Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nha Nha, ai nói linh tinh với anh vậy? Không có chuyện đó đâu, anh đừng tin mấy lời đồn nhảm nhí ấy." – Lưu Diệu Văn hoảng hốt nắm lấy tay Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên đẩy mạnh tay hắn ra, rụt tay lại phía sau: "Cậu đừng chạm vào tôi! Đến bây giờ cậu vẫn còn muốn lừa tôi? Những năm qua tôi chưa từng yêu cầu cậu bất cứ chuyện gì, cậu có người tình bên ngoài tôi đều có thể coi như không biết, nhưng cậu phải kết hôn rồi! Vậy tôi là gì? Là người tình ngoài cuộc hôn nhân hay là kẻ thứ ba?"

"Nha Nha, em có nỗi khổ riêng, em không yêu cô ấy, đính hôn chỉ là kế sách tạm thời, hơn nữa dù cho kết hôn rồi chúng ta vẫn có thể ở bên nhau như vậy, em chỉ yêu anh thôi!"

"Lưu Diệu Văn, tình yêu của cậu khiến tôi ngộp thở, cậu luôn nói cậu yêu tôi, đây là cách mà cậu yêu tôi à? Không ngừng kéo giới hạn của tôi, khiến tôi đắm chìm vào tuyệt vọng, rơi vào thế bị động."

Tống Á Hiên chịu đựng cuộc sống như vậy đã quá đủ rồi, trái tim cậu như bị xé thành từng mảnh, mỗi lần vết thương bị xé trách cậu lại len lén trốn vào một góc liếm láp vết thương, nhưng vết thương ấy quá lớn, một trái tim đã đầy những vết sẹo, cậu thật sự rất mệt rồi.

"Nha Nha, anh tin em được không? Qua một thời gian nữa thôi, em sẽ từ hôn cô ấy."

Tống Á Hiên ngồi trên sô pha, cậu nhìn Lưu Diệu Văn, im lặng rất lâu. Bầu không khí trong căn phòng dường như đã ngưng đọng, gương mặt không chút biểu cảm nào của Tống Á Hiên khiến Lưu Diệu Văn cảm thấy hoảng loạn trong lòng.

Hắn quỳ xuống trước mặt Tống Á Hiên, nắm lấy tay cậu: "Nha Nha, anh nghe em nói, mẹ em bệnh rồi, mẹ nói muốn nhìn thấy em kết hôn, em chỉ muốn thực hiện nguyện vọng của mẹ, em không yêu Tần Tần, càng không có gì với cô ấy, cả đời này em chỉ muốn ở bên anh mà thôi, anh cho em một cơ hội được không?"

"Chúng ta chia tay đi."

Giọng nói của Tống Á Hiên bình thản không có chút cảm xúc nào, cậu không thể ngờ rằng câu nói đó lại là do cậu nói trước.

Lưu Diệu Văn nghe thấy lời Tống Á Hiên nói, tiếng ù tai ngập tràn trong đầu, giống như bị hút đi linh hồn vậy, nước mắt không kiềm chế được cứ thể tuôn rơi, tí tách tí tách rơi xuống sàn, hắn hoảng loạn nắm lấy tay Tống Á Hiên, giọng nói nghẹn ngào run rẩy: "Nha Nha, em coi như chưa nghe thấy gì, chúng ta ăn bánh kem đi, là vị trà xanh mà anh thích."

"Văn ca......anh mệt rồi, anh không muốn oán trách em, anh chỉ oán trách bản thân mình, để anh đi đi, cầu xin em đấy."

Tống Á Hiên nhìn đôi mắt đỏ hoe và ngập nước mắt của hắn, trái tim đau thắt từng hồi, nhưng Lưu Diệu Văn phải kết hôn rồi, bất luận thế nào đi chăng nữa cậu cũng không thể chấp nhận được.

Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, lau đi nước mắt, giận dữ nhìn vào mắt Tống Á Hiên.

"Anh chết tâm đi, dù anh có oán trách em hay hận em, anh cũng chỉ có thể ở bên em, dù có chết em cũng đi cùng anh, anh đừng nghĩ đến chuyện rời xa em nửa bước, NGHĨ CŨNG ĐỪNG NGHĨ!"

Từng câu từng chữ của Lưu Diệu Văn mang ngữ khí cương quyết không chấp nhận kháng cự, ánh mắt ngập tính chiếm hữu.

Hắn đưa tay ra bóp cằm Tống Á Hiên ép cậu nhìn vào mắt hắn: "Nha Nha, em thật sự không thể không có anh, ngoan ngoãn ở bên em được không? Chúng ta sống bên nhau thật vui vẻ."

Nước mắt của Tống Á Hiên rơi xuống bàn tay Lưu Diệu Văn, giọt nước nóng bỏng ấy khiến hắn run rẩy.

Lưu Diệu Văn cứ nửa ngồi nửa quỳ như vậy trước mặt Tống Á Hiên, hai người họ không còn tranh cãi cũng không nói với nhau thêm câu nào, chỉ im lặng ngồi như vậy, nghe tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc kêu, căn biệt thự rộng lớn chìm vào im lặng, hai người như hai bức tượng khắc, không nhúc nhích, cũng không có chút tức giận nào, chỉ im lặng rơi nước mắt, giống như tù nhân đợi trời sáng để nhận lời tuyên án.

Không biết đã ngồi bao lâu, Tống Á Hiên cảm thấy cả cơ thể lạnh buốt, nhìn ra cửa sổ đã thấy ánh sáng ló lên rồi.

"Trời sáng rồi, ngày mai em còn phải đính hôn, không đi chuẩn bị sao?" – Giọng nói của Tống Á Hiên khàn đặc, như thể đang nói một chuyện không hề quan trọng vậy.

Đôi mắt của Lưu Diệu Văn đỏ hoe nổi đầy những tia máu nhìn gương mặt trắng bệch của Tống Á Hiên: "Em không đi đâu hết, em ở đây bên anh." 

Tống Á Hiên nhếch khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười: "Nhưng anh không cần nữa rồi, anh sẽ dọn ra ngoài, ngôi nhà này hình như không có thứ gì thuộc về anh cả, ồ, hình như cả thành phố này cũng không có thứ gì thuộc về anh."

"Nha Nha, anh nhất định phải như vậy sao?" – Lưu Diệu Văn cau mày.

"Anh từng nói rồi, nếu như em muốn kết hôn nhất định phải nói với anh, anh sẽ chúc phúc em, có thể anh không thể đến hiện trường hôn lễ để chúc phúc em được, vậy thì bây giờ anh chúc em, chúc em và Lưu phu nhân, vợ chồng hạnh phúc, bạc đầu đến già."

Trên gương mặt Tống Á Hiên nở một nụ cười, đôi mắt cay cay, kiềm chế để bản thân không còn khóc nữa.

Lời nói của Tống Á Hiên đâm thẳng vào tai Lưu Diệu Văn khiến hắn đau đớn, sao hắn lại có thể để Tống Á Hiên rời xa mình chứ......

Chiếc điện thoại trên mặt bàn reo chuông, Tống Á Hiên cầm lên bắt máy.

"Alo?"

"Á Hiên, em sao rồi? Sao giọng lại khàn vậy?"

"Không sao."

"Lưu Diệu Văn sắp kết hôn rồi em đã biết chưa? Anh đưa em đi nha."

Căn nhà quá đỗi yên tĩnh, Lưu Diệu Văn nghe thấy giọng Mã Gia Kỳ trong điện thoại, và cả câu nói "Anh đưa em đi nha".

Sự tức giận trong lòng Lưu Diệu Văn bùng cháy, hắn giành điện thoại của Tống Á Hiên rồi trực tiếp tắt máy, bóp chặt cánh tay cậu ôm cậu từ sô pha lên.

"Cậu muốn làm gì? Thả tôi xuống!" – Tống Á Hiên biết Lưu Diệu Văn đã nghe được câu nói đó rồi, trong lòng bao phủ nỗi sợ hãi cực độ.

"Anh lại muốn bỏ chạy cùng anh ta à? Anh giết chết cái suy nghĩ này đi!"

Lưu Diệu Văn ôm cậu đi về phòng, hung dữ ném cậu lên giường, Tống Á Hiên bị ngã đến chóng mặt: "Anh ở đây, đừng nghĩ đến chuyện đi đâu cả! Em nói rồi, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời này, bất luận anh có tin hay không. Tống Á Hiên, em nói cho anh biết, cả đời này của anh, đều phải ở bên em!"

"Lưu Diệu Văn, rốt cuộc cậu muốn làm gì!"

Trong đầu Lưu Diệu Văn hiện giờ chỉ còn câu nói "Anh đưa em đi" của Mã Gia Kỳ, sao hắn có thể để Mã Gia Kỳ cướp Tống Á Hiên từ tay hắn đưa đi một lần nữa chứ.

"Anh là của em, đến từng sợi tóc cũng là của em!"

Lưu diệu Văn không muốn nhìn thấy đôi mắt đầy tuyệt vọng của Tống Á Hiên thêm nữa, hắn bóp cằm Tống Á Hiên, hung dữ hôn xuống môi cậu, không có yêu thương, chỉ có tính chiếm hữu muốn đánh dấu chủ quyền, hắn cắn môi cậu, bàn tay sờ khắp người cậu, như thể đang nói với Tống Á Hiên rằng, đừng bao giờ nghĩ đến việc rời xa hắn.

Tống Á Hiên dùng hết sức đấu tranh, cậu muốn đẩy Lưu Diệu Văn ra, nhưng cậu càng dùng sức, Lưu Diệu Văn càng mạnh tay, tiếng chuông điện thoại bên ngoài không ngừng reo lên.

Tống Á Hiên mệt rồi, mỗi lần tranh cãi với Lưu Diệu Văn đều khiến cậu thật sự quá mệt mỏi, cậu không đấu tranh nữa, giống như một cái xác không có linh hồn, nằm dưới người Lưu Diệu Văn, ánh mắt trống rỗng nhìn chùm đèn trên trần nhà, nước mắt men theo khóe mắt rơi xuống thấm ướt một mảng ga giường.

Lưu Diệu Văn hôn đến gò má ướt của cậu, từ từ dừng lại, nhìn vào đôi mắt của Tống Á Hiên, vén mái tóc trước mắt cậu lên: "Nha Nha, nghe lời, ngoan ngoãn đợi em về được không? Anh ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là em trở về rồi, sau này em đều ở bên anh, không đi đâu nữa."

Tống Á Hiên tê dại nghe những lời hắn vừa nói, cậu và Lưu Diệu Văn còn có sau này sao?

Lưu Diệu Văn đứng dậy chỉnh lại quần áo, đi ra khỏi phòng, Tống Á Hiên nghe thấy tiếng cửa khóa trái, Lưu Diệu Văn khóa cậu ở trong phòng.

Tống Á Hiên nhắm mắt lại, lồng ngực đau nhói, cậu đang cười, cười chính bản thân cậu, cũng cười Lưu Diệu Văn, cười hắn đã dùng cách ngu xuẩn nhất để giữ cậu lại, hắn có thể khóa cậu cả đời sao? Biến cậu thành con chim hoàng yến trong lồng, vĩnh viễn ở một chỗ.

Tất cả lại chìm vào yên lặng, Lưu Diệu Văn có lẽ đã đi rồi, Tống Á Hiên không ra ngoài được, cũng không thể liên lạc với ai, cậu chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại cứ reo liên hồi, reo rất lâu......

Cậu rất mệt, muốn ngủ một giấc, giống như Lưu Diệu Văn nói vậy, có lẽ ngủ một giấc dậy tất cả lai trở về như cũ, về khoảng thời gian cậu 16 tuổi, không gặp Lưu Diệu Văn, cũng không yêu Lưu Diệu Văn.

Cậu mơ một giấc mơ rất dài, Lưu Diệu Văn mặc bộ vest đen, tay cầm hoa, đưa tay về phía cậu, cười với cậu, nhưng khi cậu đưa tay ra thì bàn tay của một người khác đặt vào lòng bàn tay Lưu Diệu Văn trước cậu, cô gái đó mặc váy cưới, trang điểm tinh tế, Lưu Diệu Văn không thèm nhìn cậu dù chỉ một lần, ánh mắt đầy sự dìu dàng dành cho cô gái ấy. Cậu giống như một chú hề trong mắt tất cả mọi người, đứng giữa sân khấu đầy cánh hoa không biết phải làm sao, bị những ánh mắt sắc bén miệt thị bủa vây, lời chúc phúc cùng tiếng cười nhạo đan xen bên tai, vế trước dành cho cặp đôi mới tay chung tay, còn vế sau, công kích cậu một cách mãnh liệt.

Tống Á Hiên kinh sợ tỉnh dậy, cả người đổ mồ hôi lạnh, bên ngoài trời đã tối, cậu không biết bây giờ là mấy giờ, không biết Lưu Diệu Văn có từng ghé về hay đang chuẩn bị đón vị hôn phu của hắn, đầu cậu ong ong không biết đến khi nào mới có thể thoát khỏi nơi đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net