41. Đó không phải là ... cha con sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tất nhiên là ta nhớ, nhưng con muốn tái hiện tiềm thức để làm gì ?"

" Để tìm một người. Chú cứ giúp con đi."

" Được thôi, nhưng phải đợi đến tối. Còn bây giờ thì nghỉ ngơi một tí đi, ta đi đây một lúc, lát sẽ về."

Taehyung gật đầu, ngả lưng lên chiếc giường gỗ, nhắm mắt rồi thở dài. Nếu như Jungkook tìm ra được ông ta, em ấy sẽ rời xa anh có phải không ?

Cũng phải thôi, nên làm như vậy. Anh cũng biết con quỷ trong người đang bắt đầu chiếm lấy mình, anh vẫn là phải đẩy cậu ra xa nhất có thể, nhưng sao trái tim lại khó chịu thế này ?

" Taehyung, ăn bánh mì không ?" - Jungkook đi ra từ căn bếp, tay cầm trên tay ổ bánh mì đang còn dính mứt dâu đỏ.

" Không, nhạt nhẽo lắm."

" Nhưng có mứt dâu mà."

" Với anh thì đều như nhau cả. Anh đang rất khát máu, Jungkook có thể cho anh không ?" - Taehyung nói rồi đưa gương mặt đểu cáng quay sang nhìn Jungkook, thấy bộ dạng sững sờ của cậu liền bật cười

" Đùa thôi."

Jungkook im lặng, bước gần về phía rìa giường rồi ngồi xuống, kéo áo để lộ cổ tay nhỏ, trắng nõn thấy cả gân xanh phía dưới

" Nếu nó làm anh dễ chịu hơn thì... cứ lấy máu của em đi."

Taehyung khựng lại, không ngờ chỉ vì câu nói đùa của anh mà cậu lại trở nên nghiêm túc như vậy, càng khiến anh chẳng nỡ buông tay cậu mà. Anh nhíu mày rồi giật nửa ổ bánh mì trên tay Jungkook cho vào miệng nhai, không quên quăng lại một câu

" Vớ vẩn, em nghĩ gì vậy?"

" Em nói thật mà, em biết anh cần máu, anh bị thương mất máu khá nhiều rồi, lại còn chưa ăn gì mấy ngày vừa qua nữa."

" Nhưng anh không thể làm tổn thương em được, em không sợ anh không kiềm chế nổi, rút hết máu trong người em sao ?"

" Em tin anh sẽ không làm vậy."

Taehyung không biết nói gì nữa bèn đứng lên đi vào trong bếp, vơ hết đống bánh mì vụn ăn, nếu còn ngồi kế bên cậu thêm một phút nữa thì chắc chắn anh sẽ nắm lấy cổ tay yếu ớt đó mà cắn vào.

Chú Park từ đâu trở về mang theo vài cái chăn to để hai người khách có thể ngủ qua đêm ở đây, vì buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống rất thấp.

" Chú Park, chúng ta tiến hành luôn đi."

Chú Park sau khi đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế, tay nâng tách trà chợt dừng động tác lại, đi lại bên cạnh Jungkook và Taehyung rồi ngồi xuống trước mặt họ

" Cháu muốn xem lại kí ức lúc cháu bao nhiêu tuổi ?"

" Thật ngại quá chú Park, thực ra, cháu muốn chú giúp cậu ấy."

Taehyung đưa tay chỉ về phía Jungkook đang còn ngơ ngác không hiểu gì.

" Là sao thế Tae ?"

" Bây giờ, chú Park sẽ làm phép giúp chúng ta có thể tái hiện tiềm thức, những kí ức em đã từng trải qua, những điều em từng nhìn thấy trong quá khứ, để tìm ra người đàn ông đó."

" Thật sao ?"

" Anh đùa em bao giờ ? Nhưng có một điều.."

" Rằng em sẽ không nhìn được viễn cảnh cũ, mà chỉ có người đứng ở ngoài mới nhìn thấy thôi."

" Vậy em tin anh, Taehyung. Anh đã hứa sẽ cùng em tìm ra ông ta mà có phải không ?"

" Chắc chắn rồi."

" Chú Park, năm đó cháu 7 tuổi." - Jungkook thận trọng trả lời người đàn ông.
___

Jungkook cảm thấy cơ thể lâng lâng, hình như cậu đang được nhấc bổng lên không trung. Trời đất chuyển động, chợt cơn buồn ngủ ập đến khiến cậu không thể nào mở mắt được nữa.

.
.
.

"Chạy đi mọi người, chạy đi"

Một đống đổ nát

Tiếng người la hét, tiếng khóc thất thanh của những đứa trẻ và cả những khúc gầm gừ ghê rợn

Lũ quỷ vờn qua vờn lại như những bóng ma

Cứ mỗi lúc vớ được một con người, chúng bắt đầu xé nát cơ thể họ ra

Mùi máu

Mùi đau thương

Tất cả gói gọn vào trong tầm mắt của hai đứa bé nép ở trong góc tường

Đứa lớn cắn răng để nước mắt không tuôn ra, nhìn cha mình vừa bị một con quỷ cào nát phần ngực.

Đứa nhỏ thì im lặng hơn, nó không khóc cũng không thể hiện sự phẫn nộ ra ngoài, nó cố gắng tìm bóng dáng của mẹ, nhưng rồi khi nhìn thấy bà cũng là lúc nó thấy mẹ mình ngã quỵ xuống nền đất vương đầy những máu.

Hoseok thấy em mình lao ra đám hỗn loạn đó, lật đật hoảng hốt nắm cổ áo của Jungkook lại, tay kia bịt miệng tránh để cậu bé hét lên. Nước mắt ào ra, Hoseok ôm em chạy trốn ra ngõ sau ngôi làng vốn vẫn còn rất yên bình ban sáng.
___

Taehyung như chết đứng tại chỗ, cho đến khi anh nghe thấy tiếng của chú Park bên tai

" Đó không phải là ... cha con sao ?"

Phải, làm sao anh không nhận ra được đó là cha của mình ?

" Chú Park, đây sẽ là bí mật giữa con và chú, được không ?"

Chú Park im lặng nhưng có lẽ ông hiểu vì sao Taehyung lại run rẩy như vậy. Nếu như ông đoán không lầm thì sự thật có phải là Lee KwangSoo - thống lĩnh một thời đang điên cuồng giết người chăng?

Nhưng nó liên quan gì đến cậu nhóc này ? Cậu ta có phải là một trong hai đứa trẻ kia không ? Nếu như vậy ...

___

Jungkook thấy mặt mình nóng hổi

Mở mắt dậy mới biết là bị nắng chiếu thẳng vào da nên mới nóng như thế

Chợt nhớ đến tối qua, cậu bật ngay dậy tìm Taehyung

" Dậy rồi sao ?" - Taehyung ngồi trên ghế, khoanh tay nhìn Jungkook vừa tỉnh dậy đã vội vã quay tới quay lui dòm ngó xung quanh.

" Taehyung, người đàn ông đó ..."

" Jungkook, anh nghĩ rằng em nên bình tĩnh nghe anh nói hết."

Cậu gật đầu.

" Vì ông ta đang ở trong hình dạng của quỷ, nên cả anh và chú Park đều không thể nhận ra được. Nhưng anh nghĩ, có lẽ bây giờ ông ta đã qua đời rồi, bởi vì theo như biểu hiện điên cuồng của ông ấy trong đêm đó, anh nghĩ là rất có thể ông ta đang ở kì hạn của mình. Một con quỷ ở kì hạn sẽ không kiểm soát được mình và nếu như nó uống quá nhiều máu người, nó sẽ chết đi sau đó."

Jungkook thất thần, tạm thời chẳmg thể nghe lọt một lời giải thích nào từ Taehyung. Như vậy có nghĩa là chỉ vì sự khát máu sinh ra từ bản tính của hắn ta mà hại tất cả người dân của làng cậu đều chết thảm ? Sao lại bất công đến như vậy được ? Tại sao ông trời không có mắt, cậu còn tưởng mình sắp sửa có thể trả thù được cho cha mẹ nhưng hoá ra, mọi nỗ lực tính đến lúc này đều chỉ là gió thoảng mây bay sao ? Mạng sống của cha mẹ cậu là do sự tuỳ tiện của một tên Dạ quỷ cầm thú vì đến ngày hạn mà tự tiện lấy đi sao ?

Nước mắt không tự chủ rơi, Jungkook mệt mỏi ngả lưng xuống giường, tuỳ ý để ánh nắng hắt bừa lên gương mặt.

___

Taehyung như người mất hồn, anh nhìn Jungkook đang ngủ, trong lòng nặng trĩu những nỗi lo. Vậy là chính tay cha anh đã giết chết cha mẹ cậu. Người cha mà anh quý trọng, người cha mà anh yêu thương rất nhiều trong phút quẫn trí đã làm nên chuyện gì thế này. Nhưng Taehyung có thể hiểu, nỗi đau lớn mà cha nhận lấy khiến ông không còn đủ tỉnh táo để nhận ra việc mình đang làm là đúng hay là sai nữa rồi.

Jungkook, như thế này có phải là cả số phận cũng không muốn chúng ta ở cạnh nhau chăng ?

Anh và em có thể mặc kệ mọi thứ trên đời, mặc kệ chuyện hai người mang hai dòng máu, mang hai lẽ sống trái ngược nhau và ngay cả khi em có ghét bỏ anh ra sao, thì chúng ta vẫn vượt qua được. Nhưng chuyện này làm sao em có thể mặc kệ được đây ?

Rốt cuộc tình cảm tụi mình có đủ lớn để xoá bỏ hết những hận thù trong em không ?

Taehyung chợt nhận ra, đôi khi chỉ có tình yêu chân thành vẫn là chưa đủ.
___

Truyện sắp đến hồi kết roài nha bà con ~~
Ai thích tem cứ cmt nhé chap sau sẽ có tem=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net