Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Quốc, năm 1124.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào, Tiffany khó chịu nhíu mi, rồi lập tức ngồi dậy vừa ho vừa nôn ói ra vài ngụm nước biển. Cái cảm giác sặc nước này, cô không hề muốn gặp lại lần nào nữa.

Khi cảm thấy bản thân thở đều hơn, Tiffany mới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cô thấy mình đang nằm trên bờ biển. Tiffany ngơ ngác không biết mình đang ở đâu.

Lúc này, bắt đầu vào thời gian kết thúc thu lưới đánh bắt cá, nên nhiều ngư dân lần lượt xuất hiện trở về nhà sau một đêm lênh đênh ngoài biển. Ban đầu Tiffany không biết tại sao những người này cứ nhìn mình rồi chỉ trỏ xì xầm, sau đó cô mới phát hiện y phục trên người mình khác hoàn toàn với y phục bọn họ.

Bỗng nhiên có một toán quân lính chạy về phía cô, trong đó có một vị tướng quân trẻ tuổi đi đầu, cung kính quỳ xuống vấn an cô: "Mạt tướng hộ giá chậm trễ, thỉnh Công chúa điện hạ tha tội." Dứt lời toàn bộ binh lính phía sau đều quỳ xuống hô: "Thỉnh Công chúa điện hạ tha tội."

Tiffany ngơ ngác nhìn tất cả bọn họ. Cô thật sự không hiểu gì cả và cũng không nhớ gì cả. "Các ngươi là...?"

"Điện hạ người không sao chứ?" Vị tướng quân đó cung kính hỏi.

"Ta... không nhớ gì cả." Tiffany hoảng sợ đáp. Đầu của cô hiện tại rất đau, là do di chứng của việc tai nạn xe hơi và kết quả của việc xuyên qua thời không một cách bất ngờ.

Sau đó Tiffany cảm thấy hoa mắt, cả người mất hết sức lực rồi choáng váng ngất xỉu. Cô nghĩ mình sẽ rơi xuống nền đất lạnh lẽo nhưng không, cô được một vòng tay ấm áp ôm lấy, cơ thể người đó rất mềm mại và có mùi hương rất dễ chịu.

"Điện hạ". Đó là hai chữ cuối cùng mà Tiffany nghe được trước khi mất đi ý thức.

--------
Hoàng cung.

Cảm giác Công chúa nằm trên giường cử động ngón tay, cung nữ Thôi Tú Anh vội la lên: "Người đâu, truyền Thái y, Điện hạ tỉnh."

Mùi đàn hương dịu ngọt thoang thoảng bay khắp phòng, Tiffany chầm chậm mở mắt. Cô nhìn thấy quang cảnh xung quanh mình tràn ngập hơi thở cổ kính và nghiêm trang, rất lạ lẫm.

"Ta là ai?" Tiffany ôm đầu. Cô vẫn còn rất choáng váng.

"Điện hạ, người không nhớ nô tỳ sao?" Thôi Tú Anh mở to mắt. Mắt nàng bình thường đã rất to, lúc này còn trợn lên làm Tiffany không khỏi cả kinh hoảng loạn.

"Ngươi đừng trợn mắt như vậy, nhìn đáng sợ lắm." Tiffany ôm chăn rút về phía góc giường.

"Hoàng nhi, con tỉnh rồi sao?" Một nam nhân lên tiếng với giọng nói trầm thấp nhưng cũng không giấu được sự vui mừng trong đó.

Tiffany nhìn nam nhân trước mặt, hắn ta mặc long bào màu đen, thêu kim long trước ngực, đầu đội kim quan.

"Lý thái y, bắt mạch cho Công chúa". Hắn ta ra lệnh.

"Tuân mệnh, Bệ hạ". Lý Thiện Khuê là người đứng đầu trong Thái y viện, nàng cũng là nữ thái y đầu tiên và duy nhất trong triều. Nàng tuy tuổi còn trẻ nhưng tài hoa hơn người, sư phụ của nàng là Song Vĩnh Quân, từng khiến cho người ta có thể cải tử hoàn sinh, danh trấn thiên hạ, môn đệ vô số.

"Bẩm Bệ hạ, mạch tượng Công chúa điện hạ còn hơi yếu một chút, chậm rãi điều dưỡng, uống vài thang thuốc là có thể khôi phục." Lý thái y lui xuống một bên chấp tay phía trước cung kính đáp. "Tuy nhiên hạ thần phát hiện trong đầu Công chúa huyết khí tắc  nghẽn, cần phải châm cứu để máu có thể lưu thông trở lại."

"Vậy có ảnh hưởng gì không?" Hoàng đế vội hỏi.

"Nếu hạ thần đoán không lầm, Công chúa rất có thể quên một số chuyện trong quá khứ."

Tiffany nghe vậy vội gật đầu, nàng thật sự không nhớ gì cả.

"Ta tên gì?" Tiffany nhìn nam nhân uy nghiêm trước mặt nàng.

"Hoàng nhi của Trẫm, con tên là Hoàng Mỹ Anh, là Công chúa cao quý nhất của Hoàng Quốc và con cũng là ái nữ được Phụ hoàng vô cùng sủng ái." Hoàng đế nghẹn ngào nói, bậc đế vương nên hắn không cho phép mình dễ dàng rơi lệ trước mặt mọi người.

Mỹ Anh cảm thấy mình không tiếp thu kịp những thông tin này, mọi thứ ập đến quá nhanh làm đầu nàng bắt đầu đau nhức vì phải động não suy nghĩ.

"Hoàng nhi, con không sao chứ?" Hoàng đế nói xong quay sang Lý thái y ra lệnh: "Mau châm cứu cho Công chúa."

"Tuân lệnh." Lý thái y vội vàng đem hòm thuốc của mình đặt lên bàn. Nàng rút ra một túi vải chứa mười hai kim châm với kích thước khác nhau. Hơ qua lửa rồi châm vào đầu Mỹ Anh.

...

Khoảng một canh giờ trôi qua, Lý thái y mới lần lượt rút hết kim châm và dùng ống tay áo lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán của mình rồi nói: "Đã ổn thưa Bệ hạ."

"Khi nào Công chúa tỉnh lại?" Hoàng đế vì lo lắng Công chúa nên đem hết tấu chương vào phòng của nàng vừa phê duyệt vừa trông chừng nàng.

"Thời gian khoảng một chén trà, Điện hạ sẽ tỉnh lại." Lý thái y nói xong, vội thu dọn đồ đạc của mình đem cất. Bộ châm cứu này là do sư phụ nàng truyền lại, nên nàng vô cùng quý trọng.

"Tốt, nếu khanh làm Công chúa sớm phục hồi trí nhớ, Trẫm sẽ trọng thưởng."

"Tạ ơn Bệ hạ." Lý thái y cúi đầu lui ra.

"Biện Công công gọi Tướng quân Thái Nghiên vào đây, Trẫm có việc muốn hỏi hắn." Hoàng đế ngồi phê duyệt tấu chương ở phía trước tiền điện của Công chúa, Mỹ Anh nằm ở khuê phòng hậu điện bên trong phía sau nên cũng không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của nàng.

"Nô tài tuân chỉ."

"Mạt tướng tham kiến Bệ hạ." Thái Nghiên đẩy vạt áo qua một bên rồi quỳ một chân xuống trước mặt Hoàng đế, chấp tay phía trước cúi đầu thẳng lưng, khí thế anh dũng bất phàm.

"Miễn lễ." Hoàng đế ngừng bút, nâng tay ra hiệu Thái Nghiên đứng dậy.

"Khanh hãy thuật lại tường tận lúc tìm thấy Công chúa cho Trẫm nghe, tại sao nàng lại rơi xuống nước?"

"Bẩm Bệ hạ, trên đường Điện hạ hồi kinh sau khi đến Lưu Ly Cung để nghỉ mát, giữa đường gặp phải thổ phỉ tập kích. Tuy lộ trình là bí mật nhưng không biết kẻ nào đã tiết lộ hành tung của Điện hạ, dùng độc thủ lên xe ngựa, làm chúng không nghe lời mà chạy thẳng một đường xuống vực. Sau một ngày một đêm tìm kiếm bên dưới, mạt tướng mới gặp được Điện hạ ở một làng chài bên cạnh."

"Khanh hộ giá thất bại, tội đáng chết nhưng đã lập công chuộc tội nhờ tìm thấy Công chúa. Nên Trẫm phạt khanh 20 trượng. Khanh phục hay không?" Hoàng thượng xoa mi tâm mệt mỏi.

"Tạ Hoàng thượng khai ân." Thái Nghiên quỳ xuống cúi đầu cảm kích nói. Nàng biết hai mươi trượng này, Hoàng thượng đã là nhân từ với nàng lắm rồi. Bất quá bảy ngày nàng không thể nằm ngửa thôi. Cũng còn nhẹ so với đao kiếm chém bị thương ở trên chiến trường.

"Còn nữa, khanh điều tra xem kẻ nào dám to gan hành thích Công chúa của Trẫm và tìm hiểu xem một ngày một đêm đó, ai đã cứu Công chúa hoặc lúc đó chuyện gì đã xảy ra."

"Mạt tướng lãnh chỉ." Thái Nghiên dập đầu nhận lệnh.

"Lui ra đi."

"Tuân lệnh." Thái Nghiên cúi đầu đứng dậy lui ra ngoài.

Thái Nghiên nàng thật ra tên thật là Kim Thái Nghiên, là Hoàng tử của Kim Quốc. Nàng từ nhỏ đã được Mẫu phi bí mật cải nam trang với mong ước nàng sẽ trở thành Thái tử và mẫu phi của nàng sẽ trở thành Thái hậu. Tuy nhiên không lâu sau Hoàng hậu cũng sinh hạ được một nam tử tên Kim Thái Huân, Hoàng đế vui mừng nên chưa tròn tháng Kim Thái Huân đã được sắc phong làm Thái tử của Kim Quốc.

Mẫu phi của nàng khi đó ấm ức lâu ngày dần sinh bệnh mà qua đời. Mà nàng cũng đã không thể khôi phục lại thân phận Công chúa được nữa. Nếu không sẽ phạm tội khi quân và nàng cùng mẫu tộc sẽ phải bị tru di tam tộc.

Lúc nàng 14 tuổi, Hoàng Quốc đem quân tiêu diệt Kim Quốc của nàng. Để bảo hộ Thái tử đệ đệ an toàn, cũng như phục hưng lại Kim Quốc sau này nên nàng đã dùng hai tử sĩ trung thành làm thành thế thân của nàng và Thái tử, đưa bọn họ đem thân chôn vùi nơi biển lửa trong hoàng cung.

Sau khi an toàn, nàng và Thái tử bắt đầu bí mật triệu tập lưu dân, binh sĩ còn sống sót để mong có ngày phục hưng lại Kim Quốc.

Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp. Nên nàng đã đảm nhiệm trọng trách trở thành nội gián Hoàng Quốc, bỏ đi họ Kim, lấy gọi Thái Nghiên để hành tẩu. Trong vòng 3 năm, nàng đã lập được rất nhiều chiến công, mở mang bờ cõi cho triều đình nên nàng được sắc phong chức Đại nguyên soái Trấn Bình Vương tương đương với Tể tướng trong triều. Vì đang thời bình nên nàng được phục chỉ hồi kinh. Đảm nhiệm kiêm thêm chức Đại thống lĩnh của Cấm vệ quân, bảo vệ an toàn của Hoàng đế.

Nàng biết người nằm trong khuê phòng kia không phải Công chúa Hoàng Mỹ Anh thật sự. Bởi vì Công chúa đã bị chính tay Kim Thái Huân giết chết. Không có khả năng sống sót, và trên người của nữ nhân kia cũng không hề có vết thương nào do đao kiếm gây ra.

Tình huống lúc đó, nàng thực sự không nhẫn tâm ra tay với vị Công chúa kia và thời cơ cũng chưa thích hợp nhưng hoàng đệ của nàng thì không. Đối với hắn đây là thời cơ ngàn năm có một, giết chết nữ nhi mà Hoàng đế yêu thương nhất. Cho nên hắn một kiếm xuyên tim làm cho Công chúa không kịp phản kháng mà chết ngay tại chỗ. Sau đó xác của nàng bị hắn ném xuống biển cùng với cỗ xe ngựa đầy máu tươi.

Vì để hoàn thành vở kịch mà Kim Thái Huân gây ra, Thái Nghiên buộc phải dẫn quân xuống biển, giả vờ tìm kiếm Công chúa. Lúc nàng nhìn thấy nữ nhân giống hệt Công chúa, nàng đã rất bất ngờ và hoảng sợ, thậm chí nàng đã bí mật rút sẵn kiếm luôn treo bên người ra. Nếu người kia thật sự là Công chúa nàng sẽ tàn sát hết những người có mặt tại đây để tránh lộ bí mật.

May mắn thay nàng kia không phải là Công chúa của Hoàng Quốc đã chết và có vẻ nàng ta bị mất trí nhớ nên Thái Nghiên đành phải giả vờ mừng rỡ như thể đã tìm được Công chúa trước biết bao ánh mắt của binh sĩ, thận trọng đưa nàng ta hồi cung.

Để tránh đêm dài lắm mộng, nàng cần phải giám sát vị Công chúa giả kia. Nếu một ngày nào đó nàng ta nhớ lại, nàng cần phải lấy lý do phạm tội khi quân, giả làm Công chúa đương triều để buộc nàng ta câm miệng nếu muốn giữ mạng.

Hiện tại nàng là tướng quân, trong mắt thế nhân nàng còn là nam tử, nàng ta lại là Công chúa cao cao tại thượng. Muốn hàng ngày đều ở bên cạnh nàng ấy. Lý do chỉ có một, đó là cầu xin Hoàng thượng tứ hôn!

Việc này khá là trọng đại, nàng nghĩ mình cần phải thận trọng suy nghĩ trước khi đưa ra thỉnh cầu này. Không chừng khéo quá hóa vụng, lộ luôn nàng là nữ cải nam trang. Tên hoàng đệ Kim Thái Huân ngốc nghếch kia đã gây ra rắc rối lớn làm nàng phải đau đầu giải quyết, nàng rất bực bội.

Hai mươi trượng mới lãnh phạt xong, làm nàng phải nằm tịnh dưỡng bảy ngày mới xuống giường đi lại được. Dù cho nàng là tướng quân thường xuyên chinh chiến sa trường nhưng thực tế cơ thể nàng chỉ cứng rắn, khỏe mạnh hơn so với nữ nhi gia bình thường một chút, nhờ vào nàng luyện võ công từ nhỏ, còn so với nam tử nàng vẫn là mềm mại.

Sở dĩ trên chiến trường nàng lập được nhiều quân công là nhờ vào tài trí, mưu lược của mình. Nếu bàn về thực chiến, thể lực của nàng thực sự không bằng các phó tướng dưới trướng.

---------

Hôm nay bầu trời trong xanh, nắng đẹp nên Mỹ Anh tiếp tục xuống giường ra Ngự hoa viên để thưởng ngoạn. Bảy ngày qua Lý thái y đã liên tục châm cứu cho nàng, phải nói y thuật của Lý thái y rất tốt, làm nàng đã giảm gần hết triệu chứng đau đầu, nhưng trí nhớ của nàng vẫn trống rỗng.

Đến Ngự hoa viên Mỹ Anh nhìn thấy những đóa hoa bách hợp hôm nay đã nở rộ và tỏa hương thơm ngát vô cùng xinh đẹp, nàng hít sâu một hơi, cảm giác rất thư giãn thoải mái làm nàng khá vui vẻ.

Mỹ Anh đang đi dạo được một đoạn thì từ xa nàng trông thấy một toán Cấm vệ quân đang đi tuần tra hướng lại gần đây. Trong đó dẫn đầu là một vị thiếu niên khôi ngô, tuấn tú. Tuy "hắn" không cường tráng như những nam nhân khác nhưng khuôn mặt của người đó làm cho nàng không thể nào quên được.

Nàng không biết trên môi mình vô ý nở nụ cười khi chậm bước đến gần người kia.

"Mạt tướng tham kiến Công chúa điện hạ." Thái Nghiên cúi người vấn an khi thấy Mỹ Anh lại gần mình.

"Miễn lễ." Mỹ Anh vội đỡ Thái Nghiên, trong mắt nàng người này là ân nhân, nếu không có "hắn" ta kịp thời phát hiện nàng thì nàng đã thành lưu dân, không nơi nương tựa.

"Ta..." Mỹ Anh mới vừa nói chữ ta đã bị cung nữ thân cận của nàng là Tú Anh kéo ống tay áo nhắc nhở. "Bổn cung đa tạ tướng quân đã kịp thời cứu giúp vào hôm đó." Mỹ Anh mỉm cười, để lộ đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.

"Đó là trách nhiệm của mạt tướng, mạt tướng đã không bảo hộ được Điện hạ an toàn. Xin Điện hạ trách phạt." Thái Nghiên ngại ngùng né tránh bàn tay mềm mại đang đỡ mình của Công chúa. Nàng vội cúi đầu, không dám nhìn thêm một khắc nào trước nụ cười xinh đẹp tuyệt trần đó.

Không biết tính tình thật sự của Công chúa giả trước mặt này ra sao nhưng lúc nàng ta mất trí nhớ thì tính cách khá tốt, tốt hơn nhiều so với vị Công chúa bướng bỉnh thật sự kia.

Công chúa đã chết kia, nàng ta được Hoàng đế cậy sủng sinh kiều, không coi ai ra gì. Trong mắt Thái Nghiên cái tính cách đó của Công chúa đã che lắp đi dung nhan tuyệt thế của nàng. Cho nên lúc này, khi nàng trông thấy Mỹ Anh, trong đầu nàng chỉ có duy nhất một chữ "mỹ", làm nàng muốn được ngắm nhìn mỹ nhân này mỗi ngày.

Ngay lập tức, Thái Nghiên cảm giác mặt mình như đang phát nhiệt và tim đập rất nhanh khi cái ý nghĩ này thoáng qua trong đầu nàng. Nàng thấy may mắn khi mình đang cúi đầu nên sẽ không bị ai nhìn thấy nhưng đâu biết rằng lỗ tai đã đỏ lên của nàng đã bán đứng nàng trước mặt Mỹ Anh.

Mỹ Anh thấy lỗ tai của Thái Nghiên đột ngột phiếm hồng làm nàng rất thích thú, nàng thấy vị tướng quân trước mặt này thật khả ái, không như trong tưởng tượng của nàng sẽ là oai phong uy vũ.

"Bổn cung nghe Tú Anh nói tướng quân đã bị Phụ hoàng phạt hai mươi trượng, tướng quân vẫn ổn chứ?" Vô thức tầm mắt Mỹ Anh nhìn xuống thân dưới của Thái Nghiên.

Điều này làm Thái Nghiên cảm thấy càng bất kham. Nàng cảm giác mặt mình có thể nướng chín cả một con gà.

"Tạ Điện hạ quan tâm, mạt tướng vẫn ổn."

Tú Anh nhìn rõ một màn này nên nàng cúi đầu thì thầm vào tai Mỹ Anh: "Điện hạ, người nên giữ thể diện của Công chúa ạ." Nam nữ thụ thụ bất thân, sao Công chúa điện hạ cao quý của nàng lại có thể trêu ghẹo nam nhân như vậy được. Quá mất mặt nàng.

Thà giống như lúc chưa mất trí nhớ, hống hách kiêu căng nhưng một thân uy nghiêm của Công chúa làm người khác kính sợ. Khi đó nàng cũng thường xuyên bị trách phạt nhưng năm dài tháng rộng, nàng đã quen chịu đựng với tính khí thất thường của Công chúa rồi.

Tuy nhiên nói đi phải nói lại, hiện tại Công chúa lúc này đối xử với nàng rất rất tốt.

Nàng biết ý nghĩ Công chúa đừng bao giờ nhớ lại của nàng rất đáng bị chém đầu nhưng nàng rất thích Công chúa của lúc này. Bảy ngày qua nàng cảm giác mình sắp béo lên một vòng nhờ thức ăn mà Công chúa ban thưởng.

"Ta... bổn cung biết rồi" Mỹ Anh ngại ngùng thì thầm với Tú Anh.

"Bổn cung trước đó nghe nói tướng quân bị phạt nên có xin Lý thái y thuốc trị thương, tặng tướng quân". Mỹ Anh rút lọ thuốc mà nàng luôn mang theo trong ống tay áo ra đưa cho Thái Nghiên.

Thật ra nàng ngày nào cũng đi dạo Ngự hoa viên vì nàng nghe Tú Anh nói Thái Nghiên sẽ đi tuần tra khu vực này nhưng luôn không gặp. Cho nên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy.

"Tạ Điện hạ ban thưởng." Thái Nghiên cung kính đưa tay tiếp nhận.

"Ngày mai, tướng quân còn đến nữa không?" Mỹ Anh cũng không hiểu vì sao nàng lại muốn gặp vị tướng quân này thường xuyên một chút.

"Ngày mai canh giờ này, mạt tướng sẽ ở đây." Nói xong Thái Nghiên mới cảm giác có gì không đúng. Nàng và Công chúa là đang tương hẹn để gặp mặt lần nữa sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net