lớp 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : là tui , mưa_buồn
Thể loại : biết chết liền
Nội dung : như bên dưới - đọc thì biết
Chú ý : cấm phụ lữ có thai hoặc đang trong thời kì chăm con

..Tuân thủ "luật giang hồ".....Vậy là giới thiệu xong rồi nhá
......Bây giờ hi vọng mọi người chú tâm đọc một tẹo ạ............
.................................................. ......

--LỚP 13--

---------------------------------------------------------------
7:00 a.m…

-Thật sao ?
-Dạ vâng !
-Tại sao ? Tại sao lại muốn vào làm việc trong trường của cô ? Cho dù chưa chính thức tốt nghiệp nhưng với số bằng khen mà cháu đạt được trong suốt thời gian du học cũng đủ để cháu kiếm được một công việc làm thêm tốt hơn là đứng trên bục giảng với chức vụ “giáo viên tạm thời “ !! – Cô hiệu trưởng nói một hơi dài trong sự ngạc nhiên đến tuột độ.

Lâm suy nghĩ một lát rồi đáp – “ hm..cháu chỉ có thể ở đây một thời gian ngắn thôi cô ạ , vì vậy không thể chọn những công việc buộc gắn bó lâu dài , cháu chỉ dạy thế trong thời gian cô tìm được “giáo viên chính thức“ thôi mà , cháu xin cô đấy !!”

Cô hiệu trưởng nhíu mày , đưa mắt dò xét Lâm cả chục lần rồi mới gật đầu ..nhưng thoát trong nét mặt vẫn mang theo một chút lo lắng …
------------------------------------------------------------
6h30 p.m ……

Lâm cúi xuống kiểm tra lại trang phục xem đã chỉnh tề chưa , ít nhất thì ngày đầu tiên gặp lớp cũng phải để lại ấn tượng tốt .

Lâm thở dài , không biết phải thế nào nữa đây , anh tự nhủ : “ Thôi kệ , đã phóng lao thì đành bay theo lao thôi , tới đâu thì tới !”

Lâm nhớ lại thái độ của cô hiệu trưởng ban sáng rồi bật cười , dường như cô có rất nhiều thắc mắc về Lâm , cũng đúng thôi , ai đời một du học sinh về nước chơi ít lâu lại ghé vào cái trường bổ túc bé tẹo này xin việc , đến Lâm cũng phải tự ngạc nhiên với quyết định của mình nữa là .

Điện thoại Lâm reo lên ,chỉ cần nghe điệu nhạc là anh biết ngay ai gọi –“ Uhm ! Tao đây !”

“ Sao rồi ?” – đầu dây bên kia cất tiếng nói

“Sao là sao ? Thì tao vào được trường bổ túc ấy rồi này , may mà nhà tao quen biết với cô hiệu trưởng nên mới xin dễ thế chứ không thì còn lâu mày ạ !” – Lâm đáp –“ Nhưng mày chắc chắn là trường này chứ ?”

“100%” – Giọng quả quyết –“ Chính cái trường đó , chính cái lớp đó , mày ráng giúp giùm tao đi , tao sẽ cố gắng thu xếp mọi chuyện nhanh chóng rồi về nước ngay , mày ráng tìm ra nó , giữ nó lại , đừng để nó đi đâu cả !!”

Lâm trầm giọng –“ Tao sẽ cố , nhưng tao cũng không chắc là có thể tự nhận ra nó trong cái lớp đó không nữa ?Tao đã gặp nó bao giờ đâu ! mà mày đã hỏi kĩ chưa ? vẫn không có được một tấm hình nào của nó à ?”

Người bên kia im lặng một hồi như tự trách rồi đáp –“ Trước khi đi nó đã đốt hết tất cả hình chụp , bao nhiêu thứ kỉ niệm cũng bị nó phá vỡ cả đấy !”

…Lâm tắt máy , thở dài , không có lấy một tấm hình thì sao tìm người ….khổ thế …dù vậy nhưng Lâm tự nhủ mình phải cố hết sức , đó chính là lí do anh tận dụng khoảng thời gian nghỉ sau suất học bổng để về nước , đến cái trường bổ túc bé tẹo này , xin làm một công việc mà anh từng cho là “ngán nhất trần đời”…

Theo như lời cô hiệu trưởng thì lớp Lâm sẽ đảm nhận là một đám “nhóc tì” tầm 18 tuổi – Lớp 13 !

Gọi thế vì cả lớp tính đi tính lại , cộng trừ nhân chia cũng chỉ có mười ba “mạng” …là những học sinh dư của khối dồn vào thành một lớp nên mới thế.
---------------------------
Cũng vào khoảng thời gian Lâm suy tư, thì ở nơi “thâm cung bí sử” …

Cả lớp loạn hết cả lên .
Góc bên này lớp , đám con gái la hét , bàn tán mãi về những thông tin lượm lặt được về thầy chủ nhiệm “tạm thời” vừa “đặt gót sen” vào trường .

Góc bên kia lớp ,đám con trai vừa hú vừa đập bàn đến đinh tai nhức óc , dường như cũng sôi nổi không kém .

Rồi một cái vỗ tay ra hiệu khiến cả lớp im lặng, chúng vội tắt hết đèn , cúi người xuống ghế , một vài đứa bật hộp quẹt cho lên ánh lửa rồi giơ lên cao , quơ qua quơ lại .Còn đám con gái thì rũ những khăn tay trắng trắng rồi cố nhịn cười…hmm…Có lẽ chúng định …
-----------------------------------------------------------
Lâm bước thật nhanh , đưa mắt nhìn xung quanh , không gian u tối đến rợn người , lớp 13 nằm cách biệt với các lớp khác , vì lớp này ít thành viên nên được học ờ phòng nhỏ cuối khoảng đất của trường , còn những phòng lớn thì dành cho các lớp đông hơn.

Lâm lướt mắt , đã thấy lớp …nhưng một khắc tim anh như tê cứng lại , cái gì thế này ???

Qua song sắt cửa sổ , Lâm thấy căn phòng tối đen , không đèn , có những thứ trắng trắng cứ “lướt qua lướt lại “ , chẳng những vậy , lại còn những đống lửa nhỏ di động nữa …

Tiếng gió rít lên đệm chung với tiếng côn trùng , Lâm có cảm tưởng mình như đang bước chân vào vùng ma quái nào chứ chẳng phải lớp học …

Máu trong người Lâm như chảy ngược về tim ….Lâm cố trấn an bản thân , rồi anh bật cười khi nhận đoán được chuyện gì đang diễn ra . Bước chân nhanh hơn , không hề pha lẫn sợ hãi .

Lâm đạp mạnh vào cửa lớp khiến cánh cửa bật vào trong , đạp vào tường , có những tiếng hú hét và xì xầm nho nhỏ .Đèn căn phòng sáng lên , đúng như Lâm nghĩ …

“Cô cậu hay thật , định giăng bẫy hù dọa tôi đấy à ??” – Lâm cười với đám học sinh đang lúc nhúc đổ lỗi cho nhau vì “kế hoạch” thất bại .

Lâm ra hiệu cho mọi người im lặng , ổn định chỗ ngồi rồi anh bước lại ghế dành cho giáo viên , đứng nhìn chăm chăm không ngồi , quay xuống hỏi cả lớp –“ Không có mắt mèo hay axit gì trên ghế của tôi chứ nhỉ ?”

Đám con trai lại đập bản hú hét như thể bộ tộc ăn thịt người, đám con gái thì cười khúc khích , dường như chúng cảm thấy hơi có "hứng thú" với “thầy”.

-Trên bàn , từ mép trái vào khoảng 2cm có vài vết sing-gum mới , từ mém phải vào độ 5cm bị dính ít mực tím , thầy chớ để tay vào , cũng đừng dựa lưng ra sau , không khéo còn sót ít mắt mèo hôm trước bọn em bôi lên trêu cô Văn , à ! Đừng lắc ghế nhé , ghế đó chỉ có 3 chân thôi , chân thứ 4 bọn em bẻ gần gãy rồi !!- Cô nhóc ngồi đầu bàn lên tiếng

Lâm ngần ngừ ít giây rồi quyết định …đứng.

-Hm…tôi mới vào trường , chắc cả lớp chưa biết gì về tôi đâu nhỉ !- Lâm chủ động bắt chuyện , anh cứ nghĩ sẽ tự giới thiệu về mình nhưng không vậy , cả lớp cười điên cuồng , sau đó giọng một cậu con trai cất lên từ cuối lớp :

-Tên “and” họ : Nguyễn Hoàng Ninh Lâm , năm nay độ “hai mươi ba phẩy bảy lăm “ cái xuân xanh , là du học sinh từ Ô-xtrây-li-a về , thích màu đen và trắng , thuộc cung Sư tử , số đo ba vòng là …

“ Cái ..cái quái gì thế ???? Các cô cậu lấy thông tin đâu ra thế ? Đừng nói là coi trộm hồ sơ xin việc của tôi rồi đấy nhá …Ôi trời ạ !!” -Lâm cắt ngang cả tiếng nói lẫn tiếng cười trong sự ngạc nhiên tuột độ

Lâm thở dài , anh bắt đầu choáng với đám nhóc quái quỉ , dường như quên mất cả những nguy hiểm , Lâm thả người xuống ghế -“ Thôi , dừng lại một tí , ai đó điểm danh dùm đi nào !”

Cô nhóc đầu bàn cầm danh sách ra , bắt đầu lên giọng :
-Mít Ướt ?
-Có!
-Hạt dẻ ?
-Có
-Quỉ Nhỏ ?
-“cóa em” !

Dường như nhận ra sự khác lạ , Lâm vội cắt lời –“ Khoan …khoan….cái gì thế ?? Đó …là danh sách lớp sao ????”

“Vâng ạ !” – Tiếng “vâng” sao mà đồng thanh và đầy hãnh diện đến thế …

-Nhập gia tùy tục thầy ơi ! Bọn em ở đây đều gọi nhau bằng biệt danh , không dùng tên đâu !!!! - Cậu nhóc ban nãy liệt kê “thông tin” về Lâm lên tiếng .
…..
Lâm đưa tay chống cằm , vẻ mệt mỏi , anh vốn là người nóng tính và thiếu kiên nhẫn , nay lại phải chịu đựng đám nhóc này , biết sao giờ …- “ Các cô cậu biết về tôi nhiều thế , vậy bây giờ tự khai thông tin của mình ra nào ! Tiết đầu này tôi sẽ cho nghỉ , coi như là màn làm quen mở đầu !”

Cả lớp đùn đẩy , một cậu con trai đứng dậy , giới thiệu về cả lớp …Lâm nhìn sơ , cậu nhóc này khá nhỏ con so với đám bạn cùng trang lứa nhưng với mái tóc hơi xoăn và nước da trăng trắng thì trông khá là dễ gần …
-Xin mạn phép tự giới thiệu với thầy , về cao danh quý tánh thì em cho phép thầy gọi em là Quỉ Nhỏ , thầy có thể cảm nhận được sự thu hút , quyến rũ tỏa ra từ em không ạ , em …

Một quyển vở từ sau bay tới trúng ngay vai Quỉ Nhỏ , nó chỉ cười, nó biết đó là sự ngăn cản của mọi người khi nó bắt đầu “quá trớn”

Tiếp lời –“ Con nhỏ ban nãy mách cho thầy mấy “mối nguy hiểm” từ bàn ghế là nhỏ Xí Muội đấy ạ !Nhỏ đó thì không xinh lắm nhưng thôi kệ , có gì xài nấy thầy ạ ! Lớp này so ra cũng chỉ có vài đứa con gái là xấu , còn lại là....quái vật !!”

