Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi ánh ban mai kịp phủ lên chiếc giường nhỏ, An Hòa dật đã tỉnh lại rồi. Y mở mắt nhìn lên trần nhà, xà ngang dày dặn vắt ngang dọc, y cử động tay chân thử, đánh giá người đang say giấc nồng bên cạnh.

Có một khắc nào đó, y thậm chí muốn đạp bay đệ tử của mình khỏi giường.

Hơi thở ấm áp của người bên cạnh phả vào tai, vừa mềm mại lại vừa hơi ươn ướt.

An Hòa Dật thở dài.

Trách ai bây giờ trách mình thôi.

Nếu lời của đệ tử trên thế gian này có thể tin tưởng được thì có lẽ trên đời đã không có nhiều sư tôn bị lừa gạt như vậy.

Y thử vặn người ngọ nguậy thêm lần nữa, nhưng vẫn không thoát ra được.

Tay Ôn Tu Viễn trói chặt quanh eo, chân gác lên người y, ôm y chặt như gấu Koala ôm cây bạch đàn.

Ngại thay cho Ôn Tu Viễn, đêm qua trước khi ngủ còn thề thốt sắt son rằng tư thế ngủ của hắn không tệ đâu, vừa qua nửa đêm đã ôm y chặt cứng không buông tay.

Có trời mới biết, nửa đêm An Hòa Dật đột nhiên có cảm giác bị bóng đè, sau khi tỉnh lại lập tức muốn dứt tay quẳng đồ đệ cho xong.

Nhưng dùng linh lực mà cũng không quẳng được.

Coi như y đã được trải nghiệm hoàn chỉnh thế nào gọi là 'ngủ ngoan lắm' mà đồ đệ nói.

Người bên cạnh lại dịch người lần nữa, đột nhiên An Hòa Dật thấy ngực mình mát lạnh, vạt áo trước ngực đã bị một bàn tay nào đó mở tung ra, sờ soạng mò vào trong.

Cái thứ khi sư diệt tổ này!

Lồng ngực An Hòa Dật phập phồng lên xuống vì kích động, hai tay đang bị đè bên dưới cố gắng vùng thoát ra khỏi sự trói buộc này.

Thế nhưng y càng giãy, lực trói càng chặt. Thấy lực trên người mình lại tăng lên một chút, cúi xuống nhìn thấy lồng ngực cũng đã đỏ hồng lên.

Cơn nóng giận tiếp tục sôi trào, không thể nào kìm lại được xông thẳng lên đại não.

Mặc kệ là đồ đệ đã tỉnh hay chưa, An Hòa Dật vận hết toàn bộ linh lực vùng thoát khỏi người đang ôm mình cứng ngắc, giẫm đại lên giày, phủ vội áo lên người.

Cửa phòng 'cót két' mở ra rồi đóng lại. Người nằm trên giường lúc này mới lật người, mở mắt ra nghiêng đầu nhìn về phía cửa, khóe môi cong lên vui vẻ.

An Hòa Dật trốn ra khỏi phòng trong sự xấu hổ hết sức, giơ tay vẽ một trận pháp trước cửa, những đốm sáng nhàn nhạt tụ lại giữa không trung rồi lại tan đi, chậm ra bay theo gió, cuối cùng bị kéo tan vào cánh cổng gỗ sơn đỏ thắm.

Cả gian phòng bừng sáng lên trong chốc lát sau đó lại chìm vào bóng tối.

An Hòa Dật đứng trước cửa, lẳng lặng nhìn cánh cửa, tay đặt trên nắm cửa thật lâu.

Ánh sáng từ cửa tỏa ra khắp các phía, vươn dài ra thành những tia mảnh mai, quấn lấy ổ khóa, đan vào nhau tinh xảo như tơ nhện giăng.

Mặt trời chói chang đang khoe sắc nơi xa xa, con trùng chim chóc đều đang hối thúc y mau xuống núi đi dạo.

Đến lúc phải đi rồi.

Y thở hắt ra.

Cuối cùng mới buông lỏng khóa cửa.

Bên trong phòng, Ôn Tu Viễn thả lỏng linh thức để quan sát người ngoài cửa. Khi An Hòa Dật đưa tay ra, bàn tay y lộ ra những khớp xương rõ ràng, vươn về phía ổ khóa. Xuyên qua ổ khóa, ở nơi mà sư tôn không thể nhìn thấy hắn, hắn cũng vươn tay ra, lặng lẽ nhìn y thật lâu.

Đợi tới khi người ngoài cửa rời đi rồi, hắn mới vội thu tay lại, hai mắt tối sầm, có vẻ hơi bất mãn. Hắn cứ chấp nhất nhìn mãi vẻ mặt của đối phương, như muốn nắm lấy người đã trốn thoát về lại lòng bàn tay mình.

Hắn thả tay xuống, nghiêng đầu vùi mặt vào gối, hít một hơi thật sâu.

Chỉ là một đêm thôi mà mùi thơm đã thấm đẫm khắp người.

An Hòa Dật ngự kiếm đi tới vườn trà.

Giọt sương vẫn còn đọng trên cành lá. Sau một đêm trôi qua, vườn tà như được gột rửa. Dưới ánh mặt trời, sương đều tan hết, chút sương vương trên lá ban nãy đã rời đi không lưu lại một dấu vết nào.

An Hòa Dật đi trên con đường nhỏ của vườn trà, đạp lên mặt đất ẩm ướt của buổi sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, rơi trên mặt đất thành những đốm sáng lấm tấm.

Đệ tử kia chết do bị một lưỡi dao sắc bén cắt ngang cổ họng, sau đó bị vứt lại ở vườn trà không ai phát hiện ra.

Một đệ tử sáng sớm dậy chăm sóc vườn trà đã tìm thấy, hoảng sợ la lên gọi quản sự tới.

An Hòa Dật đi tới nơi phát hiện ra thi thể, ở đó sạch sẽ không một hạt bụi, ngay cả máu từ thi thể cũng không thấy.

Đã được xử lý.

Y nhíu mày một cái, trên mặt cuối cùng lộ ra chút khó xử.

Lần này khó rồi đây.

"Ngoài vết thương trên người ra thì trên thi thể không tìm được đầu mối nào nữa," sau lưng chợt vang lên một giọng nói.

An Hòa Dật đứng lên quay lại xem, là sư huynh Hoa Hướng Nhiên.

Nghe Hoa Hướng Nhiên nói như vậy, y hơi bối rối,.

"Có phát hiện ra người nào đột nhập vào tông phái không? Địa điểm gây án và thời gian của hung thủ hẳn là quen thuộc với tông phái chúng ta, cũng biết chuyện xảy ra ở đây."

Sắc mặt Hoa Hướng Nhiên lạnh lùng nghiêm túc, "Vấn đề là không ai đột nhập cả, vậy mới kỳ quái."

An Hòa Dật nghe xong sửng sốt, vậy chẳng lẽ là người bên trong.

Gió thổi qua, cành là xung quanh xào xạc.

Y nhìn quanh một lượt, thấp giọng nói: "Sư huynh, ý huynh là cho rằng trong tông phái ta có phản đồ?"

Phía đối diện không có ai đáp lại. Sư huynh mím môi không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt đất trống trải.

An Hòa Dật ngồi xổm xuống xem xét khoảng đất trống một chút. Một chiếc lá bị gió cuốn bay về phía này, khi nó sắp rơi vào phạm vi mà y đang kiểm tra, y định giơ tay lên gạt đi.

Một cơn gió đã bất ngờ thổi lên từ mặt đất, thổi lá cây về hướng khác.

Con ngươi của An Hòa Dật hơi co lại, y vươn tay muốn xem thử.

Gió lại nổi lên.

Tựa như những lưỡi dao sắc bén, luồng khí mỏng manh trồi lên từ mặt đất, mang theo sát khí cắt vào bàn tay trắng nõn.

"Phong sát trận!"

Trận pháp của ma đạo.

Buổi trưa, sau khi bàn bạc với sư huynh về phong sát trận xong, An Hòa Dật vội vã trở về Tàng Ý Sơn.

Đoán chừng giờ này Ôn Tu Viễn hẳn là đã tỉnh, trong lòng y thở phào.

Không biết lúc dậy thấy cửa phòng bị khóa chặt, đồ đệ có nảy sinh lòng oán giận không?

An Hòa Dật vội vã đẩy cửa ra, động tác dồn dập khiến cửa kêu cót ca cót két một trận, nắng ùa vào phòng, đổ thành một cái bóng dài.

Trong phòng cuối cùng mới có thêm chút ánh sáng.

Y đứng ở cửa quét mắt nhìn một lượt. Cửa sổ đóng chặt, giày vẫn chĩa mỗi chiếc mỗi hướng y hệt như hồi sáng lúc y chạy ù ra khỏi phòng, giường chiếu bừa bộn, thanh niên nằm trên giường phanh áo nằm lộ ra làn da hơi nhợt nhạt, trắng như tuyết, trông như một bức tranh vẽ.

Thanh niên nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đặn, đang ngủ say.

An Hòa Dật đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn đồ đệ trên giường không nói nên lời.

Thật là... lười quá đi mất.

Y cau mày, nâng kiếm trong tay lên, đi tới bên giường gõ vào ván giường, tay dùng lực khiến ván giường cũng rung lên.

Ồn ào như thế, nếu là người bình thường thì đều đã choàng tỉnh rồi, nhưng người trên giường chỉ khẽ rên một tiếng. Cứ tưởng là hắn đã tỉnh, hóa ra chỉ lật người, trên mặt còn lộ nét cười thoải mái.

"... "

Y hít sâu một hơi, "Dậy đi."

Cảm nhận được sát khí bên cạnh, cuối cùng Ôn Tu Viễn mới chịu mở mắt, thấy An Hòa Dật bèn ngồi dậy, "Sư tôn ạ."

An Hòa Dật không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Thanh niên cười cười, tay chậm rãi đặt lên đai lưng, thong thả cởi ra.

An Hòa Dật kinh hoảng xoay người, "Ngươi làm gì thế? "

Sau lưng vang lên lời đáp vô tội, "Cởi ra đeo lại ạ, chẳng phải xộc xệch hết rồi sao ạ?"

Trong mắt An Hòa Dật hiện lên vẻ khó chịu, mím môi, "Từ giờ trở đi, ngươi ở trong phòng phải ăn mặc chỉnh tề."

Ôn Tu Viễn lười biếng ngẩng đầu ngước nhìn lên, người trước mặt vành tai đỏ bừng. Hai mắt hắn ánh lên nhưng lời đáp lại thản nhiên hết sức, "Đã rõ, sư tôn."

An Hòa Dật đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại, điều hòa lại nhịp tim mất kiểm soát của mình.

Buổi trưa, biết rằng đồ đệ đã lười biếng nguyên một buổi sáng, An Hòa Dật thu dọn bàn làm việc, bắt đầu giám sát đồ đệ học tập.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ hắt lên mặt bàn, khiến người ta buồn ngủ. Thời gian ngủ trưa mà Ôn Tu Viễn vẫn phải học bài. Hắn cầm sách trên tay đọc chăm chú, sách vở bài tập xưa nay vẫn luôn khô khan nhưng hắn lại chẳng có vẻ gì là mất kiên nhẫn.

Thấy đồ đệ học tập nghiêm túc, An Hòa Dật cũng yên lòng.

Hai người di chuyển đều nhẹ nhàng, trong nhà yên tĩnh không có tiếng động.

Hai người yên tĩnh bầu bạn qua một thời gian, Ôn Tu Viễn rũ mắt, chỉ cảm thấy thời gian rất dài, bài học chẳng có gì thú vị, thật lãng phí thời gian. Nhưng may mà có sư tôn bầu bạn với hắn, cũng không quá khó khăn để vượt qua.

Tiếng rót trà chốc chốc lại róc rách vang lên. Ôn Tu Viễn vuốt trang giấy cổ đã ố vàng, lẳng lặng cười.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ngọc bài của An Hòa Dật sáng lên. Y đứng dậy, đi về phía cửa ra khỏi phòng.

Tiếng kiếm xé gió bay lên, lỗ tai Ôn Tu Viễn giật giật, khẽ cười một tiếng.

Sau khi sư tôn đi rồi, Ôn Tu Viễn giơ sách lên, ngáp dài một cái, hai chân thoăn thoắt nhảy lên giường đệm mềm mại.

Thời gian vừa chuẩn, hương thơm ngát đưa hắn vào giấc mộng.

Thật ngọt ngào.

Chạng vạng tối, An Hòa Dật về tới nơi đã lại thấy đồ đệ đang nằm ngủ, sách còn bị vứt trên mặt đất.

"Ôn, Tu, Viễn."

"Sư... Tôn? "

—---------

[Lời tác giả]

Ôn Tu Viễn: Làm biếng bị phát hiện phải làm sao bây giờ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net