Chap 39: CẢM ƠN!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nay Duyên vẫn thức dậy từ rất sớm, đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì điện thoại đổ chuông.

KD: Alo!

AQ: Chuẩn bị đến trụ sở chưa?

KD: Đang đây.

AQ: Sớm vậy à? Mấy hôm nay KEIDI có ổn hơn chưa?

KD: Không ổn chút nào, đối tác và khách hàng bất an nên gọi đến liên tục, tớ phải trực tiếp giải quyết nên đang đau đầu quá đây.

AQ: Thế sáng nay cafe được không? Có chuyện quan trọng.

KD: Chuyện gì?

AQ: Phải gặp mới nói được.

KD: Ok! Để tớ tranh thủ ghé qua Triệu một chút rồi gặp.

AQ: Quán cũ nhé!


Mẹ D: Không ăn sáng hả con?

KD: Mẹ cho vào hộp giúp con, đến trụ sở con sẽ ăn. - Duyên nói khi không rời được laptop và điện thoại.

Mẹ D: Đây, làm gì thì làm, nhưng không được bỏ bữa đâu đấy!

KD: Con nhớ rồi.

Mẹ D: Trông con hao gầy đi nhiều, mẹ xót quá! - Bà Nguyễn lo lắng.

KD: Con không sao, mẹ yên tâm. Con đi nhé! - Duyên nói rồi vội vàng đi.


[30 phút sau tại quan cafe quen thuộc của hai người] Quỳnh đến trước, đang ngồi cùng một người đợi Duyên.

AQ: Duyên! - Quỳnh vẫy tay cho Duyên nhìn thấy.

KD: Đợi lâu chưa?

AQ: Vừa đến thôi. Chị Triệu hôm nay thế nào rồi?

KD: Tớ đến thì còn đang ngủ, có hỏi qua thì bác sĩ nói ổn rồi, theo dõi thêm ít ngày nữa ổn sẽ được xuất viện.

AQ: Vậy thì tốt quá!

KD: Ai đây? – Duyên hỏi người bên cạnh Quỳnh.

AQ: Đây là anh Tâm. Chào hỏi đi!

KD: Chào anh!

AT: Chào giám đốc KEIDI ạ. – Anh Tâm rụt rè bắt tay Duyên.

AQ: Anh Tâm đây đã từng làm ở PH's.

KD: Từng? Nghĩa là bây giờ đã nghỉ rồi sao?

AT: Vâng.

KD: Anh tự ý nghỉ hay có vấn đề gì?

AT: Tôi... tôi... - Anh ấp úng.

KD: Có chuyện gì khó nói à? Thôi không sao. Nhưng cuộc gặp này có chủ đích là gì?

AQ: Cậu từ từ đã Duyên.

KD: Sao thế?

AQ: Anh Tâm hiện đang làm cho một đơn vị khảo sát và đánh giá thị trường, tớ quen qua lần anh ấy làm việc cho resort của DcaGroup. Trước đây anh ấy từng là nhân viên độc quyền của PH's, nhưng bị PH's sa thải gần đây.

KD: Lí do?

AT: Nếu tôi tùy tiện nói ra ông Phạm sẽ giết tôi mất.

AQ: Đấy, lí do là vậy đấy.

KD: Vậy là anh đang biết một sự thật không tốt về PH's?

AT: Vâng... tôi...

KD: Vậy anh phải giúp tôi, tôi đang rất cần thông tin đó để cứu cả một KEIDI, cứu cả cuộc đời của tôi nữa. Anh cần điều kiện gì? Anh cứ nói đi, tôi chấp nhận tất cả.

AT: Thật ra tôi từng là nhân viên thực tập ở KEIDI khi cậu còn đang học đại học, KEIDI đã cho tôi rất nhiều kinh nghiệm quý giá, sau thời gian đó tôi được nhận lời đề nghị ở lại làm việc, nhưng...

AQ + KD: ... - Cả hai đều tò mò câu tiếp theo.

AT: Nhưng tôi lại từ chối để về đầu quân cho PH's. Vì là cháu của ông Phạm, tôi đến KEIDI vì mục đích riêng của ông Phạm, thậm chí chọn ngành này cũng là theo ý chú của mình.

KD: Ông ấy bảo anh đến KEIDI làm gì?

AT: ... - Anh Tâm e dè nhìn Quỳnh và Duyên.

KD: Anh cứ nói đi, tôi lấy danh dự KEIDI ra đảm bảo cho anh. Bất cứ những gì anh nói hôm nay sẽ không bao giờ lọt ra ngoài.

AT: Là để lén học hỏi về cách làm việc của KEIDI.

KD: Lĩnh vực nào?

AT: Bất động sản!

KD: Vậy là bây giờ PH's đang có dự án bất động sản?

AT: Sở dĩ PH's trong thời gian ngắn vừa rồi dám hiên ngang không còn coi chúng ta ra gì như thế là vì PH's đang đầu tư vào một dự án bất động sản vùng ven Sài Gòn, với nguồn tiền được rót về từ nước ngoài, chính xác là từ gia đình của Lan Khuê vợ sắp cưới của Phạm Hương. Còn một nửa còn lại là ông Phạm cầm cố tài sản để làm vốn. – Anh Tâm trình bày sau một hồi đắn đo.

AQ: Bảo sao họ lại tự mãn như thế!

AT: Nhưng mà...

KD: Anh nói tiếp đi.

AT: Theo tôi điều tra thì khu đất PH's đang hoàn thiện hạ tầng để chuẩn bị mở bán đang nằm trong diện quy hoạch của nhà nước. Chú Phạm vì tin tưởng một người môi giới mà bất chấp đổ tiền vào đầu tư, tôi ngăn cản thì chú ấy sa thải tôi một cách vô lí, còn đe dọa nếu tiết lộ ra sẽ không để yên cho tôi.

KD: Vậy ông ta không tìm hiểu kĩ sao? Quan hệ của ông ta cũng không hề ít mà?

AT: Tỉnh thành mà PH's đang đầu tư vừa mới thay đổi cơ cấu bộ phận. Có thể ông Phạm đã làm việc được với quan chức đã cũ. PH's che giấu tất cả đến khi đưa sản phẩm ra thị trường mới bắt đầu quảng quá công khai công bố mở bán. Bên sở cũng đang rục rịch làm việc với PH's rồi.

KD: Đang yên đang lành kinh doanh thuận lợi không muốn lại muốn lao vào cảnh tiền mất tật mang.

AT: Cũng dễ hiểu vì nếu dự án này thành công, tiền PH's thu về sẽ gấp 20 lần so với việc kinh doanh kia.

KD: Lần này thì PH's tiêu đời thật rồi. Sắp tới ngày hẹn trả lại vốn và bất động sản cho KEIDI rồi không biết thế nào đây.

AT: , Phạm Hương sẽ sớm tìm đến Duyên thôi.

AQ: Cứ để xem Phạm Hương xử lý thế nào.


Sau cuộc trò chuyện, cả ba chào nhau và Duyên về lại trụ sở, từ ngày báo chí đăng tin của Duyên và Jolie đến nay không ngày nào Duyên được thảnh thơi, phải làm việc hết công suất từ sáng sớm cho đến tối muộn.

Ba ngày qua Quỳnh đều tranh thủ thời gian buổi chiều tan làm mà Tú chưa xong việc thì ghé vào viện thăm Triệu theo như mong muốn của Duyên.

MT: Hôm nay Duyên lại không đến sao?

AQ: Vâng. Cậu ấy bận lắm.

MT: Bận đến mức không thể đến xem chị sống chết ra sao luôn à? – Triệu lẫy.

AQ: Từ ngày KEIDI gặp sự cố cậu ấy đã rất vất vả, tất bận cả ngày từ sáng sớm đến tối muộn, nào là khách hàng, nào là đối tác, nào là cổ phiếu.

MT: KEIDI đang gặp sự cố có phải vì chuyện của Duyên không?

AQ: Đúng vậy. Ngày nào cậu ấy cũng phải đi sớm về muộn. Đến ăn còn không có thời gian để ăn, Nhưng chị nghĩ Duyên không ghé thăm chị sao? Sự thật là mỗi ngày, mà buổi sáng thì chị chưa thức dậy, còn buổi tối thì chị đã ngủ rồi, chỉ âm thầm lặng nhìn chị một lúc rồi về.

MT: ...

AQ: Chị Triệu. Chị thật sự không thắc mắc về chuyện hôm đó sao? Chuyện của Duyên và Jolie đấy.

MT: Ừ... chị... thật sự thì chị... - Triệu lúng túng.

AQ: Chị cho là Duyên đã cố ý làm như vậy thật à?

MT: Không, chị không...

AQ: Vậy tại sao chị không tin những gì Duyên nói.

MT: Không phải chị không tin, mà là vì chị quá tin, nên khi biết tin đó thì chị thấy mình như bị phản bội, vì chị chưa bao giờ nghĩ Duyên sẽ ngoại tình bởi vì chị rất tin về tình yêu mà Duyên dành cho chị, nên là khi nghe chuyện đó, chị đã rất thất vọng. 

AQ: Và chị chọn cách phủ định bác bỏ tất cả những lời Duyên giải thích?

MT: Thật ra thì... chị chưa nghe Duyên giải thích. Em nghĩ xem! Làm sao mà chị có thể chịu được cái cảnh người chồng hết mực yêu thương mình, chưa từng một lần lừa dối mình lại vướng vào tin đồn đi ngủ với người khác trong khách sạn chứ, lại còn có hình ảnh rõ ràng nữa.

AQ: Bây giờ chị muốn nghe không? Em sẽ kể.

MT: Chị... có. – Triệu cúi mặt thấp xuống một chút.

AQ: (...) . Tất cả là như vậy đó.

MT: Thật sao? Vậy là Duyên bị Phạm Hương hại sao? Phạm Hương dám làm như thế cơ à? - Triệu bất ngờ, tròn xoe mắt.

AQ: Vì họ có ý đồ cho PH's cả rồi! Từ ông Phạm đến Phạm Hương, Hương lừa dối và đùa giỡn tình cảm của chị trong suốt thời gian dài, ông Phạm thì âm thầm đưa Hương sang nước ngoài để kết hôn với con gái nhà tài phiệt để trục lợi cá nhân. Duyên biết tất cả nhưng không nói vì biết chị chẳng tin thậm chí là chẳng nghe cậu ấy nói, nên chỉ ầm thầm ở phía sau chị, cậu ấy làm mọi thứ là vì yêu chị, thậm chí là những điều khiến chị tổn thương.

MT: ...

AQ: Nhưng Duyên không hề than trách nửa lời, mà điều khiến Duyên rất đau khổ nhất là vì chị mãi không chịu tin cậu ấy.

MT: ...

AQ: Giờ thì chị biết rõ mọi chuyện rồi. Hai người tự xử với nhau đi. Nhất định phải cho em thấy một cái kết thật đẹp đấy!

MT: ...

AQ: Em về đón Tú đây!

MT: Cảm ơn Quỳnh nhé! Không có em không biết phải thế nào...

AQ: Hai người hòa lại với nhau mới là lời cảm ơn lớn nhất cho em! Nên hãy mau mà làm lành đi.


[21:30 tại phòng làm việc của Duyên] Duyên xong việc, thu dọn tài liệu gọn gàng, mỏi nhừ cả đôi vai rời trụ sở, nhìn xung quanh chỉ còn mỗi phòng làm việc của mình là sáng đèn, tất cả đã tan ca từ lâu rồi. Duyên ghé sang bệnh viện để thăm Triệu mặc dù chiều nay đã được Quỳnh "báo cáo" là Triệu đã gần như khỏe hẳn rồi.

Bố T: Duyên! – Đang đứng loay hoay thì bố Triệu gọi từ sau lưng khiến Duyên giật bắn người.

KD: Con... chào bố! 

Bố T: Mấy hôm ngày nào con cũng đến sao?

KD: À... thì... vâng ạ! Sao bố biết ạ?

Bố T: Thế sao không vào? Đến mà bố và Triệu chẳng hay biết.

KD: Con... con...không... - Duyên lúng túng gãi đầu.

Bố T: Vào đi, Triệu đang đợi đấy!

KD: Thật vậy sao bố? Triệu muốn gặp con ạ? – Duyên mừng rỡ.

Bố T: Ừ. Thật! Con vào đi. Bố đi mua ít đồ. – Bố Triệu muốn hai người có không gian riêng.


Duyên hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Triệu vừa nghe tiếng động đã vội quay người sang như từ lâu đã trông ngóng sẵn một ai.

KD: Triệu... - Duyên ngập ngừng đứng ở cánh cửa.

MT: Sao không lại gần đây?

KD: Em... em...

MT: Chị vừa bị tai nạn đau lắm đấy!

KD: ...

MT: Duyên cứ định đứng đó nhìn chị thôi sao?

KD: ...

MT: Lại đây ôm chị để xoa dịu đi chứ?

Duyên rưng rưng nước mắt tiến thật nhanh đến ôm chầm lấy Triệu bật khóc. Chỉ mới vài ngày mà cứ ngỡ như vài năm dài, Duyên muốn ôm thật chặt cho thỏa nỗi nhớ bao nhiêu ngày qua nhưng không dám vì sợ làm Triệu đau.

MT: Mệt mỏi lắm phải không? Chị xin lỗi đã không nghe Duyên giải thích. Chị là vợ của Duyên mà tệ quá, không chịu thấu hiểu cho Duyên mà đã vội trách...

KD: Không! Chỉ cần Triệu bình an thôi, còn lại không quan trọng nữa rồi.

MT: Chị yêu Duyên!

KD: Em cũng yêu Triệu!

Triệu kéo Duyên lại và đặt lên môi nụ hôn thật sâu.


MT: "Cảm ơn Duyên, dù cho đôi lúc chị có muốn vùng ra khỏi vòng tay của Duyên, thật may khi Duyên vẫn không từ bỏ chị, vẫn nắm chặt tay chị. Cảm ơn Duyên đã luôn giữ chị lại." - Triệu thầm nghĩ khi chìm đắm trong ánh mắt của Duyên đang nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net