#13: Đêm này ấm quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả buổi học ngày hôm đó, Hyung Seok tâm trạng cứ treo ngược cành cây, không biết cả chuông vào học đã reo lên từ lúc nào.

Cạch.

Tiếng động đánh Hyung Seok tỉnh khỏi dòng suy nghĩ vụn vặt. Lại là mái tóc vàng hoe đó, lại là bộ mặt lạnh nhạt, âm trầm đó.

Khiến Hyung Seok muốn nhào đến đấm vào bản mặt của hắn.

Han Ha Yoon, cái thằng chỉ mới 17 tuổi thế nhưng lại có thể làm ra chuyện trái với lương tâm con người như thế, huống gì còn lôi cả bạn cùng lớp vào trong vòng xoáy tội lỗi của hắn.

Đột nhiên đôi mắt lãnh đạm của hắn liếc sang phía Hyung Seok, sắc lẻm, khiến cậu giật mình vội quay người.

"Ha Yoon đi học trễ nhé, hôm nay là lần đầu tôi tha, lần sau mà còn trễ nữa là ra hành lang đứng đấy!" Thầy chủ nhiệm gõ cộc cộc lên bàn, vẻ thiên vị hiện rõ trên mặt ông, bởi vì Ha Yoon dù mới vào nhưng lại có thành tích vượt bậc, có thể nói là đứng đầu toàn khối ngang với Park Hyung Seok.

Còn Ha Yoon, hắn chỉ gật gù với thầy giáo sau đó lại im như thóc.

Ha Yoon sau chuyện hôm qua hắn vẫn đi học bình thường huống hồ gì hắn biết Jang Hyun học cùng trường với hắn.

Rõ ràng hắn chẳng coi chuyện bị phát hiện là gì.

Thầy giáo bắt đầu giảng bài, học sinh lại ngồi nghe và ghi chép. Bình yên và nhàm chán, cậu đã thấy mái đầu hạt dẻ ấy gật gù, có vẻ như Sangi lại buồn ngủ.

Chỗ Sangi ngồi gần cửa sổ lại nằm ngay chỗ nắng chiếu vào chính vì vậy thi thoảng vào những buổi sáng đẹp trời thì ánh nắng lại hắt lên trên gương mặt đó, Sangi cuối cùng cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ mà chống tay lên và nhắm mắt lại.

Dù không biết mỗi tối cô làm gì nhưng cô ấy hay buồn ngủ vào mỗi sáng.

Cứ thế, hai mắt Hyung Seok cũng dần cảm thấy hơi nặng trĩu.

.

"Hyung Seok, dậy thôi!"

Giọng nói trong trẻo vang lên sát bên tai, Hyung Seok cố gắng nâng mí mắt và cố gắng tư duy logic xem đây là ai, mình là đâu, cho đến khi khuôn mặt của Sangi phóng đại trước tầm mắt cậu mới giật mình.

Dường như biểu hiện này làm Sangi không được vui, cô bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi.

"Biểu hiện vậy là sao? Cậu chê tớ xấu hả?"

"Đ-Đâu có...?"

Sangi cũng chỉ có thể thở dài, vỗ vai cậu một cái rồi chỉ cái lớp học trống huơ trống hoắc, nghiêng đầu.

"Tới giờ ra về rồi, cậu không định về sao, sao ngủ say vậy không biết?"

Hyung Seok vội ngồi bật dậy, không dấu được nét xấu hổ trên mặt. Vì lúc đầu cậu cứ nhìn Sangi mãi thế nên cũng ngủ quên mất, cũng đâu thể thú nhận với người ta rằng vì mình ngắm người ta nên mới ngủ quên được.

Sangi không để ý Hyung Seok cứ ngu người ra mà nhanh tay dọn sách vở trên bàn cậu nhét vào cặp rồi đưa nó cho cậu.

"Về thôi!"

Vẫn như thường ngày, hai người lại chào tạm biệt nhau ở ngã ba gần nhà Hyung Seok, Sangi tiếc nuối chẹp miệng.

Dù sao thì crush của cô cũng đẹp trai lồng lộn muốn ngắm thêm một lúc cũng đúng thôi, lại nhìn màn hình điện thoại đang không ngừng nhảy tin nhắn việc làm Sangi lại mệt mỏi lê thân đi về.

Thế nhưng cô lại chẳng biết, Hyung Seok đang âm thầm đi theo mình.

Hyung Seok bào chữa cho hành động bám đuôi này đó là do cậu lo lắng cho Sangi, hơn nữa cậu muốn biết xem nơi Sangi làm - LoB có thật sự dính dáng gì tới cô hay không.

Cũng chỉ là do tò mò thôi.

Sangi rất nhanh trở về căn nhà cấp 4 rồi quay ra, khác với phong thái trong sáng thường ngày, bộ váy bó sát nhưng lại điểm thêm bên ngoài một chiếc áo khoác viền ren trắng cách tân khiến cô trông thật trưởng thành.

Hyung Seok suýt nữa không nhận ra Sangi.

Gương mặt non nớt trang điểm nhìn rất tây và mái tóc thẳng dài thường ngày giờ cũng được uốn xoăn lên, và phong thái cứ như một người khác vậy.

Đôi giày cao gót từng làm chân cô ấy bị thương giờ lại được cô dẫm lên từng bước mạnh mẽ, Sangi đi bộ một quãng đường không dài lắm tới một nhà hàng lớn, Hyung Seok mặc dù học ở đây hơn nửa năm nhưng cũng chưa từng thấy nhà hàng này.

