Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 tháng sau, lúc này bụng Mỹ Anh đã rất to, nàng dự tính cũng sắp đến ngày mình lâm bồn nên Thái Nghiên đã an bài một bà mụ có tiếng ở kinh thành trụ phòng kế cho nàng.

Vì nàng mang thai nên người rất nặng nề, Thái Nghiên luôn kề bên chăm sóc nàng không rời nữa bước. Các phi tần khác của Hoàng đế đều rất ngưỡng mộ nàng khi nàng được phò mã vô cùng sủng nịnh.

Thật ra nếu không phải tình thế bắt buộc phải cải nam trang, Thái Nghiên muốn người mang thai là mình để Mỹ Anh đỡ vất vả. Dù sao nàng cũng là một thân võ công, thân thể tốt hơn nhiều so với nữ nhân yếu đuối như Mỹ Anh.

Hoàng đế rất sủng ái Mỹ Anh nên hài tử trong bụng của nàng hắn cũng rất để tâm. Vì vậy hắn ban chiếu chỉ xuống rằng Hài tử trong bụng Công chúa phải mang theo họ của mẫu thân, chính là họ Hoàng.

Kim Thái Nghiên cũng không phản đối vì nàng biết mang thai và sinh một hài tử vô cùng vất vả nên nàng cũng muốn hài tử sẽ là họ của thê tử nàng. Chưa kể nàng hiện đang lấy tên giả, lấy chữ Thái làm họ của mình nên hài tử của cả hai nàng cũng không cần lấy theo cái họ không liên quan đó.

Ngay cả Phò mã cũng vui vẻ đồng ý nên triều thần cũng không phản đối gì về thánh chỉ vừa được ban ra.

Trong mấy tháng qua, Tam hoàng tử rất được lòng bá quan văn võ, tài học của hắn cũng được Hoàng đế thu hết vào mắt. Mọi người cũng so sánh hắn với Thái tử, đa số đều nói hắn có phong thái của bậc đế vương hơn. Chưa kể Thái tử dạo gần đây thân thể bất kham, thường xuyên phải tịnh dưỡng, không thể xuống giường. Cứ thế tin đồn Hoàng đế muốn phế Thái tử, lập Tam hoàng tử thành Thái tử càng ngày càng lan rộng.

Tuy nhiên hắn không biết rằng hắn càng ra sức thể hiện mình tài giỏi thì sự tín nhiệm của Hoàng đế dành cho hắn càng mất đi. Không có một vị Hoàng đế nào muốn khi mình còn đang tại vị mà có kẻ dám mơ ước trèo lên long ỷ của mình, muốn thay thế vị trí của mình.

Chính vì thế Thái Nghiên thuận nước đẩy thuyền, nàng sai người tạo ra một "điềm lành" để khuynh đảo dân tâm và tăng lòng nghi kỵ của Hoàng đế. Nàng cũng muốn nhanh chóng kết thúc vị trí nội gián của mình, tìm một thế ngoại đào nguyên cùng Mỹ Anh và hài tử sống yên ổn cả đời.

Mỹ Anh cũng thế, nàng cũng cảm thấy không thoải mái khi dùng thân phận Công chúa để hưởng thụ vinh hoa phú quý không thuộc về nàng như vậy.

Do đó nửa tháng sau, sau một trận mưa lớn kéo dài, làm ngọn núi gần đó sạc lở một mảng lớn, để lộ ra trên vách núi được khắc chữ vàng. Nội dung chữ viết trên đó ý chỉ Hoàng đế nên nhường ngôi vào lúc đông chí, nếu không sẽ bị vong quốc.

Nghe được tin đó, Hoàng đế vô cùng tức giận. Thái tử bệnh nặng, Tam hoàng tử lại được lòng triều thần, nhiều thần tử dưới trướng Tam hoàng tử đều quỳ xuống khuyên Hoàng đế nên thuận theo thiên ý. Lập Tam hoàng tử làm Thái tử và nhường ngôi.

Vị trí cửu ngũ chí tôn này hắn vất vả đồ sát huynh đệ mới đạt được, hắn chỉ mới ở tuổi tứ tuần, hắn không muốn cứ thế nhường ngôi cho kẻ khác, dù kẻ đó là cốt nhục của hắn đi chăng nữa.

Giang sơn này hắn vẫn còn muốn mở rộng, hắn chỉ mới thâu tóm được Kim Quốc. Còn Nam Quốc hắn vẫn đang nuôi binh, chờ thời cơ thích hợp sẽ xâm lược. Hắn không cam lòng nhường ngôi, vì thế hắn hạ lệnh giam giữ những quan lại theo phe Tam hoàng tử đòi hắn thoái vị vào ngục thất với lý do tạo phản chờ ngày phán quyết.

Những tên quan lại còn lại vô cùng sợ hãi, bọn họ đã quên mất rằng, người trước mặt vẫn là một vị Hoàng đế uy nghiêm. Vì thời gian vừa qua Thái tử đột nhiên ngã bệnh không dậy nổi nên bọn họ bắt đầu chia bè kết phái, tìm kiếm chỗ dựa mới, đó là Tam hoàng tử, người có khả năng trở thành Thái tử nhất.

Ba ngày sau, đột nhiên có người tìm được chứng cứ Tam hoàng tử cho người hạ độc Thái tử, nhân chứng vật chứng rõ ràng nên Tam thái tử bị giáng làm thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành, lưu đày nơi biên ải, mặc kệ sống chết. Tuy mang tiếng là Hoàng đế đã phán quyết nhân từ nhưng mọi người đều biết Tam hoàng tử là thập tử nhất sinh.

"Ta không ngờ Thái tử lần này dám lấy mạng sống của mình ra đánh cược." Thái Nghiên cảm thán nói.

"Ý của nàng là...?" Mỹ Anh nhíu mi.

"Nếu ta đoán không lầm Thái tử tự hạ độc chính mình. Kẻ nguy hiểm nhất trong ba vị hoàng tử, chính là hắn." Thái Nghiên bắt đầu cảm thấy lo lắng vị Thái tử thâm tàng bất lộ này.

Lần trước nàng còn giúp hắn giải quyết vụ án của Nhị hoàng tử nhưng hóa ra nàng chỉ là con cờ trên bàn cờ của hắn. Hắn là giả heo ăn thịt hổ, nàng phải sớm ngày trừ khử hắn.

"Nàng có bằng chứng không?" Mỹ Anh cũng tiếp xúc nhiều với Thái tử, hắn rất ra dáng huynh trưởng thương yêu nàng, sao hắn có thể tàn ác như vậy?

"Nàng nghĩ xem, sau cái chết của Nhị hoàng tử và sắp tới là Tam hoàng tử, người được lợi nhất là ai? Nàng nên biết trước kia Hoàng đế cũng từ Hoàng tử lên ngôi sau khi Thái tử bị phế." Thái Nghiên chậm rãi giải thích.

Mỹ Anh cảm thấy hoàng cung nơi này thật đáng sợ, không có tình người. Huynh đệ ruột thịt chỉ vì ngôi vua, quyền lực mà có thể nhẫn tâm tàn sát lẫn nhau. Những bộ phim cung đấu nàng xem trước kia trên tivi, quả nhiên không lừa người.

Thái Nghiên tiếp tục giải thích rõ cho Mỹ Anh hiểu thấu tình cảnh lúc này: "Thái tử hắn ta sợ địa vị của mình bị lung lay nên đã ra tay trước một bước. Đồng thời hắn hiểu rõ bản tính nghi ngờ của Phụ hoàng mình nên hắn luôn làm bản thân tồn tại thấp nhất trong mắt Hoàng đế vì Hoàng đế vẫn còn tráng niên."

Mỹ Anh đưa tay xoa bụng mình, nàng cảm giác hài tử giống như mới vừa giẫm nàng một cái khá đau so với những lần trước.

"Lần này Hoàng đế xử trảm một số quan lại, cũng là cơ hội giúp Thái tử đưa người của mình vào triều đình." Thái Nghiên uống một ngụm trà để thanh giọng. Sau đó nàng phát hiện sắc mặt của Mỹ Anh không đúng.

"Mỹ Anh, nàng làm sao?" Thái Nghiên vội ngồi xổm xuống bên cạnh Mỹ Anh.

"Thiếp nghĩ hài tử muốn chào đời." Mỹ Anh ôm bụng trong đau đớn.

"Điện hạ lâm bồn, mau truyền bà mụ vào đây." Thái Nghiên hét lớn ra ngoài. Nàng vội bế Mỹ Anh đặt lên giường, nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng an ủi nói: "Ta sẽ luôn bên cạnh nàng."

Ngay lập tức một đoàn người tiến vào trong phòng gồm bà mụ và các cung nữ hỗ trợ.

"Phò mã, người nên ra ngoài, trong này đã có chúng nô tỳ. Nơi này rất bẩn, không phù hợp cho nam tử." Bà mụ kiểm tra bên dưới hạ thân Mỹ Anh, phát hiện nàng đã vỡ nước ối.

"Ta không sợ, các ngươi mau mau giúp Điện hạ." Thái Nghiên càng nắm chặt tay Mỹ Anh hơn.

"Phò mã..." Bà mụ còn muốn nói nhưng đã bị Tú Anh chặn lại lắc đầu. Nàng biết phò mã đã quyết thì không ai có thể ngăn cản.

"Ngươi ở đây chăm lo cho Điện hạ, ta sẽ tìm Lý thái y đến hỗ trợ." Tú Anh vội vàng chạy ra ngoài.

Thái Nghiên đau lòng nhìn Mỹ Anh cố gắng hạ sinh hài tử, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi vì dùng sức. Nhìn cung nữ liên tục đổi chậu nước vì xuất huyết, nàng cảm thấy không ổn.

"Điện hạ, người mau dùng sức, nếu không sẽ bị lưu thai." Bà mụ đưa tay lau mồ hôi đầy mặt vội nói.

Lý thái y vừa mới đến, nàng thấy vậy vội lấy nhân sâm ngàn năm mà nàng đem theo cho Công chúa ngậm vào để lấy lại sức.

Thái Nghiên lúc này cũng giàn giụa nước mắt, nàng cắn môi mình đến bật máu nhưng vẫn không hay. Miệng nàng thì thào động viên Mỹ Anh.

Qua một nửa tuần trà, Mỹ Anh bắt đầu cảm thấy khá hơn, nàng dùng hết sức bình sinh của mình, hét lên một tiếng thật lớn rồi mệt mỏi ngã vô lực lại trên giường.

"Oa oa." Cùng lúc đó tiếng hài tử vang lên.

"Chúc mừng Phò mã, là tiểu Quận chúa." Bà mụ cẩn thận cắt cuống rốn, lau sạch hài tử rồi quấn khăn bế nàng đưa lại gần Thái Nghiên.

Thái Nghiên đã biết trước sẽ là nữ hài nên nàng cũng không bất ngờ, sau đó nàng liếc nhìn hài tử một cái, nhíu mày giả vờ nói: "Nhăn nheo xấu xí quá."

Mỹ Anh nghe vậy bật cười: "Hài tử lúc mới sinh ra ai chả như vậy." Mỹ Anh ngắm nhìn hài tử đang được Thái Nghiên cẩn thận ôm trong vòng tay. Tuy Thái Nghiên miệng thì chê nhưng hành động đã bán đứng nàng. Môi nàng không thể ngừng cười khi nhìn vào hài tử.

"Nàng vất vả rồi." Thái Nghiên cúi đầu hôn lên trán Mỹ Anh một cái rồi đặt hài tử nằm bên cạnh nàng.

"Phò mã muốn hài tử chúng ta tên gì?" Mỹ Anh đưa tay nhẹ vuốt ve gò má nữ nhi.

"Hoàng Ái Mỹ." Thái Nghiên đã nghĩ tên này rất lâu rồi.

Mọi người xung quanh khi nghe tên này đều bật cười. Phò mã đã quá sủng ái, si mê Công chúa rồi.

"Phò mã... thật sự?" Mỹ Anh cũng bật cười.

"Ta nghiêm túc." Thái Nghiên hắng giọng.

Hoàng đế sau khi nghe tin là nữ hài liền ra tiếp một đạo thánh chỉ phong Quận chúa Hoàng Ái Mỹ thành tiểu Công chúa của Hoàng triều. Sau này nàng sẽ kế thừa chức vị Công chúa của Mỹ Anh.

Cả Thái Nghiên lẫn Mỹ Anh đều thụ sủng  nhược kinh với đạo thánh chỉ này của Hoàng đế.

Mọi người truyền tai nhau nói rằng đêm tiểu Công chúa chào đời, chín ngôi sao liên hoàn thẳng hàng trên bầu trời, đó điềm tốt nên Hoàng đế mới phá lệ ban chiếu lệnh như vậy.

Thái Nghiên cũng bất ngờ với hiện tượng trên trời như vậy, cái này thì thật sự không có ai có thể giả tạo được.

Ái Mỹ công chúa từ lúc sinh ra đã rất thông minh, một tuổi đã có thể nói chuyện lưu loát. Ba tuổi đã biết viết chữ và thuộc lòng tứ thư ngũ kinh. Làm Thái Nghiên và Mỹ Anh cũng phải choáng váng trước khả năng của hài tử nhà mình.

Bụng Thái tử phi vẫn chưa có động tĩnh nên Thái tử quyết định mở rộng thêm hậu cung. Hắn cảm giác Phụ hoàng đã biết việc hắn liên quan đến cái chết của Tam hoàng tử.

Việc ban nữ nhi của Hoàng muội mình cũng là họ Hoàng làm hắn lo sợ nếu hắn không có hài tử thì khả năng Mỹ Anh và Ái Mỹ sẽ là chướng ngại đăng cơ của hắn. Vì tiền triều cách đây mấy trăm năm đã từng có một vị Nữ đế duy nhất. Sau đó đã không còn vị thứ hai.

Vào năm Ái Mỹ công chúa tròn năm tuổi, Nam Quốc nội chiến, Hoàng đế thấy thời cơ đã đến nên lệnh Thái Nghiên dẫn quân tấn công Nam Quốc.

Trước ngày khởi binh, Thái Nghiên lén gặp gỡ Thái Huân một chuyến. Lần này Hoàng đế Hoàng triều quyết tâm muốn thâu tóm bằng được Nam Quốc nên hắn đã dồn hết binh lực vào trận chiến đó. Cho nên hiện tại kinh thành binh lực rất mỏng yếu.

"Thái tử và Hoàng đế dạo này bằng mặt không bằng lòng. Ta nghi ngờ nhân dịp này hắn sẽ cung biến." Thái Nghiên lo lắng nói. Mỹ Anh và Ái Mỹ cũng rất nguy hiểm nếu ở lại trong cung.

"Tên Thái tử đó thật độc ác, ngay cả Phụ hoàng mình cũng dám sát hại." Thái Huân chậc lưỡi.

Thái Nghiên nhíu mày: "Hoàng đế cũng không phải là nỏ mạnh hết đà, ta nghi ngờ Hoàng đế đã để lại hậu chiêu."

"Ý Hoàng huynh là hắn ta sẽ lấy cung biến đó để hạch tội tạo phản của Thái tử?" Mắt Thái Huân sáng ngời. Hắn chờ ngày Hoàng triều tự diệt nhau đã quá lâu rồi.

"Đúng vậy. Dù bên nào chiến thắng thì thê tử và hài tử của ta ở lại trong cung cũng không an toàn." Thái Nghiên nhìn vào Hoàng đệ của mình. Trừ Mỹ Anh và Ái Mỹ, hắn là người thân duy nhất của nàng.

"Huynh muốn bọn họ trốn ra khỏi cung và cần ta bảo vệ?" Thái Huân đã hiểu lo lắng của Thái Nghiên.

"Đúng vậy." Thái Nghiên gật đầu.

"Được. Không thành vấn đề." Thái Huân vui vẻ đáp.

Mùa đông năm đó, Thái Nghiên xuất binh chinh phạt Nam Quốc. Trước khi đi, Ái Mỹ có đưa cho nàng một túi gấm nhỏ, còn bí mật mỉm cười nói chỉ được mở ra khi nàng đến nơi. Nàng cho rằng đó là tiểu đồ chơi của nữ nhi muốn làm nàng bất ngờ nên nàng đã cất kỹ vào trong tay nải.

Cuộc chiến kéo dài được nửa năm, Thái Nghiên phát hiện có điều không đúng. Do nàng ở biên giới xa xôi nên kinh thành có xảy ra chuyện gì nàng tin tức đến rất chậm. Mật thám của nàng phái đi đều biệt tăm không hồi đáp. Đến lúc nàng nhận ra thì đã muộn, nàng đã bị cắt mất liên lạc với kinh thành.

Cách duy nhất đó là phải đánh nhanh thắng nhanh. Nàng nhớ thê tử và nữ nhi của mình.  Nàng không biết hiện tại Hoàng Quốc Hoàng đế là ai. Mỹ Anh và Ái Mỹ của nàng có được an yên chờ nàng về hay không.

Cuộc chiến diễn ra khốc liệt và đúng một tháng sau, Nam Quốc đã bị tiêu diệt. Thái Nghiên mở tiệc khao toàn quân trước khi hồi kinh. Lúc soạn y phục, nàng phát hiện túi gấm của nữ nhi mà nàng đã bỏ quên bấy lâu nay. Tò mò mở ra, Thái Nghiên phát hiện bên trong lại là một bức thư đầy chữ.

Tuy Ái Mỹ chỉ mới năm tuổi nhưng Thái Nghiên phải thừa nhận chữ viết của nữ nhi nàng thật xuất chúng. Nhìn dòng chữ trong bức thư, đôi mày anh khí được họa cẩn thận của Thái Nghiên nhíu càng chặt. Nàng cắn chặt môi đến bật máu lúc nào mà không hay.

--------------
Nửa năm trước.

Trở lại thời điểm vừa tạm biệt Thái Nghiên xuất binh, Mỹ Anh cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên nàng phải xa cách với Thái Nghiên lâu như vậy. Nàng đã cố gắng không để cho Thái Nghiên thấy mình rơi lệ. Bởi vì nàng biết Thái Nghiên chỉ có một mình, đi nơi biên ải càng cô đơn hơn và nguy hiểm hơn so với người ở lại như nàng. Nàng không muốn làm Thái Nghiên áp lực, nàng muốn nàng ấy thoải mái ra trận và chiến thắng trở về.

"Mẫu thân, đừng khóc. Phụ thân sẽ bình an trở về thôi." Ái Mỹ đưa đôi tay nhỏ bé của mình lau nước mắt cho Mỹ Anh.

"Hài tử ngoan." Mỹ Anh ôm Ái Mỹ vào lòng. So với các nữ hài đồng trang lứa khác, Ái Mỹ của nàng trưởng thành hơn rất nhiều. Nàng và Thái Nghiên nuôi dạy Ái Mỹ một chút cũng không vất vả.

"Nữ nhi sẽ thay phụ thân chăm sóc cho mẫu thân." Ái Mỹ vỗ nhẹ lưng Mỹ Anh.

Lấy cớ Phò mã đã xuất binh nên Mỹ Anh xin phép Hoàng đế cho phép nàng dẫn theo tiểu Công chúa Ái Mỹ đến Thiên Ân Tự để cầu phúc. Hoàng đế cũng không có lý do ngăn cản nên gật đầu ân chuẩn.

"Đại tẩu." Thái Huân mỉm cười đón Mỹ Anh ở hậu viện Thiên Ân Tự.

"Ngươi là đệ đệ Thái Huân của Thái Nghiên?" Mỹ Anh gật đầu đáp lại. Đây là lần đầu tiên nàng gặp hắn. Vì hắn có khuôn mặt khá tương tự Thái Nghiên nên nàng dễ nhận ra.

"Phải. Nơi này không tiện ở lâu. Đệ sẽ dẫn tẩu đến nơi an toàn hơn." Thái Huân khách sáo dẫn đường.

"Đa tạ." Mỹ Anh cảm giác bàn tay đang nắm tay mình của Ái Mỹ run nhẹ kể từ khi Thái Huân xuất hiện.

Bình thường Ái Mỹ rất lễ phép nhưng lần này hài nhi của nàng lại không ra mắt vị thúc thúc này mà đứng nép sát vào váy nàng.

Hắn đưa hai nàng đến một phủ trạch khá sạch sẽ, thông thoáng. Trong phủ cũng có vài hạ nhân hầu hạ. Tuy nhiên nàng cảm giác những hạ nhân này giống như là giám sát nàng hơn. Hiện tại chỉ có mỗi Tú Anh là nàng có thể tin tưởng được.

Ban đầu nàng cho rằng Ái Mỹ sợ gặp người lạ nhưng sau đó nàng nhận ra nữ nhi của nàng có việc đang giấu nàng mỗi khi đối diện với vị thúc thúc này. Ánh mắt hận thù đó không phải là ánh mắt mà một hài tử năm tuổi ngây thơ như nàng nên có.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net