Chap 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngươi nói lời này có phần quá phận." Vương gia tựa hồ có điểm tức giận, hắn nhìn Lý lão tướng quân, "Nghiên nhi là nữ nhi duy nhất của bổn vương, Hải nhi nhà ngươi không chấp nhận được ngoại nhân bàn tán, chẳng lẽ Nghiên nhi của bổn vương chịu được? Không sai, hôn nhân đại sự không thể đùa bỡn, nhưng bổn vương bất quá là muốn tìm người thích hợp cho Nghiên nhi thôi!"

"Trừ bỏ Hải nhi, còn có ai xứng đôi được với Nghiên nhi?" Lý lão tướng quân nói, rồi khinh thường liếc mắt nhìn ta, "Chẳng lẽ, ngài thật muốn đem Nghiên nhi phó thác cho giang hồ lang trung này? Chỉ vì tư tình nhi nữ nhất thời, liền hạ một quyết định hoang đường như vậy. Ngưng nhi nhất thời hồ đồ, Trịnh vương gia ngài cũng đi theo hồ đồ sao? Đây đúng là chuyện cười lớn nhất trên đời!"

Ta có chút tức giận, không nhịn được cất lời: "Lý lão tướng quân, ta cùng quận chúa thật tình yêu nhau, không phải nhất thời hồ đồ. Chuyện cảm tình từ trước đến giờ đều không thể miễn cưỡng, nếu người quận chúa yêu chính là Lý tướng quân, ta nhất định sẽ biến mất, tuyệt đối không ở lại đây không đi."

Lý lão tướng quân cười cười, nói: "Thật tình yêu nhau?! Bởi vì cái lý do như vậy, Vương gia liền quyết định gả Nghiên nhi cho ngươi?"

"Bổn vương không có quyết định gì!!" Vương gia quát, bàn tay nắm trên quải trượng siết chặt, trên trán Vương gia cũng bởi vì tức giận mà gân xanh bỗng chốc nổi lên.

"Không có quyết định gì? Vậy hôn ước một năm trước là sao?" Lý lão tướng quân không cam lòng yếu thế, hắn nhíu mày, "Vương gia lúc đó đã nói gì với ta? Đến giờ lại ra vẻ không biết, ngày hôn lễ thì tiếp tục kéo dài, còn nói chưa từng ra quyết định?"

"Dù sao..." Vương gia nghiêng đầu, cắn răng nói, "Dù sao thân mình Nghiên nhi giờ đây quá yếu, việc này một thời gian nữa bàn lại!"

"Hừ..." Lý lão tướng quân đứng dậy, nói, "Trừ phi hôn lễ vào cuối tháng này đúng hạn cử hành, bằng không không cần nói nhiều thêm nữa. Hải nhi của ta không phải cái gì giang hồ lang trung, tội gì phải quấn quít lấy khó coi như vậy! Trên đời này không phải chỉ có Tú Nghiên quận chúa là nữ tử, người muốn gả vào Lý gia chúng ta làm Tướng quân phu nhân đông như kiến cỏ! Hơn nữa..." Hắn lại liếc nhìn phía ta, quay đầu đối với Vương gia nói, "Hiện giờ trong mắt ngoại nhân, Nghiên nhi cũng đã là gả ăn ở phụ, nếu tái giá với Hải nhi, cũng thật là đánh mất thể diện Lý gia chúng ta..." ( lão già mắc toi , ta cầu cho con ngươi cưới phải một người vợ mập như con heo , ăn nói thô lỗ Grừ , gì mà đánh mất thể diện Lý gia , con ngươi không đủ tư cách >''< )

Vương gia cũng đột nhiên đứng dậy, hắn tức giận nói: "Ngang bằng! Chúng ta quen biết mấy chục năm nay, ta coi ngươi như thân huynh đệ, bây giờ ngươi lại nói ra những lời này, rốt cuộc là có ý gì?!"

Hai lão đầu này... Giờ đây cãi nhau...

Ta kẹp ở giữa, chẳng biết mình nên làm gì.

Lý lão tướng quân ngước cằm, cười nói: "Có ý tứ gì? Hừ, lúc trước ta chính là xem ở mấy chục năm giao tình của chúng ta mà phân thượng, lại thêm Hải nhi tùy hứng, ta mới bằng lòng đáp ứng việc hôn nhân này. Nhưng hôm nay, Trịnh Thiên Khải ngươi lật lọng, khiến cho toàn bộ người trong kinh thành đều cho rằng Hải nhi nhà ta quấn quít không thôi, thiếu chút nữa ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động, nói Hải nhi muốn cưới người bị chồng ruồng bỏ làm thê tử. Trịnh Thiên Khải ngươi đem hôn nhân đại sự của nữ nhi mình làm trò đùa, ta cũng không còn kiên nhẫn nổi nữa, không có thời gian tiếp tục hao tổn cùng ngươi!"

Ta bất chấp tôn ti địa vị, tức giận chen miệng nói: "Lý lão tướng quân, điều này ngài quả thật không cần lo lắng, quận chúa tuyệt đối không giống như lời ngài nói bị chồng ruồng bỏ, bất luận ngài có đồng ý hay không, ta cũng sẽ không rời bỏ quận chúa!"

"Tất cả im miệng cho ta!!" Vương gia đột nhiên thét lớn, gương mặt hắn tức giận đến mức đỏ bừng. Ta bước đến muốn đỡ lấy thân mình Vương gia đang tức giận đến run rẩy, nhưng hắn lại giãy mở, cất giọng nói với Lý lão tướng quân: "Ngang bằng, ngươi hãy nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói, ta, ta..."

Lý lão tướng quân đúng tình hợp lý nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết chuyện hai mươi năm trước của ngươi! Năm đó nhàn ngôn vụn ngữ ngươi nghĩ rằng ta không nghe thấy? Nương của Nghiên nhi cũng chẳng phải xuất thân danh môn gì, bất quá chỉ là một ca cơ thôi..."

"NGƯƠI BIẾN KHỎI ĐÂY MAU !!!" Vương gia trợn trừng hai mắt, chỉ vào Lý lão tướng quân quát.

"Không cần ngươi phân phó." Lý lão tướng quân lại ngồi xuống, thản nhiên nói, "Hôm nay ta đến cũng chỉ vì muốn đón Hải nhi về, đợi hắn tỉnh, tự nhiên ta sẽ ôn hoà rời đi, không cần Vương gia ngươi phải vô nghĩa!"

Vương gia há miệng thở dốc, lời gì cũng không nói được, chỉ tức giận đến thân mình phát run.

Lúc này, một gia đinh bước vào đại sảnh, dâng lên nước trà.

"Vương gia." Hắn một chút cũng không quan sát tình thế lúc này, chỉ lầm lũi nói, "Ngài muốn tiểu nhân bưng chút thức ăn lên hay không?" Nói rồi, ngẩng đầu nhìn phía Vương gia.

Ta sửng sốt.

Gia đinh này bộ dạng thực lạ mặt, nhưng cũng giống đã từng quen biết trước đây.

"Ra ngoài." Vương gia đang nổi nóng, nên đối với gia đinh kia không chút kiên nhẫn phun ra hai chữ.

Nhưng gia đinh kia tựa như chẳng hề nghe lời phân phó của Vương gia rời khỏi, chỉ đưa tay vào trong ống tay trái, giống như muốn móc ra vật gì. Đứng ở phía sau, ta đột nhiên nhớ được, ta đã thấy người nam nhân này. Nửa năm trước, ta từng nhìn thấy Tiểu Huyền nói chuyện cùng một người nam nhân ở trong ngõ tối, lúc người nam nhân ấy rời đi, còn trừng mắt liếc nhìn ta một cái, cho nên ta nhớ được rất rõ ràng —— Gia đinh này chính là hắn.

"Nàng lúc ấy đang cùng một người nam nhân khác nói chuyện, khi đó, nàng... dường như rất tức giận.", " 'Trịnh Thiên Khải không chết tử tế được' ...Lúc ấy nàng đã nói như vậy."

Ta chợt nhớ tới lời Hoàng Mĩ Anh từng nói, một dự cảm phi thường bất hảo phút chốc thổi quét toàn thân. Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, vật trong ống tay áo của gia đinh kia tựa hồ lóe sáng, không kịp suy nghĩ, khi hắn còn chưa kịp lấy ra vật đó, ta đã lập tức vươn tay gắt gao nắm chặt cánh tay hắn lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trên mặt hiện ra sát khí.

Không cho ta kịp mở lời, hắn ngay lập tức rút vật ở trong tay áo ra, là một thanh chủy thủ hơi lớn. Ta ngay tức thì nghiêng mình chắn trước Vương gia, hung hăng bắt lấy cổ tay hắn đang cầm chủy thủ.

Sự tình phát sinh quá nhanh, Lý lão tướng quân cùng Vương gia đều sững sờ bất động. Trong khoảng khắc, cả đại sảnh yên tĩnh không còn tiếng động, chỉ có ta cùng người nam nhân trước mặt này yên lặng giằng co.

Sau khi bị ta nắm chặt, hắn giống như thực tức giận, sống chết muốn giãy thoát ra. Hắn hành động như vậy khiến ta biết được người này không có võ công, liền cắn răng liều mạng nắm cổ tay hắn, không dám buông ra nửa phần.

Vương gia lúc này mới kịp phản ứng, hắn hô lớn ra bên ngoài: "Người, người đâu!!!"

Nam nhân kia hung hăng trừng hướng Vương gia đang ở sau ta, dường như muốn dùng hết khí lực để di chuyển. Đột nhiên, tay hắn khẽ uốn, bàn tay ta nắm nhất thời bị buông lỏng ra, chủy thủ kia cứ vậy vung lên một cái, hung hăng cứa một vết rách trên bả vai ta. Lúc này, ba người Quy Hổ Báo đột nhiên xuất hiện, nam nhân kia thấy tình thế bất lợi với mình, buông tha cho Vương gia ở phía sau ta, hung hăng trừng mắt liếc nhìn phía ta. Chưa chờ ta kịp phản ứng, hắn xoay người một cái đặt thanh chủy thủ lên cổ họng ta, ngay sau đó kẹp ta ở phía trước người. Trên vai từng hồi đau đớn, ta mới phát hiện vai của mình đã che kín máu tươi.

"Đừng tới đây!! Lại gần một bước, ta sẽ một đao giết hắn!!!" Nam nhân kia ở sau lưng rống to hướng tới ba người Quy Hổ Báo.

Sau đó, tam vị lão huynh lại triển khai trận thế độc hữu của mình, đứng ở cách đó không xa không dám động.

Quyền Du Lợi ta cả đời này, trải qua bị Hắc y nhân quất, bị Hoàng Mĩ Anh kéo rơi xuống núi, bị Hầu Long đặt đao trên ngực mình, nhưng vẫn —— Không hề chết. Trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh, không biết nên nói là được ông trời chiếu cố hay muốn hành hạ, hiện giờ bị người cưỡng ép ta đã trở thành thói quen.

"Ngươi rốt cuộc là ai?!" Ta nghe Vương gia lớn tiếng hỏi.

Người đứng sau ta cười đáp: "Ta là ai? Hừ, ta là người đã từng tuyên thệ, muốn lấy xuống đầu của ngươi!!"

Nói mà giống như không nói, thuần túy chỉ là nói nhảm.

Không đợi Vương gia mở miệng lần nữa, người phía sau lại kéo ta, chậm rãi thối lui về sau từng bước, thẳng đến khi tới bên góc: "Trịnh Thiên Khải, ngươi chẳng lẽ quên rồi sao?? Cũng bởi vì ngươi gây ác nghiệt, Phùng gia mới bị chu di cửu tộc, hôm nay ta muốn ngươi trả giá!!"

Đứng ở một bên, Lý lão tướng quân thế nhưng lạnh lùng nói: "Hừ, lại là ác nghiệt của Trịnh Thiên Khải ngươi!"

Vương gia chẳng thèm quan tâm tới Lý lão tướng quân, chỉ cực kỳ hoảng sợ hỏi: "Ngươi, ngươi có quan hệ thế nào với Phùng Hy?!" Lại là Phùng Hy, việc này cũng kéo hơn một năm rồi, nguyên lai vẫn chưa kết thúc.

Nam nhân đứng sau lưng ta cười không nói gì, chỉ nhẹ giọng nói bên tai ta: "Quận mã gia, người như vậy ngươi còn muốn dùng thân bảo hộ, đáng giá sao?"

"Ngươi là ai?" Ta hỏi ngược lại.

Hắn không kiên nhẫn nói: "Ngươi cần gì quản ta là ai? Quản hảo chính ngươi là được, nếu không phải vì Tiểu Huyền , ngay cả ngươi ta cũng giết!!"

Tiểu Huyền?

Phải rồi, Tiểu Huyền! Chẳng lẽ đây là nàng an bài?

Người đứng phía sau lại tiếp tục thấp giọng nói: "Tiểu Huyền mềm lòng, nếu không phải vì nàng, ta cũng sẽ không tha đến nay mới động thủ, mạng họ Trịnh kia hôm nay xem như chấm dứt!!"

Đột nhiên, Tiểu Huyền xuất hiện ở cửa đại sảnh, nét mặt nàng kinh hoảng hướng phía ta hô: "Nhị ca! Dừng tay!!"

Nhị ca??

Vừa nhìn thấy Tiểu Huyền, người đứng sau ta đột nhiên kích động, hắn rống to: "Tiểu Huyền, ngươi đừng quái Nhị ca tự chủ trương, Trịnh Thiên Khải là tên khốn khiếp không chết tử tế được, nếu không phải do hắn, đại ca cũng sẽ không chết!!"

Đây rốt cuộc là... Tình cảnh gì?!

Tiểu Huyền lắc lắc đầu, nói: "Nhị ca, ngươi hãy nghe ta nói..."

"Ta không nghe!" Nhị ca của Tiểu Huyền kích động quát, "Ngươi lòng dạ đàn bà không hạ thủ được, thì để ta làm! Bằng không đại ca ở dưới Cửu tuyền cũng không sáng mắt!"

"Ngươi không giết được Vương gia." Ta cười lạnh nói, "Nhìn thấy ba người kia không, bọn hắn võ công cao cường, tuyệt đối sẽ không để người đến gần Vương gia nửa bước."

Ta chỉ vào ba người Quy Hổ Báo kia nguyên lai đang đứng như tượng đá =''=

Đúng vậy, chính là ba người vẫn chỉ đang bày trận thế, không hiểu gì cả chỉ cảnh giác nhìn qua đây.

"Không giết được hắn, ta sẽ giết ngươi!" Người đứng sau điên quát lên.

Ta lại nói: "Giết ta, đại ca ngươi dưới Cửu tuyền sẽ sáng mắt sao?"

Ta không biết đại ca của hắn và Tiểu Huyền là ai, cũng không biết bọn hắn có quan hệ gì với Phùng Hy cả, nhưng ta biết, người hắn muốn giết chính là Vương gia.

"Giết một người tính một người!!" Hắn dứt khoát đáp, sau đó cười nói, "Nói đến thì, ngươi không phải con rể của Trịnh Thiên Khải sao? Quận mã gia?"

Lúc này, Vương gia đứng ở phía xa vội nói: "Ngươi muốn cái gì, bổn vương cho ngươi, đừng làm ẩu!"

Người đứng sau ta nghe xong, không kiên nhẫn đáp: "Ta muốn mạng của ngươi!!"

"Nhị ca, ngươi đừng xúc động." Tiểu Huyền lại khuyên nhủ, "Quận mã gia là người tốt, ngươi đừng thương tổn hắn!"

"Người có quan hệ cùng Trịnh Thiên Khải, đều chẳng phải là người tốt!! Ta..." Người đứng phía sau nói một nửa đột nhiên ngừng lại, tựa như bị ai bịt miệng.

"Nhị ca!" Tiểu Huyền bỗng kinh hoảng kêu lên.

Ta đang nghi hoặc, lại phát hiện ba người Quy Hổ Báo đang bày trận thế bất chợt đồng loạt xông lên, ta không tự chủ được quay đầu, rồi lại phát hiện một bóng hình quen thuộc.

Nụ cười mỉm không bao giờ đổi.

Tăng bào chói mắt trắng phau.

Lại là hắn.

Ta đã nhanh quên mất người này. Những ngày qua luôn ở bên người quận chúa, ta chưa từng gặp lại Tam Thất cùng theo Quyền phu nhân tới kinh thành. Cũng không biết rằng cả ngày hắn đi đâu, chẳng hề tới tìm ta thăm hỏi, khiến ta tưởng rằng hắn đã sớm rời đi. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, thật sự là...

Quả nhiên, hắn chậm rãi mở miệng, cười nói với người không thể nhúc nhích chút nào đứng ở sau ta: "Đừng vội, sau nửa canh giờ, ngươi sẽ khôi phục bình thường."

Lại là câu nói ta nghe cũng ghét. Mỗi lần điểm huyệt người khác hắn đều nói ra câu đó tựa như danh ngôn, khiến ta cũng không biết nên nói gì.

Hồi nháo kịch này cứ vậy tan cuộc.

Đẩy cánh tay cầm chủy thủ khỏi yết hầu mình, ta băng bó bả vai đi qua một bên, lưu kẻ đứng sau kia cho ba người Quy Hổ Báo tự mình giải quyết. Lúc này, đau đớn ở trên bả vai lại truyền đến, ta nghiêng đầu nhìn, một đao vừa nãy quả thực khá sâu, đến giờ máu vẫn không ngừng chảy, một bên áo bào vàng nhạt của ta giờ đã thấm đẫm máu tươi.

Bất chợt ——

"Du Lợi đâu? Du Lợi... Du Lợi có ở bên trong không?"

"Quận chúa, ngài đừng vào, bên trong rất nguy hiểm, ngài..."

Ta giật mình, nhất thời không biết phải làm sao.

Vết thương trên vai là tuyệt đối không thể để cho Tú Nghiên thấy được, chính là, nàng dường như sắp tiến vào, làm sao bây giờ? Ta nhìn xung quanh bốn phía, liều mạng nghĩ cách che giấu vết thương... Đúng rồi!

Chẳng buồn quan tâm điều gì, ta ngồi xổm xuống xốc khăn trải bàn lên, sau đó nhanh chóng trốn dưới đáy bàn, trước khi buông khăn trải xuống, ta nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang nghi hoặc nhìn chằm chằm ta. Hướng bọn họ làm động tác im lặng, rồi lập tức buông khăn trải bàn. Nằm trên mặt đất lạnh ngắt, ta cắn chặt răng nhịn đau, không để cho mình phát ra thanh âm nào. Tú Nghiên hiện tại chịu không nổi kích thích, nếu nàng nhìn thấy ta thương tổn như vậy, không biết sẽ cấp bách đến như thế nào.

"Du , Du Lợi..." Quận chúa giống như không hề để ý đến người ngăn trở, nàng tiến thẳng vào trong đại sảnh.

Hai mắt nhắm nghiền, ta ngừng thở, không dám phát ra một chút tiếng vang.

Không được nói cho nàng, nhất định không được nói cho nàng ta trốn ở đây.

"Du Lợi đâu? Phụ, phụ vương,Du Lợi ở nơi đâu?" Thanh âm của quận chúa có điểm kích động.

Vương gia, ngài hiểu nên làm thế nào.

Dùng tay gắt gao băng bó miệng vết thương, ta vẫn như cũ không dám động. Nhưng máu vẫn không ngừng chảy, khiến ta cảm thấy cả cánh tay mình đã bị máu tẩm ngâm.Ta thở dài, nếu cứ tiếp tục chảy như thế này, sợ rằng ta không đau chết cũng là bất tỉnh.

"Du Lợi?" Tú Nghiên bước đến gần bàn, ta có thể nhìn thấy đôi giày thuần trắng của nàng ngay trước mặt.

"Nghiên nhi, con..." Là tiếng của Quyền phu nhân.

Ta không ở trong này, ta không ở trong này, ta không ở trong này.

Đột nhiên, khăn trải bàn bị người xốc lên.

Người vạch trần ta nói dối, không ngờ là... Vương gia.

Vương gia, hóa ra là ngài không hiểu.

Ngay tức thì, Tú Nghiên ngồi xổm thân mình xuống, sau khi chứng kiến ta nằm ở trên mặt đất nàng không nói gì. Nhưng khi tầm mắt lướt qua vết thương trên bả vai ta, sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch.

"Nghiên nhi." Ta cắn răng miễn cưỡngcười cười, "Nguyên lai... Bên cạnh đại sảnh không có nhà vệ sinh..."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net