Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mình là Park Jimin, năm nay 18 tuổi. Cậu ta là Jung Hoseok đồng niên.

- Min Yoongi, 19 tuổi.

- Oa hyung, thất lễ rồi ạ.

Min Yoongi nhẹ cười gật đầu thay cho lời đáp. Hoseok chạy vòng qua phía y, nhìn nhìn cái gì đó rồi sờ cằm lên tiếng.

- Hyung mới chuyển tới khu này sao? Tại em thấy hyung không quen lắm.

- Ừ.

- Em cũng mới chuyển tới, nhưng được ba tháng rồi.

Jimin chen lời, thuận tiện chen luôn vào giữa hai người. Cả ba vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Còn về chuyện ban nãy. Chả là y đang tản bộ vài vòng cơ bản để tham quan thành phố, tiện thể mua luôn ít đồ. Rồi tự nhiên từ đâu chui ra cả đám người chặn đường y. Min Yoongi cùng gã sở khanh đó chính là đang đấu võ mồm. Nhưng cũng may hai cậu nhóc này tới kịp, không chắc y bị dần cho nhừ tử mất.

Đến ngã ba quen thuộc, Jimin rẽ phải còn hai người kia đi thẳng.

- Nhà hyung ở đâu vậy?

- Phía trước là tới.

Hoseok và Yoongi đi thêm một đoạn nữa, y liền chỉ vào một ngôi nhà màu xanh dương mang chút cổ kính.

- Đây là nhà anh.

- Cũng không cách nhà em là mấy. Mà nhìn nhà có vẻ được xây từ lâu rồi thì phải.

- Ừ. Đây là nhà của ông. Anh chuyển tới sống với ông.

- Vậy thôi em về đây. Em sẽ thường xuyên sang thăm hyung.

Hắn vẫy tay chào tạm biệt y, trong lòng có chút rộn ràng vui sướng. Thường xuyên qua chơi cho tình bạn đi lên nhỉ?

=>o0o<=

Về phần Park Jimin, suốt buổi tối cậu cứ nhe răng ra cười miết. Khiến ai kia đã đang tức lại càng thêm u ám. Trong bữa cơm, thấy cậu vui vẻ như vậy bà Kim cũng không khỏi tò mò.

- Nay có chuyện gì vui sao Jiminie?

- Nae. Nay con quen được bạn mới. Cậu ấy bị bọn xấu bắt nạt, Hoseok đã giúp đỡ ạ.

- Vậy sao?

- Nae. Hoseok ngầu lắm luôn ạ, một mình hạ gục cả đám.

Cậu vừa nói vừa cười tít mắt khiến anh khẽ bĩu môi. Có mỗi thế mà cũng toe cái miệng ra suốt. Thật là... tức chết mất.

- Con ăn xong rồi.

Taehyung dọn bát rồi bỏ lên phòng. Đến bây giờ cậu mới chú ý đến anh. Tự dưng nhìn anh cứ hằm hằm thế nào ấy nhỉ, có chuyện gì sao?





Tối đến Jimin lại qua phòng anh dạy kèm. Cơ mà tên đao này đi đâu mà mãi không thấy ra mở cửa nhể? Hừ, đã thế anh đây tự mở cửa vào.

Cậu nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng thấy chủ nhân căn phòng đâu cả. Jimin ngồi tạm xuống giường chờ đợi, tay chân táy máy nghịch ngợm linh tinh.

Bao lâu sang đây kèm anh học, giờ cậu mới phát hiện tấm ảnh Taehyung chụp cùng Jiyoung đã không còn, mà thay vào đó là tấm họa cậu tự tay vẽ anh khi đang nhẹ mỉm cười.

Jimin biết vẽ chút ít, một sự khéo tay thôi chứ không phải tài năng kiệt suất. Bức tranh vẽ anh là bức chân dung đầu tay của cậu, ừm cũng được xem là thành công vì tỉ lệ xác xuất giống thật là 90%. Phía dưới cậu còn đề hàng chữ viết tay: " Khi cậu cười thật sự rất đẹp, vì vậy hãy cười thật nhiều nhé <3 ".

Cậu tặng anh cũng không nhân dịp gì cả, không nghĩ anh lại thay cho bức ảnh kia.

Không lẽ anh...

Không!

Có lẽ anh chỉ muốn quên đi mối tình đầu đau khổ nên mới không giữ bức ảnh đó lại và thay bằng bức họa cậu tặng cho đỡ trống trải.

Jimin đã dập tắt cái hi vọng mong manh ấy bằng cái suy luận dở ẹt của mình. Bởi, cậu không muốn bản thân hi vọng.

Con người ta một khi đã hi vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng lớn.

Chính vì vậy mà cậu không cho phép bản thân có bất kì ảo vọng nào, mặc dù cậu biết một góc nào đó trong trái tim mình đã thay đổi từ bao giờ.

Cậu khẽ thở dài, chợt mùi hương quen thuộc chui vào mũi. Rồi một bàn tay vươn ra cầm lấy khung hình đặt về vị trí.

Còn Jimin thì đã chính thức chết lâm sàng. Taehyung vừa tắm xong, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông. Tóc ướt nước cứ thế nhỏ giọt chạy dọc theo đường cong gương mặt, xuống cổ, ngực, bụng rồi chui thẳng vào trong lớp khăn. Cái tên này, có thấy tập thể dục bao giờ đâu mà sicula đẹp thế nhỉ ?

Cậu lùi lại mất bước, bịt chặt mũi đề phòng không nhịn được mà hộc máu. Hình như... Hình như cậu không xong rồi.

Không được không được. Sao cậu có thể biến thái vậy chứ? Không được nghĩ linh tinh nữa.

Vết thương ở thắt lưng kia...

- Không phải của chùa, muốn nhìn thì trả phí hư tổn.

-...

Lại thế rồi. Không nói cậu thì anh ăn không ngon ngủ không à?
Ngoài phí hư tổn anh thì trong đầu anh không chứa thêm được gì sao? Keo kiệt đến thế là cùng.

- Nhìn gì?

- ... - Cậu ủy khuất mím môi lườm anh muốn thủng mặt.

- Có học không? Ngồi xuống. Tôi đi thay quần áo.

Taehyung mở tủ quần áo rồi đi vào nhà tắm. Cậu vừa ngơ ngác vừa tức giận, hừng hực ngồi xuống ghế. Tự dưng dở chứng với cậu, đúng là tên đao.

- Kim Taehyung chết tiệt, đồ điên, đồ khùng, đồ đáng ghét...

- Chửi từ từ, sặc nước bọt lăn ra đây chết tôi không chịu trách nhiệm đâu.

- Aaaa.

Cái tên sư tử đá này cứ như ma vậy, đi không phát ra tiếng lại còn đột ngột đứng sau lưng cậu nữa. Muốn hù chết người hả ? Hả hả hả?

Jimin vớ quyển sách ném vào người anh, không may gáy sách lại trúng vết thương. Anh khẽ nhíu mày, cậu hốt hoảng chạy đến vén áo lên.

- Chảy máu rồi. Mau lại đây.

Cậu kéo anh ngồi xuống giường, vội đi lấy hộp cứu thương. Vì vết thương của anh rất sâu nên va chạm khiến nó lại bắt đầu chảy máu.

- Xin lỗi.

Cậu ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi bắt đầu lấy bông thấm máu, rửa trùng rồi thay băng. Trong suốt quá trình cậu liên tục nhíu mày, khi lỡ mạnh tay lại suýt xoa như chính mình bị thương.

- Xong rồi.

Jimin thu dọn đồ, bàn tay bất chợt bị giữ lấy. Cậu ngẩng lên, chạm đến ánh mắt thâm sâu của anh.

- Sao vậy?

- Ừm không. Mai chủ nhật cậu muốn đi chơi không?

- Muốn, nhưng đi đâu?

Nghe đến đi chơi là hai mắt cậu sáng lên. Thật tình, người đâu ngây thơ dễ dụ vậy.

- Mai cậu sẽ biết - anh ngã người xuống giường - hôm nay không học.

- Vậy tôi về đây. Tạm biệt.


--------

Chap này hơi nhảm nhỉ. Thiếu muối quá đi 😐😶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net