Diệu Văn tắt máy trước khi Mã Gia Kỳ nói tiếp.

Bàn tay muốn lấy lại điện thoại của Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn nắm chặt, cảm giác như muốn nghiền nát xương của cậu vậy.

"Á Hiên, em không có rộng lượng đến vậy đâu, sau này tránh xa anh ta một có được không? Đối với em, anh và cả anh ta đều tốt."

"Ừm...em buông anh ra, đau..."

Tống Á Hiên không muốn tranh luận với hắn thêm nữa, cũng không muốn người bên cạnh cậu vì cậu mà liên lụy.

"Anh mệt rồi, em ăn đi, anh lên tầng ngủ một chút." – Tống Á Hiên giật tay ra khỏi bàn tay của Lưu Diệu Văn, làn da trắng ngần hằn lên dấu tay màu đỏ, tựa như một chiếc còng tay vô hình, trói chặt chính mình.

Tình cảm của cậu và Lưu Diệu Văn luôn liên lụy đến người thân xung quanh cậu, đầu tiên là bố cậu, bây giờ là Từ Thượng Thanh, Mã Gia Kỳ. Bản thân cậu đắm chìm trong vũng bùn còn không ngừng kéo người khác xuống nước.

______________________

Lần đầu tiên cậu gặp Lưu Thao là hồi năm bốn sắp tốt nghiệp, khi cậu đi ra từ căn hộ chung cư của Lưu Diệu Văn thì bị một người đàn ông chặn lại.

"Chào cậu, cậu là Tống Á Hiên tiên sinh đúng không? Tư lệnh chúng tôi muốn gặp cậu."

Tống Á Hiên ngây người: "Tư lệnh......?"

"Lưu Thao, bố của Lưu Diệu Văn."

Tống Á Hiên nắm chặt quai balo, cậu không ngờ rằng bố của Lưu Diệu Văn lại tìm đến mình.

"Chào bác, cháu là Tống Á Hiên."

Lưu Thao ngồi nghiêm chỉnh, quanh người tỏa ra khí thế hùng mạnh và cảm giác áp bức người đối diện, hàng lông mày sắc, đôi mắt của Lưu Diệu Văn rất giống bố hắn, sâu thẳm, mỗi một ánh mắt đều là sự kiên định tuyệt đối.

"Chào cháu, ngồi đi."

Tống Á Hiên ngồi xuống đối diện với Lưu Thao, không dám nhìn vào mắt ông.

"Chắc cháu biết chú tìm cháu là vì chuyện gì nhỉ?"

Tống Á Hiên không biết nên nói gì, đầu hơi ngẩng lên, chạm vào ánh mắt sắc bén của Lưu Thao, sống lưng ớn lạnh.

"Có chuyện gì xin chú cứ nói thẳng ạ."

"Được, vậy chú không vòng vo nữa, con trai chú từ nhỏ đến lớn sống trong an nhàn quen rồi, chưa phải chịu suy sụp hay đả kích nào, nên nó hiếu kỳ với những thứ mới lạ, điều này cũng có thể hiểu được. Những chuyện của hai đứa chú đều biết, vốn cho rằng nó chỉ thích cái mới hai năm thôi, không ngờ lại có thể hoang đường đến tận bây giờ. Trước đây chọn cho nó trường học và chuyên ngành nó đều từ chối, chú muốn để nó vào quân đội rèn rũa hai năm, nó cũng từ chối, chú nghĩ những chuyện này đều là vì cháu nhỉ?"

Tống Á Hiên nghe giọng nói trầm trầm của Lưu Thao âm thầm nuốt nước bọt, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

"Lưu Diệu Văn, cậu ấy chỉ đang lựa chọn chuyện mà cậu ấy thích."

"Thích? Vậy nếu như chuyện mà nó thích, người mà nó thích đều sai thì sao? Chú cho phép nó được thử, nhưng không thể nhìn nó sai hết lần này đến lần khác được."

"Vậy nên, chú Lưu, chú tìm cháu là có ý gì ạ?"

"Cháu là một đứa trẻ thông minh, chú không nói chắc cháu cũng biết, chú trải cho nó con đường để nó sống cả đời vô lo vô nghĩ, nhưng nó lại khăng khăng chọn cùng cháu đi trên con đường đầy chông gai, không có cháu, có lẽ tất cả đều có thể quay trở về quỹ đạo vốn có của nó."

Tống Á Hiên không còn trốn tránh nữa, cậu nhìn thẳng vào mắt Lưu Thao, giọng nói không lớn nhưng lại chắc chắn lạ thường.

"Chú à, cháu biết chú yêu thương Lưu Diệu Văn, chuyện gì cũng là vì muốn tốt cho cậu ấy, nhưng chú không thể can thiệp vào tất cả lựa chọn trong cuộc sống của cậu ấy được, cháu yêu cậu ấy, cháu muốn cùng cậu ấy đối mặt, dù cho là chông gai, cậu ấy không sợ cháu cũng không sợ."

