Chap 4 - Ảnh của ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thực ra.......



Reng...Reng.....reng (ức chế chưa)


Đúng lúc ấy thì tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp đột nhiên vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai chúng tôi, Zen lấy tay che miệng ngáp dài uể oải nói:


- Oáp.... Chán quá, đã vào lớp rồi, thôi để khi khác nhé!

- Ừm...cũng được! - Tôi gật đầu miễn cưỡng nói, trong bụng thì tức anh ách, cái chuông chết tiệt lựa lúc nào không kêu lại kêu đúng lúc này, mất hết cả hứng.


Dù không muốn nhưng tôi và Zen vẫn phải dắt díu nhau vào lớp, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

- Tiết này là tiết gì ấy nhỉ? - Tôi đột nhiên hỏi.


- À...tiết sinh, haizz... lại phải gặp cái con mụ cám hấp ấy rồi, người gì đâu mà suốt ngày mặc đồ đỏ chót thấy mà ghê...- Zen nhăn mặt dài giọng nói.


- Hehe chứ không phải nhìn thấy màu đỏ thì thèm máu quá à? - Tôi cười.



- Chẹp..ừ thì cũng có chút chút, màu đỏ nhạy cảm quá mà...hè hè.


Nhưng ngay khi vừa bước chân vào cửa lớp, tôi chợt giật mình khi nhận ra hàng loạt những ánh mắt đều đổ dồn về phía mình có chuyện gì vậy nhỉ?? Tôi nhíu mày ngơ ngác nhìn lại rồi cười như một thằng ngố hỏi:


- Có chuyện gì à? Sao lại nhìn mình?


Ngay lập tức những đôi mắt đang nhìn tôi vội vàng cụp xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu, nhìn bọn họ khắp lượt rùi quay sang hỏi Zen:

- Họ sao vậy?


- Ai biếtt, chắc uống nhầm huyết đơn máu muỗi rồi, thui kệ bọn nó đi, cô sắp vào lớp rồi kìa - Zen nhún vai lắc đầu nói.


- Ừ - Tô gật đầu rồi nhanh chân bước về chỗ mình.

Nhưng ngay lập tức khung cảnh trước mặt đập vào mắt khiến tôi sững sờ, toàn thân như bị đóng băng.

Trên sàn nhà, ba lô, sách vở, bút thước của tôi bị vứt ngổn ngang, còn các giấy tờ linh tinh thì bay loạn xạ, tôi trợn mắt lên nhìn lắp bắp hỏi:


- Chu..yện gì xảy ra vậy?


Một cậu bạn trai trong lớp nghe thấy tiếng tôi hỏi liền dè dặt nói:


- Mình nghĩ cậu nên tìm một chỗ khác đi, chỗ của cậu Xiumin đã ngồi trước rồi.


Là tên Xiumin đó làm ư?? Tôi bàng hoàng nghĩ rồi ngay lập tức liếc mắt về phía chiếc bàn cuối cùng, ở đó có một chàng trai tóc bạc đang dựa lưng vào tường ngủ, hai chân gác lên trên, khuôn mặt đẹp tựa như hoa nhưng lại lạnh lùng, vô cảm đến đáng sợ.



Tôi nhìn mà mồm cứ há hốc ra, kinh ngạc đến độ không thốt lên lời, hắn chẳng phải là tên tóc bạc mà lúc nãy tôi đã gặp ở khuôn viên sau trường hay sao? Thật không ngờ trái đất lại tròn như vậy, được lắm đã thế thì thù cũ cộng thù mới tôi sẽ trả một thể luôn, tôi hằn học nghĩ rồi xăm xăm bước đến chỗ hắn, tức giận vỗ một cái thật mạnh xuống bàn rồi hét lên:



''RẦM"

-Dậy mau....Ai cho cậu làm thế hả?



Sau tiếng hét của tôi, không khí lớp chợt trở lên im lặng, ngột ngạt đến đáng sợ, liền sau đó là những tiếng rì rầm nổi lên:


- OMG! Thằng nhỏ này điên chắc, dám phá giấc ngủ của Xiumin!


- Thật đáng ghét, dám làm phiền Xiumin.


- Chẹp...sắp có án mạng rồi đây, ôi không... lớp mình sắp mất một mĩ nam rồi.


- Haizzz không còn cái dại nào hơn cái dại này.
.


.
Xiumin từ từ mở mắt ra, nhìn tôi lạnh lùng nói:


- Cút đi trước khi tôi xé cậu ra làm trăm mảnh!


Nhìn thấy đôi mắt màu tím lạnh lùng pha chút đau thương của hắn, tôi chợt cảm thấy khó thở, vội nắm chặt lấy tay cố giữ hơi thở bình thường, gằn giọng gay gắt nói:


- Đây là chỗ ngồi thầy giáo sắp xếp cho tôi, vì thế tôi sẽ không đi đâu cả, cậu hãy mau xin lỗi tôi về việc làm quá đáng của mình đi.


- Hừ...xin lỗi ư? Cậu tưởng mình là ai?


- Là ai không quan trọng, cái chính là cậu đã xử sự không đúng.


- Cậu không có quyền phán xét tôi, cút đi trước khi tôi cho cậu biến mất hoàn toàn - Xiumin lạnh lùng nói.

- Cậu...


- Chen à! Đừng, nhịn đi được không, Xiumin nói là sẽ làm đấy? Cậu lên bàn tôi ngồi tạm nè - Thấy tình hình căng thẳng Zen vội chạy đến níu tay tôi nhăn mặt nói.


- Không, sao tôi phải chuyển đi? Tôi đâu có làm gì sai - Tôi dứt khoát rồi dựt mạnh tay ra.

- Đúng hay sai không quan trọng, cái chính là bây giờ cậu phải thu dọn cái đống đồ dưới đất đã, cô giáo sắp vào đến nơi rồi - Zen vội nói.


Tôi quay lại nhìn đống đồ sau lưng thở dài rồi hằn học nhìn hắn cuối cùng quay đầu đi đến chỗ sách vở bị vất tùm lum thu dọn lại.


Khi nhấc đến chiếc ba lô tôi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng va đập leng keng, "Thôi chết, tấm ảnh của ba.."



Tôi bàng hoàng nghĩ rồi vội vàng mở ba lô, lôi tấm ảnh duy nhất của ba mà tôi đã luôn đem theo từng ấy năm trời và coi nó như bảo vật vô giá ra.



Những mảnh vỡ cùng vết mực dài đập vào mắt như ngàn mũi dao đâm vào trái tim tôi, bức ảnh duy nhất còn lại của ba tôi đã bị vỡ tan tành, khung ảnh rời ra trông thật thảm thương, tấm ảnh bên trong bị lọ mực vỡ ra dây vào hoen ố một mảng.



Tôi run run cầm tấm ảnh trên tay, nhìn khuôn mặt cười méo mó của ba, lặng lẽ khóc đau đớn, những giọt nc mắt rơi xuống mặn chát. Tôi cắn thật chặt môi, cố ngăn tiếng nấc, vất chiếc ba lô ra một bên, cầm tấm ảnh trong tay đi đến chỗ Xiumin ngồi gằn giọng hét lên:
- Đồ khốn nạn...


Ngay lập tức Xiumin mở mắt ra trừng trừng nhìn tôi gằn giọng quát:


- Cậu nói cái gì?


- Tôi nói cậu là ĐỒ KHỐN NẠN! - Tôi hét lên.


- Cậu muốn chết à? - Xiumin nheo mắt nhìn tôi giận dữ nói rồi nắm thật chặt tay đập mạnh xuống bàn.

XOẸT...


Tôi bỗng cảm thấy đau nhói, bên má phải xuất hiện một vết cắt, máu chảy cả xuống, khung cửa kính bên cạnh vỡ làm trăm mảnh.


Nhưng tôi không hề cảm thấy sợ hãi, giơ tấm ảnh của ba lên hét thật to:


- Cậu là cái thá gì mà được quyền chà đạp lên người khác, là cái thá gì mà dám làm vỡ tấm ảnh duy nhất của ba tôi, là cái gì mà dám làm mất đi nụ cười hiền hậu của ông ấy - Tôi nói mà nước mắt đã rơi lã chã, trái tim đau như bị ai bóp nghẹt...


Xiumin hơi nhíu mày nheo mắt nhìn tôi, đôi mắt màu tím khẽ ánh lên một nỗi buồn man mác, nhưng ngay lập tức hắn lại trở về với vẻ lạnh lùng thường trực thản nhiên nói:


- Bức ảnh có vỡ hay không, không liên quan đến tôi, là do cậu tự chuốc lấy, tốt nhất là cậu hãy biến đi trước khi tôi giết cậu....


- Hahahaha......_ Tôi cười khan rồi cay đắng nói


- Chết ư? Cậu nghĩ tôi sẽ sợ à? Tấm ảnh này là sinh mạng của tôi, ảnh đã bị vỡ, bị nhòe mực vậy thì mạng sống của tôi, tôi còn cố giữ làm gì?


- Hừ...Ảnh thì lúc nào chụp chẳng được, chỉ có người điên mới vì một bức ảnh mà đánh đổi cả mạng sống của mình - Xiumin nhếch môi mỉa mai nói.


- Lúc nào cũng chụp được ư? - Tôi cay đắng hỏi lại, cắn răng cố ngăn tiếng nấc nghẹn ngào

- Cậu có thể chụp lại cho tôi được không khi người ấy mãi mãi không thể cười với tôi được nữa, mãi mãi không thể đứng cạnh tôi, nói chuyện với tôi, cùng tôi làm mọi việc như lúc xưa nữa? Tại sao cậu lại cướp đi nụ cười của ông ấy trong tôi, cướp đi hình ảnh duy nhất mà ông ấy để lại....?


Xiumim im lặng nhìn tôi không nói gì, khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô cảm, không khí trong lớp ngột ngạt đến khó chịu


- Trên đời này, tôi ghét nhất là những kẻ kiêu căng hơm hĩnh luôn tự cho mình là đúng như cậu! - Tôi nói rồi ôm bức ảnh chạy vụt ra khỏi lớp bỏ mặc tiếng gọi í ới của Zen ở đằng sau


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net