Xí muội ném ngay quyển vở vào mặt Quỉ Nhỏ , rồi lầm bầm mấy câu rủa xả gì đó …

-Ah …còn bạn ngồi sau lưng em là nhỏ Hạnh Nhân , thầy chớ đụng vào nhỏ này , nó là một đứa hung hăng ,bạo lực ,nóng tính ,xấu xa ,độc ác ,gian xảo ,siêu thô bỉ ,đê tiện,đa đoan , hách dịch…

-Mày nói gì ????? – Nhỏ Hạnh Nhân đập bàn đứng bật dậy .Cả lớp vội chạy đến kéo nó ra xa …

Đúng lúc đó , một cô nhóc chạy vào lớp , đi trễ những 20’ ….Lâm chưa kịp hỏi , cô nhóc đã nói một hơi dài –“ Chào thầy , thầy là chủ nhiệm mới phải không ạ , em là Láu Cá , xin thầy lượng thứ , hôm nay em đi trễ , ah , chắc thầy sẽ bỏ qua lỗi lầm nho nhỏ của em thôi nhỉ , mặt thầy đâu có vẻ gì độc ác đến nỗi níu kéo em , vậy thì cám ơn thầy , em về chỗ đây ạ !”

…………………Một giây sững sờ , Lâm gục mặt xuống bàn –“ Lạy Phật tôi !” ….Lâm chạy vội ra ngoài , bật điện thoại , hét lên , nhưng vẫn cố không để cả lớp nghe thấy –“ Tao chịu hết nổi rồi , chưa đầy nửa tiếng mà bọn nhóc đó khiến tao phát khùng lên ! Tao bỏ cuộc ! Tao không tìm nữa đâu !!!”

Đâu dây bên kia lên tiếng –“ Mãy bình tĩnh coi , mới lên lớp chưa tới nửa tiếng mà mày “xuống cấp” trầm trọng vậy ????Mày phải tìm giùm tao , phải tìm nó về giùm tao , nhớ chưa ????”

-Mày không tưởng tượng nổi đâu , bây giờ tao hiểu tại sao chủ nhiệm trước xin nghỉ rồi , tao cũng sắp thế đấy !!! – Lâm quát lên , vò đầu , nghiến răng .

Cúp máy , Lâm cố bình tĩnh ….nó mãi cái tính nóng nảy không bỏ được …

Quỉ Nhỏ thò đầu ra cửa sổ -“ Thôi nào , bọn em không chọc thầy nữa , thầy vào lớp đi !!”

Lâm bước vào , chăm chăm nhìn cả lớp ,anh muốn mau chóng tìm ra “người đó” rồi về lại Úc , chứ ở đây tầm vài ngày nữa thì nơi đáp không còn là Úc mà chắc là bệnh viện tâm thần nào đó …

Lâm ngồi dậy, đầu vẫn còn nhức nhức , suốt cả đêm anh không ngủ được , từng giây anh đứng trên bục giảng ngày hôm qua khiến anh phát điên và vẫn cứ ám ảnh ngay cả khi vừa chợp mắt …

Nhạc chuông reo , Lâm nhíu mày vớ lấy cái di động ngay đầu giường , chưa kịp a-lô thì đầu dây bên kia đã nói tới tắp-“ Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Mày phải tìm người giùm tao ! Nhớ chưa ! Nhớ chưa !!Bình tĩnh!!”

Lâm thở dài-“ Tao đang bình tĩnh đây, nhưng mày biết đó , cảm giác tối qua của tao khi kết thúc “ngày đầu tiên” là …muốn giết người !”

Nhướng vai lên để áp sát chiếc di động vào tai , Lâm vừa xếp lại mấy chiếc gối vừa hỏi-“ Huy này , mày có nhớ ra đặc điểm nào giúp tao nhận dạng được thằng nhóc đó không , chứ giữa đám “côn trùng” đó tao gần như …”

Huy – người trò chuyện với Lâm bên kia đầu dây , cũng đồng thời là bạn thân nhất của anh , có lẽ từ đây chúng ta sẽ gọi anh như thế chứ không phải theo cách nào khác nữa –“ Mày đang nói chuyện khoa học viễn tưởng đấy à ? mày thừa biết tao ra nước ngoài năm tao 17 tuổi , lúc ấy nó mới 11 tuổi , thân thiết gì đâu mà biết !”

Lâm ậm ừ rồi cúp máy …..anh ngáp dài rồi nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ , trông cũng thanh bình lắm chứ , kìa là bờ rào dân bụt đo đỏ xanh xanh , kìa là mấy chú chim cứ bay bay đậu đậu …Lâm nghĩ mình nên đi dạo xung quanh cho biết , có lẽ như vậy sẽ vơi đi một chút áp lực .

-----------
Đứng trước gương , Lâm thậm chí chẳng dám nhìn mình , anh ghét cái vẻ mô phạm mà mình đang cố khoát vào…

Đưa tay vuốt vuốt mấy chiếc sơ-mi phẳng phiu mà cảm thấy chán , anh quăng tất cả sang một bên , rút vội chiếc áo thun bụi bụi yêu thích , vớ luôn chiếc quần nghịch ngợm phong cách rồi chạy đến chỗ vòi nước…Lâm xả nước thật mạnh , cho trôi hết mớ keo xịt màu đen vừa xịt lên tóc ban nãy , màu tóc giả tạo đó len vào nước rút hết , để lộ ra mái tóc nhuộm hoe hoe vốn có , Lâm đắc ý cười với ảnh của chính mình trong gương, như vậy mới là Lâm chứ !

......
Vừa đi vừa nhịp chân vừa ngân nga điệu nhạc yêu thích , đang rất phấn khởi thì có cảm giác rợn sau gáy , chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bàn tay vỗ nhẹ vào vai , Lâm vội quay lại …A!

“Lạy Phật tôi!” – Lâm méo miệng đau khổ -“ Tại sao ngay cả thời gian nghỉ mà cũng …không được yên thây vậy nè !”

“Chà chà , thầy ơi , chỉ có “lạy Chúa tôi” chứ làm gì có “lạy Phật tôi” , thầy nói vậy là có lỗi với Chúa rồi , rồi thầy sẽ phải lãnh hậu quả nặng nề …”- Cô nhóc Xí Muội lên tiếng , cái giọng đều đều pha lẫn âm hưởng tang tóc không khỏi rợn người .

Không chỉ có mình cô nhóc mà gần như tập thể lớp 13 đang nhìn chằn chằm vào “thầy Lâm” .

Quỉ Nhỏ lên tiếng –“ Bọn em nhìn từ phía sau , không chắc có đúng là thầy không nữa , trông thầy lạ ghê , khác hẳn tối qua , cứ y như người khác vậy “

“Khác thế nào ?”- Lâm hỏi , nhưng anh thừa biết mình đã sai lầm khi ăn mặc thế này ra đường .

“Hóa ra ban ngày thầy làm ma-cô rồi ban đêm lên bục giảng hả thầy?” – Nhỏ Láu Cá bắt đầu ..láu cá

Lâm thở dài , anh bị bọn nhỏ kéo đi theo , chúng đưa anh vào một quán ăn khác lớn , chả là cả bọn đã có ai ăn sáng đâu.

“Ai ăn nấy trả à nghen , lương tôi không đủ bao đâu đó mấy cô cậu !”

“Ai bảo thầy trả , bọn em sẽ "bao" thầy , chỉ với điều kiện là khi ăn thầy đừng nói bất cứ câu gì với bất cứ ai ! ok ?”

Lâm ngạc nhiên , rồi lúng túng gãi đầu –“ À mà các cô cậu …hm…ngoài giờ làm việc thế này , đừng gọi là thầy , người khác nhìn , khó chịu lắm , không quen”

Cả bọn cười rần lên rồi hùa nhau cứ -“ Anh Lâm ! Anh Lâm” liên tục , chúng đâu biết lí do thật sự , Lâm ghét phải gò bó mình theo khuôn khổ mô phạm của một giáo viên , và thật sự mà nói thì anh chỉ đang lợi dụng nó để tìm người , cũng một phần thấy tội lỗi với ngành giáo viên đấy chứ .

------------------------------------
Lâm có nhiều điều rất ngạc nhiên, nhưng đã hứa nên anh đành im lặng , đang lúc ăn mà , chẳng ai nói chuyện với ai cả , thậm chí nhìn mặt cũng không .

