Chương 4: Đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn thong thả châm một điếu thuốc, khói trắng phả ra che lấp khuôn mặt trầm mặc. Trong làn khói trắng, Phác Xán Liệt chăm chú nhìn từng cử động của Biện Bạch Hiền. Cậu đang vòng tay ôm lấy cổ của người đàn ông lạ, khuôn mặt gợi tình toát lên vẻ khiêu khích. Người đàn ông một tay ôm lấy chiếc eo thon gọn, tay còn lại mân mê bờ lưng gầy guộc của Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền nhìn về phía Đỗ Khánh Tú đang trò chuyện với Kim Chung Nhân. Cậu vô tình bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng của hắn... thoáng một chút dao động, cậu lập tức lấy lại vẻ khiêu khích, gợi tình ban đầu. Một tay đưa lên bộ ngực săn chắc của người đàn ông trước mặt, ve vuốt gã qua lần áo sơ mi mỏng. Cả bar dường như đang hứng thú với tiết mục này. Tất cả ham muốn đều hiện ra trên khuôn mặt phong tình của hai người trên sàn nhảy.
Nhiều kẻ phía dưới đã áp chặt bạn tình của mình vào góc tường thậm trí còn đè nghiến nhau trên bàn nước. Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt kiêu khích của Biện Bạch Hiền hướng về phía mình. Cậu đang mỉm cười, nụ cười chứa chan ái tình. Đôi mắt sớm đã đỏ ngầu dưới làn khói trắng mờ ảo, Phác Xán Liệt lạnh lùng nói với Đỗ Khánh Tú.
"Đêm nay tôi muốn cậu ta."
Kim Chung Nhân theo ánh nhìn của Phác Xán Liệt hướng lên sàn nhảy "Tên MB phóng đãng trên sàn ấy hả ?"
Đỗ Khánh Tú nhíu mày nửa cười nửa không, nói với Phác Xán Liệt: "Tôi e rằng anh sẽ bị cậu ta từ chối đấy!"
Đèn trong bar đột nhiên vụt tắt, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên náo động, tiếng mọi người xôn xao hoảng sợ . Kim Chung Nhân lo lắng đứng dậy liền bị Đỗ Khánh Tú níu tay ngồi xuống "Anh sợ cái gì ? Không có gì xảy ra đâu ?"
Đúng như lời Đỗ Khánh Tú nói, đèn led đã được bật kèm theo tiếng nước chảy róc rách. Suốt từ nãy đến giờ đôi mắt hắn vẫn bất động trông về một phía Biện Bạch Hiền, cũng đã có ý nghĩ nếu có chuyện xảy ra hắn sẽ không để cậu một mình.
Mọi thu hút lại lần nữa đổ dồn về sàn nhảy. Biện Bạch Hiền vẫn tiếp tục với hành động phóng đãng của bản thân, thứ cậu sử dụng là một cây gậy. Nước phía trên liên tục xối xuống, thấm đẫm cơ thể, khiến thân thể với những đường cong tuyệt mĩ lộ rõ ra phía ngoài, hai điểm chu sa mập mờ ẩn hiện mông lung. Cảm giác khiến người khác trở nên đói khát, mong muốn chiếm đoạt. Phác Xán Liệt hút một hơi thật sâu, khói trắng theo hơi thở phả ra thành một đường dài. Phải thật tiết chế, thật kìm nén cái cảm giác muốn được ngấu nghiến, đày đọa kẻ kia dưới thân mình.
"Anh thích tên nhóc đó rồi sao ?" Đỗ Khánh Tú nhìn Phác Xán liệt đầy thắc mắc.
Phác Xán Liệt im lặng hồi lâu rồi trả lời y: "Sao cậu ta lại trở thành MB ?"
"Hai người quen nhau ?" Đỗ Khánh Tú như nắm được điểm mấu chốt, khóe miệng toát lên nụ cười bí hiểm.
Phác Xán Liệt cảm thấy khó chịu với câu trả lời không liên quan của y, khuôn mặt toát lên vẻ không còn chút nhẫn nại: "Mau trả lời câu hỏi của tôi ?"
Đỗ Khánh Tú thôi không xăm soi, biết rõ bản thân không nên đùa với con người này, một chút bỡn cợt cũng không nên có. "Cậu ta là Keny, đã làm việc được hơn 3 năm... Là một đại mĩ nam và không phải ai muốn có thì cũng có được đâu ?"
Đỗ Khánh Tú ung dung tựa đầu vào Kim Chung Nhân, tiếp lời: "Khách của những người khác thì tôi có quyền quyết định, riêng khách của Keny thì tôi không có can dự. Tôi không chắc anh lọt trong tầm ngắm của cậu ta."
Kim Chung Nhân đổi đề tài: "Bàn chuyện làm ăn của chúng ta đi. Quan tâm đến tên đó làm gì ? Cùng lắm chỉ là một tên trai bao dưới thân mấy thằng đàn ông tai to mặt lớn chứ có gì hay ho."
Chiếc ly thủy tinh trên tay Phác Xán Liệt đột nhiên gãy đôi, Whisky màu đỏ sóng sánh hòa cùng dòng máu đỏ tươi trong lòng bàn tay Phác Xán Liệt chảy xuống thấm vào lớp áo vest đen làm áo nổi lên một mảng màu tối đục.
"Chuyện hôm nay, lần sau chúng ta bàn tiếp. Kim Chung Nhân... tôi không cho phép cậu nói cậu ta như vậy! Lần sau vạn nhất để tôi nghe được, thì cậu sẽ là người đầu tiên bị tôi sa thải khỏi tổ chức." Lời lẽ rất không mang nét gì tức giận hay phẫn nộ, đơn giản là một lời cảnh cáo đỗi nhẹ nhàng nhưng lại khiến Kim Chung Nhân cảm giác như vừa trải qua một trận bão tuyết vậy.
Hắn liếc nhìn cơ thể trên sàn vẫn đang mải miết với tiết mục múa nước của mình, cơ thể uốn lượn vặn vẹo chẳng khác nào loài rắn. Khác xa với kẻ 7 năm trước nằm cứng đờ, quằn quại đau đớn dưới thân hắn. Có quá nhiều thay đổi, nhanh như cái chớp mắt. Mọi thứ đều đã trật xa với quỹ đạo của riêng nó. Nai nhỏ ngày nào đã biến thành rắn mất rồi.
Một con người đầy tự tôn và kiêu hãnh của mình, dù khi nói lời chia tay với hắn vẫn luôn khiến hắn cảm nhận được tính cách cao quý của cậu. Cậu từng nói với hắn, điều cậu rời xa hắn chính là vì không đủ dũng cảm đối diện với gia đình, với xã hội... Thế còn bây giờ thì sao ? Điều Kim Chung Nhân nói hoàn toàn không phải là giả dối, tất cả sự thật đều hiện ra rất rõ trước mắt hắn. Chỉ là hắn ép bản thân mình không chấp nhận điều đó là sự thật. Không hề muốn đón nhận sự thật chính là Biện Bạch Hiền thực sự trà đạp chính thân thể mình. Thực tại bây giờ, thứ hắn muốn chỉ là câu giải thích của Biện Bạch Hiền. Hắn muốn biết "Điều gì đã biến em trở thành thế này."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC