Tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạ… Hạ nhi?" 

Nhìn cái bộ dạng chột dạ của Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm chỉ biết nhếch miệng, tiến từng bước vào phòng, không nói bất cứ câu gì mà chỉ đưa tay lấy túi khăn giấy trên bàn. 

Nhận thấy có cái gì đó không đúng, Nghiêm Hạo Tường bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn ấy lại. Đến khi Hạ nhi quay mặt lại, Nghiêm Hạo Tường run rẩy một hồi, bây giờ thở cũng không dám thở mạnh nữa rồi. 

Tin tưởng. Hai chữ cái này thật đúng là viết ra thì dễ, làm cũng rất dễ, nhưng một khi người ta đã muốn bẻ nó làm đôi, cho dù là vô tình hay cố ý, thì sau này cái gì cũng không thể nữa. Lòng tin quả nhiên cũng giống như một tờ giấy vậy, một khi đã vò nát thì sẽ không bao giờ phẳng phiu được. 

Hạ Tuấn Lâm đã tin tưởng Nghiêm Hạo Tường, cũng tin vào lời nói lúc ấy của Trương Chân Nguyên. Nhưng xem hiện giờ kìa, xem cậu đã nghe được cái gì từ hai người này. 

Đánh cược? Tình cảm cũng có thể mang ra đánh cược? Hạ Tuấn Lâm là một món đồ chơi sao? Ai ra giá đắt hơn thì có thể sở hữu? Nghiêm Hạo Tường… dám mang tình cảm của cậu ra đánh cược!

"Hạ nhi… anh nghe em giải thích đi", Lưu Diệu Văn đưa tay dự định đặt lên vai của Hạ Tuấn Lâm, nhưng anh ấy cho cậu một ánh mắt cảnh cáo, cậu sợ hãi liền im lặng rời khỏi phòng. 

"Hạ nhi… tớ…."

"Cậu đánh cược với Trương ca? Cậu muốn chứng minh cái gì? Cậu mang tình cảm của tôi ra đánh cược? Vì sao lại làm vậy?"

Đôi mắt to tròn của Hạ Tuấn Lâm liền phủ một lớp sương mỏng, nhìn chằm chằm vào cái người cao lớn trước mặt. Nhưng người đó, một chữ cũng không nói ra. 

Siết chặt túi khăn giấy trong tay, Hạ Tuấn Lâm mang những nỗi ấm ức bấy lâu nay nói ra từng lời từng lời một. 

"Cậu vốn dĩ không hiểu tôi, Nghiêm Hạo Tường! Cậu thật sự không hề hiểu tôi…. Cậu chỉ nghĩ cho bản thân thôi, cậu chỉ nghĩ cho bản thân cậu thôi Nghiêm Hạo Tường!!" 

"Cậu có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi hay chưa? Cậu chưa từng! Bởi vì căn bản cậu không hề coi trọng tôi"

"Lúc hai người đánh cược, có từng nghĩ đến tôi dù chỉ là một chút hay không? Tôi vì cậu mà nói lời nặng nhẹ với Trương ca, còn cậu thì sao? Cậu ôm Tống Á Hiên trước mặt tôi, cậu tưởng tôi dễ chịu lắm sao? Cậu có từng đặt bản thân ở vị trí của tôi để suy nghĩ không? Xem rốt cuộc khi đó tôi có cảm nhận gì?"

"Đúng là chúng ta chỉ là những đứa trẻ 15 16 tuổi, nói đến từ yêu thì nó xa vời lắm. Nhưng mà, tôi có tình cảm với cậu, tôi thật sự không kiểm soát được mà có tình cảm với cậu. Là cậu đó Nghiêm Hạo Tường!!!"   

Là ai nói Hạ Tuấn Lâm không dễ khóc? Không! Là vì họ chưa từng nghĩ tới Nghiêm Hạo Tường, nước mắt của Hạ Tuấn Lâm, hơn 9 phần là rơi chỉ vì cái tên Nghiêm Hạo Tường. 

Nhìn Hạ Tuấn Lâm với hai hàng nước mắt như vậy, Nghiêm Hạo Tường không kìm lòng được muốn đến ôm cậu ấy. Bây giờ cậu ấy đã nói là có tình cảm với mình rồi, Nghiêm Hạo Tường nên vui hay nên khóc mới đúng đây. 

Nghiêm Hạo Tường vươn tay kéo Hạ Tuấn Lâm vào lòng, gắt gao ôm lấy. Nhưng Hạ Tuấn Lâm một mực đẩy ra, lùi dần về phía sau. 

Nghiêm Hạo Tường tiến thêm một bước về phía Hạ Tuấn Lâm, hỏi :"Cậu có tình cảm với tớ sao?"

Hạ Tuấn Lâm cười, chính là cười trong biển nước mắt, "Phải!"

"Nhưng kể từ cái lúc cậu ôm Tống Á Hiên, thì cái tình cảm ấy cũng chẳng còn đâu!"

"Tôi đáng lẽ ra nên nhìn về phía sau của mình một chút. Trương ca tốt hơn cậu rất nhiều. Cho dù anh ấy có cùng cậu đánh cược. Nhưng chí ít anh ấy cũng không điên rồ mà làm tôi đau lòng như hiện tại!!!"

"Tôi đợi cậu 3 năm, là 3 năm chứ không phải 3 tháng Nghiêm Hạo Tường! Tôi khó khăn lắm mới có thể mang cậu ra khỏi ký ức của tôi. Những lúc tôi tuyệt vọng nhất, Trương ca luôn ở bên cạnh của tôi. Còn cậu ở đâu? Vậy mà tôi vẫn cố chấp thích cậu, tôi không tài nào kiềm chế bản thân mình thích cậu…"

"Năm đó cậu bỏ đi không nói với tôi một câu, tôi vui sao? Tôi thật sự vui vẻ lắm sao? Lúc cậu đến Thành Đô tìm tôi, tôi thật sự rất vui đấy cậu biết không? Nhưng sau đó, cậu nói cậu phải về Canada, cậu đã bỏ tôi một lần nữa..."

"Lần này, khi thấy cậu quay về, tôi cứ tưởng tôi nằm mơ, thật đó. Cậu có biết vì sao tôi phải hỏi cậu câu đó không? Cái câu cậu là ai đó? Là vì tôi không dám chắc, người đang ngồi trước mặt tôi là Nghiêm Hạo Tường hay là Triển Dật Văn… "

"Chúng ta, đúng là nên làm những người bạn thì tốt hơn… Cậu và Tống Á Hiên, hạnh phúc nhé"

Nghiêm Hạo Tường mở miệng nói, "Tớ và Tống Á Hiên không có gì hết. Tớ…."

"Từ trước tới giờ tôi chưa từng cầu xin cậu phải đáp trả tình cảm của tôi. Bởi vì ngay từ lúc đầu nó đã rất sai trái rồi…" 

Đặt ngón tay trỏ của mình lên ngực trái của Nghiêm Hạo Tường, nhấn nhấn chỗ đó thật mạnh thật mạnh, Hạ Tuấn Lâm mím môi nói tiếp. 

"Chỗ này của cậu, thật ra cũng chưa hề có tôi… "

"Sau này, xem như tôi chưa từng thích cậu! Tôi thật sự, thật sự không muốn thích cậu nữa… "

Hạ Tuấn Lâm nói xong câu này, âm thanh cũng không còn kiểm soát được nữa, nước mắt tuôn trào, từng giọt từng giọt rơi xuống như những hạt ngọc trai lấp lánh. 

Chẳng biết đây là lần thứ mấy Hạ Tuấn Lâm quay lưng với Nghiêm Hạo Tường rồi nữa. Loạng choạng một lúc, Nghiêm Hạo Tường tặng cho bức tường tội nghiệp kia một cú đấm thật mạnh, như là đang đấm chính bản thân mình. 

Nếu như biết Hạ Tuấn Lâm có tình cảm với mình, Nghiêm Hạo Tường sẽ không ngu ngốc mang tình cảm của cậu ấy ra đánh cược, cũng sẽ không tỏ vẻ như đang hẹn hò với Tống Á Hiên trước mặt cậu ấy, càng không bao giờ có chuyện bảo cậu ấy theo đuổi Lưu Diệu Văn. 

Nhưng mà… vốn dĩ không hề có nếu như. Người ta chỉ hối hận khi sự việc đã rồi. 

Vì sao lại không đuổi theo? 

Với tính cách của Hạ Tuấn Lâm, tốt nhất không nên đuổi theo, bởi vì cậu ấy sẽ chẳng muốn ai làm phiền mình, trước giờ không có ngoại lệ. 

Một lý do khác, hai chân của Nghiêm Hạo Tường dường như bị phép thuật làm đông cứng lại, một cái nhấc chân chạy theo cũng không làm được. 

Cái tên hôm đó Hạ Tuấn Lâm trả lời, đúng là Lưu Diệu Văn. Nhưng Nghiêm Hạo Tường gấp gáp, chỉ nghe được ba chữ đó mà không hề chú ý tới, câu nói tiếp theo của cậu ấy. 

Lưu Diệu Văn… không đúng, tớ thích Nghiêm Hạo Tường nhất… 

Bộ phim nào rồi cũng sẽ hồi kết. Đối với Nghiêm Hạo Tường hôm nay, anh nghĩ rằng nó đã trở thành một bộ phim có cái kết cực kỳ thảm hại. 

Nghiêm Hạo Tường, thật sự đã làm sai rồi sao? Chỉ bởi vì bản thân, đã vô tình làm Hạ Tuấn Lâm phải đau lòng đến như vậy. Thật sự đã sai rồi sao? 

Hạ Tuấn Lâm trở về căn phòng không ai biết được của mình, đóng sầm cửa rồi quỳ khụy xuống sàn nhà lạnh lẽo ấy, ôm đôi chân thu mình lại một góc nhỏ. 

Trước mặt mọi người, Hạ Tuấn Lâm luôn là một đứa nhỏ vô tư cười nói, bày trò trêu chọc mọi người, tức giận cũng không mắng người tàn nhẫn đến thế. Nhưng giờ đây, Hạ Tuấn Lâm mang một bộ dạng tuyệt vọng, ngốc nghếch tự mình khóc đến nấc lên.

Hạ Tuấn Lâm cố gắng mang cậu ấy trở về bên mình, nhưng cậu ấy lại từ khi nào đã chạy theo Tống Á Hiên. 

Trái tim giống như đã chìm xuống biển sâu, bản thân thì bất lực đứng nhìn. 

Tôi hôm đó, mưa rơi lất phất, tạt ướt khung cửa kính những đốm nước nhạt nhòa, tô mờ mọi vật bên ngoài cửa sổ. 

Khi ấy mới chợt nhớ ra, Nghiêm Hạo Tường là chưa bao giờ nói ra câu tớ thích cậu với Hạ Tuấn Lâm. Chưa bao giờ… 

Lúc trở về phòng, không ai biết lý do đôi mắt của Hạ Tuấn Lâm lại sưng húp, cũng không ai biết tay của Nghiêm Hạo Tường vì sao lại phải dán băng cá nhân, ngoài Lưu Diệu Văn. 

Hạ Tuấn Lâm tự nhốt mình trong một cái vỏ bọc nụ cười. Cậu cười nói, đùa giỡn, cố tỏ ra với mọi người rằng bản thân rất ổn, vốn không gặp phải chuyện gì lớn lao. 

Đối với Trương Chân Nguyên, Hạ Tuấn Lâm một chút giận dỗi cũng không thể. 

Ngày biểu diễn cũng gần kề, thỏ nhỏ cũng không còn tâm tư để nghĩ đến những chuyện đau lòng đó nữa. 

Một ngày rồi hai ngày, ba ngày sau đó, năm thiếu niên còn lại mới nhận ra sự khác lạ trong mối quan hệ của Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm. Đến lúc phát hiện rồi, cách cứu vãn cũng không nghĩ ra được. 

Mã Gia Kỳ gọi Nghiêm Hạo Tường đến một nơi bí mật nói chuyện. Bởi vì đã lâu rồi, anh không trò chuyện với gấu nhỏ nhiều nữa. Đứa trẻ anh chỉ mới gặp gần 1 tháng, có chuyện buồn gì thì thằng bé ấy nhất quyết không nói ra đâu. 

"Anh biết chuyện của em và Hạ nhi rồi. Hà cớ gì phải để chuyện ra nông nỗi như vậy chứ? Em không tìm em ấy nói rõ sao?"

Nghiêm Hạo Tường ngồi chễm chệ ở trên giường, mang hộp sữa Mã Gia Kỳ vừa mới cho đưa lên miệng hút một hơi. "Anh cũng biết tính cậu ấy mà, giận dai lắm đó". 

Không phải Lưu Diệu Văn nhiều chuyện, mà là do Mã Gia Kỳ hỏi dồn vì lo cho gấu nhỏ, nên cậu nhóc mới khai ra hết. Do dự một hồi, Mã Gia Kỳ nói tiếp, "Em mặt dày lên. Anh nói thật đấy, chân tình xuất phát từ trong tim, em chứng minh cho Hạ nhi thấy, em thích em ấy thế nào đi". 

Lúc trước, là Mã Gia Kỳ cũng mang bộ mặt dày đó theo đuổi tiểu hồ ly, bây giờ xem như truyền thụ bí kíp cho thằng nhóc này vậy. 

Nghiêm Hạo Tường mím môi, cắn chặt đầu ống hút, xem lời nói của Mã Gia Kỳ như một chân lý mới, sau đó mới chầm chậm gật đầu. 

Mã Gia Kỳ chần chừ đưa ra một mảnh giấy nhỏ đầy màu sắc. Đồng tử Nghiêm Hạo Tường dao động, nhìn chằm chằm vào tờ giấy ấy, rồi ngoan ngoãn nhận lấy. 

Trên tờ giấy là hình ảnh ánh đèn sân khấu chói sáng, pháo giấy rơi đỏ rực cả nền đen u ám, có một thiếu niên cầm trên tay chiếc mic, nghiêng đầu nhìn bên trái mình, nụ cười còn ẩn chứa vô số điều không thể nói thành lời. Nhưng mà, bên trái đó giống như đã bị xé đi rồi. 

"Ừm, không phải anh lấy cắp đâu, nó rơi ra lúc Hạ nhi sắp xếp lại hành lý, anh tình cờ nhặt được thôi. Ban đầu đã tính mang trả em ấy, nhưng anh thấy người trong bức tranh này có nét giống em, cho nên mang cho em xem thử đó", Mã Gia Kỳ sờ sờ mũi ôn tồn giải thích. 

Nghiêm Hạo Tường nhìn sâu vào thiếu niên trên mảnh giấy, một hồi liền cảm thấy đây chính là bản thân, cho nên bất giác mà cười một cái. 

Hạ nhi vẽ đẹp thật. 

Luồng gió man mát thổi nhẹ vào hõm cổ, Hạ Tuấn Lâm rùng mình một cái, sau đó lại chăm chú vào bài hát của mình. 

Phía sau, vẫn luôn có một đôi mắt dõi theo từng cử động của Hạ Tuấn Lâm. Cảm giác giống như ma, nhưng chỉ còn cách này để nhìn Hạ nhi, Nghiêm Hạo Tường bất lực rồi. 

Bức tranh kia, khi nào thích hợp sẽ trả cậu ấy vậy. 

Trương Chân Nguyên từ ở đâu đi vào, huých vai với Nghiêm Hạo Tường, chớp chớp mắt với gấu nhỏ vài cái liên hồi, sau đó kéo Tống Á Hiên vào bên trong. 

Nếu không thể tự mình làm hòa, vậy thì để Trương ca ra tay vậy. 

Hạ Tuấn Lâm ban đầu từ chối lời đề nghị của Trương Chân Nguyên, nhưng rồi vì anh ấy nài nỉ thành khẩn quá cho nên không thể từ chối được nữa. 

Nam nhân chi chí sẽ có rất nhiều trò chơi quái lạ. Quái lạ nhất, là tụ lại một nhóm để kể chuyện ma. Vào đêm hôm khuya khoắt như thế này. 

Nghiêm Hạo Tường mang một câu chuyện mà bản thân đã từng nghe lúc nhỏ kể ra. Từng lời từng lời nhỏ nhẹ đến rợn người, còn kèm theo vài tiếng minh họa sống động. Tống Á Hiên nghe xong chỉ biết chui rúc trong chăn với Hạ Tuấn Lâm, bấu víu vào nhau mà sợ hãi. 

Đến lượt Trương Chân Nguyên, vì câu chuyện quá ghê rợn cho nên Tống Á Hiên liền cắt ngang, hối thúc cả nhóm mau mau đi ngủ. 

Trẻ con thì vẫn luôn là trẻ con, Tống Á Hiên nằng nặc đòi ngủ chung với Trương Chân Nguyên vì sợ. 

Hạ Tuấn Lâm không còn cách nào khác, tự động chui vào phía trong, bên cạnh của Nghiêm Hạo Tường, không nói gì mà trùm chăn chìm vào giấc ngủ. 

Người ta đã không muốn nói chuyện tốt nhất đừng nên ép buộc làm gì, Nghiêm Hạo Tường cười nhẹ nhõm vì cậu ấy vẫn còn nghĩ tới mình khi sợ hãi nhất. 

Một đêm dài khác vậy mà trôi qua trong những nỗi sợ hãi và niềm vui riêng của các thiếu niên. 





------------------

Xin lỗi vì sự chậm trễ này, nhưng mà hôm bữa tui đi chích vaccine, xong cái nó sốt hai ngày liền =))) hnay khỏe hơn được một chút nên up lẹ.

À đúng rồi, nếu rảnh m.n có thể qua fic 'Em muốn gì?' quẩy Topic dới tui =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net