Lưu Thao nghe xong những lời này, vẻ mặt không có gì thay đổi, ngược lại còn nở một nụ cười: "Người trẻ tuổi vẫn rất đơn thuần, luôn cho rằng dựa vào chút dũng cảm của bản thân là có thể làm được rất nhiều việc, nhưng đối mặt với hiện thực trước mắt lại không thể không cúi đầu."

Khi đó Tống Á Hiên không hiểu hàm ý trong câu nói của Lưu Thao, cậu chỉ cảm thấy rằng, cậu yêu Lưu Diệu Văn, không có chuyện gì là không thể khắc phục được.

________________

Khi Tống Á Hiên học năm ba cậu nói chuyện yêu đương của mình với bố mẹ, Nguyễn Thanh và Tống Minh Viễn đều rất vui, Tống Á Hiên vẫn luôn cho rằng bố mẹ ủng hộ lựa chọn của mình, dù cho người cậu thích là một người con trai đi chăng nữa.

Nhưng đến khi cậu dẫn Lưu Diệu Văn về nhà, sự phẫn nộ của Tống Minh Viễn và nước mắt của Nguyễn Thanh khiến cậu hiểu rằng, giới hạn của thế tục không phải là thứ mà cậu nghĩ là có thể vượt qua được. Tống Minh Viễn và Nguyễn Thanh vất vả cả đời, an phận sống qua ngày, trong mắt họ, Tống Á Hiên có thể không giàu sang phú quý, nhưng ít nhất cũng phải giống như những người khác, có công việc ổn định, kết hôn, sinh con. Trong cuộc sống bình phàm của họ, không thể đón nhận con trai mình ở bên một người con trai khác, càng không thể chấp nhận được sự chỉ trỏ nhòm ngó của hàng xóm.

Tống Á Hiên không thay đổi được quan niệm của bố mẹ, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc buông bỏ Lưu Diệu Văn, từ đó về sau cậu rời khỏi nhà, vẫn luôn ở cùng Lưu Diệu Văn tại Bắc Kinh, Nguyễn Thanh cuối cùng vẫn mềm lòng, mỗi một tuần đều sẽ len lén gọi điện thoại cho Tống Á Hiên, hỏi cậu sống có tốt không.

Nhưng có một khoảng thời gian rất dài Tống Á Hiên không còn nhận được cuộc gọi nào từ Nguyễn Thanh nữa, cậu gọi về nhưng vẫn luôn trong trạng thái máy bận, nếu không thì cũng là mẹ cậu vội vàng nói vài câu rồi cúp máy. Cậu càng nghĩ càng hốt hoảng, nói với Lưu Diệu Văn một tiếng rồi trở về Trùng Khánh, nhưng về đến nhà lại không có ai, hàng xóm nói cậu mới biết Tống Minh Viễn nhập viện rồi.

Tống Á Hiên vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn Nguyễn Thanh đầu tóc rối bời, sắc mặt trắng bệch xách hai phích nước nóng đi trên hàng lang, cậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy đến vậy của Nguyễn Thanh, mùi nước sát trùng xộc thẳng vào mũi khiến mắt cậu cay cay.

"Mẹ..."

"Á Á, sao con lại về rồi?"

"Bố nhập viện rồi sao mẹ không nói cho con biết?"

Nguyễn Thanh cau mày, ánh mắt thương tâm của bà khiến Tống Á Hiên cảm thấy chuyện dường như không chỉ đơn giản chỉ là Tống Minh Viễn bị bệnh nhập viện mà thôi.

Nguyễn Thanh kéo tay Tống Á Hiên ngồi xuống hàng ghế ngoài phòng bệnh.

"Á Á, bố con làm việc mấy chục năm nay đều luôn cẩn trọng, dù không có thành tựu gì to lớn nhưng việc đến tay ông ấy đều chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Hai tuần trước, đơn vị của bố con nhận được một đơn báo cáo, nói bố con làm sổ sách giả, tham ô nhận hối lộ, bố con bị đình chỉ, nói số tiền vô cùng lớn, rất có khả năng phải ngồi tù, muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do chứ. Bạn của bố con nói chắc bố con đắc tội với ai rồi, nhưng bố con hiền lành lương thiện, trước nay chưa từng xảy ra xung đột với người khác, sao lại đắc tội với người khác chứ...? Ông ấy tức giận quá, nửa đêm đột phát nhồi máu cơ tim, may là mẹ ngủ không say phát hiện được, muộn thêm chút nữa thì con không còn gặp được bố con nữa rồi..." – Nguyễn Thanh khóc nức nở, bờ vai không ngừng run rẩy.

Tống Á Hiên ôm lấy vai mẹ, nhìn trên người bố gắn đầy những thiết bị y tế nằm trên giường bệnh, cậu đột nhiên hiểu ra hàm ý mà Lưu Thao nói khi đó là gì, đối mặt với hiện thực, rất nhiều chuyện đều trở nên yếu đuối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC