CHAP 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thật chứ?"
"Thật, Yoong đưa điện thoại đây, để tôi mượn chơi game một chút." Seohyun nhìn vào đôi mắt rừng rực của Yoona, giả bộ không biết điều đó, chìa tay về phía Yoona, điện thoại của cô bị hết pin, đang sạc, nếu không cô đã không mượn Yoona, đúng là ồn quá không thể ngủ được!


"Em muốn mượn điện thoại à?" Giọng của Yoona tỏ ra tiu nghỉu, vẻ hào hứng lúc trước giảm đi chín phần.


"Đừng nhiều lời nữa." Seohyun đón lấy điện thoại của Yoona, hỏi: "Pass là gì?"
"Baby one more kiss!"

"Kiss cái đầu Yoong !" Seohyun giận dữ, đưa chân đá Yoona: "Có nói không?"


"Em đúng là đồ ngốc, chẳng phải Yoong đã nói rồi còn gì, baby one more kiss...Haizz là 3028 !" Yoona lườm Seohyun với vẻ oán trách.


Seohyun không nói gì, mở khóa, và say sưa với trò chém Dưa Hấu. "Hyunie, em đúng là lạc hậu, cái trò chém dưa hấu ấy mà cũng chơi say sưa đến thế sao?" Nhìn thấy Seohyun lăn lộn trên giường, Yoona không nén được châm chọc.


"Tôi thấy kỷ lục của Yoong là 299, còn tôi đã chém được 599 điểm, tôi đã vượt qua Yoong nên thấy rất vui và khoái chí, không được sao?" Nụ cười của Seohyun rất rạng rỡ, quay mặt lại đáp rồi lại tiếp tục trò chơi, "Yoong à, ngoan ngoãn ngủ đi, được không, phiền phức quá!"


Yoona tự chuốc là vô duyên, tiếp đó đối đáp lại với Seohyun mấy câu.


Mãi cho tới khi Seohyun nổi đóa lên thì Yoona mới, nói: "Được rồi, không nói chuyện với em nữa, ngủ thôi." Yoona mơ màng ngủ trong tiếng ru của trò chơi chém dưa hấu. Kết quả của việc ngủ muộn tất nhiên là dậy muộn, hơn 12 giờ trưa, Seohyun và Yoona mới uể oải ngáp và mở mắt ra, tất nhiên có tiền lệ từ trước, vì thế lần này khi Seohyun tỉnh dậy trong lòng Yoona thì cô đã tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn rồi chào Yoona một câu với tâm trạng vui vẻ: "Chào buổi sáng!"


"Ừ, chào vợ yêu!" Yoona ôm lấy Seohyun như đang ôm một viên ngọc quý, đến cử động cũng không muốn.


Seohyun gỡ bàn tay Yoona đang đặt trên người cô, rồi điềm tĩnh ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh trước: "Yoona, chúng ta sẽ ở chơi mấy ngày?"


"Không biết, để xem đã." Khi nào Seohyun chịu từ bỏ cái vỏ của mình, khi nào em chấp nhận Yoona thì sẽ về, lúc đó chuẩn bị tiệc và cưới! Trong lòng Yoona đang lên những tính toán tốt đẹp.


"Vậy, hôm nay đi chơi ở đâu?" Seohyun không cần phải đi làm đúng giờ, tự do về thời gian, với cô mấy ngày cũng chẳng hề gì. Còn Busan thì là một thành phố có nhịp sống nhanh, chỉ cần sống chậm lại một chút sẽ cảm thấy hơi thở của cô một cách thực sự.

"Ăn cơm xong chúng ta tới dạo chơi ở trường Đại học!"


Khi Seohyun bước chân vào sân trường của ngôi trường xinh đẹp ấy, bất giác hít mấy cái thật sâu, phong cảnh ở đây đẹp như tranh, nắng vàng rực rỡ, đâu đâu cũng rất thơ mộng.
Nếu như Seohyun và Yoona không chia tay nhau.

Nếu Seohyun và Yoona cùng thi đỗ vào trường đại học này, có lẽ trong trường đã có một đôi tình nhân hạnh phúc, ngày ngày nắm tay nhau đi dạo, và sẽ có rất nhiều những cuộc hẹn hò lãng mạn?


Nếu hai người không chia tay mà yêu nhau suốt 10 năm, rồi sau đó đăng ký kết hôn một cách tự nhiên, thì tình cảm giữa hai người có lẽ đã không khó xử như bây giờ?


"Cẩn thận!" Cùng với tiếng kêu lên của Yoona , bàn tay của Seohyun bỗng nóng bừng, cả người cô bị Yoona kéo về phía sau và ôm vào lòng, mùi nước hoa phảng phất tràn vào mũi cô. Một chiếc xe đi sát chỗ mà cô vừa ở đó mấy giây trước.


"Trong trường đại học mà sao lại lái xe nhanh như vậy chứ?" Seohyun lẩm bẩm, trong bụng thầm nghĩ: "nguy hiểm quá", rồi nhận thấy mình vẫn đang ở trong lòng Yoona, nhìn xuống bàn tay thì đang bị Yoona nắm rất chặt, bất giác run lên như bị chạm điện, vùng ra theo phản xạ, nhưng Yoona giữ càng chặt hơn, tiếp đó cả người cô bị kéo trở lại vào lòng Yoona và áp sát vào người của Yoona.


Tim cô cô đập dồn dập, cô vùng ra: "Yoong định làm gì thế?"


"Em không cảm thấy yêu nhau trong một ngôi trường như thế này là một việc rất lãng mạn hay sao?" Yoona giữ chặt lấy những ngón tay của Seohyun, nói với vẻ tình cảm.


Seohyun nhìn những nhóm du khách và học sinh bên cạnh mình, phần nhiều bọn họ là những đôi yêu nhau, trông ai cũng rất hạnh phúc, cười rạng rỡ, chuyện trò vui vẻ hoặc đang giả vờ cãi nhau... bất giác trề môi, đáp cứng cỏi: "Đúng là rất lãng mạn, nhưng chẳng liên quan gì đến chúng ta!"


"Sao lại không liên quan?" Yoona hỏi lại với vẻ không vừa lòng: "Hyunie, chúng ta là vợ chồng đấy!"

"Chỉ là trên danh nghĩa thôi! Chẳng liên quan gì đến tình cảm!" Seohyun nói xong, quay người bỏ đi.Yoona nhìn theo lưng Seohyun , chau mày vẻ bất lực, rồi đưa tay bóp thái dương, thở dài, cách mạng chưa thành công, phải tiếp tục cố gắng mới được. Yoona chạy đuổi theo Seohyun : "Em đừng có đi nhanh như vậy, cảnh đẹp trong trường thì phải đi chậm, ngắm nghía thì mới thưởng thức hết được chứ!"


Seohyun lườm Yoona một cái, có điều bước chân thì đã chậm hơn hẳn.
Ngôi trường này rất rộng. Về học thuật nếu so với những trường đại học khác thì không bằng, nhưng cảnh quang của trường thì chẳng khác gì một công viên xinh đẹp, những du khách tới đây để tham quan, chụp ảnh, tập thể thao đã tạo ra một nét rất riêng mà chỉ có ngôi trường này mới có. Thỉnh thoảng thấy một vài sinh viên tay cầm sách vội vã đến giảng đường hoặc thư viện, khiến Seohyun bất giác nhớ đến những năm tháng tuổi xuân đã sớm trôi qua.


Trong những năm tháng tuổi xuân dù đã trôi qua rất lâu rồi, Yoona vẫn không thay đổi, thậm chí cùng với dòng hồi tưởng rất đậm nét của cô, những điểm rất riêng của Yoona càng ngày càng trở nên đẹp hơn.

Dãy ký túc của trường đại học xây bằng gạch đỏ và những hàng rào bằng thép tinh xảo, tạo ra nét kiến trúc cổ, dưới tán của những ngọn cây xum xuê, trông chúng càng trở nên yên tĩnh, trầm mặc. Nếu như không phải vì trên các ban công có phơi những bộ quần áo thì Seohyun đã tưởng rằng nơi này hoàn toàn là một điểm du lịch chứ không phải là ký túc xá của một trường đại học. Trong lòng cô không khỏi ngưỡng mộ những sinh viên được học ở ngôi trường này.


Giữa trường có một chiếc hồ lớn sóng lăn tăn. Yoona phấn chấn chỉ vào những con vật đang bơi trên mặt hồ, ngạc nhiên kêu lên: "Em nhìn kìa, trong hồ có nuôi ngỗng kìa!"


Seohyun nhìn Yoona: "Xin thua rồi đấy, Yoong không phân biệt được thì đừng có nói lung tung như thế được không? Kia rõ ràng là uyên ương!"


"Ồ, thì ra là uyên ương! Sao trông lại giống như ngỗng nhỉ!" Yoona cười thầm trong bụng, Yoona giả vờ không biết, còn Seohyun thì thực sự là không biết! Rõ ràng đó là thiên nga đen! Hai người tìm một bóng râm, trên bãi cỏ xinh đẹp, ngồi xuống, rồi thốt lên: "Ôi, hối hận quá!"


"Hối hận gì?" Seohyun nhìn mặt hồ yên tĩnh, bình thản hỏi, mắt nhìn quanh, xung quanh hồ có rất nhiều ngươi đang đi dạo, rất nhộn nhịp, có những nhóm người mang máy ảnh đang chụp ảnh kỷ niệm, cũng có những người giống như Seohyun , đi dạo mệt rồi, cuối cùng ngồi chắp bằng trên bãi cỏ nói chuyện, có những người thoải mái hơn, gối đầu lên cánh tay ngủ ngon lành, cũng có những đôi tình nhân ngồi sát bên nhau thì thầm tâm sự, càng làm tăng thêm vẻ lãng mạn, sống động cho ngôi trường.


"Hối hận rằng đã không học hành cho chăm chỉ, hối hận rằng đã chia tay với em, hối hận rằng chúng ta đã không thể yêu nhau ở một ngôi trường đẹp như thế này..." Yoona nhìn vào tòa kiến trúc đối diện bên kia hồ, nói với vẻ chậm rãi, giọng mang đầy vẻ nuối tiếc...
Trong lòng Seohyun bỗng thấy xốn xang, cô không thể nào giữ vẻ thản nhiên được nữa, cô đứng bật dậy: "Yoona đừng ngồi ở đây làm như vị thánh của tình yêu nữa. Tôi biết, bây giờ Yoong bám chặt lấy tôi là vì muốn trả thù tôi về cái tội đã cắm sừng Yoong , đúng không? Yoong muốn chờ đến khi tôi yêu Yoong rồi thì Yoong lại hất ngay tôi đi chứ gì?"


Yoona không thể tưởng tượng được: "Hyunie, em đang nói linh tinh gì thế?"


Seohyun nhìn thẳng vào mắt Yoona, nói rành từng tiếng: "Yoona hãy từ bỏ ý định đó đi, vì tôi sẽ không yêu Yoong , và cũng không để cho Yoong có cơ hội bỏ tôi, trả thù tôi!"


Thấy Seohyun nói với vẻ nghiêm chỉnh như vậy, Yoona từ chỗ ngạc nhiên mở to mắt nhìn đến cười to nghiêng ngả: "Ha, ha, ha..."


Seohyun nghe tiếng cười ấy mà thấy sởn gai, cô giậm chân, tức giận nói: "Cười đủ chưa?"


"Chưa đủ, chưa đủ!" Yoona lại cười nghiêng ngả, khiến không ít khách qua đường quay lại, nhìn Yoona bằng ánh mắt ngạc nhiên, và tất nhiên cũng nhìn sang Seohyun với ánh mắt ấy.


Seohyun tức giận kéo Yoona, rồi đưa tay bịt miệng Yoona không chút kiêng dè: "Thôi đi, đừng có cười nữa! Nếu cười nữa người khác sẽ nghĩ Yoong là điên đấy."


"Điên thì điên chứ sao, Yoong không quan tâm." Yoona nhún vai, khẽ cười.


"Nhưng tôi thì có, tôi không muốn làm vợ một kẻ điên." Seohyun nghiến răng, nói.


Yoona ngây người nhìn Seohyun bằng đôi mắt đen, thở dài một cái, rồi đưa tay búng lên đầu cô, nói với vẻ bất lực: "Hyunie , sao trong đầu em toàn nghĩ đến những chuyện nhăng nhít như vậy nhỉ?"


"Có Yoong mới nhăng nhít."


"Ai nói với em là Yoong theo đuổi em và kết hôn với em là vì muốn trả thù em đã cắm sừng Yoong?" Yoona hỏi với vẻ nghiêm túc.


Seohyun không trả lời, rời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Yoona.


"Ai nói với em rằng, Yoong kết hôn với em, chờ khi em yêu Yoong rồi thì Yoong sẽ bỏ em?" Yoona đưa tay véo cằm Seohyun , khiến cô phải ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Yoona : "Hyunie, rút cuộc thì em là thông minh hay hồ đồ hả? Yoong chờ đến khi em yêu Yoong thì bỏ em, điều đó có lợi gì cho Yoong ?"


"Để trả thù tôi, khiến tôi buồn và đau lòng." Seohyun đáp rất thuận miệng.


"Em đừng quên, chúng ta đã có đăng ký chứng nhận là vợ chồng, nếu Yoong bỏ em, Yoong sẽ phải bỏ ra một khoản phí chăm sóc cho em." Yoona nói bằng giọng bình tĩnh: "Cái giá của việc trả thù em, làm em đau lòng quả là không nhỏ."


Seohyun nghẹo đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi dường như đã hiểu ra: "Đúng thế!" Yoona bỏ cô thì sẽ phải ly hôn với cô, mà muốn ly hôn thì phải trả tiền chăm sóc nuôi dưỡng!


"Nghĩ ra rồi chứ?" Yoona nhướn đôi mày.


Seohyun gật đầu: "Vậy thì vì sao Yoong lại cứ bám riết lấy tôi?" Nói xong, cô bổ sung: "Yoong đừng có nói là yêu tôi đấy."


Yoona không biết phải nói gì: "Đó là vì Yoong yêu em!"


"Yoona nghĩ rằng tôi là đứa trẻ lên ba à?" Seohyun tỏ ra không tin.


"Yoong phát hiện ra rằng, khi em ngốc thì còn ngốc hơn cả đứa trẻ lên ba!" Yoona đưa tay ra dí lên trán Seohyun : "Yoong không yêu em thì Yoong bất chấp tất cả theo đuổi em làm gì? Kết hôn với em làm gì?" Nhìn vẻ mặt không tin tưởng của Seohyun , trong lòng Yoona thấy rất khó chịu: "Hyunie, em sao thế? Em muốn Yoong phải nói với em bao nhiêu lần rằng Yoong yêu em thì em mới tin Yoong?"


"Yoong nói bao nhiêu lần cũng không có tác dụng, vì tôi hoàn toàn không tin!"


Lần này thì đến lượt Yoona tức đến mức hộc ra máu, Yoona nhìn Seohyun bằng ánh mắt vô tội: "Tại sao?"


Seohyun nhìn đôi mắt đẹp của Yoona mà thấy mình như đang chìm vào đó, rồi lại thấy Yoona mỗi lúc một tiến sát đến, bất giác lùi về sau một bước: "Không tại sao gì cả, tôi không tin rằng Yoong sẽ yêu tôi, thế thôi."

"Hyunie, em không tin mình, hay là không tự tin trước Yoong?"


"Vấn đề này, tôi không muốn trả lời!" Nói xong,Seohyun để mặc Yoona , đi nhanh về phía trước. Tim cô đang đập rất dữ, nếu chậm một giây nữa thôi, thì cô sẽ không kìm được mà nhào vào lòng Yoona và ôm Yoona, hôn Yoona , thậm chí còn làm nhiều hơn thế nữa ở tại ngôi trường xinh đẹp này...


Yoona thở dài, đuổi theo cô.


Trong thế giới của tình yêu, ai rung động trước, ai khát vọng nhiều hơn một chút thì nhất định sẽ chủ động nhiều hơn, nếu Seohyun đã đứng yên một chỗ mà không có hành động nào, thì Yoona sẽ đi đến và kề sát bên cô!


Seohyun tỏ bộ mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra vẻ xa cách, cùng Yoona đón xe trở về nhà nghỉ, vừa xuống xe, thấy Yoona thận trọng đi theo cô, trong lòng bất giác cảm thấy một nỗi phiền muộn mâu thuẫn rất khó coi. Cô bước nhanh vào làng, rẽ bừa vào một cửa hiệu trang trí rất độc đáo có tên là: "Ba năm hai lớp".


Thì ra, đó là một cửa hiệu chuyên đề, có điều trang trí mang dấu ấn hoài cổ của lớp học hồi nhỏ. Chủ cửa hiệu ở đây gọi là thầy giáo, thực khách là học sinh, gọi món thì là làm bài tập, tự mình làm món ăn thì là tự ôn...


Nhưng việc nhầm lẫn ấy lại rất thu hút Seohyun . Nhìn đồng hồ mới 5 giờ, cô không do dự mà ngồi ngay xuống chiếc bàn cũ, giơ tay vẫy thầy giáo, gọi 4 món và cơm (chân giò thì là vật lý, đậu phụ thái chỉ thì là hóa học, tôm thì là thể dục, đầu cá thì là tư tưởng, đạo đức, cơm thì là ngữ văn).


Yoona chau mày, đi theo vào, ngồi xuống bên cạnh Seohyun , khẽ nói câu xin lỗi: "Thôi nào, em đừng giận nữa, coi như là Yoong sai, được chưa?"


Seohyun quay đầu đi, không thèm để ý đến Yoona và cũng không tiếp lời.


"Hyunie , em đừng giận nữa, được không?" Yoona kéo tay Seohyun: "Chúng ta đi du lịch để tìm niềm vui và để cho tâm trạng được thoải mái, nếu em cứ giận như vậy thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều niềm vui đấy..."


"Ai mà thèm giận nhau với Yoong ?" Thấy Yoona phải xuống nước trước mình như vậy, Seohyun không thể cứ mặc Yoona , vì suy cho cùng, đúng như Yoona nói, đi du lịch là để cho tâm trạng được vui vẻ, thoải mái, hơn nữa lại đến một thành phố thú vị như thế này, thì phải chơi hết mình mới đúng.

Thực ra Seohyun không hề giận Yoona, cô giận mình vì nhận ra là đã không thể kiên định lập trường đối với Yoona được.


Không lẽ, thất bại thảm hại trong tình yêu năm 17 tuổi lại lặp lại một lần nữa?


Chính Seohyun cũng không biết được rằng liệu mình có thể quên được nỗi đau của vết thương mà cô đã phải chịu để rồi cùng với Yoona làm lại từ đầu hay không? Tuy cô và Yoona đã kết hôn, hơn nữa giữa hai người cũng có những hòa hợp nhất định ở một số mặt... Nhưng, có quá nhiều thứ chưa thể biết khiến cô do dự, khiến cô cứ quẩn quanh mà không dám tiến tới...


Suốt bữa ăn, Seohyun và Yoona không ai nói với ai, cả hai đều cắm cúi ăn, vì thế mà họ đã ăn hết chỗ thức ăn đã gọi. Khi họ thanh toán tiền, chủ cửa hàng - chủ nhiệm lớp tổng kết "thành tích" đã cười hì hì và chỉ dẫn: "Chúng ta phải tới phòng hiệu trưởng nộp học phí!"


Seohyun lập tức hiểu ra rằng, ở nhà hàng này gọi thanh toán là nộp học phí. Thấy tò mò, cô và Yoona mang bảng "thành tích" đến phòng "hiệu trưởng".


Tính học phần (tính tiền), nộp học phí (trả tiền), "hiệu trưởng" cười khà khà, tặng cho Yoona và Seohyun một tấm giấy khen nhỏ: "Hai bạn đã ăn hết sạch, vì thế, cái này dành cho các bạn!"


Còn có cả chuyện này nữa cơ đấy!


Yoona cũng thấy hứng thú, đón tấm giấy khen, nhìn chiếc bút ký bên cạnh, hỏi với vẻ lịch sự: "Hiệu trưởng, cái này có thể dùng được không?"


"Hiệu trưởng" cười gật đầu: "Có thể dùng được, các bạn có thể viết tên lên giấy khen đó, mang về làm kỷ niệm và cũng có thể dán lại trường làm kỷ niệm!"


Yoona vung tay, ký lên chỗ để trống ở mục tên họ mấy chữ "Ngốc điểm không, Em gái kính cận", sau đó cười và trao tấm giấy khen đó lại cho "hiệu trưởng": "Hãy dán lên tường của các anh đi!"


Seohyun nhìn "hiệu trưởng" cầm tờ giấy khen có ký tên Ngốc điểm không và Em gái kính cận dán lên tờ giấy trên tường đã có vô số những tờ giấy như thế trong khu vực của trường học, trong lòng không khỏi thấy xốn xang.


Sau đó, hai người đi dạo một vòng quanh làng chằng chịt như mê cung, rồi cuối cùng vào ngồi trong một quán rượu cũng theo chủ đề tương tự.
"Hyunie, em có biết đặc điểm của quán rượu này là gì không?"


"Là gì?" Seohyun đưa mắt nhìn bố cục, trang trí của quán rượu với vẻ chăm chú, sau đó trả lời với vẻ thăm dò: "Có phải là vì quán rượu này vừa có thể uống rượu lại vừa có thể ăn kem không?"


Yoona không nén được cười ha hả: "Hyunie, sao em lại có thể thú vị đến thế nhỉ? Làm Yoong không thể không thích em cho được!" Nói xong, đưa mắt nhìn thì thấy ánh mắt của cô đã bớt vẻ thiếu tự nhiên, Yoona bèn ra sức giảng giải về đặc điểm của quán rượu này: "Quán rượu này có tên là Gặp nhau ngày nắng, ngày mưa không mở cửa, buổi sáng không mở cửa, bán kem ốc quế, rượu ngải đắng, có đàn Ukelele và cả cà phê nữa, hiểu chưa?"


"Mưa thì không mở cửa?" Seohyun chau mày có vẻ không hiểu, buổi sáng không mở cửa thì có thể hiểu được, vì các nhân viên của quán thường ngủ dậy muộn, nhưng còn ngày mưa sao lại không mở cửa, vì thế cô hỏi một câu tỏ vẻ thông minh: "Vậy, nếu gặp lúc hạn hán thì chẳng phải ngày nào cũng phải mở cửa sao? Như vậy, nhân viên của quán có mà mệt chết à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net