Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên về Bắc Kinh, lần trước khi gặp Lưu Thao, trợ lý của ông đưa cho Tống Á Hiên một số điện thoại, nói sớm muộn cùng sẽ cần đến, bây giờ Tống Á Hiên mới hiểu, mỗi một bước cậu đi chẳng qua chỉ là một ván cờ được Lưu Thao bày ra sẵn, cậu chỉ là một con cờ bé nhỏ trong bàn cờ ấy mà thôi, vậy nên không thể không đi theo thời thế thay đổi được.

_______________

"Chuyện của bố cháu, là chú làm đúng không?" – Tống Á Hiên tỏ tường mọi việc, ngữ khí cứng rắn hơn, không còn lễ độ khách khí nữa.

"Nếu cháu đã đến đây tìm chú thì ắt hẳn trong lòng đã sớm có đáp án rồi nhỉ?" – Lưu Thao không nhìn Tống Á Hiên, ung dung pha trà.

"Tại sao? Người nhà cháu vô tội, chú có gì có thể nhắm vào cháu, chú làm như vậy là hủy hoại cả một gia đình đấy!"

Lưu Thao buông chén trà xuống, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt ửng đỏ vì tâm trạng kích động của Tống Á Hiên: "Bởi vì nếu như cháu không rời khỏi con trai chú, cũng tương đương với việc hủy hoại gia đình chú."

"Lưu Diệu Văn có biết chú làm những chuyện này không?" – Tống Á Hiên nắm chặt bàn tay, nghĩ xem chuyện này còn có thể có chuyển biến gì nữa không.

"Cháu có thể để nó biết, có điều như vậy thì có thể làm sao chứ? Tất cả những gì mà nó có đều là do chú cho nó, chú vĩnh viễn là bố nó, cháu nói với nó trừ việc khiến nó bị kẹp ở giữa khó càng thêm khó ra thì còn có thể có thay đổi gì? Mấy đứa còn trẻ, sau này còn cơ hội gặp rất nhiều người, không nhất thiết vì đoạn tình cảm chưa trưởng thành này mà khiến những người bên cạnh hai đứa chịu khổ, đúng không?"

Tống Á Hiên biết, ở chuyện này cậu không có bất cứ lợi thế nào để có thể thương lượng với Lưu Thao, thứ cậu có chỉ là tình yêu cậu dành cho Lưu Diệu Văn mà thôi, nhưng tình cảm của cậu sẽ chỉ khiến gia đình hắn rơi vào tình trạng khó xử.

"Chú muốn thế nào mới có thể buông tha cho gia đình cháu?"

"Rời xa Diệu Văn, chú sẽ để chuyện của bố cháu kết thúc nhẹ nhàng, còn về cháu, ra nước ngoài đi, tất cả chi phí chú chi trả, chú sẽ giới hạn việc xuất cảnh của Lưu Diệu Văn, nó không tìm được cháu đâu, thời gian lâu rồi thì sẽ nhạt thôi."

"Thời gian, cháu cần một giới hạn thời gian cụ thể, cháu không thể cả đời không về nước được, người nhà của cháu ở đây."

"4 năm đi, vậy là đủ rồi, 4 năm này cháu không thể về nước, không được liên lạc với nó, đương nhiên cũng không thể để nó biết được vì sao cháu rời đi, cháu có thể làm được không?"

"Cháu cũng hy vọng chú nói được làm được, buông tha cho người nhà cháu."

"Đương nhiên rồi."

Tống Á Hiên đã không còn nhớ nổi cậu rời khỏi nhà họ Lưu như thế nào nữa, cậu chỉ nhớ ngày hôm đó rất lạnh, ngọn gió sắc lạnh thổi qua, đi chưa được hai bước trời lại đổ mưa to, cậu đi trong trận mưa ấy rất lâu, nước mắt trên gương mặt hòa với nước mưa, nghĩ xem nếu như Lưu Diệu Văn biết cậu đi rồi thì sẽ thế nào, sẽ bất lực giống như cậu không? Sẽ oán hận cậu không? Oán hận sự bất lực và yếu đuối của cậu.

