Chap 9 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mới nói chuyện này cho Yuri.”

Sica đi vào bếp. “Em không cần anh nhúng mũi vào. Thực ra, tốt hơn anh đừng làm thế, bằng không…”

TaeHoon cười khi đi theo cô “Quá muộn rồi.” Anh nhảy phốc lên kệ bếp “Anh đã nhúng mũi vào. Anh đã kể lại cho Yul nghe những gì em nói với anh.”

Sica quay phắt lại. Nếu anh nói với Yul là dù thế nào đi nữa cô vẫn cưới DongHae, Yul sẽ nghĩ cái đêm họ bên nhau chẳng có ý nghĩa vào với cô cả. “Em không thể tin được anh lại làm thế.”

“Nếu em thả một quả bom, nhóc, thì em phải xử lý chất phóng xạ. Yul tình cờ lại là bạn thân của anh. Anh đoán em định phụ bạc tấm chân tình của cậu ấy, và anh nghĩ ít nhất nếu cảnh báo Yul trước, thì có thể kết cục sẽ bớt cay đắng hơn.”

“Phụ bạc tấm chân tình là sao? Ai nói gì về phụ bạc tấm chân tình chứ?” Sica nói “Em đâu có nghiêm túc về việc kết hôn với DongHae, anh đúng là đồ ngốc! Em chỉ cố làm anh tức điên thôi.”

“Em nói thế là sao? Thế có nghĩa em sẽ lấy Yul à?”

“Yul đã hỏi đâu?” Sica quay lưng đi.

“Cho Yul một giây và chưa hết nữa thời gian cậu ấy đã hỏi rồi.”

Sica lấy một chai nước từ tủ lạnh. Hai tay cô run rẩy khi rót cho mình một cốc. Cô uống một hơi trước khi cất tiếng.

“Em không cho là Yul sẽ hỏi. Em nghĩ Yul cũng như em, biết rõ sự thật chẳng có tương lai nào cho bọn em.”

“Có thể chứ.” TaeHoon nói “Chỉ phụ thuộc vào việc em sẵn sàng đi xa đến đâu. Phụ thuộc vào việc em sẵn sàng lòng mạo hiểm đến đâu.”

“Trở về nhà không phải là mạo hiểm.”

“Có lẽ em phải ngừng nghí đó là chuyện trở về nhà đi.” TaeHoon tuột khỏi bếp. “Thật ra em đang tiến về phía trước, điểm đến của em hóa ra chính là Jeju. Và Kwon Yuri. Có lẽ em nên nghĩ theo hướng đó.”

Anh xoa đầu cô rồi ra khỏi bếp.

* * *

[/center]

9.2

Yuri không có ở phòng khám trong phố.

Sica va phải Fany ngay vỉa hè trước tòa nhà có phòng khám của Yuri.

“Hey! Jessi. Cậu làm gì ở đây vậy?” Fany mừng rỡ cười đùa với cô bạn thân.

“Tớ tìm Yuri. Cậu thấy cô ấy đâu không?” Sica nhìn bạn.

“Yuri? Cậu hỏi đúng người rồi. Theo tớ.”

Sia đi theo Fany. Chiếc xe bán tải của Fany vang lên tiếng loảng xoảng của cưa và búa khi họ chạy dọc trên đường. Fany lái chầm chậm, luồn lách giữa những chiếc xe hơi và xe tải đỗ hai bên con đường hẹp tới tận góc đường.

“Gì thế?” Sica hỏi. “Có chuyện gì xảy ra ư?”

Rồi Fany vòng qua khúc cua và phóng lên trước ngôi nhà của Yuri.

Thật ngạc nhiên.

Lần trước Sica đến đây, ngôi nhà là một đống gạch đá. Nhưng giờ nền nhà đã được dọn sạch, và một bộ khung bằng gỗ mới tinh đã được dựng lên.

Cô trông thấy mọi người đang góp sức xây dựng lại căn nhà cho Yuri. Đây đúng là việc hợp sức cùng xây dựng, thói quen tốt đẹp, xưa cũ. Mà trong trường hợp này là xây nhà. Cả thị trấn tập trung dựng lại nhà cho Yuri.

