Chap16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trả lại cho chủ?" Vai Byun Baekhyun run run, trong thanh âm là sự yếu đuối nói không thành lời, "Chủ nhân của nó đã mất rồi."

Park Chanyeol đột nhiên cảm thấy mình rất quá đáng.

Mẹ của Byun Baekhyun đã chết mười bảy năm rồi. Mười bảy năm này cô đơn sống qua ngày, bất kể là ai đều không cảm thấy dễ chịu. Mà chính mình, lại có tư cách gì mà chỉ trích việc làm của Byun Baekhyun.

Mười bảy năm, một mình, phải buồn chán biết bao nhiêu, trong đầu mới có thể ngàn ngập những trò đùa dai khiến người khác khó chịu.

Mười bảy năm, một mình, phải cô đơn biết bao nhiêu, mới có thể cám dỗ những người xa lạ không chút quen biết, chỉ vì cảm giác an toàn.

Xét cho cùng thì mình đang đứng ở khía cạnh nào mà khiển trách Byun Baekhyun? Lúc đó cũng chỉ là một người hàng xóm không thân quen? Sau khi lớn lên lại là một trinh thám, liên quan đến nhau vì công việc?

Mặc kệ nói như thế nào, mười bảy năm trước bố mẹ của Byun Baekhyun cũng đã chết, mà mình lại còn lấy vật chứa đựng kỷ niệm của họ không chịu trả cho Byun Baekhyun, sẽ làm cậu mất đi bao nhiêu cơ hội mong nhớ họ.

Hơi quá đáng, hơi quá đáng.

Nội tâm thoáng chốc trở nên phức tạp không gì sánh được. Cảm giác tội lỗi như lớp sóng biển mãnh liệt bao trùm lấy hắn. Hắn nhìn bờ vai trần của Byun Baekhyun đang phập phồng từng chút, cả người trắng đến trong suốt, yếu ớt như món đồ sứ. Trái tim dường như như bị nắm tay siết chặt, dường như khó chịu không nói ra được. Hắn thậm chí không biết nên an ủi Byun Baekhyun như thế nào, chỉ biết đứng đờ ở một bên nhìn con ngươi của Byun Baekhyun bị nước mắt khúc xạ ra rất nhiều tia sáng.

.:.

Hình như mọi người trong phòng, bao gồm cả Kim Jongin, đều quên sự tồn tại của chính bản thân mình. Cậu dùng thân phận của một người ngoài cuộc nhìn thấy toàn bộ sự việc, sau đó chỉ cảm thấy hoang đường. Đây rốt cuộc là mối quan hệ quái quỷ gì đây, cậu thầm nghĩ. Đứa bé hồn nhiên đáng yêu trong miệng Park Chanyeol cư nhiên lại là thiếu niên ác ma liên quan đến nhiều vụ án giết người tên Byun Baekhyun. Cậu không biết đây là tâm thần phân liệt hay là cái gì khác, cũng không chút hứng thú muốn biết, chỉ là thấy Park Chanyeol và Byun Baekhyun đứng ngược sáng không khỏi cảm thấy phiền não, thầm nghĩ hay là mình đừng ở chỗ này làm người rảnh rỗi có khi lại hay hơn.

Không nói một tiếng liền đi xuống lầu, đi ra cửa lại thấy một dáng người cao gầy tựa vào chiếc xe thể thao màu sắc tươi đẹp.

Mặc dù ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lý. Kim Jongin đi tới trước mặt cậu ta, khoanh tay lại, "Cậu tới đây làm gì?"

Oh Sehun lắc lắc điện thoại di động, "Đón người."

Quả nhiên vẫn là cái tính khí thối tha, một chữ cũng không dư thừa. Kim Jongin cũng không có tâm trạng cãi nhau với cậu ta, nhưng lúc đi ngang qua vẫn hỏi vấn đề mà lần trước ở dưới lầu của sở cảnh sát đã muốn hỏi nhưng lại không mở miệng.

—— "Sao cậu phải ở cùng một chỗ với Byun Baekhyun?"

Oh Sehun sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Kim Jongin sẽ hỏi vấn đề như vậy, đang suy tư xem có nên trả lời không thì Kim Jongin lại ném ra một câu nói khác.

"Byun Baekhyun rất nguy hiểm, hay là cậu cách xa cậu ấy một chút."

Oh Sehun lập tức bật người khỏi xe, dùng biểu cảm có chút vặn vẹo nhìn về phía Kim Jongin.

"Cậu cho cậu là ai?"

Những lời này giống như đòn cảnh cáo thức tỉnh Kim Jongin vừa nãy vẫn còn hỗn loạn. Kim Jongin cẩn thận suy nghĩ lại hai câu nói của mình vừa rồi, cảm thấy rất lúng túng, vốn sáng sớm chưa kịp tỉnh ngủ đã đến tìm Park Chanyeol, sau đó thấy những hình ảnh hoàn toàn không tưởng tượng được, trạng thái của cả người đều là một mảnh mê man, hai câu vừa rồi buột miệng liền nói ra.

Có chút nôn nóng minh oan cho mình: "Không phải, ý tôi là..."

Oh Sehun đùa cợt nhìn cậu một chút, sau đó đùa cợt nhìn mặt đất một chút, cuối cùng đùa cợt nhìn bầu trời một chút.

"Cậu cho là tôi không biết Byun Baekhyun làm chuyện này?"

Kim Jongin vẫn đang xấu hổ vì đầu óc mình tự dưng chập mạch, thầm nghĩ mau mau vòng qua Oh Sehun lái xe rời đi.

Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Oh Sehun, nghe không được rõ lắm. Trước giờ cậu ta đều thế này, không chịu mở to miệng ra để nói chuyện.

.:.

Byun Baekhyun im lặng mặc quần áo vào. Áo của Park Chanyeol mặc trên người cậu có hơi rộng một chút. Mặt cậu vẫn không có biểu cảm, tựa như không thèm để ý chút nào, cẩn thận bỏ chiếc nhẫn vào sâu trong túi quần.

Park Chanyeol đứng ở một bên nhìn vết thương trên tay Byun Baekhyun, lấy băng vải mới trong ngăn kéo ra giúp Byun Baekhyun băng bó, Byun Baekhyun cũng không cự tuyệt, đưa tay ra tùy Park Chanyeol cúi đầu nghiêm túc băng lại cho cậu.

Đáng tiếc là kỹ thuật của Park Chanyeol có phần vô cùng thê thảm, Byun Baekhyun lộ ra một nụ cười hoảng hốt, nhẹ nhàng cầm lấy băng vải.

"Tự tôi làm là được rồi."

Park Chanyeol thấy Byun Baekhyun mau mắn băng bó tay của cậu kỹ lưỡng, cho dù là dùng tay trái băng cho tay phải thì độ thông thạo cũng không giảm bớt chút nào.

"Chắc cậu đánh nhau nhiều lắm mới có thể luyện thành quen tay như vậy?" Park Chanyeol ở một bên tìm cách bắt chuyện.

"Nói bậy, tôi chưa bao giờ đánh nhau." Byun Baekhyun đã băng bó kỹ hai tay, nắm tay mở ra lại siết vào, lặp lại như vậy vài lần, thờ ơ trả lời Park Chanyeol. "Nhưng thật ra lúc lên đại học cũng lăn lộn ở khoa Y một trận."

Park Chanyeol ở một bên nửa ngờ nửa tin mà gật gù.

"Đi đây." Byun Baekhyun khoát khoát tay, cũng không quay đầu lại mà kéo cửa đi khỏi.

Một mình Park Chanyeol ở lại trong căn phòng trống rỗng, chán nản đặt mông ngồi xuống, vùi đầu vào trong salon.

Hắn thậm chí không rõ hình ảnh vừa rồi có phát sinh hay không.

Thì ra giữa bọn họ vẫn có thể như vậy, sau vô số nghi kỵ, vô số oán hận, còn có thể chung sống hài hòa như vậy. Thế nhưng vì sao trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, hình như là thêm chút gì đó, hoặc như mất đi chút gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net