Tống Á Hiên gửi một tin nhắn cho Lưu Diệu Văn nói rằng sức khỏe của bố cậu không tốt, cậu phải ở lại Trùng Khánh một khoảng thời gian rồi mới lại về Bắc Kinh. Lưu Diệu Văn muốn đi tìm cậu, cậu chỉ nói rằng bên cạnh Tống Minh Viễn không thể không có người, nếu như hắn đến rồi sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Tống Minh Viễn, ảnh hưởng đến việc hồi phục. Lưu Diệu Văn cũng chỉ đành vậy, chỉ có thể an ủi cậu, nói rằng mỗi ngày hắn đều sẽ rất nhớ cậu.

Tống Á Hiên nắm chặt chiếc điện thoại, nghe giọng nói trầm ấm của Lưu Diệu Văn thông qua tai nghe truyền vào trong tai, mang theo chút ấm áp sưởi ấm cơ thể đang lạnh giá của mình.

Tống Á Hiên về trường làm thủ tục nghỉ học, khi về đến ký túc thu dọn đồ đạc cậu gặp Mã Gia Kỳ.

"Á Hiên, xảy ra chuyện gì à? Hôm nay anh đến hội sinh viên, thầy của phòng giáo vụ nói em nộp đơn xin thôi học." – Mã Gia Kỳ kéo tay Tống Á Hiên, thần sắc căng thẳng.

Mã Gia Kỳ biết Tống Á Hiên thích Lưu Diệu Văn nên anh vẫn luôn lý trí giữ khoảng cách với cậu, nhưng anh muốn chăm sóc cho Tống Á Hiên, tâm niệm bảo vệ Tống Á Hiên chưa bao giờ ngừng thôi thúc anh.

Hốc mắt Tống Á Hiên đỏ hoe, tự mình thu dọn đồ đạc: "Không sao, em dự định ra nước ngoài."

"Ra nước ngoài? Đi cùng Lưu Diệu Văn sao...?"

"Không, một mình em."

Giọng nói của Tống Á Hiên nghẹn ngào, Mã Gia Kỳ biết nhất định đã có chuyện xảy ra, sự thất vọng và đau khổ đều hiện rõ trong ánh mắt của Tống Á Hiên, nụ cười miễn cưỡng của cậu khiến tim Mã Gia Kỳ đau nhói.

"Á Hiên, em nói thật với anh đi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

"Thật sự không sao, Mã ca, chỉ là em cảm thấy ra nước ngoài học mấy năm có thể sẽ có cơ hội phát triển hơn thôi."

"Vậy tại sao em lại khóc?"

Những giọt nước mắt của Tống Á Hiên không ngừng tuôn rơi cùng nụ cười của cậu tạo nên một sự đối lập đến cay mắt.

"Em không nỡ rời xa nơi này, cũng không nỡ rời xa anh. Mã ca, cảm ơn anh nha, anh là người bạn duy nhất của em ở Bắc Kinh, chúc anh sau này thuận buồm xuôi gió."

Mã Gia Kỳ biết sự yếu đuối của Tống Á Hiên, cũng biết tính cậy mạnh của cậu, vậy nên anh không gặng hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng đang suy nghĩ rằng cậu cần phải đi trên con đường tự do thật sự.

"Bố, bố có thể giúp con liên hệ với chú Lưu Thao một chút không? Vâng, bố yên tâm, con có chút chuyện muốn hỏi. Vâng, con biết rồi, cảm ơn bố."

