Chương 1: Nhóc xin ăn và ông chú rảnh tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng búa của chủ tọa vang lên, tuyên bố phạt tù bị cáo 20 năm. Phiên toà kết thúc, thắng lợi lại vẻ vang rơi vào tay luật sư Dịch một lần nữa.


Tiếng hoan hô của người dự tòa lẫn theo tiếng máy ảnh tách tách, đèn flash nhấp nháy liên hồi, đều là loại dư âm của một kết án cho vụ kiện có tiếng. Thân ảnh đứng lên cùng bộ vest đen xám đơn giản nhưng cả thân đều phát ra loại khí chất hơn người, gật đầu chào chủ toạ liền tiêu sái hướng cửa mà bước ra.


Người luật sư vừa bước ra chính là Dịch Dương Thiên Tỉ, 28 tuổi suýt tròn, nghề luật sư, giải quyết thành công vụ thứ 500.


-


Cầm cặp táp ra đến cửa toà án, vừa nới lỏng cravat đã thấy Dịch mẫu thân hớt hải vẫy vẫy. Thiên Tỉ còn đang bị bộ dạng mẫu thân dọa ngây ngốc chưa hiểu chuyện đã trực tiếp bị lôi vào trong xe, hướng Dịch gia thẳng tiến. Lại nói Dịch phu nhân cao tay, đám phóng viên còn chưa chụp đến 3 tấm, ngày mai khẳng định không thể đưa tin đi!


Ngồi trong xe điều hoà mát lạnh, Dịch Dương Thiên Tỉ chột dạ. Đột nhiên mẫu thân khẩn trương như vậy, là có biến? Có lẽ là phu nhân hoặc bạn bè dính phải vụ kiện nào đó. Bất quá cái này rõ ràng không có khả năng, chuyện của mẹ không cần anh lo, chính là đã có phụ thân đáng kính cả đời đi theo lo rồi. Bất quá ngoài nguyên nhân này cũng không nghĩ ra gì khác, vẫn là cong môi mỏng bắt chuyện, không thể giữ loại ngột ngạt bức người này quá lâu.


_ Mẹ.., nếu mẹ muốn cãi kiện con sẽ giúp mẹ cãi trắng, tiền cọc tính theo nhân dân tệ là-


_ Thằng nghịch tử!! Mày trong đầu chỉ có cãi cãi cãi kiện kiện kiện thôi hả??

Mẫu thânn vừa nói lập tức khiến anh cả kinh, không phải cãi kiện, vậy là gì đây?


Dịch Dương Thiên Tỉ anh cũng chưa từng làm ra loại chuyện bại hoại gia phong, hà cớ gì thân mẫu một lần đoạn tuyệt hài hòa, dùng loại ngữ khí này nói chuyện với anh chứ?


_ Vậy?


_ Điều khoản thứ 1 Bộ luật Hôn nhân Dịch gia. - Dịch Phu nhân lấy tăm xiên thẳng miếng táo, chân vắt chéo vô cùng quý phái đến mức anh lấy làm rùng mình một cái.


_ Điều 1: Nam nhân Dịch gia bất luận thế nào năm 28 tuổi cũng phải có ý trung nhân. Bằng không, chuyện hôn sự phụ mẫu toàn quyết. - Dịch Dương Thiên Tỉ thuộc làu làu như cái máy.


Mẹ Dịch lườm thằng quý tử một cái, lại cảm thấy chán nản, thản nhiên cho miếng táo vào miệng nhai chóp chép. Nhìn xem nhìn xem, loại người như con trai bà, có điểm nào hấp dẫn nổi người ta?


_ Dịch Công tử, mày 28 tuổi rồi, cũng không có ý trung nhân là nữ giới. Mày là gay đúng không? Tại sao bấy lâu nay phải giấu ba mẹ chứ? Thích nam nhân liền có nam nhân, mau đi về không để vợ tương lai đợi. Vị này đặc biệt khả ái nhưng không yếu đuối, cực kỳ hợp tuýp người của mày. - Dịch Phu nhân phun liến thoáng, Thiên Tỉ ngớ người ra tiêu hoá từng từ, anh rốt cuộc từ khi nào có tuýp người lý tưởng? Chỉ thấy vị kia vẫn thản nhiên nhai táo - Mày không phải cảm ơn mẹ đâu, nhìn thằng bé một phát thích ngay, người gặp người mê! Mẹ biết tỏng mày mà chê là đã nghiện còn ngại, tình trong như ý ngoài mặt còn e! Chính là nói, nếu không phải mẹ mày, từ nhỏ chứng kiến mày lớn lên, mẹ đã nghĩ mày là thằng tự kỷ công hoặc tiểu thụ, cả ngày chỉ biết có ngượng ngùng ngập ngừng, ăn không xong nói cũng chẳng được rồi!


Dịch phu nhân hơi nhăn cái mũi, tay cầm tăm chọc chọc vào không khí, miệng cong kiều diễm khẽ nhếch lên như cười cợt, lại nói chắc nịch. Bất quá đối phương giống như một thân đầu gỗ khô cứng, một chút ý muốn tiếp thu cũng không có. Thật không nghĩ ngoài luật pháp, cái đầu kia còn khả năng tiếp thu cái gì!?


_ Con từ chối được không?


_ Không.


_ ... - Ba cái chấm là hợp nhất với tình trạng của anh.


Dịch Dương Thiên Tỉ cứ tạm thời bị mẹ áp đảo, xem mặt rồi tính sau. Gì chứ? Anh thân là nam tử thước tám, vẫn không thể cãi lại vị phu nhân này. Đằng sau bà chính là thẩm phán thành phố Dịch Dương Thiên Bách lừng lẫy, cũng là ba của anh. Bất quá cũng không thể nhìn sự nghiệp mà đánh giá con người, thẩm phán nổi tiếng đến cỡ nào cũng vẫn là thê nô mà thôi! Cho nên nói, phụ nữ đã có gia đình tuyệt nhiên là không đơn giản mà.


Xe vừa chuyển bánh được không lâu, Thiên Tỉ bỗng bật dậy như lò xo làm Dịch mẫu thân giật mình theo "ối giời" một tiếng. Dịch Dương Thiên Tỉ lo lắng ra mặt, rối rít xin quay lại lấy tập tài liệu. Dịch mẫu thân thấy quý tử ít khi lộ vẻ khác ngoài mặt than liền phẩy tay chấp thuận, không quên nhắc, 6h30 phải về tới nơi.


Gì chứ? Đứa trẻ này từ khi sinh ra đã làm bà cảm thấy bản thân thiếu sót, sinh ra con thiếu hụt cơ mặt, ngàn năm không đổi biểu cảm. Bà còn nhớ, chính lúc sinh ra anh còn không khóc một tiếng, chỉ mở mắt thao láo nhìn xung quanh coi như cho biết mình còn sống, thật là dọa người.


Bên kia Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ gật nhẹ một cái, chạy bộ về phía công ti riêng.


-


Hiếm khi thấy Tổng giám đốc chạy bộ hồng hộc vào công ti, đám nhân viên đang muốn bò ra sàn lập tức chạy như chạy bão, nghiêm chỉnh trở lại. Có thể nói là dáng ngồi chuẩn mực cũng không sai. Cô thư ký đang thử đắp dưa chuột liền lúng túng thuận tay nhét luôn dưa chuột vào miệng nhai, khổ sở cầm tập giấy chạy ra sau Thiên Tỉ:


_ Hưm, Tổng ám đốc, anh ột nghiêng đến ây làm ghì?


_ Nhai cho hết rồi nói. - Anh vẫn một mực vội vã chạy tới phía thang máy. - Mấy giờ rồi?


Cô thư ký suýt nghẹn, căn bản là không có nhai mà một hơi nuốt xuống, nhìn đồng hồ vàng mảnh có logo con hạc giấy cách điệu của công ti, lấy giọng nhã nhặn đáp lại. Cái này, giám đốc của bọn họ chính là vô cùng nghiêm khắc, nghiêm trang, mọi hành vi tùy hứng đều là chướng mắt! Tuy vậy hôm nay chỉ nhắc, nửa lời cũng không quát, vậy là rất gấp rất khẩn trương đi.


_ Ực, Dịch Tổng, 18h15.


_ Được, lên phòng làm việc lấy hồ sơ.


Cô thư ký nhanh nhẹn bấm thang máy, rút ra chùm chìa khoá rồi nhanh chóng phân biệt đủ loại khoá khiến người ta chóng mặt.


Dịch Dương Thiên Tỉ làm gì cũng nhanh gọn. 18h20 đứng cạnh bến xe bus chờ tuyến 1002 về gần nhà. Dịch Tổng Tài chờ xe bus, thật đáng kinh ngạc. Bất quá cái này cũng không có phương pháp, khi nãy vốn dĩ bị mẫu thân kéo đi cũng chưa kịp lấy xe ở tòa án, taxi cũng không được đi qua tuyến đường này.



-



Anh đang ngán ngẩm lẩm nhẩm các tuyến xe thì thấy một thiếu niên tầm 17, 18 chạy đến. Thiếu niên này, đầu nấm không ra, rẽ ngôi cũng không phải, nhìn đặc biệt loạn. Có điều cả khuôn mặt đều là ngũ quan nhanh nhẹn, mắt tròn đuôi dài, môi căng mọng hồng nhuận, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp và thu hút. Chỉ là phong cách ăn mặc có chút tùy tiện với người cả đời chỉ có vest như anh. Hơn nữa, cậu ta, chạy mà mồm miệng há hốc ra hớp hớp từng khối khí như cá chết!!


Thiếu niên đứng trước anh, mồ hồi chầm chậm lăn trên má hồng phấn nộn, vừa gập người điều hòa nhịp thở vừa cất giọng ôn hoà. Giọng nói có chút âm trầm, lại có chút mềm mại như dòng nước ấm chảy vào lồng ngực đối phương, chắc chắn hát sẽ rất hay.


_ Chú à..


Dịch Dương Thiên Tỉ gai ốc đầy mình, 27 tuổi rưỡi đâu có già?? cho dù là 28 tuổi cũng chưa thể tính là già đi! Nghĩ kỹ chẳng phải thế này có chút thất lễ sao? Chắc chắn không thể gọi mình đi?? Nhìn lại, hiện giờ anh đang khoác bộ vest xám cổ điển, nghiêm cẩn, chân đi giầy da, tuy vậy tóc tai rất trẻ trung, mái dài qua lông mày. Hình như, cũng có chút già so với thằng quỷ này. Có khi nào là gọi anh thật không? Chỉ thấy bên tai một lần nữa vang lên giọng nói dễ nghe:


_ Là chú đấy. Chú đẹp trai, có thể cho tôi xin 20 đồng mua nước không? Khát chết!


Tay vừa lúc chỉ ra máy bán nước tự động đằng sau đang nhấp nháy. Hôm nay coi như làm phúc cho cái mặt xinh đẹp của cậu ta. Thiên Tỉ rút ra 20 đồng, trong lòng vẫn thắc mắc đám thanh niên bây giờ vẫn luôn mạnh dạn như vậy sao? Gặp người không quen cũng tùy tiện bắt chuyện xin giúp đỡ.


"Cạch cạch.."


Máy bán nước nhả một lon hồng trà mát lạnh. Thiếu niên vui sướng cầm lên lon nước, miệng hồng lẩm bẩm vài câu xin phép ngu ngốc:

"Này bạn, tớ bóc bạn ra nhé?"

Thiên Tỉ lắc lắc đầu, đã độc mồm độc miệng còn ngốc nghếch,sau này ai thành hôn với cậu ta được quả thực là phi thường đi. Vẫn là cảm thấy có chút chia buồn cùng hâm mộ người đó. Chỉ là ngoài mặt vẫn tuyệt nhiên không biến đổi biểu cảm, giữ nguyên nét sắc điềm đạm như cũ.


Thiếu niên vừa bóc lon hồng trà liền kề sát miệng nhỏ uống một hơi, dòng nước trong ánh đèn quảng cáo lại lấp lánh nơi khóe miệng, cổ họng trắng ngần đưa lên xuống quả táo nhỏ bắt mắt. Vừa vặn lúc đó Thiên Tỉ lại nghe nheo nhéo lại có tiếng chân dồn dập phía sau.


Cạnh tượng phi thường hùng vĩ. Một vị mama cầm túi xách và guốc hùng hổ chạy trước, sau là đám vệ sĩ đô con dạng Men In Black vô cùng chuyên nghiệp hùng hục chạy theo. Mục tiêu không ai khác là thiếu niên đang trong tình trạng đồng tử giãn mạnh, cứng người nhìn đám người đang tới. Không xong rồi, thật là không xong rồi. Không chạy là chết.


Vị trung niên tìm ra thân ảnh quen thuộc lập tức đẩy nhanh cước bộ, cao giọng hô lớn:


_ Chíííííiii Hoànhhhhhhhhhhhhhh!!!!!


Vị thiếu niên như chột dạ, miệng xệch xuống một chữ A, lại hoảng hốt, thuận tay ném lon hồng trà hãy còn hơn nửa về phía Thiên Tỉ rồi chuồn luôn, miệng nhỏ gào ầm:


_ CON CHƯA MUỐN ĐI XEM MẶTTTT!!!!!


Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu mày, thiếu niên, cậu thật giống tôi. Nhưng mà rõ ràng đồng cảm sâu sắc còn chưa quá ba giây, Thiên Tỉ ngay lập tức nhận ra thì lon nước khi nãy khiến áo anh ướt 1 mảng hồng trà, bây giờ nhìn cũng không khác chiếc áo sặc sỡ loang lổ khi nãy của cậu nhóc kia là mấy. Nợ này có dịp là phải trả!


Người phụ nữ chạy qua, dáng người đầy đặn lại phúc hậu, hình như khá giống Lưu phu nhân? Còn đám người .. Kẻ này sao giống Tiểu Kỳ hôm nay có bận vậy? Nếu là thật thì chắc kẻ bị đuổi vay nợ chưa trả đi.


Mà, không bao đồng, không câu nệ tiểu tiết, Dịch Dương Thiên Tỉ tiện tay cầm cả chai hồng trà lên xe bus về nhà.



=======================================================


Khặc khặc, cái này là sản phẩm collab, có ai nhận ra đâu là giọng văn của @eldysuto77 đâu là giọng văn của @Chi2ii không? :)))) Tôi là eldysuto77 phụ trách type chap này :))) Dự cái này là longfic dở khóc dở cười nhất tôi từng viết luôn! Mọi người ủng hộ nhé, xie xìe.


Hàng preview của cô đến tay luôn nhé @ngoc1805 :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net