Chap 24: THỜI GIAN SẼ TRẢ LỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Triệu lờ mờ thức dậy, Duyên nằm trên sofa cạnh cửa sổ, những tia nắng bắt đầu tìm vào căn phòng rọi xuống gương mặt xinh xắn đang say giấc của Duyên, hẳn là cả ngày hôm qua Duyên đã rất mệt.

MT: "Đã bao giờ cậu thấy mệt mỏi vì tôi chưa Duyên?

Đã bao giờ cậu muốn buông tay tôi chưa?

Những gì cậu dành cho tôi, tôi đều hiểu rằng tất cả đều xuất phát từ tình yêu của cậu.

Nhưng cậu nghĩ cứ thế sẽ làm tôi tha thứ cho cậu và chúng ta sẽ sống hạnh phúc cùng với nhau sao?

Tôi e là không đâu Duyên à!"- Triệu miên man với suy tư của mình khi nhìn Duyên.

Nắng mỗi lúc gắt hơn, Duyên nhíu màykhi bị chiếu thẳng vào mặt, mở mắt ra thấy Triệu đang chăm chú nhìn mình, Triệu ngại ngùng lập tức quay mặt đi chỗ khác.

KD: Triệu dậy khi nào thế?

MT: Vừa mới.

KD: Sao không gọi em?

MT: Cậu đang ngủ ngon mà, mệt lắm sao?

KD: Không, có mệt gì đâu!

MT: Đừng có nối dối.

KD: Ừ... thì... cũng hơi mệt một chút. Nhưng mà không sao đâu, em khỏe lắm! Đợi em một chút, em vào vệ sinh rồi sẽ đi mua đồ ăn sáng.


[20 phút sau]

KD: Xong rồi, sáng nay Triệu muốn ăn gì?

MT: Ở đây có dịch vụ mang thức ăn đến sao không gọi?

KD: Em phải đi mua trực tiếp để còn dặn dò họ làm theo đúng ý của Triệu chứ!

MT: Sao cũng được.

KD: Vậy em đi xem thử có món gì ngon nhé.

Duyên vừa mở cửa thì bố Triệu cũng vừa đến.

Bố T: Con định đi đâu à?

KD: Con định đi mua đồ ăn sáng ạ! Bố đã ăn gì chưa?

Bố T: Bố ăn rồi, có mua cho cả con và Triệu đây! Vào ăn đi.

KD: Vâng bố!

MT: Bố mua cả hoa đến nữa sao?

Bố T: Đúng rồi! Có chút thiên nhiên trong phòng cho đỡ ngộp ngạt.

KD: Bố để con cắm vào lọ ạ!

Duyên cẩn thận cắm từng cành, chỉnh chu lại cho ngay ngắn, tuy vụng về nhưng kết quả cũng kha khá. Mỗi khi làm gì Duyên đều rất chú tâm, góc nghiêng thần thánh, làn da trắng, mái tóc được buộc gọn gàng ra sau càng khiến Duyên trông xuất sắc hơn. Trong lúc đó, vì mải mê mà Duyên không hay biếtrằng: Triệu đang say đắm ngắm nhìn mình.

Điện thoại Duyên đổ chuông, Triệu giật mình quay đi chỗ khác.

KD: Alo!

KD: Hôm nay tôi không đến, có gì sao?

KD: Cứ để đấy, tôi sẽ giải quyết sau. – Duyên nói rồi cúp máy.

Bố T: Con có việc ở công ty à?

KD: Không ạ.

Bố T: Nếu có việc con cứ đến công ty giải quyết đi, để bố ở đây cùng Triệu được rồi.

KD: Con không...

MT: Cậu đến công ty đi, dù gì thì cũng không có bố cậu ở đây, cậu phải thay mặt bố chứ.

KD: Nhưng mà...

MT: Đã có bố tôi ở đây rồi, cậu cứ đi đi, không phải lo đâu! - Triệu nói trong lạnh nhạt.

KD: Vậy... em đi nhé! Xong việc em sẽ quay lại ngay. Chào bố con đi ạ!

Bố T: Đi cẩn thận đấy!


[Tại trụ sở chính của tập đoàn KEIDI]

TK: Chào giám đốc!

KD: Chị trình bày sự việc đi.

TK: [...] – Thư ký trình bày chi tiết.

KD: Chủ tịch đã biết chưa?

TK: Chưa thưa giám đốc.

KD: Trước mắt đừng báo cáo vội với chủ tịch, chính tôi sẽ tự nói lại với bố và tìm hướng giải quyết.

TK: Vâng!

KD: Được rồi, nếu không còn gì nữa thì chị về chỗ làm việc đi.

Duyên thở dài, dùng ngón tay trỏ và ngon tay cái xoa vầng trán của mình. Sự việc lần này, thật sự rất khó xử đối với Duyên.


[Tại phòng bệnh của Triệu]

Bố T: Triệu này!

MT: Con nghe ạ.

Bố T: Con vẫn dùng cách đối xử đó với Duyên à?

MT: Sao ạ?

Bố T: Như thế có phải cộc lốc quá không? Con thấy Duyên có buồn không?

MT: Con chẳng quan tâm.

Bố T: Vậy Duyên sau khi kết hôn, cậu ấy thế nào? Có còn tốt như ngày còn theo đuổi con không?

MT: Con cũng chẳng quan tâm.

Bố T: Hôm con ở trong phòng mổ, con biết không? Người lo lắng cho con nhiều nhất chính là Duyên, suốt hơn một tiếng đồng hồ nhưng chắc Duyên chỉ ngồi được khoảng ba phút, cậu ấy cứ bồn chồn đi qua đi lại, nhìn dáng vóc đấy bố nhận ra rằng: trên đời này đích thực đã xuất hiện người thương con nhiều như bố!

MT: Sao bố lại nói với con những điều này?

Bố T: Bố không bắt ép con điều gì cả. Nhưng con hãy hạ cái tôi của mình xuống một chút mà nhìn nhận xem, Duyên đáng trách... hay đáng thương?

MT: Đáng trách hay đáng thương không quan trọng, quan trọng là con không thể yêu cậu ấy bố à!

Bố T: Con chắc chứ? – Bố Triệu cười nhẹ.

MT: Bố... bố hỏi vậy là sao ạ? - Câu hỏi cùng nụ cười đó đột nhiên làm Triệu bị khựng lại.

Bố T: Sau này rồi con sẽ hiểu!


KD: Con chào bố! – Vừa giấc nghỉ trưa Duyên đã quay lại.

Bố T: Về rồi sao? Bố nghĩ chiều con mới quay lại?

KD: Xong việc con qua luôn ạ! Bố và Triệu đã ăn gì chưa?

Bố T: Hai người vừa ăn xong, con ăn chưa?

KD: Con chưa ạ, chốc nữa con sẽ ăn.

Bố T: Thôi bố về đây. Triệu ở lại cùng Duyên nhé! 

MT: Vâng, bố về nghỉ ngơi đi!

Bố T: Duyên cùng bố ra ngoài đón xe rồi tìm gì ăn trưa luôn này.

KD: À... vâng!


Bố T: Duyên! - Hai người bước đi bên nhau một lúc gần ra đến cổng thì bố Triệu lên tiếng.

KD: Sao ạ?

Bố T: Cảm ơn con nhiều lắm.

KD: Vì chuyện gì hả bố?

Bố T: Cảm ơn con đã chăm sóc cho Triệu thật tốt.

KD: Con đã hứa với bố ở hôn lễ rồi, con nhất định sẽ giữ lời.

Bố T: Triệu có thể vẫn chưa thể nguôi ngoai chuyện đã qua, đôi lúc có gì quá đáng, con bỏ qua cho Triệu nhé?

KD: Bố đừng nói vậy, tất cả là do con mà ra. Triệu có thế nào cũng không có gì quá đáng đâu ạ!

Bố T: Xảy ra nhiều chuyện khiến Triệu thu mình lại trong vỏ bọc không cho phép ai tiếp cận. Nhưng bố tin, một ngày nào đó Triệu lại vui vẻ mà mở lòng một lần nữa. – Bố Triệu vỗ vai Duyên trước khi lên xe.

Duyên nhìn theo đến khi taxi đi khuất tầm nhìn. Không để Triệu đợi lâu, Duyên ghé vào căn tin ăn vội chiếc bánh mì rồi quay lại phòng với Triệu ngay. Triệu lúc này đang ngồi trên giường xem tivi, nói là xem nhưng Triệu ấn chuyển kênh liên tục, chủ yếu mở lên cho vơi bớt cảm giác ngóng trông Duyên, nhưng bất thành.

KD: Triệu không ngủ trưa à?

MT: Không.

KD: Sao thế?

MT: Không thích.

KD: ...

MT: Này Kỳ Duyên!

KD: Em đây.

MT: Tôi muốn hỏi một chuyện!

KD: Triệu hỏi đi, em sẵn sàng trả lời rồi!

MT: Cậu đã từng thích ai chưa? Ngoại trừ tôi.

KD: Chưa?

MT: Vì lí do gì?

KD: Vì ngoại trừ Triệu ra rồi, còn ai để mà thích nữa.

MT: Thế Jolie thì sao?

KD: Sao đột nhiên lại nhắc đến Jolie?

MT: Lúc ở Đà Lạt không phải hai người thân thiết lắm sao? Ôm hôn các thứ còn gì?

KD: Không phải như Triệu nghĩ đâu!

MT: Nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy như vậy mà?

KD: Đôi lúc những điều mà chính mắt mình chứng kiến lại đánh lừa mình đấy Triệu à!

MT: Tại sao?

KD: Thời gian rồi sẽ trả lời cho câu hỏi "Tại sao?" của Triệu. 

"Chúng ta tổn thương nhau là để tránh cho Triệu những tổn thương khác lớn lao hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net