- Chương I -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương I: Cuốn Băng Cassette Kỳ Lạ - Muốn Được Gặp Em Một Lần Nữa...

Cao Tuấn Dương là học sinh của lớp 12A, vừa chuyển trường từ thành phố khác về, ngoại hình sáng sủa ưa nhìn, học lực nổi trội, nhưng trong thời gian đầu không chịu nói chuyện với ai. Những việc mà cậu ấy làm trong lớp chỉ là học, còn vào đầu giờ hay giờ rảnh cậu ấy chỉ giáng mắt vào cuốn tiểu thuyết chán ngán. Mấy đứa con gái muốn làm quen, họ nói gì nào cũng bị bơ, liền cảm thấy quê mà bỏ đi chỗ khác. Mấy thằng con trai rủ cậu đi chơi bóng, cậu không đi, rồi họ chửi cậu "bóng", cậu cũng không quan tâm. Tuấn Dương như một máy lập trình vậy, vì code của cậu toàn học, đọc sách rồi học. Một cái máy dường như đang muốn tách biệt rồi cộng đồng. Đột nhiên vào một ngày, sự xuất hiện của chàng trai tên Trần Tuấn Duy, học sinh của lớp 12C, ngoại hình và học lực tập tầm trung bình, nhưng tính tình rất hoà đồng và hoạt bát. Cậu ta chính là "một trời, một vực" với Tuấn Dương. Nhưng cái sự khác biệt đó, cũng chẳng thể ngăn cản một Tuấn Duy điên si "theo đuổi" Tuấn Dương. Ai nấy đều sốc rồi cố gắng ngăn cản cậu ta lại, nhưng đều vô ích, khi con người ta đã quyết định một điều gì đó, họ rất cương quyết!

Và "theo đuổi" đúng theo nghĩa đen, nơi nào có sự xuất hiện của Tuấn Dương thì ở gần đó sẽ có một Tuấn Duy khi thì đứng một góc để quan sát, khi thì chạy tới mà hỏi nhiều cái khiến cho người ta phát cáu. Không biết cậu có nhận ra không, chứ mỗi khi nhìn cậu, Tuấn Dương đều trợn mắt, nhăn nhó và thái độ khó chịu rõ rành rành như buổi sáng có mặt trời, nói không chừng cậu ấy cũng có gì đó "kì thị". Tuấn Duy không quan tâm. Chỉ cần gặp người ấy, cậu liền đem nguyên tên khai sinh mà la lên: "Cao Tuấn Dương!", một ngày sẽ thường nghe được tận ba lần: Lần một là đầu giờ cậu sẽ chạy qua 12A để đưa đồ ăn và sữa cho Tuấn Dương, lần hai là giờ ra chơi vẫn cầm theo một hộp sữa, và lần cuối cùng là lúc ra về, cậu đều đứng phía hành lang đợi cậu ta về chung. Tuấn Duy thường đi theo cậu ấy ở mọi nơi như: hàng ghế đá ở dưới sân trường, nơi mà Tuấn Dương hay ngồi đọc sách, ở thư viện và cả nơi ít ai biết đến là ở sân thượng. "Kẻ điên" Tuấn Duy đã cuồng nhiệt theo đuổi người mình thích như thế đấy.

Nhiều người đã khuyên cậu nên từ bỏ theo đuổi "cái máy" đó đi, không có kết quả đâu. Cậu cứ bướng bỉnh, cậu tin: "Mưa dằm thấm lâu". Mọi người lại nói cậu hết thuốc chữa: "Kẻ điên tin vào tình yêu cổ tích". Tuấn Duy chỉ nghĩ nó rất lãng mạng, cậu sẽ là một nhân vật hiền lành, tốt bụng được bà tiên, ông bụt che chở và cuối cùng sẽ sánh đôi cùng bạch mã hoàng tử hạnh phúc đến cuối đời. Nhưng thứ mà người ta muốn nói rằng điều đó là ảo mộng, là dối trá, là như động vật biết nói, con người phép thuật. Ừ! Điều đó là "không có thật".

Câu chuyện một nam sinh lớp C theo đuổi một năm sinh lớp A gây rúng động các khối, sau một thời gian rồi thì cũng đã lắng xuống. Trải qua hết một học kì đầu của năm học, những học sinh cuối cấp phải tăng tốc ôn thi cho những kì thi quan trọng. Trước mắt họ là một kì nghỉ Tết cuối cùng của cuộc đời học sinh.

Tuấn Dương, người im lặng nhất lớp lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với mọi người trong lớp "Mọi người, đêm giao thừa này nhà mình có tổ chức một buổi tiệc, mọi người có thể đến góp vui không?" Tức nhiên mọi người không thể từ chối, mấy đứa con trai bắt đầu xúm lại bắt chuyện, nhưng lần này cậu ấy đã cởi mỡ hơn và chịu bắt chuyện với mọi người, khiến ai cũng ngạc nhiên cả.

Vào học kì mới, Tuấn Dương hoàn toàn thay đổi trở thành một chàng trai hướng ngoại cởi mỡ, tham gia mọi hoạt động trong thể thao, học tập rất sôi nổi và đạt được nhiều thành tích. Cậu làm cho nhiều cô gái trong trường yêu thích, họ tặng quà, nhắn tin và làm thân, họ đều mong muốn sẽ chinh phục được trái tim của cậu. Trong đó có Lâm Mỹ Nhân, một cô nàng hotgirl nhất nhì khối, lớp 12B, từng đạt giải "Miss" trong cuộc thi "Miss and Mister" của trường trong hai năm liền, phái nam thì đổ ngục trước nhan sắc mỹ miều của cô ấy, phái nữ thì luôn cảm thấy ghen tỵ và muốn xinh đẹp như cô ấy. Mỹ Nhân đã đem lòng thích Tuấn Dương, cô đã tỏ tình cậu trước sự chứng kiến của rất nhiều người. Một điều không ai ngờ, Tuấn Dương dù đã thay đổi, nhưng vẫn còn mang trong mình trái tim "máy móc", không hề rung cảm trước tấm chân tình và vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô gái ấy mà buông lời từ chối thẳng thừng. Đánh mất cơ hội vàng sánh bước bên mỹ nhân bao người mơ ước! Biết bao nhiêu cô gái muốn tiến xa hơn với cậu, Tuấn Dương đều giữ khoảng cách và né tránh.

Họ nói một người hoàn hảo và có phần tự cao như Tuấn Dương chắc hẳn phải đặt cho mình một mẩu người yêu cao và cùng đẳng cấp với cậu ấy. Nếu cỡ xinh đẹp như Mỹ Nhân mà còn bị từ chối, thì liệu ai có thể đáp ứng được điều đó?

Cho đến cuối năm, Tuấn Duy cũng đã lâu không còn nhắc đến chuyện theo đuổi Tuấn Dương nữa, cũng không biết tình cảm của cậu ấy ra sao và cậu phải trải qua những gì để có thể im lặng đến mức bình tĩnh đến thế khi nghe tin nhiều cô gái theo đuổi người mình từng thích chứ? Chắc cậu ấy biết, dù cậu ấy có phản ứng như thế nào, bình tĩnh hay thái quá, chắc hẳn cũng chẳng thể thay đổi được gì, cậu lấy tư cách gì đây? Còn nhớ lúc mọi người bàn tán chuyện Mỹ Nhân tỏ tình và bị từ chối, mọi người lại lôi việc mấy tháng trước từng có một Tuấn Duy cũng cuồng nhiệt theo đuổi "máy móc" kia. Họ chỉ cười cậu và nói đây là thực tại, không phải cổ tích, người như Mỹ Nhân còn bị chối từ, đối với cậu chắc còn thảm hại hơn thế rất nhiều.

Đến khi ra trường, nghe bảo Tuấn Duy bị tai nạn xe và qua đời khi vừa tròn 18 tuổi, một cái độ tuổi rất đẹp...

(Lời kể của một người bạn cũ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net