Cậu đứng ở sau cột đường đối diện nhà hàng để tiện xem xét tình hình.

Cô ấy đang đợi người sao?

Nhưng nhà hàng vắng người thế này thì là đợi ai?

Sangi lấy điện thoại ra bấm bấm rồi đi vào bên trong nhà hàng.

Thế nên Hyung Seok cũng mất dấu cô nàng.

.

"Tôi đợi em hơi lâu đấy bé cưng!"

Sanzu như một con tinh tinh nhảy tưng tưng tới, tay hắn khoác lên eo Sangi, Sangi thoáng làm ra bộ mặt ghét bỏ rồi rất nhanh lại mỉm cười, khéo léo gạt tay hắn ra.

Cũng không biết hắn bị cái gì mà lần này lại yêu cầu ngạo kiều, kiêu ngạo. Hay tên này bị M?

"Tại tôi phải trang điểm cho thật xinh đó!" Sangi hờn dỗi nhưng lại đầy kiêu ngạo nói. "Anh không thấy tôi xinh à?"

"Đâu, bé cưng của anh là xinh nhất!"

Đm cái giọng hắn dẹo phát khiếp!!

Vì tiền tip, vì tiền tip, vì tiền tip!!!

Sangi niệm câu thần chú này trong đầu ba lần rồi tự tin đi trước Sanzu, như thiếu nữ mới biết yêu mà vòi vĩnh.

"Đi công viên chơi đi, lâu rồi tôi chưa đến đó!"

Bây giờ là 4 giờ 43, phải đi với tên dở hơi này tới tận 10 giờ tối.

.

"Hắt xì!!!"

Cuối cùng không nhịn được mà Sangi hắt xì một cái. Không to, nhẹ hều nhưng đủ để Sanzu chú ý, hắn đặt cây súng đồ chơi trên tay xuống.

Cả người Sangi run lên liên tục khiến thân hình đẫy đà đằng sau chiếc váy bó sát hiện lên càng rõ ràng. Sanzu ngồi trước khẽ nuốt ực một cái rồi đột nhiên vươn một tay, nắm lấy tay cô.

Nhưng vì ban nãy cầm báng súng đồ chơi nên tay hắn lạnh lẽo, khi chạm vào bàn tay để trong túi áo từ nãy đến giờ của Sangi lại ấm đến mức khiến hắn không tự chủ được muốn rụt tay lại.

Sangi hơi bất ngờ nhưng vẫn rất nhanh tỏ vẻ như không có chuyện gì nắm lấy tay Sanzu kéo hắn đi.

"Hít, trời hơi lạnh quá! Mình đi vào quán nước nào đó đi!"

Còn Sanzu, hắn có một cảm giác rất lạ, căn bản là vì Sangi bắt chước quá giống, từ khí chất đến giọng điệu đều giống, chỉ khác mỗi khuôn mặt. Hơn nữa...

Tay, ấm quá.

Giống như tay em ấy vậy.

Bàn tay trắng nõn đã từng nắm lấy tay hắn nhưng cuối cùng lại lựa chọn cùng nhảy xuống biển sâu cùng một kẻ khác.

Sanzu không thích cảm giác này, khi ra tới cổng công viên hắn đột nhiên giật tay lại.

"Anh sao vậy?" Sangi nghiêng đầu, đôi mắt trong sáng ngây thơ càng khiến Sanzu cảm thấy không thích. Thế nhưng...

Cổng công viên giờ này không nhiều người, chỗ họ đứng lại khá vắng.

Sanzu ngay lập tức không kiêng nể, tóm lấy vai Sangi đẩy cô đập mạnh người vào tường.

"Cái—"

"Cho hôn miếng."

Clgt?

Mày điên à thằng ml?

Chưa kịp hét lên, cằm đã bị bóp chặt. Hiển nhiên Sanzu muốn làm cái gì ai cũng rõ, thằng này điên rồi! Bớ người ta hấp diêm!!!

Sangi vặn người muốn tránh khỏi Sanzu, nhìn cái mỏ càng lúc càng đến gần của hắn khiến cô nổi hết cả da ga muốn nắm lấy cái mỏ hắn nhổ luôn, nhưng sức của cô hiển nhiên không thể bằng một tên xã hội đen lão làng như hắn, Sangi chỉ có thể vừa dãy dụa vừa hét lên tỏ vẻ bất bình.

"Tôi bán nghệ không bán thân, dịch vụ không có điều khoản này anh vi phạm!! Thả ra!!!!"

Đột nhiên một bàn tay chộp ngang mặt Sanzu, tốc độ khiến Sangi và hắn bị bất ngờ, Sanzu không kịp ú ớ gì đã bị quăng ra xa, hắn liền trụ lực vào tay xoay người trụ lại trên đất nhưng vẫn bị trượt ra xa một đoạn.

Cái sức lực trâu bò gì thế này?

Ánh mắt Sanzu nhất thời chùng xuống.

Thế mà đó chỉ là một thằng nhóc, tầm cấp 3, mặt mũi khá ưa nhìn, đôi mắt cậu ta hằn lên tơ máu nhìn hắn như muốn băm hắn ra thành trăm mảnh vậy.

Chỉ có Sangi sau khi ổn định lại hơi thở mới ôm ngực, cũng không dám tin vào mắt mình.

"Hyung Seok?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net