Mã Gia Kỳ nhìn bóng lưng gầy yếu của Tống Á Hiên qua khung cửa sổ, anh vẫn luôn nhường nhịn, nếu như Lưu Diệu Văn có thể bảo vệ Tống Á Hiên thật tốt vậy thì anh có thể đứng ở vị trí bạn bè cả đời này, sẽ không đến gần. Nhưng sự thật là Lưu Diệu Văn căn bản không thể chăm sóc cho Tống Á Hiên, vậy nên anh đột nhiên không còn muốn nhường nhịn thêm nữa, anh muốn làm người có thể đứng bên Tống Á Hiên, bảo vệ cậu.

Tống Á Hiên làm xong thủ tục nghỉ học rồi quay về Trùng Khánh, vẫn luôn cùng Nguyễn Thanh dốc lòng chăm sóc Tống Minh Viễn, sức khỏe của bố cậu dần dần hồi phục, đơn vị cũng gửi đến thông báo và lời hỏi thăm, nói là hiểu lầm, lãnh đạo đích thân đến tặng quà xin lỗi Tống Minh Viễn đồng thời thăng chức cho ông, Tống Minh Viễn và Nguyễn Thanh căn bản không quan để ý đến chức vụ cao sang hay tiền bồi thường, cái họ cần chỉ là sự trong sạch, chuyện đã rõ ràng, họ cũng không muốn tính toán thêm nữa, cũng coi như xong chuyện.

Mỗi ngày Tống Minh Viễn đều lạnh mặt không nói chuyện với Tống Á Hiên, trong lòng ông vẫn không chấp nhận được chuyện cậu và Lưu Diệu Văn yêu nhau. Mỗi ngày Tống Á Hiên vẫn nói chuyện qua điện thoại với Lưu Diệu Văn như thường lệ, mỉm cười nghe hắn báo cáo mỗi ngày đã làm những gì, nghe hắn dùng hết lời để biểu đạt nỗi nhớ mong, mỗi ngày hắn đều hỏi Tống Á Hiên khi nào mới có thể trở về, Tống Á Hiên chỉ cười nói thêm vài ngày nữa, sắp về rồi.

Visa và thủ tục ra nước ngoài của Tống Á Hiên đều đã làm xong, cậu nói với bố mẹ rằng trường học cử đi du học sinh, yêu cầu là 4 năm không được về nước. Nguyễn Thanh và Tống Minh Viễn không hiểu những chuyện này, nhưng nghe nói là trường học sắp xếp thì đều rất ủng hộ, để cậu yên tâm học tập, không cần lo lắng chuyện trong nhà.

Nguyễn Thanh lén hỏi cậu rằng tự mình đi hay đi cùng Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên nói tự mình đi. Nguyễn Thanh thầm nghĩ nói không chừng sau khi ra nước ngoài thì hai đứa trẻ sẽ chấm dứt, vậy nên cũng không nói thêm gì nữa.

Sau này Lưu Diệu Văn đến tìm bà mới biết, Lưu Diệu Văn vốn không hề biết chuyện Tống Á Hiên ra nước ngoài, bà không biết dự định của Tống Á Hiên, chỉ nhìn thấy một cậu nhóc suy sụp bất lực ngồi dưới tầng lầu nhà mình ba ngày ba đêm, cuối cùng thất thần rời đi.

Nguyễn Thanh nghĩ có lẽ hai đứa nhỏ chia tay rồi, cũng tốt, vốn dĩ đây là đoạn tình cảm không có kết quả, kết thúc sớm cũng coi như là giải thoát cho cả hai.

Tống Á Hiên chặn tất cả các phương thức mà Lưu Diệu Văn có thể liên lạc với cậu, như thế biến mất khỏi thế giới này vậy.

Nhưng Tống Á Hiên cũng không ngờ rằng ở trên mảnh đất xa xứ này lại có thể gặp được người đang kéo vali vẫy tay cười với cậu – Mã Gia Kỳ.

"Mã ca? Sao anh lại ở đây?" – Tống Á Hiên kinh ngạc gần như không nói thành lời, cậu không biết đây có phải là trùng hợp không.

"Đến cùng em đó." – Mã Gia Kỳ kéo Tống Á Hiên vào lòng, ôm lấy người mà suýt chút anh không còn có thể tìm thấy được nữa.

Anh xoa mái tóc màu nâu nhạt của cậu: "Á Hiên, sau này để anh đến bảo vệ em, anh thích em, ngay lần đầu tiên gặp mặt anh đã thích em rồi, anh biết có thể em không có cách nào đón nhận anh, nhưng ít nhất hãy để anh ở bên cạnh em, sẽ không để em cô đơn một mình nữa."

Tống Á Hiên bị lời tỏ tình đột ngột của Mã Gia Kỳ làm giật mình.

"Mã ca...anh nói gì vậy......"

"Anh biết em bị ép phải rời đi, nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa, sau này có anh ở bên em, cho dù với thân phận là bạn hay là anh trai đều được."

___________________________

Trên thảm cỏ xanh có hai chàng trai người châu Á đang ôm nhau, chàng trai lớn xoa đầu chàng trai nhỏ, còn chàng trai nhỏ dựa vào bờ vai của chàng trai lớn, giống như một đôi yêu nhau sâu đậm lâu ngày gặp lại. Lưu Diệu Văn miết chặt tấm ảnh mà Lưu Thao đưa cho hắn. Hắn xé vụn tấm ảnh rồi đập phá tất cả đồ đạc trong căn phòng, điên cuồng gào khóc. Hắn vốn không tin Tống Á Hiên sẽ làm như vậy, rõ ràng không lâu trước đó Tống Á Hiên vẫn còn dịu dàng nói với hắn rằng nhớ hắn, rất nhanh thôi sẽ trở về bên hắn.

"Diệu Văn, mày nhờ bố tra giúp, bố cũng tra rồi, nếu như đến chuyện cỏn con này mày cũng không đối mặt được thì mày không xứng làm con trai của Lưu Thao, một thằng con trai thôi mà, nó có thể ở bên mày thì cũng có thể ở bên người khác, hoang đường đủ rồi cũng nên làm chuyện chính rồi đấy."

"Con muốn ra nước ngoài."

"Không thể được, mày bị giới hạn xuất cảnh rồi."

"Tại sao?!"

"Tại vì mày là con trai của Lưu Thao tao! Tao không thể để mày vì một thằng con trai, lại còn là người chớp mắt đã nhảy vào lòng người khác mà bỏ rơi mày, đi vẫy đuôi lấy lòng người khác! Mày tỉnh táo lại đi! Bộ dạng này của mày nó có thể thấy được hả? Đừng trách tao không nhắc nhở mày, hiện tại tất cả những thứ mày có đều là tao cho mày, trừ những thứ này ra mày chẳng còn gì cả, mày lấy gì để kéo nó về? Mày cũng sắp tốt nghiệp rồi, ngoan ngoãn đi theo con đường mà tao sắp xếp, làm một người đàn ông thật sự đi."

Lưu Diệu Văn ngồi trong căn phòng lộn xộn đầy những mảnh vỡ, ngón tay bị thủy tinh cứa chảy máu, nhỏ thành giọt. Hắn giống như một bộ xác bị mất đi linh hồn. Hắn không trả lời Lưu Thao, chỉ im lặng ngồi đấy, nhặt mảnh vụn của tấm ảnh trên sàn nhà lên, vò chặt trong lòng bàn tay.

Một lúc sau hắn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lưu Thao:

"Thứ bố cho, con không cần bất cứ cái gì nữa, con sẽ dùng năng lực của bản thân chứng minh, thứ nên thuộc về con thì vĩnh viễn là của con, dù cho có vỡ rồi, hỏng rồi cũng sẽ là của Lưu Diệu Văn con đây."

Bàn tay nắm chặt khiến máu từ ngón tay thấm vào mảnh vụn của tấm ảnh, hốc mắt đỏ hoe, ánh mắt đầy sự phẫn nộ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net