Chương 6: Nội chiến hôn nhân - Trận đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Lưu Chí Hoành vẫn là vì cả hai chân đều hỏng mà bị bế xuống, có điều một chút cảm xúc cũng đều không có. Trong cái đầu nhỏ căn bản là đang bận âm mưu trả đũa ông chú luật sư này. Nhìn xem nhìn xem, cả đời Lưu Chí Hoành đều là được người ta yêu thương, nhường nhịn. Chỉ bị duy nhất anh ta châm biếm, nghe mãi cũng liền tức anh ách, nếu bày trò trả đũa lại, chẳng phải là để người ta coi thường rồi sao?

Thời điểm hai người xuống nhà, Dịch Phu nhân vừa gác điện thoại với Lưu Phu nhân, nét mặt vẫn vô cùng vui vẻ ngồi vào bàn với con dâu bé bỏng. Chỉ thấy đứa nhỏ lanh lợi này đột nhiên phi thường ủy khuất, khúm núm liếc anh một lần lại một lần nhìn xuống bàn ăn, dáng vẻ giống như một con mèo nhỏ tội nghiệp. Mẹ Dịch trong lòng thương xót con dâu nhỏ, nhìn sang phía con trai chỉ thấy thằng con mình mặt muốn bao nhiêu hắc tuyến liền có bấy nhiêu, bất giác không nhìn ra đây là loại tình thế gì. Mẹ Dịch cứ như vậy quan sát hai bên thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi:

_ Tiểu Hoành, có chuyện gì sao?

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy bộ dạng uỷ khuất của đối phương, trong lòng âm thầm khinh thường một cái, biết rõ cậu ta đang giở trò hạ lưu nhưng vẫn nhẫn nại không phản ứng gì. Mà bên kia Lưu Chí Hoành cũng không cần quan tâm anh đang chằm chằm nhìn mình, tiếp tục diễn ra loại bộ dạng con dâu nhỏ bé yếu đuối có bao nhiêu khổ tâm. Vành mắt lập tức ửng đỏ, đầy ựng nước trong suốt, còn có con ngươi nâu long lanh ngước lên nhìn, chính là một thân khổ sở nha! Mẹ Dịch nhất tiễn xuyên tim, nhìn cực phẩm khả ái như thỏ con thu mình trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy ẩn ẩn đau. Nghĩ một hồi, nguyên nhân chắc chắn bắt nguồn từ đứa nghịch tử kia đi! Càng nghĩ càng tức, thằng nghịch tử, nó lại dở chứng bắt nạt con dâu sao??

_ Tiểu Hoành, cứ nói với mẹ, mẹ đây nhất định không để con bị thiệt!

Thiên Tỉ khinh khỉnh nhìn mẫu thân đại nhân xuýt xoa tiểu tử thối, cái gì mà mẹ, cái gì mà con? Anh cùng tên nhóc đó còn chưa làm đám cưới, ngay cả đính hôn cũng chưa mà. Tiểu tử nghe thấy giọng cưng nựng của mẹ Dịch trong lòng nhộn nhạo cảm giác vui mừng, chính là cảm thấy chiến thắng sắp về đến tay rồi. Bất quá ngoài mặt vẫn là cố nặn ra nước mắt, giọng nói còn có chút lạc đi.

_ Không.. Không có, Dịch Phu nhân à, anh ấy chẳng qua chỉ góp ý cho con một chút về ăn mặc. Con thực không phải lối, lại... lại còn không tiếp thu, khiến anh ấy phiền lòng.

Vừa dứt lời, giọt lệ trong suốt cũng rớt ra nhẹ nhàng từ tròng mắt ướt nước, thanh tú như trân châu, bộ dạng lúc này chính là thập phần kiều diễm cùng xinh đẹp nha! Mẹ Dịch rùng mình tim đánh thụp một cái, con dâu tốt rơi lệ thật đáng thương mà. Chỉ duy Thiên Tỉ mắt có chút mở to hơn nhìn tiểu tử thối trước mặt. Gì chứ? Lưu Chí Hoành, ngành điện ảnh quốc gia thiếu những nhân tài như cậu thực là tổn thất to lớn rồi!!! Trong lòng anh còn đang khinh bỉ một cái, lại lập tức bị giật mình với tiếng đập bàn chát chúa của mẹ Dịch, mới đảo trong mắt sang nhìn đã bị chửi xối xả. Mẹ Dịch trước đã có dáng tú bà, giờ lại quát con có bài có bản còn giống Chuê lão bá hiện hồn! Không chỉ dừng lại ở Chuê tú bà, nếu đã từng biết tới Xuân Phong Đắc Ý Lâu lừng lẫy với Xuân Phong mama thanh âm chót vót, cao giọng chua ngoa quát mắng nô gia bất tài thì mẹ Dịch thực đáng dể chọn làm mô phỏng.

_ Thằng nghịch tử!! Hoành Hoành muốn ăn mặc thế nào mày quản được sao?? Người ta ngoan hiền, khả ái lại xinh xắn, mày bèn muốn làm tiểu nhân tiện thể bắt nạt sao?? Mày là luật sư giỏi lắm, muốn khua môi múa mép chửi mắng người khác sao?? Hoành Hoành là lá ngọc cành vàng, là cực phẩm khả ái, đâu phải để mày muốn làm gì thì làm?? Hoành Hoành như bông hoa mềm mại, đâu phải để mày tùy tiện giẫm đạp?? Nhìn đi, thằng bé đáng thương vì câu nói của mày đã bị tổn thương tới khổ tâm mà rơi nước mắt như vậy, mày cứ tiếp tục như vậy là muốn vùi dập con dâu ngoan hiền của mẹ mày phải không?? Thằng bé đau khổ mà vẫn nhận lỗi, khiêm tốn. Đáng trân quý như ậy, mày hành thằng bé, nó phẫn uất bỏ đi thì mẹ phải làm sao???

Một tràng giang đại hải phun ra kèm mưa xuân của mẹ Dịch làm anh ngao ngán nhìn xuống cái con người được gọi là "cực phẩm khả ái", "lá ngọc cành vàng",.. Mắt ướt ở đâu, mềm yếu ở đâu rồi chứ? Toàn bộ là đôi lông mày vốn nằm ngang nay phần nhạt hơn phía đuôi lại nhếch lên thỏa mãn, khoé môi cũng loan ý cười ngạo nghễ, khoé mắt cũng cong lên đắc ý. Mẹ Dịch đương nhiên không nhìn thấy bộ dạng lưu manh của Lưu Chí Hoành lúc này, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, một chút dấu hiệu dừng lại cũng không có. Thiên Tỉ hạ giọng.

_ Mẹ, con biết rồi. - Lúc này Dịch Phu nhân mới ngừng nói, khoanh tay lại nhìn anh gây sức ép, lại hài lòng nhìn anh miễn cưỡng quay sang tiểu tử thối một khắc đã trở lại uỷ khuất kia, gượng gạo rặn từng chứ - Lưu Chí Hoành, tôi xin lỗi.

Mà Lưu Chí Hoành bên này nhìn bộ dạng kìn chế của ai kia lại thập phần thỏa mãn, tuy vậy hai đầu lông mày vẫn nhíu lại, mắt tiếp tục long lanh, môi mềm còn run run xúc động. Giọng nói cũng run rẩy, cậu chầm chậm.

_ Không có, là tại em sai, lần sau sẽ rút kinh nghiệm, phiền anh rồi.

Thiên Tỉ chuốc thêm hắc tuyến trên trán, còn có lần sau!? Tên nhóc miệng còn hơi sữa nhà cậu, coi như cậu đóng kịch rất đạt đi!

Mẹ Dịch hai tay đan vào nhau bộ dạng thiếu nữ, cao hứng xuýt xoa.

_ Vậy là hai đứa làm lành nhé!

Dịch Dương Thiên Tỉ mặt than nhìn Lưu Chí Hoành. Tiểu tử thối, lần này cậu thắng.

--

Tựa hồ như trải qua một tuần trà, chị dâu đại tỷ hớn hở khoác tay Dịch ca ca bước ra, vô cùng cao hứng cười đến ngọt ngào. Chỉ thấy mặt lão đen tới không nhìn ra màu da thực, khẳng định vừa nghe bà chị kể n từ hoa mỹ về "em dâu nhỏ cực kỳ câu dẫn". Anh trai, anh mà thực sự yêu được người này thì nhà này sẽ không yên thật đấy. Dịch ca ca và Dịch đại tỷ tuy đã tiến đến hôn nhân rồi cũng chỉ được gọi là quý nhau trên mức bạn bè, nói thích còn sợ quá nhiều, gọi chị dâu cũng chỉ là thuận miệng thôi. Chị dâu kia vốn không muốn kết hôn, trung thành với tư tưởng sống cuộc đời buông thả nhưng đùng đoàng bị nhà mẹ đẻ tống cổ vì làm không ra tiền mà chồng không chịu lấy. Dịch Dương Thiên Tỉ nếu tính là cục đá thì Dịch ca ca phải là titanium, sắt, kim cương,.. là thứ đập cũng không vỡ, vô cùng vô cùng cứng nhắc. Tư tưởng cả đời y chỉ muốn tận tâm góp sức cho Dịch thị, muốn học rộng hiểu rộng, lại đặc biệt tối kỵ cưới vợ sinh con phiền hà nhiều thứ, cản trở công việc. Việc phải cưới chị dâu như quả bom nổ không báo trước làm loạn Dịch gia khi ấy, cuối cùng lại rất có ích, cả hai phát hiện đối phương đều không muốn kết hôn hay yêu đương gì cả. Cưới nhau thực là mang lại lợi ích cho hai bên, chị dâu vừa đuợc nuôi không vừa được thuận lợi đi theo con đường hủ nữ kiêm photographer, Dịch ca cũng không phiền trích một phần số tiền mình làm ra là đủ cho chị dâu sống dư dả hết tháng. Chị dâu đã có lần cao hứng mà update weibo: @Môngnhỏbọcxúcxíchlớn: Chồng hờ của tôi là cao lãnh phúc hắc bá đạo công!!! [Haha] [Haha] [Haha] . Hơn nữa bởi vì cốt cách hủ nữ cao cả của chị dâu, hàng đêm Dịch ca ca đuợc nghe tuyên truyền boylove như loa phát thanh, đánh thức cả hàng xóm, một tháng chuyển nhà tới ba lần, cuối cùng phải mua biệt thự ở riêng. Nhưng mà cao nhân ắt có cao nhân trị, Dịch ca ca không thích liền không để vào đầu, chị dâu nói muốn sập mái nhà cũng như massage tai thôi, chẳng qua thư kí sẽ vất vả lo dọn nhà cho y nhiều một chút.

Dịch ca ca là người rất cổ hủ, lại thêm tính bảo thủ, trước đây rơi vào tình trạng bị mẹ Dịch gán là đồng tính luyến như Thiên Tỉ bây giờ nên không thể lọt mắt đuợc vấn đề tình yêu đồng giới. Cho nên Lưu Chí Hoành khả ái, Lưu Chí Hoành dễ thương, Lưu Chí Hoành ngoan ngoãn và biết ý, Lưu Chí Hoành tài giỏi thiên phú rất vừa mắt. Tuy vậy, vẫn có điểm không hài lòng, Lưu Chí Hoành là nam nhân.

Dịch ca ca đã nhíu mày, mắt còn u ám hơn Thiên Tỉ mà nhìn cậu.

_ Cậu chấp nhận gả về nhà tôi, chịu phận nữ nhân? Cậu là trai hay gái thế? Một chút khí khái nam tử cũng không có.

Lưu Chí Hoành nhân lúc Dịch phu nhân đi khuất lột xác mèo hóa hổ, đập bàn phẫn uất chỉ thẳng mặt Dịch ca ca gầm rú.

_ Lão tử là nam nhân!! Trên có tóc ngắn dưới có lông chân, nhìn còn sợ không rõ sao?? Ông nội ngươi, học lớp mấy mà không biết??! Lão tử đầu đội trời chân đạp đất, nữ nhi vây quanh gấu áo bạt ngàn!! Lão tử còn chưa hưởng thụ cuộc sống đại học như hoa như mộng, còn chưa đủ 3000 thê thiếp nhét đầy hậu cung mà đã TMD bị gả đi mà cái gì cũng không biết. Ngươi nghĩ gì?? Lưu Chí Hoành này nam tử hán đại trượng phu, ai muốn làm phận nữ nhi yếu ớt cho mấy người bọc??

Nói xong một tràng, cậu kìm nén ngồi xuống ghế ăn, miệng còn lùng bùng:

_ Làm như lão tử thích về nhà mấy người lắm!!

Toàn bộ số người còn lại trong phòng đơ mặt. Nhị thiếu phu nhân nhu hòa khả ái, khi nổi giận thật đáng sợ quá đi. Riêng có Dịch Dương Thiên Tỉ là nhìn Dịch đại thiếu gia với ánh mắt thương cảm, đã nói rồi mà.

--

Bữa sáng đang được gia nhân dọn đi, vừa tầm Lưu phu nhân cũng tới. Lần này dẫn theo con trai lớn Lưu Chí Lam. Hai anh em vừa nhìn thấy nhau, Lưu Chí Hoành giống như thấy phao cứu sinh vội vàng một cước bật dậy, lao vào lòng anh trai mình. Miệng còn nói liên hồi ba hoa:

_ Đại Đại Lam~~ Đại ca, em nhớ anh lắm, ở đây em sống thấy không thoải mái.

Lưu Chí Lam ôn nhu xoa mái đầu nhỏ mềm mại vẫn còn dụi dụi nơi lồng ngực, dỗ đứa nhỏ Lưu Chí Hoành kia như dỗ đứa trẻ 5 tuổi, thằng nào bắt nạt, anh lập tức đánh nát mông nó cho em!

Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu mày, nhìn thế nào cũng cảm thấy cảnh tượng này thực không thuận mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net