Tôi xem cậu là bạn thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong nhà vệ sinh, có một thiếu niên đang nhìn vào gương, liên tục mỉm cười, hệt như mấy nam sinh vừa mới nắm tay được người mình thầm thích vậy. 

Hay rồi, Hạ Tuấn Lâm chịu nói chuyện với Nghiêm Hạo Tường, dù chỉ là một hai câu bâng quơ, nhưng cậu còn cười với anh nữa. Cái nụ cười lộ răng thỏ đó cũng đã lâu rồi anh mới thấy lại. 

Vui rồi, bởi vì được chung phòng với Hạ Tuấn Lâm. Nghiêm Hạo Tường có thể nhân cơ hội này rút ngắn khoảng cách của cả hai. Đối với Trương Chân Nguyên thì có chút bất công, nhưng Nghiêm Hạo Tường hết cách rồi. Là ông trời muốn cho Nghiêm Hạo Tường cơ hội này đó chứ. 

Từ lúc xuống máy bay, lên xe đến lúc đến kí túc xá, cùng lắm Hạ Tuấn Lâm chỉ vô tình nhìn vào mắt Nghiêm Hạo Tường một hai lần, chỉ như vậy thôi, Nghiêm Hạo Tường cũng vui rồi. 

Bên ngoài, Hạ Tuấn Lâm lượn lờ xung quanh phòng, nhìn thật lâu vào nhà vệ sinh, buột miệng gọi, “Nghiêm Hạo Tường!!”, bên trong có hơi bất ngờ với cái giọng gọi tên mình đó, nhưng cũng rất nhanh mà đáp lại, “Ayy~”. 

“Lấy cuộn giấy ra đi”

Đây là cần sự giúp đỡ mới bắt buộc gọi Nghiêm Hạo Tường, vì anh đang ở trong nhà vệ sinh mà. Có một chút hụt hẫng xen lẫn vui mừng. Là lần đầu liên Hạ Tuấn Lâm gọi tên Nghiêm Hạo Tường từ khi gặp lại anh, quá phấn khích nên anh chỉ ấp úng được vài chữ, “Tớ… được~”. 

Nhận lấy cuộn giấy, Hạ Tuấn Lâm vội vàng nói cảm ơn rồi quay lưng đi. 

Sự thật là Hạ Tuấn Lâm vẫn muốn lảng tránh Nghiêm Hạo Tường khi chỉ có hai người. Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì Hạ Tuấn Lâm vẫn còn giận gấu nhỏ rất nhiều. 

Lần gặp ở Thành Đô năm đó đã nói hết ra rồi, ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm xa cách và lạnh nhạt lắm, đó là lí lo Nghiêm Hạo Tường không dám nắm tay giữ cậu lại nữa. 

Máy quay vẫn còn bật, Nghiêm Hạo Tường cũng chẳng thể nói chuyện trực tiếp với Hạ Tuấn Lâm được. Nếu có thể, gấu nhỏ chỉ muốn dẹp bớt mấy cái máy quay rườm rà này đi thôi. 

Đến khi trời tối, Trương Chân Nguyên nghe lời Đinh Trình Hâm, chạy sang phòng bốn người đã tắt đèn, gọi họ cùng sang phòng ba người. 

Cả bảy thiếu niên mới lén lút xoay vòng bên nhau, nghiêm túc mở ra một cuộc họp trước khi chính thức tiến vào tập luyện. 

Đinh Trình Hâm lớn tuổi nhất nên nói trước, anh nhìn Nghiêm Hạo Tường, lại nhìn sang Hạ Tuấn Lâm đang đùa giỡn với Tống Á Hiên, trầm giọng, “Sắp tới sẽ tập luyện theo team, và cũng có thể thi đấu theo team, thế nên anh mong rằng những ai có xích mích cá nhân ở đây, một là giải quyết nó, hai là đừng để nó ảnh hưởng đến mọi người, ok?”. 

Biết rõ là anh cả đang nói tới ai, Trương Chân Nguyên liền gật đầu tán thành, “Em cũng mong như vậy, chúng ta vừa là đồng đội vừa là đối thủ mà”. 

Không ít thì nhiều, Nghiêm Hạo Tường dám cá rằng bọn họ đang ám chỉ tới mối quan hệ của anh và Hạ Tuấn Lâm. 

Ngó thấy không khí đột nhiên lại căng thẳng, Lưu Diệu Văn cười hì hì nói :”Em thấy Tường ca và Hạ Tuấn Lâm nè, hai người họ từ lúc vào phòng rất ít khi nói chuyện với nhau, chắc là đang giận nhau cái gì đó, em nói có đúng không Tường ca?”. 

!!

Lại nữa rồi!

Vốn định phá nát cái bầu không khí căng thẳng này, không ngờ lại vô tình làm nó căng thẳng thêm. Lưu Diệu Văn sợ đến run cả người luôn rồi. 

“Làm sao? Bọn anh vừa mới gặp nhau lần đầu, làm gì có chuyện giận dỗi chứ haha”. 

Một câu nói đùa lại rơi vào không đúng chỗ, Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy ánh mắt của Đinh Trình Hâm nhìn mình, nụ cười lập tức tắt mất. 

Đinh Trình Hâm thở dài, “Nếu được thì giải quyết trong hôm nay đi, anh nói hai đứa đó”, không giống với Lưu Diệu Văn nói giảm nói tránh, Đinh Trình Hâm cư nhiên chỉ đích danh Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm, bắt buộc cả hai phải làm hòa với nhau. 

Lưu Diệu Văn tiếp lời, “Cái đó, em và Mã ca sẽ ở lại đây hơi trễ, hai anh về phòng đóng cửa dạy nhau đi… Shhh! Đau đó Á Hiên!!”. 

Chỉ là một cái ngắt eo nhẹ cảnh cáo từ Tống Á Hiên thôi mà cũng la toáng lên, Lưu Diệu Văn làm cả bọn cũng giật mình theo. 

Khi cả năm người cùng nhau hợp sức ra tay, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm không muốn cũng phải về phòng, xem như vì đồng đội mà nói chuyện rõ ràng. 

Mã Gia Kỳ thấy cửa phòng bên kia đã đóng, mới lú đầu vào hỏi, “Hai đứa đó là thế nào vậy?”. 

“Ay da Mã Gia Chì, cậu thần thần bí bí mấy ngày, kết quả không tra ra cái gì về tụi nhỏ sao?”, Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Chì của mình, chớp chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp đó. 

“Tớ muốn nghe trực tiếp từ mọi người, nhưng lại không dám mở lời”, Mã Gia Kỳ tiến lại, ngồi sát vào Đinh Trình Hâm, bóp lấy cái eo mảnh khảnh của ai kia. 

Vì nhột mà Đinh Trình Hâm cười rộ lên. 

Thấy có phần hơi quá, Đinh Trình Hâm mới hắng giọng mà khẽ lấy bàn tay hư hỏng của Mã Gia Kỳ, nghiêm túc kể về quá khứ 3 năm trước cho Mã Gia Kỳ và cả Lưu Diệu Văn cùng nghe. 

Nhưng cậu nhóc đó chỉ chăm chú chơi đùa với bàn tay thon dài của Tống Á Hiên, lâu sau lại dùng hai bàn tay to lớn của mình nựng lấy đôi má núng nính của Tống Á Hiên. 

Mã Gia Kỳ, Trương Chân Nguyên và Đinh Trình Hâm : !!!! Ai đó mang hai đứa nó ra khỏi đây đi!!!! 

Đinh ca chịu hết nổi đành cho Lưu Diệu Văn một cái gõ đầu thật đau, lúc ấy cậu nhóc mới thành thật đáp rằng mình đã biết chuyện thông qua Nghiêm Hạo Tường rồi. 

Đinh Trình Hâm mặc kệ nhóc út dính người đó, tiếp tục mở miệng. 

Đôi tai của Mã Gia Kỳ cứ như có từng dòng chữ chạy vào rồi chạy ra, đôi lúc gương mặt sẽ co nhúm lại, đôi lúc lại trợn tròn mắt kinh ngạc. 

Hai đứa nhỏ kia nhịn cười đến ôm bụng, nếu như có điện thoại ở đây, chắc chắn sẽ chụp được một rổ meme của Mã Gia Kỳ cho mà xem. 

Câu chuyện của Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm làm Mã Gia Kỳ cảm thấy như đang nghe một câu chuyện cổ tích, câu chuyện cổ tích ngay trong thế giới hiện đại này.  

Giữa hai đứa nhỏ đó, quả thật có tồn tại cái gọi là định mệnh nữa hay sao?

Nếu như đem câu chuyện đó viết thành sách, Mã Gia Kỳ dám chắc rằng quyển sách đó rất được yêu thích. 

“Vậy, có biết vì sao em ấy quay về không? Hương Hương đó”, Mã Gia Kỳ hỏi. 

Phụt!

“Cậu vừa gọi ai là Hương Hương thế?”, Đinh Trình Hâm liếc Mã Gia Kỳ, nghiến răng. 

Mà Mã Gia Kỳ vẫn hồn nhiên đáp, “Thì tớ gọi Nghiêm Hạo Tường. Cái tên Hương Hương cũng rất hay mà, dễ thương nữa”. 

Nhéo tay Mã Gia Kỳ một cái, Đinh Trình Hâm gằn giọng, “Gọi một lần nữa thì đừng có trách tớ”. 

Được rồi được rồi. Mã Gia Kỳ thừa nhận rằng bản thân rất sợ người con trai tên Đinh Trình Hâm này. Không muốn bị bầm mình, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy. 

“Chuyện tại sao Nghiêm Hạo Tường quay về thì tớ không dám chắc, nhưng tớ vẫn nghiêng về Hạ nhi, em ấy quay về vì Hạ nhi”, Đinh Trình Hâm mới đáp lại câu hỏi của Mã Gia Kỳ. 

Trương Chân Nguyên vẫn im lặng từ lúc Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm bị đẩy sang phòng bên kia, suy nghĩ của anh chính là, sắp phải từ bỏ đi cái cảm xúc đầu đời của mình. 

Sói con Lưu Diệu Văn quả thật có cái mũi nhạy bén, hít hà một cái đã ngửi ra tâm trạng của Trương Chân Nguyên không tốt, liền hỏi :”Trương ca, anh sao vậy? Không nói tiếng nào hết?”. 

Lắc đầu một cái, Trương Chân Nguyên gượng cười, “Anh không sao. Mọi người nói tiếp đi, em vẫn nghe nè”. 

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm vẫn kẻ đứng người  ngồi im lặng ở trong phòng, thực chất không ai chịu mở miệng nói chuyện trước. 

Cuối cùng, người hạ mình luôn là gấu nhỏ. 

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm, hỏi “Cậu còn giận tớ sao?”.

Hạ Tuấn Lâm cau mày nhìn lại Nghiêm Hạo Tường, “Hỏi tôi câu này? Sao cậu không tự đặt mình vào trường hợp của tôi? Xem xem rốt cuộc tôi có giận cậu hay không?”. 

Đôi mắt to tròn của Hạ Tuấn Lâm chứa rất nhiều sự căm phẫn. Đoán chừng nếu có thể, Hạ Tuấn Lâm sẽ bay vào cho Nghiêm Hạo Tường một cú đấm ngay tại đây, một cú đấm thật mạnh. 

Nhích chân lại gần Hạ Tuấn Lâm. Bởi vì Hạ Tuấn Lâm đang ngồi, Nghiêm Hạo Tường chỉ cần khụy gối xuống, khoảng cách của cả hai sẽ là gần nhất. 

Đặt một tay lên đùi của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường nhỏ nhẹ, “Tớ biết cậu giận tớ. Nhưng hiện tại chúng ta không được để cảm xúc riêng tư ảnh hưởng đến trận chiến lần này. Cậu… cậu có thể bỏ qua cho tớ không?”. 

Hạ Tuấn Lâm mím môi, đẩy Nghiêm Hạo Tường ngã xuống đất, tự mình đứng dậy. 

Gấu nhỏ có hơi bất ngờ với hành động của Hạ Tuấn Lâm, lủi thủi đứng dậy theo. 

Nhưng chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Nghiêm Hạo Tường đã ăn phải một tràn giận dữ từ Hạ Tuấn Lâm, “Nghiêm Hạo Tường! Cậu vì trận chiến này nên mới xuống nước cầu xin tôi? Cậu bỏ đi bao lâu? Lúc cậu đi cậu có chịu nói với tôi một tiếng hay không? Tôi xem cậu là bạn thân, vậy mà một lời từ biệt cậu cũng không thèm nói? Cậu rốt cuộc có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”. 

Tôi xem cậu là bạn thân..

Tôi xem cậu là bạn thân…

Tôi… tôi xem cậu là bạn thân?

Ha! Rốt cuộc, chỉ có câu nói đó oanh oanh trong đầu của Nghiêm Hạo Tường. 

Đối với Hạ Tuấn Lâm, cái người tên Nghiêm Hạo Tường hóa ra vẫn chỉ là một người bạn thân của cậu ấy thôi. 

Nghiêm Hạo Tường thua cuộc rồi. 

“Tớ xin lỗi. Tớ không nên bỏ đi như vậy. Tớ cũng không nên trở về đây như vậy…”, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu, giọng nói khàn khàn nói lời xin lỗi với Hạ Tuấn Lâm. 

Hạ Tuấn Lâm run rẩy bấu lấy góc áo của mình, tàn nhẫn nói ra một câu, “Có những mối quan hệ, không phải chỉ cần nói một câu xin lỗi là có thể hàn gắn lại được”. 

Quả thật rất tàn nhẫn, tàn nhẫn với Nghiêm Hạo Tường, tàn nhẫn với cả bản thân Hạ Tuấn Lâm. 

Quan hệ giữa người với người thật ra cũng giống như những mảnh thủy tinh vậy, một khi đã đổ vỡ thì khó có thể hàn gắn lại được.

Một tiếng la thất thanh đột ngột vang lên làm cả nhóm bên phòng ba người giật mình, liền gấp gáp chạy qua xem. 

Mở cửa ra, lúc nhìn rõ cảnh tượng bên trong, đến Mã Gia Kỳ cũng phải giận dữ hét lên, “Hai đứa làm cái gì vậy?”. Rồi anh chạy lại cạnh thiếu niên đang nằm trên đất nhăn nhó mặt mày, đỡ lấy, “Hạo Tường em không sao chứ?”. 

Nghiêm Hạo Tường xua tay, nói một tiếng không sao. 

Thật ra vừa nảy Nghiêm Hạo Tường cả gan chạy lại ôm Hạ Tuấn Lâm, cả hai giằng co một hồi, Hạ Tuấn Lâm đã đẩy Nghiêm Hạo Tường chạm đất một cái thật mạnh. 

Ngoài đầu gối, lưng của Nghiêm Hạo Tường cũng thường xuyên đau nhức. Bây giờ cả người Nghiêm Hạo Tường đều cảm thấy ê ẩm. 

Hạ Tuấn Lâm thấy người kia chịu đau như vậy, mới luống cuống định lại xem. Không ngờ cánh tay mình đã sớm bị Trương Chân Nguyên giữ lấy, còn siết chặt. 

Với tính tình của Hạ Tuấn Lâm, đương nhiên không dễ bị giữ lấy như vậy. 

Gạt tay Trương Chân Nguyên ra, Hạ Tuấn Lâm ngồi khụy xuống cạnh Nghiêm Hạo Tường, “Cậu không sao chứ? Tôi xin lỗi”. 

Nghiêm Hạo Tường một tay đỡ lấy lưng mình, một tay vịnh lấy Mã Gia Kỳ đứng dậy,  cố gắng mở miệng, “Tớ không sao, không phải lỗi của cậu”. 

Trương Chân Nguyên cắn chặt môi mình, đến nổi sắp bật máu. 

Xem ra, anh đã biết sự lựa chọn của Hạ Tuấn Lâm rồi. 

Trương Chân Nguyên quay đầu đi về phòng của mình. Đinh Trình Hâm giao gấu nhỏ Nghiêm Hạo Tường cho Mã Gia Kỳ, tự mình chạy theo Trương Chân Nguyên. 

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy rồi, mới nhìn Hạ Tuấn Lâm, cười, “Tớ không sao. Cậu chạy theo Trương ca đi. Tớ thấy anh ấy có hơi buồn. Ở đây có Mã ca lo cho tớ rồi”. 

Lưu Diệu Văn không tin nổi những gì mình mới nghe thấy nữa. 

Sao Nghiêm Hạo Tường lại tự mình đẩy Hạ Tuấn Lâm về phía của Trương Chân Nguyên rồi? 

Ngã một cái, đầu óc liền có vấn đề sao?

Mối quan hệ của ba người đó, đúng thật là đau đầu mà. 

Trong một cuộc đua chắc chắn sẽ có người thắng cuộc và kẻ thua cuộc. Hôm nay, có hai người nghĩ rằng đối thủ của mình mới chính là người thắng cuộc. Nhưng ai đúng ai sai, bây giờ vẫn chưa phải lúc công bố.  


-------------------

Món quà đầu tiên tạm biệt năm cũ cho tất cả mọi người 😙 

Chúc mọi người một năm mới vui vẻ và hạnh phúc. Mong rằng đại dịch sẽ qua mau 🤗🤗


 



 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net