Đột nhiên nhỏ Xí Muội ngồi cạnh bên khều nhẹ Lâm, ra hiệu cho anh đứng dậy , ra khỏi quán cùng cả bọn . Được một quãng khá xa quán, chúng kéo anh nép sau gốc cây , nhìn về phía quán .

“Này , sao tất cả đều đi ra trừ Quỉ Nhỏ và Láu Cá vậy? chẳng lẽ để chúng trả một mình ư ? Làm vậy tội lỗi chết ! Thôi để tôi quay lại trả tiền cho!!”

Vừa cất bước thì bị Hạt Dẻ kéo lại , ra hiệu im lặng , cả bọn quan sát Quỉ Nhỏ và Láu Cá rồi ôm bụng cười , sau đó tường thuật lại cho Lâm nghe như sau :

Khi mọi người đi , hai đứa vẫn ngồi ăn ngon lành , sau đó kêu tính tiền , bà chủ quán cứ đinh ninh mọi người vào chung, bây giờ đi hết thì tiền sẽ do 2 nhóc trả nên tổng lại giá –“ 102 ngàn!”

Láu Cá ra vẻ lúng túng –“ Ơ …cô ơi , cô có cộng nhầm không ạ ? Chỉ có hai đứa bọn cháu mà tới 84 ngàn? Chẳng ra mỗi dĩa tới 51 ngàn lận ạ ??”

Bà chủ ngơ mặt ra –“ Mấy người hồi nãy đi chung với cháu mà , nên cô cộng vào luôn !”

Quỉ Nhỏ bắt đầu lên tiếng –“ Hai đứa tụi cháu có quen biết gì họ đâu ạ , tự nhiên bắt tụi cháu trả tiền cả phần của họ chỉ vì cùng vào một lúc thôi hở cô ???”

Mọi người trong quán bắt đầu xì xầm bàn tán rồi lên tiếng bênh vực hai nhóc , lí do hợp lí quá mà , ai đời cứ nghĩ vào cùng lúc là đi chung rồi tính tiền chung …Thế là thay vì phải trả hết tiền cho cả bọn thì hai nhóc chỉ trả tiền hai phần ăn thội

“ÔI TRỜI ƠI! ĂN QUỴT MỘT CÁCH TRẮNG TRỢN !!!” – Lâm hét lên ngay khi thấy Quỉ Nhỏ và Láu Cá “trở về” với gương mặt đắc ý và tay trỏ hai ngón biểu hiện “Victoria!”.

Lâm lấy hai tay gõ lên trán, thở dài , lần đầu tiên trở thành “đồng phạm” …xấu hổ đến độ muốn chui xuống đất ….
----------------------------------------------

Lâm ngồi trên ghế giáo viên , chống cằm , nhìn chăm chăm vào lũ nhỏ , chúng đang giỡn như giặc Ngô bên dưới , bây giờ chúng có làm bất kì chuyện gì xấu xa , bậy bạ hay đại loại thế chắc anh cũng chẳng ngạc nhiên .

Bên dưới ….
Bàn giữa, nhỏ Láu Cá tí tửng chạy lại bắt chuyện với nhỏ Hạnh Nhân , trong lúc đó, Quỉ Nhỏ lén đổ một gói bột trắng trắng vào ly nước …Khi Láu Cá bỏ đi , Hạnh Nhân vớ lấy ly nước hút một hơi dài và ….phun ra tất cả .Phản ứng của nhỏ thật kinh khủng , đập bàn đứng dậy , đạp chân lên ghế , quát –“ Đứa nào cho muối vào ly trà sữa của tui ???? Chết tiệt !!! Lại là thẳng Quỉ Nhỏ hả ??Hay là Láu Cá ??”

Bàn đầu , nhỏ Xí Muội cũng nhăn mặt –“ Ai dán đầy mấy con pikachu xấu hoắc này vào cái nón mới mua của tui vậy ?? Quỉ Nhỏ ??Láu Cá??”

Bàn cuối , thằng Hạt Dẻ hú hét –“ Quỉ Nhỏ ? Mày kí tên vào áo tao phải không ??còn vẽ cả cây dù "tương tư" gì gì đây ???TRỜI Ạ !”