“Thực ra đây là ý của Yuri.” Fany đánh xe vào một chỗ trống do chiếc xe khác vừa rời đi. “Thợ điện và thợ ống nước nhận làm với giá ưu đãi, còn những người khác làm không công – kể cả kiến trúc sư. Yuri đang cho mọi người trong trấn cơ hội để trả hết nợ cho cô ấy. Nhưng nói thật, mình nghĩ chẳng ai ở đây coi trọng chuyện đó cả, mình thấy rất nhiều người đâu có nợ Kwon Yuri xu nào. Nhưng ở Jeju, ai nợ ai cái gì không quan trọng. Quan trọng là hàng xóm tốt và bạn tốt kia. Yuri vừa là hàng xóm tốt, vừa là bạn tốt với tất cả mọi người trong trấn.”

Yuri luôn nói về chuyện đầu tư vào con người. Sica nhận ra cô đang chính mắt nhìn thấy thành quả.

Cô hắng giọng để gạt đi cục nghẹn đột ngột xuất hiện. “Cô ấy biết chứ?”

Fany lắc đầu “Không, chính bọn mình cũng không biết cho đến khi vật liệu được chở đến sáng nay. Dự báo thời tiết thông báo năm ngày tới không mưa, nên mọi người quyết định bắt tay làm luôn.” Cô nhún vai. “Chiếc xe jeep của Yuri đậu trên lối vào kìa, nên mình đoán cậu ấy đang ở gần đây. Có lẽ cậu ấy rất hạnh phúc.”

Sica giơ một tay lên che mắt, tìm mái tóc đen quen thuộc của Yuri.

“Mình quay lại làm việc đây. Nếu cậu muốn tham gia, hãy nói với Sooyoung. Cậu ấy là người phân công công việc.”

Sica nhìn theo Fany khi cậu ấy gia nhập đội ngũ lắp dựng cầu thang.

“Hồi chúng ta còn nhỏ, cậu cũng thích sống ở đây còn gì.” Fany nhắc nhở cô. Và đột nhiên tất cả bỗng ào ạt ùa về, cảm xúc hết sức hạnh phúc khi cô còn nhỏ, những ngày nắng rực rỡ và những đêm nhiệt đới ấm áp, xung quanh tràn ngập tiếng cười và bạn bè.

Những con người này sẽ dành khoảng thời gian quý giá của họ trong mấy tuần tới ở đây, giúp đỡ người hàng xóm đáng mến. Nó xưa cũ, thật dễ thương, và khiến ngực Sica đau nhói. Cô có thể trông thấy tình bằng hữu trên gương mặt đang tươi cười và kể cả những gương mặt cau có. Sooyoung đang cãi nhau với Sunny nhưng sự thân thiết vẫn hiện rõ kể cả khi họ cao giọng với nhau.

Cô chưa từng thấy tình láng giềng tương tự trong khu cô đang ở tại Seoul. Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ thấy. Quả thực ở Seoul, cô sẽ không có nhiều người hàng xóm lắm chuyện suốt ngày dự đoán về ngày ra đời của những đứa con của cô. Nhưng cô cũng sẽ không có Yuri.

Yuri.

Yuri đang ở gần đây. Sica đang đi tìm cô.

Yuri đứng một mình bên bờ biển, nhìn ra đại dương. Trên con dốc sau lưng cô, bộ khung nhà mới dựng dần hiện ra. Cô có thể nghe tiếng búa và cưa, tiếng cười nói lao xao.

Mặt nước sáng lấp lánh trong ánh nắng chiều. Những con chim biển hết lao vút lên lại nhào xuống, tiếng kêu khàn khàn của chúng bị tiếng sóng biển rì rào át đi.

Từ lần đầu tiên đến Jeju, Yuri đã yêu khung cảnh nhìn từ nơi này của hòn đảo. Cô thường thuê một chiếc xe đạp từ cửa hàng của cô Shinyoung và ngày nào cũng đạp xe ra đây với một cuốn sách để đọc, một túi giấy đựng bữa trưa. Cô ngồi hàng giờ, cách chỗ này không xa, trông ra đại dương, cảm nhận ánh nắng ấm trên mặt, hít thở không khí trong lành với vị mặn của biển.

Cô chấp nhận sự thật mẹ mình đã đi xa. Cô rất yêu bà nhưng bà đã đi rồi. Cô chẳng thể làm được gì ngoài việc tập làm quen với cuộc sống không có bà.

Phải mất một khoảng thời gian. Thời gian, và con vịnh bao la màu ngọc lam rực rỡ, bờ cát lấp lánh nơi mép nước, sức mạnh hàn gắn của mặt trời, âm thanh dễ chịu của gió, sóng và những con mòng biển.

Ở Jeju, Yuri đã từ giã những thời khắc cuối cùng của tuổi thơ. Cô đã nguôi đi nỗi giận *** gắt với mẹ vì cách bà đã rời bỏ cô. Cô đã quyết định tiến về phía trước, nắm lấy tương lai chứ không vấn vương quá khứ, không để nỗi buồn và thất vọng đánh bại. Cô đã tìm thấy sự bình yên, an toàn, và cuối cùng là cảm giác thực sự thuộc về nơi đây.

Yuri ngẩng đầu nhìn ngôi nhà, nhìn những bức tường và mái đang được hoàn thiện. Chúng là bằng chứng xác thực giữa tình bạn vững bền với những con người ở Jeju. Cô lại nhìn về đại dương, vào khung cảnh tuyệt đẹp kì vĩ. Phải, đây chính là nơi cô luôn muốn sống.

Trừ việc không có Sica ở bên cô. Và tận sâu trong lòng, cô biết rằng tất cả mặt biển, bãi cát, ánh nắng, gió và thời gian mà Jeju trao tặng cũng không giúp cô học được cách sống thiếu vắng cô ấy. Lần này nó cũng chẳng giúp được gì.

Và dù Sica có yêu cô hay không, cô biết mình chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Nhìn về ngôi nhà lần cuối, Yuri mở chiếc điện thoại. Đã đến lúc gọi cho mấy người bạn học cũ. Đến lúc gọi để nhờ cậy, đến lúc gọi để hình thành các mối kết giao mới, và tìm cho mình một công việc mới.

Ở Seoul.

Tốt nhất là gần khu phố của Sica ở.

Vì nếu Sica định kết hôn, cô ấy sẽ không kết hôn với DongHae. Mà là kết hôn với cô.

* * *

Sica không tìm được Yuri.

Cô tìm khắp công trường nhưng không thấy cho đến khi cô ấy đứng giữa sàn gỗ mới lát để kêu gọi bạn bè và thu hút sự chú ý của hàng xóm.

“Xin cảm ơn” Yuri nói to khi mọi người dần im lặng và lắng nghe. “Trước hết, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người vì đã đến đấy hôm nay. Lòng tốt của mọi người làm tôi vô cùng cảm kích, và tôi sẽ nhớ mãi. Tuy nhiên…”

Yuri thở dài, nhìn hết lượt những gương mặt trong đám đông. Ánh mắt cô rơi vào Sica. “Tuy nhiên, tôi sắp rời khỏi Jeju.”

“Không!” Lời nói bật ra khỏi miệng Sica trước khi cô nhận ra. Mọi con mắt đều đổ dồn vào cô.

“Có đấy” Yuri nhẹ nhàng phản bác. “Tôi sẽ chuyển đến Seoul. Đó thực sự không phải là một quyết định quá khó khăn.”

Đám đông rì rầm vẻ không hài lòng trước tin tức này, Sica liền chớp lấy cơ hội để băng qua tới chỗ Yuri.

“Yul không thể nghiêm túc trong truyện này.”

“Yul rất nghiêm túc” cô đáp. “Nếu em về đó, Yul sẽ đi theo. Yul vẫn chưa biết phải làm thế nào về chuyện của DongHae, nhưng Yul đang nghĩ.”

Mắt Yuri lướt qua mặt cô, rồi hạ thấp xuống trước khi trở lại nhìn cô. Sica biết nếu không phải họ đang đứng đây trước nhiều khán giả, Yuri sẽ kéo cô vào lòng và hôn cô.

“Không đời nào Yul để em rời khỏi Yul.” Yuri nói như đang bàn chuyện thời tiết “Nhất là sau đêm qua.”

Đám đông lại im phăng phắc, chờ đợi từng lời của Yuri – bất chấp việc cô đã hạ giọng và những lời này là riêng tư. Yuri nhận ra mình vừa nói gì và cau mày. “Xin lỗi em.” Cô nói khẽ với Sica.

Sica nhắm mắt. “Không sao đâu. Đằng nào rồi hộ cũng biết.” Cô thì thầm.

“Bất luận thế nào Yul cũng sẽ đi Seoul”

“Chúng ta cần thảo luận về vấn đề này.” Sica đưa mắt nhìn khắp những gương mặt tò mò. “Ở nơi kín đáo.”

Yuri cao giọng để tất cả có thể nghe thấy. “Tôi muốn cám ơn mọi người lần nữa, nhưng làm ơn, ở đây không còn việc gì nữa. Mọi người có thể về được rồi.”

Sica cũng cao giọng “Không ai phải về cả. Vẫn còn mấy tiếng nữa mới hết ngày, và những ngày tới còn rất nhiều việc. Hiện giờ bác sĩ Kwon thật sự gặp chút rắc rối. Cô ấy sẽ không đi Seoul hay bất kỳ nơi nào.”

“Nhất định Yul sẽ đi.” Yuri phẫn nộ cắt ngang. “Yul yêu em, và…”

“Xin mọi người.” Sica kiên quyết nói với đám đông. “Cứ quay về làm việc đi ạ.”

“Cái gì, và bỏ lỡ vụ này ư?” Kim TaeYeon nói to. “Nó còn hay hơn phim truyền hình Wild Romance ấy chứ.”

Đám đông cười ầm, và chẳng ai chịu đi cho. Vài người ngồi xuống, tìm cho mình vị trí thoải mái, những người khác đi tới chỗ có thể quan sát tốt hơn. Sica rên thầm.

“Yul đã quyết định rồi.” Yuri nói với cô.

“Cừ lắm, bác sĩ.” Tiffany nói lớn. “Cậu yêu cô ấy, nếu có phải theo cô ấy đến tận sa mạc Sahara thì hãy cứ đi đi.”

Sica chống tay lên hông và trừng mắt với Fany. “Ồ, thông mình thật đấy. Yuri chỉ việc theo tớ thôi sao? Không việc làm, không tiền bạc – cậu biết sống ở Seoul tốn kém lắm không hả?”

“Yul đã có một công việc trước mắt. Bạn của Yul ở Seoul có một phòng khám đa khoa đang cần người hỗ trợ.” Yuri nói. “Yul đã đặt vé cùng chuyến bay với em ngày thứ bảy.”

“Yul không thể đi được.” Cuối cùng Sica cũng xoay sở cất nên lời. “Yul yêu mãnh đất này cơ mà.”

“Đúng, Yul yêu nơi này. Nhưng Yul có thể ra đi. Và Yul sẽ đi. Yul muốn ở bên em, Sica.”

Vài người trong đám đông bắt đầu huýt sáo và hoan hô nhiệt liệt, Sica đưa tay ôm mặt “Em không đồng ý.”

Yuri nắm lấy tay Sica, lôi đến một khung cửa chưa lắp cánh. Kéo cô đi ra khỏi ngôi nhà và không dừng bước cho đến khi họ ở trên bãi biển, chỉ có hai người.

“Yul xin lỗi.” trông Yuri rất mệt mỏi, buồn bã và tim Sica chao đảo. “Mà em làm gì ở đây vậy? Hôm nay em phải nghỉ ngơi cơ mà.”

“Em đến phòng khám tìm Yul. Tình cơ gặp Fany và cậu ấy đưa em đến đây.”

“Em tìm Yul ư?” Yuri nhìn cô như thể không tin.

“Em không lấy DongHae đâu. Em chỉ nói thế với TaeHoon vì anh ấy làm em phát điên.” Lúc này cô đang nói lung tung nhưng không tài nào dừng lại. “Tức là anh ấy cứ ghép chúng ta thành một đôi rồi đánh dấu Hạnh Phúc Đời Đời vào đấy. Và điều đó càng làm em bực mình – thêm vào đó anh ấy còn biết chúng ta…chuyện đêm qua – mà nhân tiện, chuyện ấy tuyệt vời đến không ngờ. Do đó xin Yul đừng tức giận hay đau khổ hay gì gì khác bởi em nói thế với TaeHoon nhưng không phải vậy đâu,” cô nói thêm “Về DongHae ấy.”

“À.” Yuri đưa mắt nhìn ra mặt biển lấp lánh, và khi cô nhìn lại Sica, có tia lém lĩnh trong mắt cô. “Yul mừng vì em đã nói rõ tất cả. Mà em nhắc lại cái đoạn về DongHae được không?”

“Em sẽ không lấy anh ấy.”

Yuri gật đầu. “Đó là câu Yul nghĩ em đã nói. Và cái đoạn về đêm qua nữa? Câu gì đó về điều kì diệu hay tuyệt với ấy?”

“Tuyệt với đến không ngờ.”

“Đúng nó đó.” Yuri mỉm cười, vuốt nhẹ lên má cô. “Yul yêu Jeju, nhưng chẳng có gì cho Yul ở đây nếu em cách xa ngàn dặm.”

“Nếu em không đi nữa thì sao?”

Cô thấy đôi mắt nâu của Yuri bừng lên tia hy vọng. “Nếu Yul đề nghị, em sẽ ở lại chứ?”

Cô hôn Yuri.

Tình yêu là thế này đây, cảm giác khao khát đến tuyệt vọng, cảm giác chỉ một nụ hôn thôi đã đưa ta lên thiên đường. Và nụ hôn ấy tuyệt diệu làm sao. Môi Yuri mềm mại, ấm áp và quá đỗi ngọt ngào. Thế giới như nghiên sang một bên, lệch khỏi trục cân bằng. Lưỡi Yuri quyện lấy lưỡi cô trong một vũ điệu say đắm khiến những hồi ức mãnh liệt của đêm trước ùa về, lúc Yuri ôm cô, chạm vào cô, hôn cô như thế này và biến cô thành của Yuri mãi mãi. Và Sica đã biết câu trả lời cho câu hỏi của Yuri.

“Vâng.” Cô lùi lại và nhìn vào mắt Yuri. “Em yêu Yul, và em sẽ ở lại.”

Yuri nhắm nghiền mắt, và khi cô mở ra, Sica thấy cô chớp chớp mắt ngăn những giọt nước mắt chực dâng lên. “Em yêu Yul.” Yuri dừng lại để hắng giọng “Đủ để đồng ý lấy Yul chứ? Đủ để quay về đây, về nhà?”

“Vâng.” Sica nhìn ngôi nhà nằm trên con dốc bên bờ nước. “Nhưng đối với em nó sẽ là một ngôi nhà mới. Sẽ là nhà của Yul và em.”

Yuri kéo cô vào vòng tay mình và hôn cô.

“Cô ấy nói đồng ý chưa?” Ai đó từ trên nhà gọi vọng xuống.

Yuri không ngẩng lên khỏi đôi môi ngọt ngào của Sica. Nhưng cô giơ một ngón tay lên và ra dấu xác nhận.

“Đồng ý rồi!” Giọng nói ấy kêu lên.

Từ trên đỉnh dốc vang lên tiếng chúc mừng và nói cười rộn rã.

“Chúng ta sẽ có một đám cưới cực kỳ hoành tráng.” Sica nghe thấy Tiffany hét to.

Và quả đúng như thế.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic