Chap 45: CHÚNG TA CÓ "CHÚNG TA"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tháng sau...


Vết thương của Duyên tổng thể đã lành hẳn, mọi thứ dần quay về nhịp sống như lúc chưa xảy ra biến động. Ông Nguyễn đã âm thầm cử người chạy án cho Phạm Hương để giảm án tù, còn giả làm "một doanh nhân giấu mặt" nào đó để giúp cho bà Phạm đỡ một phần nào đó nợ nần, giúp họ mở một quán cafe nho nhỏ để buôn bán. Jolie bây giờ đã là một nhân viên văn phòng xinh đẹp. Lan Khuê ở Mỹ cũng thường xuyên giữ liên lạc với Jolie để hỏi thăm Phạm Hương, hứa hẹn sẽ đón Phạm Hương qua Mỹ định cư để làm lại cuộc đời.

Còn Đồng Ánh Quỳnh thì...

AQ: Sướng quá Duyên à! sao cậu không nói với tớ? Biết có vợ sướng thế này tớ cưới từ sớm rồi!

KD: Như nào?

AQ: Nhà có thêm nhà tự dưng vui hơn hẳn, căn phòng to đùng của tớ nay cũng không còn trống trải nữa, ngày nào mở mắt ra đã nhìn thấy Tú bên cạnh, còn gì tuyệt vời hơn nữa không? Mỗi sáng không phải chạy đi đón Tú rồi đưa đến studio, chiều lại đưa về rồi một mình chạy về nhà! Ngày nghỉ hai người chăm hoa, uống trà, tận hưởng cuộc sống chậm lại một nhịp.

Mtu: Đang hạnh phúc đến thế à? - Tú e thẹn nhìn Quỳnh.

AQ: Hạnh phúc á? Còn từ nào hơn hai chữ "hạnh phúc" đó nữa không?

KD: Chúc mừng đôi bạn! Cứ giữ mãi như thế nhé!

AQ: Nhất định rồi! Còn cậu? Chị Triệu đâu?

KD: Đang soạn dở hành lý chuẩn bị đi tuần trăng mật ở trên phòng. Sẽ xuống ngay đấy!

AQ: Ôi trời. Thật sao? Đi đâu?

KD: Bali!

AQ: Tuyệt vời! Ý kiến của ai vậy?

KD: Tất nhiên là của Triệu rồi! - Duyên cười mãn nguyện.

AQ: Biết ngay! Cứ chiều vợ đi nhé! Chiều càng nhiều chúng ta càng sướng thôi chứ chẳng được gì đâu. Nên cứ cố mà chiều nhiều vào. – Quỳnh cười thật to.

Đó là buổi sáng tại khu vườn trong biệt thự nhà Nguyễn khi Quỳnh cùng Tú sang chơi.


[17:00 - tại Bali]

Ngay hôm sau Triệu và Duyên cất cánh cho kịp ngày, cả hai nhận phòng rồi ra bãi biển đẹp nhất ở Bali để đón hoàng hôn. Mặt trời đang buông xuống lấp lánh trên mặt nước. Triệu gối đầu lên chân Duyên, nhìn Duyên bằng đôi mắt long lanh không kém thứ ánh sáng kia.

MT: Duyên này!

KD: Em đây!

MT: Chúng ta... kết hôn rồi! – Triệu đưa bàn tay trái lên về phía mặt trời.

KD: Đúng vậy! – Duyên nắm lấy tay Triệu, se se chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út của Triệu.

MT: Chị đã lãng phí quá nhiều thanh xuân của mình, nhưng thật may mắn vì có Duyên đợi chị. Từ nay chúng ta hãy sống thật hạnh phúc với nhé! Hạnh phúc trọn vẹn từng giây từng phút!

KD: Em đã mơ giấc mơ này lâu lắm rồi! – Duyên cúi người xuống hôn nhẹ lên trán Triệu.

MT: Chiếc vòng này đã theo Duyên bao lâu rồi vậy? – Triệu nhìn chiếc vòng mình tặng Duyên năm xưa.

KD: Từ ngày em đậu đại học!

MT: Vẫn đeo mỗi ngày sao?

KD: Chiếc vòng này, số điện thoại và nhẫn cưới của chúng ta là ba thứ em sẽ giữ nguyên vẹn, không bao giờ thay đổi.

MT: Chị sẽ yêu Duyên thật lâu thật lâu! Để bù đắp lại tất cả những gì chị đã bỏ lỡ trước đây! – Triệu nhìn thẳng mắt Duyên.

KD: "Dù kiếp này hay kiếp sau, dù bao lâu nữa, vẫn là Triệu" – Duyên nhìn Triệu bằng đôi mắt chân thành, nhắc lại câu nói huyền thoại của mình.

MT: Chị tự hỏi cuộc đời này đã ưu ái cho chị, vì gây ra bao nhiêu lỗi lầm nhưng cuộc đời vẫn không lấy Duyên đi khỏi chị, hay là vì Duyên quá yêu chị, nên dù cho vật đổi sao dời thì cũng không thay đổi được Duyên?

Duyên không trả lời mà chỉ cười thật hạnh phúc. Nụ cười này vô tình đã làm Triệu tan chảy từ lúc nào. Cuối cùng sau bao sóng gió thì điều may mắn nhất mà chúng ta có được chính là "chúng ta". Bất ngờ Triệu bật người dậy và hôn lên môi Duyên, một nụ hôn thật sâu và thật sâu giữa biển trời hoàng hôn đang buông ở đằng xa kia.


Khi mặt trời đã lặn sâu xuống biển, hai người nắm tay nhau về lại khách sạn, chuẩn bị dự một bữa ăn thịnh soạn đã được Duyên đặt trước. Ngồi trên một tầng cao ngắm toàn cảnh đẹp nơi đây, món ngon, rượu thơm dưới những ngọn nến lung linh, nhưng tất cả đều phai mờ trước cô gái có làn da ngâm của Duyên.

Trở về sau khi đã ăn ngon, chơi vui, rượu say. Bộ cánh hôm nay Triệu diện thật là biết tôn dáng quá mức, nó kín kín hở hở trông thật quyến rũ làm sao, phần trên thì cao cổ, phần eo thì hở bạo một khoảng to khoe trọn vòng eo nuột nà của Triệu, Duyên choàng tay qua ôm lấy. Chỉ cách căn phòng của mình tầm 10m thì bất ngờ Duyên khựng lại.

MT: Sao vậy?

Duyên đưa tay lên xem đồng hồ, đúng giờ như Duyên đã tính toán.

KD: Em có một bất ngờ dành cho Triệu!

MT: Bất ngờ gì?

KD: Đứng yên nhé!

MT: Làm gì?

KD: Đi thôi Triệu! – Duyên ra sau lưng Triệu, dùng hai tay che mắt Triệu lại, hai người bước đều về phía trước.

MT: Duyên làm chị tò mò quá!

KD: Được rồi!

1

2

3

Cánh cửa mở ra, Triệu vội đưa tay lên che miệng lại, nước mắt bắt đầu lăn xuống trên gương mặt hạnh phúc của Triệu.

Bây giờ là 00:00 ngày 22 tháng 4.

Duyên đã cho người chuẩn bị từ lúc nào mà Triệu không hề hay biết, căn phòng tràn ngập bóng bay và hoa hồng, chữ "HPBD Minh Trieu" trong ánh đèn lấp lánh trên tường. Triệu sung sướng nhảy hẳn lên người ôm lấy người "chủ mưu", Duyên đỡ lấy Triệu, xoay một vòng.

KD: Xin lỗi Triệu nhé!

MT: Vì điều gì?

KD: Chưa kịp mua quà gì cả.

MT: Luôn kịp!

KD: Sao? – Duyên không hiểu.

MT: Quà luôn ở đây cơ mà?

KD: Đâu?

MT: Là Duyên đấy! Duyên là món quà vô giá của chị! Chị không cần quà gì nữa đâu. – Triệu vừa nói vừa cười vì vẻ ngây ngô của Duyên.

Hai chữ "mãn nguyện" in hằn trên gương mặt Duyên. Mọi khi thì nhanh trí lắm nhưng nay lại hơi "lag" một tí vì hồi hộp, không hiểu sao tay lại run bần bật thế này. Hay là khi nãy uống chưa đủ say?

MT: Duyên!

KD: Em đây! – Tiếng Triệu gọi làm Duyên thoáng giật mình.

MT: Chị... - Triệu ngập ngừng.

KD: Triệu làm sao?

MT: Chị muốn khui quà!

Duyên mắt chữ O mồm chữ A, lần này thì Duyên hiểu ra được ngay tình hình. Sau lần chủ động đó đã ăn chay bao lâu rồi hôm nay lại được vợ mình chủ động thế này, không từ ngữ nào diễn tả được sự sung sướng của Duyên!

Duyên ngã ra, Triệu nhẹ nhàng "khui" từng nút áo, một phút ba mươi giây Duyên đã không còn mảnh vải che thân. Hai đôi mắt nhìn thẳng nhau, từng nhịp đập của trái tim mỗi lúc càng nhanh hơn và hơi thở của dục vọng đã lan tỏa khắp căn phòng.

Duyên nhướng người lên ôm lấy Triệu và lật Triệu nằm xuống, Duyên quỳ trên giường, kẹp Triệu giữa hai chân. Luồn tay ra sau kéo xoẹt cái khóa dây kéo ở lưng của Triệu xuống.

Hai thân thể nóng ran và đang hòa làm một!

KD: Em yêu Triệu! – Duyên thì thầm vào tai Triệu.

MT: Chị cũng yêu Duyên! Yêu nhất trên đời!

Duyên hôn ngấu nghiến đôi môi Triệu, cái lưỡi khám phá hết các ngóc ngách trong khoang miệng, hai bàn tay xoa nắn hai "tâm hồn" căn tròn của Triệu. Dần dần môi Duyên trượt xuống cổ, bầu ngực là nơi Duyên dừng lâu nhất, Duyên mút chùn chụt hết bên này đến bên kia, tiếng rên rỉ của Triệu làm cho không gian bớt tĩnh lặng hơn, nhưng quan trọng là làm Duyên thấy rạo rực hơn!

Và Duyên đã đến nơi cần đến, ngón tay "hư hỏng" đã đến nơi cho phép nó hư hỏng. Duyên mơn man nhịp nhàng kích thích chất nhầy tiết ra nhiều hơn.

KD: Chúc mừng sinh nhật, vợ xinh đẹp của em! - Duyên thủ thỉ bên tai Triệu khi ngón tay chọc sâu vào bên trong.

MT: Duyên! Đừng... đừng dừng lại!

Một ngón rồi hai, rồi lại thêm một nữa là ba. Duyên tăng dần số lượng để đưa Triệu lên đỉnh!

Triệu và Duyên hì hục mãi cả buổi, đến khi tóc rối, môi khô, mồ hôi nhễ nhại mới chịu thôi. Triệu nằm gọn trong vòng tay Duyên, hai người trò chuyện với nhau đến tận khi bình minh dần ló dạng rồi mới thiếp đi trong cơn mơ đắm say hạnh phúc đấy!


Duyên này!

Chị thật sự cảm ơn Duyên đã kiên nhẫn, đã không thay lòng mà đợi chị, và yêu chị vô điều kiện.

Không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng ngay lúc này đây, chị thấy thế này là "đủ" rồi. Một người bên cạnh, một tình yêu, một cuộc sống mĩ mãn.

Mình đã trải qua nhiều chuyện lớn bé trên đời, thậm chí là cận kề cửa... tử thần. Nên là từ nay chị sẽ mãi nắm tay Duyên, cùng Duyên đi qua những năm tháng sau này, không để lạc mất nhau thêm bất cứ một lần nào nữa!


Triệu!

Tình yêu đến với mỗi người bằng một khác một người, có người thì dễ dàng, có người khó khăn một chút, có người lại khó khăn trăm bề.

Nhưng dù thế nào thì em vẫn sẽ mãi trân trọng Triệu như thuở ban đầu.

Chúng ta không cần phải theo một định nghĩa tình yêu nào đã định sẵn.

Chỉ cần mình bên nhau, mình cần có nhau, và mình không thể sống thiếu nhau trong đời!


I found a love for me

Oh darling, just dive right in and follow my lead

Well, I found a girl, beautiful and sweet

Oh, I never knew you were the someone waiting for me


'Cause we were just kids when we fell in love

Not knowing what it was I will not give you up this time

But darling, just kiss me slow, your heart is all I own

And in your eyes, you're holding mine


Baby, I'm dancing in the dark with you between my arms

Barefoot on the grass, listening to our favourite song

When you said you looked a mess,

I whispered underneath my breath

But you heard it, darling, you look perfect tonight


END FIC "BAO LÂU NỮA, VẪN LÀ TRIỆU"


Chào mọi người, mình là Blur đây, chân thành xin lỗi vì sự chậm trễ của chap này nhé!

Hôm nay mình xin khép lại BLN,VLT ở đây!

Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng mình suốt 45 chap vừa qua!

Tất cả những lượt xem, bình chọn, bình luận của mọi người mình đều trân quý và đó là động lực lớn nhất của mình!

Cảm ơn lần nữa và yêu thật nhiều!!!

Nhớ ủng hộ Blur trong những Fic sau nữa nhé bà coannn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net