Chương 4: Con thà kết hôn với cái bồn cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cùng đối phương hét toáng vài cái biệt danh trời ơi đất hỡi và nhận ra sự thật phũ phàng, tuy không thể gọi là oan gia ngõ hẹp nhưng Lưu Chí Hoành vạn vạn không thể chấp nhận được, cả cơ thể mình đều đang nằm gọn trong vòng tay anh!! Bất quá cũng là do mình bày trò làm anh hùng, không thể trách cứ người ta. Cho nên lại tự chửi thề lần nữa trong lòng, vốn là định đứng lên anh dũng, nhưng lại đau đến giật thót. TMD, chân bị trẹo rồi!!!

Có điều trời sinh Lưu Chí Hoành kiên trì, lì lợm, vẫn là cố tình mấy lần thử đứng dậy nhưng ngoài mong đợi phát đau mà gục xuống. Cuối cùng cậu chính thức vinh dự ngã úp mặt vào lồng ngực người kia. Tuy là siêu ngượng, siêu, khụ, gay, nhưng vẫn thật thoải mái đi. Kẻ kia nhìn cậu quằn quại một lúc muốn bật cười nhưng bản thân vốn không phải người tùy tiện, bèn nhịn xuống ý cười. Anh cũng thực chán ghét loại dây dưa với nam tử lòe loẹt trước mặt, muốn giúp cậu ta một tay đứng cách xa mình, nhưng vẫn không biết làm thế nào, bối rối hỏi:

_ Ừm.. Cậu, có nhảy cóc xuống nhà được không?

Lưu Chí Hoành híp mắt nhìn nam nhân phía dưới mình, lại cảm thấy người này quá sức thâm hiểm, không nhịn được nhéo anh một cái đau điếng vào eo làm anh giật nảy, tức giận:

_ Chú còn muốn tôi què nốt chân kia à?

_ Vậy cõng?

_ Còn sức mà leo lên lưng chú sao??

_ Cậu khó chiều quá đấy, vậy bế công chúa à?

Lưu Chí Hoành im 10s, hết ngước lên nhìn anh, lại đảo mắt xuống chân mình. Cậu thật tò mò trong đầu nam nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Cả hai người đều là nam mà, anh ta lại đem dáng vẻ tự nhiên đáng ghét, thuận tiện yêu cầu làm mấy loại chuyện khó coi như vậy! Chẳng lẽ, là giống như các tỷ tỷ khóa trên nói, đây dích thị là biểu hiện của việc có hứng thú với nam nhân khác sao? Nói ngắn gọn một chút, cậu đụng phải đồng tính luyến? Cho nên trong lòng nảy sinh nghi vấn, lại càng bội phần nguy cấp quắc mắt nhìn ông chú già trước mặt:

_ Ông chú, chú là gay à?

_Không! Không phải gay không phải ông chú.- Thiên Tỉ dở khóc dở cười một lúc mới đứng dậy, khoanh tay bình thản nói- Vậy hết cách rồi, mau lết.

Cậu dụi dụi mấy cái, lục lại trí nhớ của mấy tỷ tỷ về loại đồng tính luyến này. Bất quá hơi ấm dễ chịu lập tức rời khỏi, có chút buồn bực bèn khó khăn nằm vật ngửa ra sàn nhà mát lạnh, đăm đăm nhìn trần nhà, một khắc cũng không động.

Thiên Tỉ thở dài một hơi, chính là cảm thấy mình lực bất tòng tâm với người này rồi, bất đắc dĩ tiến lại nhấc kẻ chây lười kia lên rồi bế ngạo kiều công chúa đại giá quang lâm. Mà, công chúa ngày xưa có ai ăn mặc khó coi như cậu ta sao? Vừa tuỳ tiện vừa loè xoè, nhìn sao cũng thấy giống ăn mày mà!

Dịch Dương Thiên Tỉ bế động vật nhỏ chây lười trên tay từ tầng 3 xuống. Bế lên mới thấy thực sự cậu ta có chút gầy, eo thon mềm ôm thực vừa tay. Thân nhiệt của cậu ta rõ ràng rất ấm áp, càng ôm vào lòng càng có cảm giác muốn chở che bao bọc, muốn bảo hộ, cũng muốn yêu thương, cảm giác này.. Chính nó, là cảm giác muốn nuôi thú cưng! Bất quá, Dịch Tảng Đá như anh sao lại muốn cưng chiều động vật nhỏ vậy?

Lưu Chí Hoành lần đầu được bế cảm giác thực lạ lẫm, còn có phần vui thích. Cho nên rất tự nhiên một tay khoác lên cổ anh ta, tay còn lại buông lơi đu đưa. Có đôi khi cậu còn không nhịn được liếc con người kia, anh ta thật vững chãi kiên định nha, chắc chắn là cưới được sẽ hưởng phúc cả đời. Bất quá cậu cũng không phải đồng tính luyến, không có mong muốn hưởng loại phúc lợi này. Chỉ là nhìn anh ta ôn nhu nâng đỡ mình trong lòng lại có chút cảm động vì được chiếu cố. Như vậy, thực tốt!

Đẩy cửa vào phòng ăn, Thiên Tỉ cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình liền muốn lẳng "cục nợ" trên mình xuống, không cẩn thận lại suýt chút nữa đem cả hai đánh ngã. Lưu Chí Hoành tính ra cũng là người nhanh nhạy, giật mình khoác cả hai tay lên cổ anh níu chặt, tạo ra loại không khí vợ chồng son thần thánh mà các bà mẹ, bà mối hằng mong muốn.

Vừa ngước lên, hai còn mắt híp híp của mẹ Dịch phút chốc nhãn quang sáng rỡ đến thập phần đáng sợ, đập tách trà lên bàn "cốp!" một cái rồi chỉ thẳng:

_ Mẹ đã nói với mày là vạn phần khả ái, người gặp người mê mà!!

Mẹ Lưu vẫn chưa hết kinh ngạc, thực không ngờ thằng nghịch tử kia còn có loại bộ dạng tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn ấy. Nhưng mà, cho dò nhìn thế nào cũng cảm thấy hai đứa trẻ ở với nhau thật hài hoà, vừa mắt. Nghĩ cũng thật đẹp đôi, mẹ Lưu vẫy vẫy:

_ Ấy, hai đứa, thử quay một vòng đi!

Hai kẻ kia tất nhiên bất mãn không muốn theo. Bất quá dưới cái nhìn "ưu ái" của nhị vị phu nhân, bất đắc dĩ phải miễn cưỡng trưng mặt than quay một vòng siêu gượng gạo. Nhìn xem, Thiên Tỉ giống như đang vác đống gạch thô cứng, còn Chí Hoành kia càng thêm tệ hại, tay buông thõng so với xác chết còn khó coi hơn!

Hai vị mẫu thân đồng loạt nổi da gà, phẩy tay loạn xạ, bảo làm lại đi làm lại đi, thật không chấp nhận nổi. Cả hai đều không phải loại xấu xí, tật nguyền, làm ra loại bộ dạng đó mà coi được sao?

Mẹ Dịch rất tận tâm chỉ bảo Thiên Tỉ phải ôm chặt một chút, nâng cao một chút, mắt cũng nhìn đắm đuối thêm một chút. Mẹ Lưu đương nhiên cũng ra dáng phụ mẫu tận tâm, cao hứng nói Chí Hoành một tay phải quàng cổ, một tay đặt lên má người kia, hai chân buông thả nhẹ nhàng, mắt ngại ngùng ướt nước thơ ngây. Cái này, là ép người quá đáng mà!! [A/N: tự kỷ cười chết mất huhu :))]

Thiên Tỉ liếc mắt hổ phách vương tử xuống nhìn Chí Hoành, Chí Hoành đồng thời cũng đưa đồng tử màu nâu trong suốt ngước lên nhìn đối phương. Thôi thì miễn cưỡng làm đi!

Anh lấy sức, chân để dáng chuẩn nhất để quay một vòng hoàn hảo, nhưng tư thế này, khụ, có chút giống xuống tấn.. Khi tay của cậu đặt lên một bên má của anh, giữa hai lớp da mới chạm như có dòng điện kích thích sự ngượng ngùng vì động chạm, hai mắt nhìn nhau gượng gạo quay đi che giấu chút phớt hồng ngang má. Cuối cùng, dưới sự thúc giục của 2 vị mama đáng kính, hai kẻ miễn cưỡng thực hiện tư thế cứng queo. Chỉ là, nhìn sao cũng thấy mãn nhãn mà!

Thiên Tỉ xoay người thêm một vòng nữa, bất quá vừa xoay được nửa vòng thì nghe "cộp!!" một tiếng. Mọi người đồng loạt nhìn về phía truyền ra tiếng động, phát hiện cửa bị va đập với vật thể được xác định là chân của Lưu Chí Hoành. Què nốt chân còn lại rồi!! Cậu thấy đau theo phản xạ quen vung tay một cái muốn vùng dậy xoa chân, miệng còn kìm nén rít:

_ TMD đau chân lão tử a!!!

"Bép!!"

Lưu Chí Hoành chỉ thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, nhìn lại... tay thon mềm đang yên vị trên má Dịch Tổng. Cái tát vừa rồi, chính là đập một phát muốn bay luôn răng hàm đó!! Cảm giác thổ huyết rồi. Nhóc con!! Gầy mà sao tát đau vậy!!!

Thiên Tỉ theo phản xạ vật Chí Hoành trên tay hiên ngang ngã ra thảm, cục diện hoàn toàn là ngang bằng, chỉ có điều cậu quá bất ngờ vì bỗng nhiên bị quăng quật, may mà thảm mềm. Hai vị mẫu thân nửa đỏ nửa tái, ôi Thiên Tỉ, biết là thằng bé trắng trẻo khả ái nhưng cũng không cần thiết phải nóng vội như vậy chứ?? Bất quá Chí Hoành phản kháng thụi một cước vào bụng anh làm hai mẹ phải tỉnh mộng. Nga, nhưng anh đâu có hề hấn gì mấy, chỉ nhăn mặt rồi đe doạ:

_ Cậu hiếu chiến đến thế sao? Vậy được.

Kỳ thực so về thể lực Dịch Dương Thiên Tỉ chắc chắn hơn hẳn, nhưng từ nhỏ đến giờ đều là không dùng tay chân gỉai quyết vấn đề, đòn đánh ra đều là dùng sức không dùng mưu, dùng quân không dùng tướng. Lưu Chí Hoành lại trái ngược hoàn toàn, tuy có sự đau sâu sắc ở chân nhưng là đã quen vật lộn, mỗi đòn để là sắc sảo đánh tới. Cứ như vậy, cho dù nửa ngày sau cũng không mong có thể dàn xếp, không phải là anh không hạ được cậu, mà là do tên này quá ương bướng và do anh thấy nên nương tay với động vật nhỏ. Hai vị mẫu thân đầu xỏ chép miệng, không biết hai kẻ này mai sau sống chung một nhà sẽ gây ra phiền toái gì đây. Bất quá cũng thật hài hước, chi bằng cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi!

=====

Sau nửa tuần trà cuối cùng hai nhân vật chính cũng mệt mỏi trận kết thúc quyết đấu với tỉ số n-n . Đám gia nhân vừa băng bó vừa trộm cười, bộ dạng xộc xệch của hai vị thiếu gia thực là biết kích thích cơ mặt mà! Mà phía bên kia, hai kẻ chính thức đau khổ tiến vào bàn ăn, bắt đầu bữa tối "ấm cúng" của hai gia đình Dịch-Lưu.

Mẹ Dịch cầm lên ly rượu nhẹ, giơ trước mặt mẹ Lưu, nói bằng chất giọng trong cao mà quý phái:

_ Nào chị Lưu, cùng uống mừng hỉ sự.

Mẹ Lưu cũng rất nhanh ý phối hợp, nâng ly rượu cười đến hài lòng:

_ Đúng, từ mai ta là thông gia, haha.

Lưu Chí Hoành nghe câu được câu chăng, vẫn là hiểu được ý tứ trong câu nói của hai vị, lập tức tái mặt, dùng sức đập bàn toan đứng dậy:

_ C-Con chưa đồng ý mà!!

_ Nhưng bố mẹ đã đồng ý.

_ Mẹ có thấy anh ta vừa vật con ra?? Mẹ không sợ con trai bảo bối của mẹ gả đi sẽ bị anh ta ngược đãi sao??? - Cậu giở chiêu nước mắt cá sấu, chớp chớp nhìn mẹ Lưu, hai con ngươi long lanh ngập nước vạn phần khả ái cùng đáng thương. Mà vẻ mặt đó lập tức làm hắc tuyến đầy mặtThiên Tỉ.

_ Công tử Dịch là người có học, có đức, ắt sẽ không ngược đãi con, là do con tự nhiên gây thương tích.

_ Nhưng con không muốn!! - Cậu một mực ngang bướng, nước mắt trong suốt diễm lệ đong đưa nơi tròng mắt chực rơi ra. Bộ dạng đó làm Thiên Tỉ có chút cả kinh cùng sợ hãi, người này dễ khóc đến vậy, nếu khóc thực sự phải dỗ ra sao!?

_ Lưu Chí Hoành. - Mẹ Lưu nhíu mày, cậu tự khắc phụng phịu ngồi xuống.

Mẹ Dịch cao hứng ngửa cổ cười đến hài lòng, nhà có thằng con trai thì một thằng lấy vợ ở riêng, thằng chưa lấy vợ thì mặt liệt quanh năm nhàm chán. Nếu có thêm đứa con dâu xinh đẹp thú vị này cuộc sống sẽ thêm màu mới sao? Như vậy thực tốt mà! Dịch gia tính riêng khu biệt thự này có nhà chính cho Dịch lão gia và Dịch phu nhân sống, còn nhưng căn khác ngoài một cái cho Thiên Tỉ, tất cả đều là bỏ cho gia nhân tuỳ tiện sử dụng. Cho nên khu biệt thự chính là quanh năm buồn tẻ, khong có lấy một chút náo nhiệt. Sẵn tiện sau này có Chí Hoành ở cùng Thiên Tỉ, khu biệt thự chắc chắn sẽ vạn phần náo nhiệt, vui vẻ. Đang mải suy nghĩ về thế giới muôn màu với con dâu nhỏ, mẹ Dịch lại bị cắt ngang. Quý tử nhìn thẳng vào mắt, nghiêm túc cất giọng trầm:

_ Mẹ, việc này ngoài tuân thủ Bộ luật còn có lợi ích gì?

Thằng nghịch tử, tưởng rằng làm thế này sẽ làm khó được mẹ ngươi sao? Trước khi lấy ba Dịch, mẹ Dịch cũng đã từng làm chánh án thành phố đó!!! Mẹ Dịch nhếch mép, nhìn lại Thiên Tỉ:

_ Tuân thủ bộ luật, cho cuộc sống bớt vô vị, cho thâm tình với Lưu gia phi thường gắn bó hơn nữa. Còn có, một vị tổng tài đột nhiên lấy vợ sẽ thu hút được sự chú ý của truyền thông, cổ phiểu chắc chắn sẽ tăng mạnh, chí ít cũng là gấp đôi.

Thiên Tỉ nhíu mày. Lời lẽ này, đơn giản là không thể phản bác. Mẹ con họ Lưu ngây ngốc nhìn mẹ con họ Dịch chọi mắt, ánh mắt ai cũng một mực phúc hắc, tinh xảo tỏa ra loại khí chất dọa người, đấu 1 chọi 1 thắng bại bất phân. Chí Hoành cảm thấy mình ngàn vạn lần không có loại khí chất kia. Aiyo, chúng ta chỉ là những con người nhỏ bé.

Cuối cùng, Dịch Dương Thiên Tỉ kia đuối lý mà thu hồi tầm mắt.

Giải quyết vấn đề, làm thằng nghịch tử bỏ cuộc, mẹ Dịch phất tay vui vẻ:

_ Mai chúng ta cùng đi chọn đồ cưới, ngày kia sẽ chuyển đồ đạc của con dâu Lưu sang ở chung với Dịch Dương Thiên Tỉ đây.

Lưu Chí Hoành cứng người. Con dâu?? Ôi này này, đừng bảo là phải mặc váy?? TMD!!! Lão tử là nam nhân!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net