7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về lâu về dài, chính chúng ta sẽ định hình bản thân con người chúng ta và cuộc sống của chúng ta. Quá trình đó không bao giờ kết thúc cho tới khi ta chết. Rốt cuộc thì chúng ta luôn phải gánh chịu mọi trách nhiệm về chính sự lựa chọn của mình.

Nhưng Mã Gia Kỳ thật sự đã khóc, khóc vì không thể làm gì khác cho tụi nhỏ được. Cái gọi là loại người đó, thật sự có thể làm sao? 

Tại sao có câu chuyện Bạch Tuyết và 7 chú lùn? Tại sao không thể có câu chuyện Lý Phi và 7 đứa nhỏ này? Tại sao phải là 5 mà không phải 7? 

Bây giờ có cho anh một cơ hội khác, anh vẫn cương quyết với lựa chọn đó, không loại ai cả. Những ngày qua chứng kiến tụi nhỏ tập luyện đến quên ăn quên ngủ, nếu như tàn nhẫn mà loại, chẳng khác nào mang ước mơ của tụi nhỏ chôn vào sâu trong lòng đất chứ. 

Cũng may mà bọn họ chịu suy nghĩ lại với lời đề nghị của Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ. Hai anh lớn đã khóc đến như vậy, sẵn sàng loại bản thân để các em được tiếp tục,  bọn họ không thể không suy nghĩ. 

Rốt cuộc, để chuyện thành đoàn với 5 người hay 7 người cho fans quyết định. Mã Gia Kỳ chỉ nắm trong tay 50 phần chắc chắn mà thôi, vì biết đâu, fans cũng giống như Lý Phi, yêu thích con số 5 hơn là số 7. 

Đối với Mã Gia Kỳ hiện tại, không loại ai là đã tốt lắm rồi, thật sự là tốt lắm rồi. Hai anh lớn quả thật đã hù bọn nhỏ sợ đến chết khiếp. Trương Chân Nguyên là người phản ứng mạnh nhất, thật sự chính là ôm tim hoảng hốt. 

Vào thời điểm bạn cảm thấy khổ sở nhất thì không nên nói cho người khác nghe mà nên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nó rộng lớn như vậy, nhất định có thể chất chứa được tất cả nỗi uất ức của bạn.

Bình minh trên biển, bầu trời rộng lớn như vậy, liệu có nỗi buồn hay uất ức nào ẩn chứa hay không?

Đối với các thiếu niên ở hiện tại, các em ấu thay thế nỗi buồn bằng những nụ cười tươi tắn, thuần khiết của những đứa trẻ, của thanh xuân. Cũng chính là đang trân trọng, trân trọng khoảnh khắc có đủ cả 7 người. 

Người vui nhất có lẽ là Nghiêm Hạo Tường, bởi vì gấu nhỏ còn được ở bên cạnh của Hạ Tuấn Lâm thêm một khoảng thời gian nữa. 

Nhìn sâu vào ánh mắt trời đang dần ló dạng, Nghiêm Hạo Tường tự nhủ với lòng, cho dù kết quả sắp tới có ra sao, vẫn không được thất vọng mà đối mặt với Hạ Tuấn Lâm, cũng không được bỏ về Canada mà không nói lời từ biệt với cậu ấy. 

Nói ra thì có hơi đau lòng, nhưng Nghiêm Hạo Tường chỉ còn cơ hội này nữa thôi, mất nó rồi, chẳng biết sau này phải làm thế nào nữa. 

Trở về nước trễ hơn dự định, các thiếu niên vì mệt mỏi mà ngủ đến 5 tiếng. Nhưng ngủ bao nhiêu cũng không đủ để hồi sức. 

Nghiêm Hạo Tường xem như đang trong thời gian dỗ dành Hạ nhi của anh. Cậu ấy không giữ khoảng cách cũng không mấy lạnh nhạt với anh nữa, cũng là điều rất đáng mừng rồi. 

Giống như định mệnh, hai người lại một lần nữa chung phòng với nhau rồi. Nhưng thật ra, Nghiêm Hạo Tường đã chạy đi khắp nơi để tìm phòng có Hạ Tuấn Lâm. 

Những gì muốn nói với nhau, một cách thoải mái nhất có thể, các thiếu niên chỉ đợi đến khi camera tắt đi mà thôi. Bởi vì có nhiều chuyện không thể công khai được. 

Mã Gia Kỳ rón rén bật đèn, không quên khóa chặt cửa từ bên trong. Như vậy, các staff có phát hiện cũng sẽ ứng phó kịp thời. 

"Anh nói này, cả bảy chúng ta, xem như có duyên mà gặp nhau, vậy cho nên sau này, cho dù mỗi đứa một ngã, ít nhất cũng không được khoảng thời gian hiện tại, được không?", Đinh Trình Hâm nhìn vào từng gương mặt trong phòng, giọng nói giống như đang xoa dịu nỗi lo lắng của mấy đứa nhỏ này. 

Lưu Diệu Văn giả bộ khóc, dùng tay áo chấm chấm khóe mắt, "Huhu anh nói thật cảm động…"

Đinh Trình Hâm cho thằng nhóc một cái cú vào đầu, cậu lập tức không diễn nữa. 

"Đừng có lúc nào cũng tâm trạng như vậy, tuổi của chúng ta là để cười đùa mà haha", Trương Chân Nguyên góp giọng, phá tan bầu không khí đau tim này. 

"Mà, tự nhiên kéo qua đây hết vậy? Nhớ mùi của em rồi sao?", ít lâu sau Trương Chân Nguyên nói đùa một câu. 

Đinh Trình Hâm đưa tay chỉ chỉ vào Tống Á Hiên, "Chỉ có Á Hiên mới nhớ hương vị của em thôi…"

Lại nói đùa rồi, hôm ấy trên bàn ăn đã đùa một lần. Sau đó Lưu Diệu Văn giận Tống Á Hiên cả ngày trời, bây giờ còn mang ra đùa, chắc chắn Tống Á Hiên đến cả phòng cũng khó mà về. 

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Đinh Trình Hâm quay qua hỏi Mã Gia Kỳ. Trên bàn ăn Mã ca cũng có nói, khi vào phòng thì phát hiện Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đang làm cái gì đó, vậy rốt cuộc là hai đứa nhỏ đó đã làm cái gì mà vẻ mặt Mã ca lại gian manh đến vậy. 

Ừm

Một lời khó nói hết. 

Hạ Tuấn Lâm nhớ về cái đêm bị Nghiêm Hạo Tường đè lên giường đó, bất giác đỏ mặt trốn đi. 

Đinh Trình Hâm được nước lấn tới, mở giọng trêu chọc, "Làm chuyện gì đáng xấu hổ lắm sao mà trốn vậy? Hạ nhi~~"

Nhân vật chính của chúng ta vẫn không dám lên tiếng phản bác. Chủ yếu là đêm hôm đó Nghiêm Hạo Tường quả thật có hơi bạo, cho nên mới bị Mã Gia Kỳ phát hiện. 

Lưu Diệu Văn không thể khóa mồm mình lại, cậu nhóc cứ luôn miệng em đoán nhé em đoán nhé. Sau đó kể ra chuyện bản thân cũng đã bị Nghiêm Hạo Tường phát hiện trong tình huống như thế nào. 

Các anh em còn lại : … 

Không đánh mà tự khai rồi kìa. Tống Á Hiên cũng đã trốn như Hạ Tuấn Lâm rồi.

Nghiêm Hạo Tường nhìn ra, dù là một ít nhưng cũng có thể nhìn ra, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn rõ ràng thích rồi nhưng không dám thừa nhận. Livestream hôm ấy ngồi lên đùi nhau, công khai sờ mó nhau trước bàn dân thiên hạ, tưởng gấu nhỏ không nhìn thấy sao? 

Còn đôi anh lớn ấy, quả nhiên đã yêu nhau rồi nên bạo hơn mấy đứa nhỏ nhiều. Trò chơi bịt mắt đoán người, Đinh Trình Hâm còn dám cắn cả Mã Gia Kỳ, chú ngựa nhỏ kia suốt buổi đó cười đến không khép miệng được. 

Nhưng biết đến khi nào, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm mới được như thế đây? Sau chuyện đêm hôm đó, thái độ của Hạ Tuấn Lâm cứ thế này thế kia, thật sự ngay cả Nghiêm Hạo Tường cũng chẳng thể hiểu cậu ấy đang nghĩ gì. 

"Vậy Mã ca phát hiện Tường ca đè Hạ nhi sao?", Trương Chân Nguyên ngơ ngác hỏi. 

… 

Biết cả rồi, ai ai cũng ngầm biết cả rồi, yêu cầu Tiểu Trương Trương không cần phải nói ra tròn vành rõ chữ như thế nhé, còn làm bộ mặt 'tôi không hiểu hết thế gian' kia nữa, buồn cười chết mất.  

Mã Gia Kỳ cười thầm. Thật ra cái anh thấy còn kinh khủng hơn nhiều, nhưng vẫn là có bao nhiêu chữ cũng đều nuốt vào trong, chọn cách không nói ra. 

Hạ Tuấn Lâm thật muốn trốn chạy khỏi nơi náo nhiệt này, mặc dù đây là phòng của cậu. Nghiêm Hạo Tường vẫn im lặng liếm liếm môi. 

Đinh Trình Hâm đột nhiên mang ra chiếc điện thoại, cười cười mở đến bộ sưu tập ảnh, chọn một bức ảnh vừa mới lưu gần đây, khoe ra cho cả bọn cùng xem. "Xem anh có cái gì nè…"

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy rồi, nhanh chóng muốn phóng qua chụp lấy cái điện thoại kia, nhưng Đinh Trình Hâm liền giơ lên cao, hí hửng cười ra tiếng. 

Là tấm ảnh Hạ Tuấn Lâm giả gái lúc nhỏ, thật sự rất là xinh a. Ai rồi cũng đều xỉu lên xỉu xuống với nhan sắc của Christina Hạ mà thôi. 

Nói đúng chứ? Nghiêm Hạo Tường nhìn đế ngẩng người luôn rồi kìa. 

Lần trước quay chương trình, bốc thăm chọn nhân vật để quay phim, Nghiêm Hạo Tường lại trúng phải nhân vật nữ, vì không muốn mặc váy, anh nài nỉ van xin bọn họ đổi vai, nhưng không ai nghe thấy. Chỉ có Hạ Tuấn Lâm ban đầu ngập ngừng, lúc sau lại đồng ý đổi vai với Nghiêm Hạo Tường. Từ đó, mới thấy được Hạ Tuấn Lâm trong chiếc váy bó sát ấy. 

Lúc ấy cả Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn đều mê mẩn hai chiếc nhan sắc khả ái bất ngờ của Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên khi giả gái.  

Lướt tới lướt lui một hồi, Đinh Trình Hâm vô tình chọn trúng vào một bức ảnh khác. Cả bọn nhìn xong bỗng dưng lại im lặng không lý do. 

"Anh lấy tấm đó ở đâu vậy?", Nghiêm Hạo Tường hỏi. 

Đinh Trình Hâm thu lại nụ cười, "Ừm, anh lưu từ trên mạng về thôi"

Gấu nhỏ gật gật, xem như A Trình ca vẫn còn dỗi một chút xíu. 

Đó không phải là tấm ảnh bình thường, trên đấy là đôi bạn đang má kề má với nhau rất tình tứ. Thiếu niên nhỏ nhỏ kia cũng nhìn giống như đang ngồi trên đùi của thiếu niên lớn hơn. 

Chính là ảnh chụp lúc nhỏ của Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm. 

Chiếc thỏ nhỏ nào đấy không còn cười nữa. Chắc là do nhắc đến chuyện 3 năm trước, nên cậu cảm thấy có chút chạnh lòng. 

Đinh Trình Hâm cũng biết bản thân có hơi quá đáng, nên không còn trêu chọc Hạ Tuấn Lâm nữa. Bấy giờ anh mới hối thúc các thành viên đi ngủ, vì trời cũng đã quá nửa đêm rồi. 

Trong đêm khuya tĩnh lặng, có hai người rón rén ra khỏi phòng, cố gắng không được đánh thức các thành viên còn lại. 

Trương Chân Nguyên đột nhiên muốn nói chuyện với Nghiêm Hạo Tường, nên mới đánh thức gấu nhỏ, cùng nhau ra ngoài ban công. 

"Em nói với Hạ nhi chưa?"

Nghiêm Hạo Tường mắt nhắm mắt mở đáp, "Nói cái gì cơ?" 

"Chuyện về trận chiến lần này…"

"Chẳng phải em nói với anh, ba mẹ em chỉ cho em một cơ hội này nữa thôi? Không được debut, đồng nghĩa với việc em phải về Canada… Lỡ như thật sự xảy ra, vậy Hạ nhi phải làm thế nào đây?"

"Anh cũng tin tưởng fans của bọn mình lắm, nhưng không ai biết trước được điều gì hết. Nhưng em cũng nên suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất đi. Hạ nhi rất coi trọng lời nói của em"

Chật vật mãi mới làm bản thân tỉnh ngủ được, Nghiêm Hạo Tường nhàn nhạt đáp, "Em sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy. Nhưng mà anh biết đó, chuyện lần trước cậu ấy còn chưa tha lỗi cho em, nếu biết thêm chuyện này, cậu ấy sẽ giết chết em mất"

"Hơn nữa, chỉ có một mình anh biết em sẽ về Canada nếu không được debut thôi. Cho nên anh cũng đừng nói cho ai biết nhé. Em muốn trong thời gian này, bọn họ thoải mái nhất có thể"

Trương Chân Nguyên quay đầu, phía sau Nghiêm Hạo Tường đột nhiên xuất hiện một đôi mắt sắc lẹm, anh nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi không biết từ đâu túa ra như mưa. 

Gặp ma rồi?

Nghiêm Hạo Tường theo phản ứng xoay lưng, đồng tử gấu nhỏ co lại rồi nở ra. 

Môi lắp bắp định gọi tên chủ nhân của đôi mắt ấy nhưng đã quá muộn, người đó đã quay đầu đi vào trong mất rồi. 

Làn gió lạnh lẽo thổi ngang tai Nghiêm Hạo Tường, trong lòng cũng run rẩy đóng băng. Trương Chân Nguyên chỉ còn cách đặt tay lên vai Nghiêm Hạo Tường, an ủi vài câu rồi kéo nhau vào trong. 

Giống như đang làm chuyện có lỗi mà bị người ta phát hiện vậy. 

Tôi tin tưởng người đó, nhưng người đó lại một lần nữa lừa dối tôi. 



--------- 

Lần này không phải là Hạ nhi phát hiện nữa =)))

Còn có, tấm hình mà Đinh nhi vô tình chạm trúng :

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC