Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    
Cả ngày hôm nay Eunha hoàn toàn không thể tập trung vào công việc, tất cả những gì cô ấy làm từ khi bước vào văn phòng cho đến lúc này là ngồi đó thở dài 60 lần/ 1 phút. Mấy ngày hôm nay tâm trạng Eunha thật sự rất tệ và người duy nhất có khả năng khiến cô ấy trở nên như vậy chỉ có một.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của Eunha nhưng Sowon lại không có mặt ở Hàn Quốc. Eunha không  dám hy vọng Sowon nhớ đến sinh nhật mình, cô cũng hiểu tính chất công việc của Sowon nhưng trong lòng thật sự cảm thấy rất buồn vì Sowon không nói tiếng nào lại giống như lần trước bỏ qua Nhật công tác cùng thư ký Han.
Một ngày làm việc đáng quên, Eunha buồn bực đến mức chẳng còn tâm trạng nghĩ đến việc ăn mừng sinh nhật. Cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ về con người đáng ghét đó, Eunha thở dài lần nữa trước khi bắt đầu thu dọn số giấy vụn mà mình đã xé nhỏ, vo tròn trong lúc buồn chán. Sau khi thu dọn xong bàn làm việc, nhìn xung quanh phát hiện mọi người đều đã về hết nên Eunha cũng mặc vội áo khoác rồi cầm lấy túi xách.
Vừa đứng lên định ra về thì điện thoại trong túi xách lại đổ chuông, nghĩ bụng có lẽ thím Lee gọi để hỏi buổi tối mình muốn ăn món gì nên Eunha rất nhanh lấy điện thoại ra nghe.
" Là số lạ ?!? "
Màn hình hiện lên dãy số xa lạ, Eunha không định trả lời nhưng số điện thoại với nguyên một dãy số 7 thật sự đã gây ấn tượng với cô.
" Yoboseyo "
Đầu dây bên kia chỉ im lặng không đáp lại lời chào của Eunha.
Để điện thoại ra trước tầm mắt, Eunha khẽ khíu mày, không biết kẻ lắm tiền nào lại gọi cả phút vẫn không chịu lên tiếng. Ngày hôm nay Eunha thật sự không có tâm trạng để đùa giỡn.
" Ai đấy ? nếu không trả lời tôi sẽ cúp ... "
" Là tôi "
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia nhưng Eunha vẫn thấy ngờ ngợ. Chắc không phải là ... ???
" Tôi là ai ? "
" Là người đang nói chuyện với cô "
Không cần hỏi lại lần nữa, Eunha chắc chắn người gọi là Sowon. Chỉ có Sowon mới có kiểu nói chuyện ngang ngược, bá đạo và không giống ai như vậy.
" Sowon  " Trong lòng đang giận Sowon bỏ đi công tác không nói tiếng nào với mình nhưng đây là lần đầu tiên Sowon chủ động gọi điện nên Eunha rất vui và bất ngờ.
" Đang ở đâu ? " Vẫn là kiểu nói chuyện cộc lốc, không đầu không đuôi cũng chẳng có khúc giữa của Sowon.
" Em đang ở công ty, Sowon trở về Hàn Quốc chưa ? "
" Đã về "
Nếu Eunha biết Sowon đã cố gắng hoàn thành công việc thật sớm để bay về Hàn Quốc mừng sinh nhật cùng cô ấy chắc hẳn cô ấy sẽ rất vui. Sowon thậm chí còn mua sẵn hoa, đặt sẵn nhà hàng và chuẩn bị một món quà rất ý nghĩa để tặng cô ấy. Thật ra, 10 năm qua chưa có năm nào Sowon quên ngày sinh nhật của Eunha.

    
" Thật sao ? " Eunha không giấu nổi sự vui mừng vì sắp được gặp Sowon, mới có hai ngày nhưng cô đã thấy rất nhớ Sowon.
" Uhm "
" Sowon ... "
" Tôi ở trước cổng công ty đợi cô "
" Em ... "
" Ra ngay đi " Không đợi Eunha nói hết câu, cũng không cho cô ấy cơ hội thắc mắc, Sowon nói xong liền cúp máy.
Hoàn toàn quên mất là mình đang giận Sowon, Eunha mỉm cười thật tươi, trong một giây dẹp bỏ luôn vẻ ưu phiền mấy ngày hôm nay rồi cất lại điện thoại vào trong túi xách vội vã rời khỏi văn phòng.  Eunha không muốn Sowon đợi lâu bởi vì cô cũng rất muốn nhanh chóng nhìn thấy gương mặt "đáng ghét" của ai kia.
Rời khỏi thang máy, trong lòng hồi hộp nghĩ đến Sowon lại đi quá nhanh Eunha bị tuột gót giày, cô phải vừa đi vừa liên tục cúi xuống để chỉnh lại gót giày.
" Eunha-ah "
Khoảnh khắc Eunha ngước lên và nhìn thấy Chun Ji, trái tim cô hẫng đi một nhịp.
" Eunha "
Nụ cười hiếm hoi trên môi Sowon vụt tắt khi bắt gặp ánh mắt Eunha đang nhìn về phía người kia.
Eunha có thể sẽ đáp lại nụ cười ngọt ngào, sẽ chạy đến bên vòng tay đang rộng mở của Chun Ji nếu như nếu như cô không nhìn thấy Sowon. Lẽ ra Eunha cũng không cần suy nghĩ, cô có thể vui vẻ mỉm cười bước về phía Sowon nếu như nếu như người kia không phải là Chun Ji.
Tình huống vô cùng khó xử, Eunha hiện tại đang đứng ở giữa, bên phải là Chun Ji cùng gương mặt hạnh phúc, ánh mắt tràn ngập yêu thương đang chờ đợi cái ôm từ cô, bên trái là Sowon gương mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ im lặng đứng đó nhìn cô.
Eunha khẽ cắn môi dưới, cô thật sự không biết nên phản ứng thế nào, cô cũng không biết mình nên bước về phía ai. Quá khó để lựa chọn vì thế Eunha chỉ đứng yên và nhìn cả hai người họ.
" Eunha, anh rất nhớ em "
Không thể chờ đợi, Chun Ji chủ động bước tới ôm lấy người anh yêu. Eunha lẽ ra phải vui mừng vì sự xuất hiện của anh nhưng không, trái tim cô nhói từng hồi lên khi thấy Sowon lặng lẽ quay đi.
" Eunha, anh nhớ em rất nhiều " Chun Ji siết chặt cái ôm nhưng Eunha hoàn toàn không đáp lại, cô để mặc anh ôm mình, ánh mắt chưa một giây rời khỏi Sowon nhưng Eunha không thể đẩy Chun Ji ra để chạy theo giữ Sowon lại, cô không thể làm thế với Chun Ji vì anh là người yêu của cô.
" Sowon à ... đừng đi " Sowon không thể nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên bờ vai Chun Ji. Sowon mãi mãi cũng không biết trong lòng Eunha có bao nhiêu hy vọng, hỵ vọng Sowon đừng quay lưng, hy vọng Sowon có thể bước tới nắm lấy tay cô.
Gương mặt lạnh lùng, Sowon vội vã quay lưng giấu đi ánh mắt bi thương và tuyệt vọng. Thời gian 10 năm hoàn toàn vô nghĩa, Sowon chờ được Eunha trở về thì sao, trái tim cô ấy giờ đây đã thuộc về người khác.
" Chủ tịch ...  "
" Cứ chạy đi " Sowon nhắm mắt, cố xóa đi hình ảnh Eunha ở trong vòng tay người đó nhưng xóa cách nào cũng không xóa được. Bàn tay vô thức nắm chặt chiếc hộp nhỏ, giá như Sowon có thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc, giá như có thể nói với Eunha rằng Sowon hiện tại rất đau.

    
Nếu nói đau lòng Eunha chính là người đau lòng nhất, cô ấy ngay cả cơ hội được lựa chọn cũng không có, Sowon vẫn giống như 10 năm trước, quay lưng lại với cô ấy, đẩy cô ấy ra xa mình. Eunha không đòi hỏi bất cứ điều gì, cô ấy chỉ cần Sowon đứng yên, chỉ cần như thế thôi bởi vì nếu được lựa chọn cô ấy sẽ bước về phía Sowon.
Là Sowon không biết hay giả vờ không biết trái tim Eunha dù có thuộc về người khác thì nó vẫn luôn hướng về phía Sowon ...
" Eunha, gặp lại em, anh rất vui " Chun Ji rời khỏi cái ôm, bàn tay áp lên hai bên má Eunha để bản thân có thể nhìn cô kỹ một chút, gương mặt xinh đẹp này mỗi ngày anh đều rất nhớ.
" Chun Ji, em cũng ... nhớ anh " Eunha cười nhẹ đáp lại ánh mắt tràn đầy yêu thương của Chun Ji.
" Vừa trở về Hàn Quốc anh lập tức đến tìm em, có phải rất bất ngờ không ? "
Eunha chỉ đơn giản gật đầu, cô đã từng nghĩ rằng mình rất nhớ Chun Ji, mong chờ được gặp anh cũng nhiều như anh đã mong được gặp cô nhưng sự thật không phải như vậy.
" Anh còn bất ngờ khác dành cho em " Chun Ji nắm lấy tay Eunha, đan tay họ vào nhau rồi mỉm cười dắt cô ấy tiến đến chỗ chiếc Range Rover màu đen của mình.
" Happy birthday Honey " Chun Ji bất ngờ mở cửa xe lấy ra một bó hoa hồng đỏ rất to " Eunha, hôm nay là sinh nhật em, anh muốn ở bên cạnh em vào ngày đặc biệt này " Chun Ji chồm tới hôn nhẹ vào má Eunha " Love you Honey " Chun Ji mỉm cười rạng rỡ chìa bó hoa hồng đến trước mặt Eunha.
" Cảm ơn anh " Eunha đón lấy bó hoa nhưng cô không thể đáp lại anh bằng nụ cười đẹp nhất của mình.
" Đi ăn tối với anh nhé ? "
Eunha gật nhẹ, cô không có khả năng và cũng không có lý do để từ chối anh.
Sỡ dĩ Chun Ji quyết định trở về Hàn Quốc cũng vì muốn ở bên cạnh Eunha, chỉ mới xa cách vài tháng anh đã nhớ cô rất nhiều. Chun Ji thật sự rất yêu và không thể thiếu Eunha. Lần này trở về ngoài tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, mục tiêu lớn nhất của Chun Ji là phải thành công cầu hôn Eunha.
Buổi tối của hai người diễn ra ở một nhà hàng rất sang trọng, Chun Ji đối với Eunha luôn ân cần, chu đáo, ở bên cạnh cô anh luôn là một người bạn trai rất ngọt ngào. Eunha thừa nhận cô có cảm động trước tình cảm Chun Ji nhưng cô cũng không thể dối lòng rằng ở bên anh càng làm cô nhớ đến Sowon.
Suốt cả buổi tối Eunha rất ít nói, ít cười, Chun Ji dù có ngốc cũng nhận ra sự thay đổi của Eunha nhưng anh không tiện hỏi cô. Anh yêu Eunha và chỉ cần cô đáp lại một phần nhỏ tình cảm anh dành cho cô thôi anh cũng hạnh phúc lắm rồi.
" Eunha, chúng ta đi dạo nhé ? " Chun Ji vui vẻ đề nghị khi cả hai rời khỏi nhà hàng.
" Sau này có thể dẫn em đi dạo nữa không ? " Hình ảnh Sowon lấp đầy tâm trí Eunha, dẫu cho Sowon có quay lưng đi thì cô cũng không thể nào ngừng nghĩ về Sowon.
" Eunha " Chun Ji nắm lấy tay Eunha, ép cô ấy nhìn mình " Hôm nay em rất lạ "
" Em xin lỗi ... Chỉ là ... em thấy hơi mệt " Eunha mỉm cười yếu ớt, cô không muốn làm Chun Ji buồn và thất vọng sau tất cả những gì anh đã làm cho cô vào ngày hôm nay.

    
" Anh đưa em về nhà " Chun Ji chấp nhận lời giải thích của Eunha, anh không nghi ngờ gì cả, ngược lại còn rất vui vẻ lái xe đưa cô về nhà.
Thời gian không còn sớm và Sowon đã đứng trên sân thượng hàng giờ liền tự hỏi lúc này Eunha đang làm gì ? khi nào cô ấy trở về ? cô ấy có phải đang rất vui vẻ hạnh phúc không ?
Khẽ thở dài, ánh mắt Sowon vô định nhìn vào khoảng không trước mặt, bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền với viên kim cương hồng sáng lấp lánh, đây là món quà Sowon muốn tặng Eunha vào ngày sinh nhật của cô ấy. Đối với Sowon sợi dây chuyền này không đơn thuần là một món quà mà nó còn mang ý nghĩa rất lớn, nó là kỉ vật do Umma quá cố để lại, bao năm qua Sowon luôn giữ bên mình, luôn chờ đến ngày Eunha quay về để tặng cô ấy.
Chiếc Range Rover dừng lại bên ngoài cánh cổng lớn của ngôi biệt thự sang trọng nguy nha như một tòa lâu đài. Chun Ji xuống xe, cẩn thận đi vòng qua phía bên kia để mở cửa cho Eunha.
" Cảm ơn anh " Chun Ji càng tốt bao nhiêu, Eunha càng thấy có lỗi với anh bấy nhiêu. Trong lòng cô vẫn yêu anh nhưng tình yêu đó không nhiều như tình yêu anh dành cho cô, cô cũng không thể toàn tâm toàn ý nghĩ đến anh.
" Eunha " Chun Ji nhẹ nhàng nắm lấy tay Eunha, ánh mắt rất đỗi chân thành " Anh yêu em "
Chun Ji biết rõ quá khứ của Eunha, đó là lý do anh càng muốn yêu thương, chăm sóc cô nhiều hơn. Tuy rằng hai người chỉ mới quen nhau được 2 năm, chính thức yêu nhau 1 năm nhưng khoảng thời gian cả hai ở Mỹ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Chun Ji, anh mỗi ngày đều ở bên cạnh Eunha, lắng nghe cô, cùng cô vượt qua tất cả những mất mát, là chỗ dựa vững chắc cho cô. Có lẽ Eunha chấp nhận anh, đáp lại tình cảm của anh một phần vì cô cảm thấy cô đơn và vì anh quá tốt nhưng anh tin chỉ cần có thêm thời gian anh sẽ khiến Eunha yêu anh, hoàn toàn chấp nhận anh.
" Em biết " Eunha cố gắng mỉm cười đáp lại Chun Ji, người đàn ông này quá tốt, dù thế nào cô cũng không muốn phụ lòng anh, làm anh buồn.
" Hứa với anh một chuyện được không em ? "
Ánh mắt chân thành, giọng nói ấm áp của hun Ji khiến Eunha không thể từ chối anh. Cô khẽ gật đầu.
" Tiếp tục theo đuổi ước mơ của em "
Chun Ji biết lý do Eunha trở về Hàn Quốc và lý do cô vào làm việc tại tập đoàn Queen nhưng trong lòng anh vẫn muốn cô tiếp tục theo đuổi ước mơ thiết kế thời trang của mình.
" Em sẽ suy nghĩ "
" JK và anh lúc nào cũng chào đón em " Chun Ji muốn ở bên cạnh Eunha và anh cũng biết chỉ có ở bên cạnh anh, cô mới tiếp tục theo đuổi được ước mơ của mình. Chỉ cần Eunha đồng ý, anh sẽ làm mọi điều vì cô.
" Chun Ji ... cảm ơn anh "
" Không cần cảm ơn anh, anh chỉ làm những điều tốt nhất cho em thôi "
Eunha im lặng không nói gì,cô cũng không có tâm trạng nghĩ đến lời đề nghị của Chun Ji, trong lòng cô hiện tại có rất nhiều phiền muộn và tất cả phiền muộn đó đều mang tên Sowon.
" Eunha " Chun Ji bất ngờ lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là sợi dây chuyền hình trái tim ở giữa được đính một viên kim cương rất đẹp " Quà sinh nhật của em " Chun Ji không đợi Eunha đồng ý đã giúp cô ấy đeo lên.

Sau khi đeo sợi dây chuyền vào cổ Eunha, Chun Ji lùi lại hai bước để ngắm cô rồi mỉm cười hài lòng khi món quà chính tay anh chọn rất hợp với cô.
" Em có thích không ? "
" Cảm ơn anh " Eunha sờ nhẹ lên mặt dây chuyền, cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể để cảm ơn anh.
" Eunha "
Chun Ji bất ngờ rút ngắn khoảng cách, nhìn sâu vào mắt Eunha rồi từ từ cúi xuống.
" Em ... xin lỗi " Eunha lùi lại, từ chối nụ hôn của Chun Ji, cô thật sự vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đón nhận sự thân mật của anh.
Chun Ji có chút thất vọng, hụt hẫng nhưng anh không giận Eunha, trước nay anh vẫn luôn tôn trọng cô.
" Eunha, chỉ là ... anh rất nhớ em và hôm nay là sinh nhật em nên ... "
Nhìn thấy gương mặt buồn bã, thất vọng của Chun Ji, Eunha không biết nên làm thế nào. Anh là người yêu của cô, anh muốn hôn cô, đó là việc hết sức bình thường, tại sao với cô lại khó khăn đến vậy ?
" Eunha "
Trong lúc Eunha còn đang phân vân, Chun Ji đã lần nữa rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cảm nhận hơi thở của anh đang phả vào mặt mình, Eunha muốn tránh nhưng đến cuối cùng cô lại đứng yên để anh hôn mình. Nụ hôn nhẹ nhàng, tình cảm và đầy trân trọng nhưng nó chỉ đến từ một phía.
Ở một góc cao trên sân thượng, Sowon đã nhìn thấy tất cả.
Tức giận ? Hoàn toàn không. Hiện tại Sowon chỉ thấy đau. Chính xác còn có loại cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực.
Bàn tay đang nắm chặt sợi dây chuyền bỗng nhiên trở nên vô lực, chỉ một khoảnh khắc Sowon buông tay, sợi dây chuyền cũng vì thế mà rơi xuống bể bơi phía dưới.
Đến khi ý thức choàng tỉnh, mặc kệ trái tim đang có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tuyệt vọng, Sowon phải tìm lại sợi dây chuyền đó, Sowon không thể để mất nó.
" Sowon ... " Eunha đứng ở chân cầu thang nhìn lên Sowon nhưng Sowon coi như không nghe thấy, không nhìn thấy, chỉ lạnh lùng lướt qua người cô ấy rồi chạy thẳng ra bên ngoài.
" Chủ tịch " Đám vệ sĩ nhìn thấy Sowon liền xúm lại chờ nghe lệnh.
" Tránh ra " Sowon hét lớn, mất bình tĩnh đẩy đám người trước mặt ra rồi lao thẳng xuống  bể bơi sâu hơn 2m.
" Sowon à "
Eunha chạy theo nhưng không thể ngăn kịp, cô rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra và tại sao Sowon lại bất chấp tất cả nhảy xuống bể bơi lúc nửa đêm ?
" Sowon ...Sowon à ... " Eunha lo lắng đứng bên cạnh hồ gọi lớn, nếu không phải đang bị đám vệ sĩ giữ lại chắc chắn cô ấy đã nhảy xuống với Sowon.
Mặc kệ cái lạnh đang ngắm vào từng thớ thịt, Sowon lặn sâu xuống đáy hồ kiên trì tìm kiếm sợi dây chuyền. Thời gian trôi qua rất lâu, hơi thở yếu dần nhưng Sowon vẫn không bỏ cuộc, nhất định nhất định Sowon phải tìm được sợi dây chuyền đó. Nhìn thấy một đốm sáng nhỏ màu hồng phát ra ở giữa đáy hồ, Sowon vội vã bơi đến, đến khi bàn tay chạm được vào sợi dây chuyền cũng là lúc Sowon kiệt sức.
May mắn một trong số các vệ sĩ đã nhảy xuống hồ kịp thời kéo Sowon vào bờ.
" Sowon à "
Lo lắng đến bật khóc, Eunha nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Sowon nhưng bàn tay vừa chạm vào người đã bị Sowon lạnh lùng hất ra. Sowon thà để người vệ sĩ đỡ cũng không cần sự giúp đỡ của cô ấy.
Khoảnh khắc Sowon toàn thân ướt đẫm, gương mặt tái nhợt vì lạnh lướt qua người Eunha, ánh mắt hai người chỉ có một giây ngắn ngũi giao nhau nhưng Eunha cảm nhận được ánh mắt Sowon chất chứa rất nhiều bi thương, ánh mắt khiến trái tim cô thắt lại, ánh mắt khiến cô cảm giác mình đã tổn thương Sowon rất sâu sắc.
=================

Ngược, ngược nữa, ngược mãi 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net