Và lúc đó ..Quỉ Nhỏ và Láu Cá đã kịp “cao bay xa chạy” …

Lâm thấy mình quá rỗi hơi để trông đám “côn trùng” này , Lâm bỏ lên văn phòng , anh vừa nghĩ ra một việc cần làm .
---------------------------
Lâm gõ cửa phòng hiệu trưởng , ngỏ ý muốn xem xét hồ sơ của bọn nhóc , nêu ra lí do để tiện cho việc dạy học thế thôi chứ Lâm biết rõ mục đích chính là dựa vào ít thông tin mà mò ra “người đó”…

-Không được rồi Lâm ạ , cô Châu giữ hồ sơ về quê rồi , chìa khóa cô ấy cất đâu chẳng ai biết , có việc gì gấp không ? cháu chờ cô ấy về rồi hẵng hay nhé !

-Ah , dạ vâng ..vậy cháu không làm phiền cô nữa , cháu xin phép về lớp

- Ừ , nhớ nhắc bọn nhóc đó nộp nhanh danh sách , báo lại những thông tin hôm trước trường yêu cầu , nhớ bảo cả lớp trưởng lên họp nữa nhé , à còn các hoạt động nữa….lớp cháu chậm lắm đấy !!Các lớp khác đều đã làm cả rồi !!
--------------------------------

Lâm ậm ừ rồi bước về lớp ,vậy là không coi được hồ sơ , “kết hoạch A” coi như bể , lập tức chuyển sang “kế hoạch A+”

-A! Anh Lâm về rồi !! – Láu Cá reo lên

Lâm nhíu mày –“ Khoan …Khoan nào …đã nói là chỉ gọi thế khi không có giờ dạy thôi , chứ trên lớp ít nhất cũng phải gọi tôi là “thầy” chứ các cô cậu !”

Không khí chùn xuống …rồi cả bọn đồng thanh –“ Được thôi , anh Tít-chờ (teacher)!”

Lâm méo mặt –“ gì ?...gì??...gọi đàng hoàng xem nào !”

“Chúng mày đúng là cái lũ sinh vật bậc siêu thấp !”- Tiếng nói phát ra từ góc lớp …Khiến không gian trở nên u ám , cả bọn không hẹn mà cả “tròng đen lẫn tròng trắng” đều “hội tụ” về cùng một vị trí , có lẽ chúng biết quá rõ rằng ở cái nơi “không phân chia giai cấp , thuộc địa" này thì chỉ có duy nhất một người dám thốt nên câu đó.

Hạnh Nhân lại đập bàn và.. quát , nhỏ này nóng tính là thế -“ông chưa đủ tư cách nói tụi tui thế đâu Thằn Lằn ạ , coi chừng tui cắt cụt đuôi ông rồi xem mày có mọc ra cái thứ 2 nổi không !”

Hạt Dẻ ngồi sau , đánh nhẹ vào đầu nhỏ Hạnh Nhân cho nó bình tĩnh rồi ra hiệu mọi người ổn định –“ Thôi nào ! Thôi nào ! Người cùng một chuồng cả mà , đừng xích mích khó cói quá !”

Lâm cất tiếng , hi vọng có thể xua tan không khí u ám –“ À này , lớp mình chưa nộp danh sách gì gì đó đâu nhá , ai đảm nhận việc đó mà để chậm, trễ vậy ?”
- Là nhỏ Búp Bê – Cả lớp đồng thanh.

-Vậy ai đảm nhận việc thu thập thông tin mà trường yêu cầu ?
- Là nhỏ Búp Bê – Cả lớp đồng thanh.

-Vậy còn lớp trưởng là ai ?

- Là nhỏ Búp Bê – Cả lớp đồng thanh.
- À , Thế còn các hoạt động trường thường do ai phụ trách ?

- Là nhỏ Búp Bê – Cả lớp đồng thanh.

-hmm….lớp mình có một thành viên nghỉ khá lâu rồi thì phải , là ai thế ?
- Là nhỏ Búp Bê – Cả lớp đồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC