Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một buổi sáng đầy sự thú vị và bất ngờ.

Hệt như cái ngày mà Samantha lần đầu bước chân vào cánh cổng trường trung học Lincoln High School, các học sinh lại ngừng nói chuyện và quay ra nhìn cô. Nhưng lần này là với ánh mắt sững sờ, rồi sau đó đến thích thú, và cuối cùng là ngưỡng mộ. Có một số người vì tò mò quá nên chạy ngay đến gần để xem cho kĩ hơn.

- Này, cậu là Samantha Lawrence đấy ư?

Samantha hơi bất ngờ vì đột nhiên bị một nhóm người vây quanh, nhưng rồi cô cũng gật đầu đáp lại câu hỏi của họ.

- Ồ, cậu thực sự đã thay đổi rất nhiều chỉ trong thời gian ngắn! - Một học sinh khác đáp - Cặp kính cận, mái tóc rối bù cùng bộ quần áo già dặn đã biến mất. Thật kì diệu! Ai đã làm điều này cho cậu thế?

Cô chưa kịp trả lời thì tiếng ai đó đã vang lên:

- Chắc chắn tất cả là nhờ Joey Anderson!

- Ừ, đúng rồi!

- Cậu may mắn thật, vừa quen được hot boy lại còn có thể đi tút tát lại nhan sắc nữa chứ. Bọn tớ thực sự rất ghen tị với cậu đấy!

- Có gì đâu mà. Cảm ơn các cậu vì những lời khen. Bây giờ tớ phải vào lớp rồi. Tạm biệt nhé.

- Ừ, tạm biệt!

Samantha đã bước đi rồi mà nhóm học sinh đó vẫn còn đứng xuýt xoa tại chỗ. Và đây chỉ mới là phản ứng tích cực đầu tiên.

Các học sinh phía trong sảnh hành lang đột nhiên dạt sang hai bên, và ở giữa lối đi đó chính là cô bạn "mọt sách" ngày nào chẳng ai thèm chú ý, hoặc cho dù có được chú ý thì cũng chỉ vì sự dị hợm khác người đang từ từ bước tới với gương mặt xinh đẹp nhưng còn hơi ngại ngùng. Cách đó không xa, Joey đang đứng ngắm nhìn bạn gái mình đầy tự hào, còn Brad thì há hốc mồm kinh ngạc, đi bên cạnh là Kimberly Morgan trố mắt ra. Samantha bỗng trở thành một hot girl mới của trường trung học Lincoln High School, thậm chí hot nhất vì vừa xinh đẹp lại học giỏi một cách thật hoàn hảo. Điều này tất nhiên đã làm cô nàng hot girl hiện tại ghen tức đến nổ mắt.

- Ai... Ai thế kia? - Kimberly lắp bắp.

- Samantha Lawrence... Chính là cậu ấy! - Brad đáp.

- Làm sao có thể chứ? A, chắc chắn do Joey Anderson đã nhúng tay vào! Hừ, sửa soạn cho bạn gái cậu ta mà lại!

Tự nhiên, Brad cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, muốn lao ngay tới chỗ Samantha rồi ôm chầm lấy cô để chúc mừng cho vẻ bề ngoài mới. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân mà cậu ta không thể, hoặc không được phép làm vậy. Từ lâu Brad đã biết bạn gái cũ vốn xinh đẹp, chẳng qua là không giỏi lắm khoản sửa soạn thôi. Cậu ta đang hối tiếc về việc tại sao lúc còn quen nhau lại không sửa soạn cho bạn gái như Joey vừa làm. Brad không hiểu được sự thật chỉ có tình yêu chân chính mới là động lực để thực hiện điều đó.

Samantha và Joey trao nhau một cái ôm và một nụ hôn nhẹ. Mọi người dán hết mắt vào cặp đôi hot mới. Thật bất ngờ khi cả hai tuy chỉ là học sinh mới đến trong năm nay nhưng đã liên tục làm xáo trộn tinh thần cộng đồng học sinh của trường. Samantha từng từ chối không muốn đến Manhattan, New York sống nhưng chắc chắn bây giờ cô sẽ phải suy nghĩ lại. Nếu cứ ở mãi với ngôi trường danh giá đầy "mọt sách" tại Washington D.C kia thì có lẽ Samantha không bao giờ nhận được những giây phút tỏa sáng như hiện tại.

Còn Brad thì trong đầu tự dưng lại nảy sinh những ý định muốn tiếp cận Samantha, dù biết rằng cho dù mình có đẹp trai cỡ nào cũng không còn cách gì để lay động trái tim cô thêm một lần nữa.

Giờ ăn trưa hôm nay cũng bình thường như mọi ngày. Tại một chiếc bàn cỡ vừa, Samantha, Joey và Ashley đang ngồi với nhau và trò chuyện rất vui vẻ.

Bỗng dưng từ đâu, Brad Nelson xuất hiện trước bàn của ba người, trên tay lại còn cầm khay thức ăn. Cảm thấy có gì đó, họ vội ngước lên nhìn.

- Chuyện gì đấy? - Ashley lên tiếng đầu tiên, trong khi Samantha và Joey vẫn còn chưa hết bất ngờ.

- Ừm...

- Brad, cậu muốn gặp tôi phải không? - Samantha hỏi thẳng.

- Ừ...

- Có chuyện gì thì mau nói nhanh lên đi, tôi không có đủ kiên nhẫn đâu!

- Tớ... Tớ có thể ngồi ăn cùng cậu chứ?

Joey bỏ miếng bánh sandwich xuống, định mở miệng ngay để nói "không" nhưng cô đã trả lời, hay đúng hơn là hỏi ngược lại:

- Vậy Kimberly đâu?

- Ờ... - Brad lúng túng.

- Nghe tôi bảo này, cậu nên đi mà ngồi ăn với bạn gái của mình ấy! Kẻo không cô ta nổi điên lên thì tôi lại phải nghe những lời sỉ vả nữa.

- Cậu ấy đã ngồi với đám bạn gái của mình rồi. Không còn chỗ cho tớ.

- Ở đây cũng vậy thôi. - Joey lạnh lùng đáp.

Samantha suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói:

- Được rồi, cứ lại đây mà ăn trưa.

Cả hai người kia quay ngoắt sang nhìn cô, trong khi Brad thì cực kì mừng rỡ.

- Thật chứ? Cảm ơn cậu nhé!

- Sam à... - Joey lộ rõ vẻ khó chịu.

- Không phải tự dưng mà tớ làm thế đâu... - Samantha nói thật khẽ vào tai anh - Tớ sẽ khiến cho Brad phát ghen lên, cậu hiểu chứ?

Joey hơi ngẩng người ra, sau đó anh đã hiểu được ý cô nên mỉm cười rồi gật đầu đồng ý.
Brad nhanh chóng leo vào bàn ngồi ở vị trí đối diện với Samantha. Ashley cũng đang ngồi ngay tại đó nên vội chuyển sang chỗ khác để tránh khỏi phải ngồi ngay bên cạnh hot boy này. Cậu ta đã đoán ra được có người không ưa mình, nhưng cũng phải chấp nhận sự thật đó. Cứ thế, mọi người im lặng cắm cúi ngồi ăn mà chẳng ai nói với ai lời nào. Bầu không khí trở nên nặng nề và khó xử một cách lạ thường.

Bỗng dưng, tiếng Brad vang lên:

- Sam này, lát nữa chúng ta có chung giờ Đại số, cậu hướng dẫn giúp tớ một số bài tập nhé?

Đã một thời gian rất dài Samantha và Brad không nói chuyện với nhau, dù hằng ngày trừ thứ Bảy, Chủ Nhật vẫn ngồi cùng một phòng học.

- Tôi không thể hứa trước được. Tôi chẳng muốn bán chất xám của mình cho ai đó chỉ biết lợi dụng người khác.

- Ờ... - Cậu ta bất ngờ và bắt đầu trở nên lúng túng.

- Sao? Tôi nói gì sai à?

- Không, tớ thực sự muốn tự hoàn thành xong bài tập mà. Bố tớ đe dọa nếu không được nhận vào đại học Yale thì sẽ ngừng cung cấp tiền hay bất cứ tài sản nào cho con trai họ trong việc ăn ở và học tập.

Ashley chậc lưỡi ra chiều tội nghiệp thay cho Brad. Samantha bị choáng khi một đứa nhà giàu như cậu ta mà cũng phải chịu áp lực về một việc gì đó, một áp lực sẽ chẳng bao giờ xảy ra nếu đấy là cô.

- Thật không?

- Tớ nói dối cậu để làm gì chứ?

- Lúc trước cậu lười biếng học bài lắm mà!

- Sang học kì II bố tớ mới bắt đầu đề cập đến chuyện này.

- Thôi được. Nhưng báo trước tôi chỉ hướng dẫn một bài, còn lại tương tự thì hãy tự làm lấy.

- Như thế đã là quá tốt rồi!

"Đồ giả tạo." - Ashley nghĩ thầm.

Brad bỗng cầm lon nước của mình lên mời Samantha.

- Cậu uống đi. Tớ mua riêng cho cậu đấy.

- Từ khi nào cậu trở nên tử tế với bạn của tôi vậy? - Ashley buộc miệng - Không lẽ từ lúc Samantha xinh đẹp?

- Không phải đâu...

- Có nhớ lúc trước cậu đã từng đối xử với Sam như thế nào chứ?

Brad tất nhiên chẳng trả lời lại được. Ashley nở một nụ cười đầy vẻ khinh thường.

- Tôi có nước riêng rồi, không cần sự thương hại của cậu. Mà nếu cần thật thì sự giúp đỡ mà tôi muốn chắc chắn sẽ là từ bạn trai tôi.

Joey nghe vậy liền choàng tay sang ôm vai Samantha và tiếp lời:

- Đúng thế.

Ngay sau đó, cô trút hết tất cả đĩa salad của mình vào đĩa anh, đổ luôn cả cốc Coke vào cái li bên cạnh rồi thì hai người cùng ăn chung uống chung với nhau rất tình cảm. Brad nhăn mặt lại đầy vẻ bực bội, có lẽ là vì ghen.

- Cậu cũng nên làm điều này với Kimberly, như vậy sẽ hâm nóng tình cảm giữa cậu và cô ta đấy! - Samantha đưa ra một lời khuyên cho bạn trai cũ - Tôi thấy cả hai hơi lạnh nhạt.

- Ừm... Tớ không biết nữa.

---
Giờ ăn trưa đã kết thúc.

Như thường lệ, khoảng nửa tiếng nữa mới bắt đầu vào học tiết tiếp theo. Đột nhiên Samantha thấy thèm Coke vì hồi nãy đã trót đổ hết vào chung một li với Joey. Tuy bên ngoài có nói thế nào đi nữa thì cô vẫn muốn uống một mình, chứ uống cùng người khác thì không được đảm bảo vệ sinh cho lắm, mặc dù Joey rất sạch sẽ. Thế là Samantha đi đến chỗ chiếc máy bán tự động "cứng đầu".

Vừa tới nơi thì thấy Brad đã có mặt ở bên cạnh nó. Cảm thấy có ai đó vừa xuất hiện ở đây, cậu ta quay ra, trông thấy cô thì cười tươi hớn hở.

- Sam, cậu muốn mua Coke phải không? Trùng hợp quá, tớ cũng đang định mua đây!

- Không, tôi không hề có ý định đó. - Samantha lắc đầu phủ nhận.

- Ồ, thế để tớ mời nhé!

- Thôi khỏi. Tôi rất ghét cái máy bán tự động rẻ tiền này, và sẽ chẳng bao giờ sử dụng bất cứ thứ gì chui ra từ đó hết! - Cô nói dối không chớp mắt.

Brad nghe vậy thì sững sờ, vì những lời Samantha vừa nói ra chẳng giống như cậu ta vẫn nghĩ một chút nào.

- Nhưng cậu đã từng...

- Ừ, thì đã từng.

- Hay... Cậu ghét nó là vì tớ phải không?

- Có lẽ vậy. - Samantha nhún vai đáp.

- Thôi, đừng "giận cá chém thớt" nữa mà. Uống với tớ một chút cho vui đi!

- ...

- Cũng có mất mát gì đâu cơ chứ?

- Được. Cậu năn nỉ ghê quá, sao tôi nỡ lòng nào mà không uống.

- Okay!

Sau khi Brad bỏ tiền vào rồi dạy cho chiếc máy bán tự động "một bài học", nó thả hai lon Coke xuống. Samantha bật cười trước cái cảnh khôi hài đó.

- Của cậu này. Hồi nãy tại căn tin cậu đã từ chối lời mời của tớ một lần rồi, bây giờ thì không được làm vậy nữa đâu nhé. - Brad giơ một lon ra trước mặt cô.

- Cảm ơn.

Samantha bật mạnh nắp đánh một tiếng "xèo". Cậu ta không vội uống nước của mình ngay mà muốn nhìn xem cô sẽ làm gì tiếp theo. Nhấp một ngụm nhỏ rồi, Samantha thẳng tay ném lon Coke vào cái thùng rác bên cạnh và quay người bỏ đi... Brad đứng bất động tại chỗ. Chỉ khi cô thực sự đã rời khỏi đây cậu ta mới bừng tỉnh với lon nước ngọt trên tay.

Trong giờ Đại số ngày hôm đó, lúc Samantha đang bày bài cho Brad như những ngày trước, cậu ta có cố ý vuốt lên mái tóc cô. Samantha vội hất ra ngay.

- Này, tập trung vào đi. Đừng có phí thời gian của tôi!

- Tóc cậu mượt thật đấy.

- Không cần phải khen.

- Tại sao lúc tham dự Vũ hội mùa Đông với tớ cậu không làm như vậy?

Brad vừa vô tình nhắc đến cái ngày tồi tệ nhất trong đời Samantha. Cô đanh mặt rồi đóng sầm quyển sách Đại số lại. Cậu ta đã hiểu được sai lầm của mình nên vội nói:

- Ờ, tớ xin lỗi! Tớ sẽ không nói gì nữa đâu.
Làm ơn tiếp tục hướng dẫn bài cho tớ đi.

- Nãy giờ tôi nói đủ rồi. Cậu tự mà lo liệu lấy!

Samantha rời khỏi bàn của Brad và bước thẳng đến chỗ Ashley, không một chút luyến tiếc. Cậu ta đành ngậm ngùi với đống bài chưa ra đâu vào đâu.

Tối đó, Brad cùng Kimberly và hội bạn nổi tiếng vào bar nhảy nhót cho khuây khỏa sau một ngày học đầy căng thẳng, mệt mỏi. Mặc dù tất cả đều chưa đủ tuổi nhưng vẫn qua mặt được bảo vệ nhờ tiền đút lót.

Tiếng nhạc xập xình kèm ánh đèn mờ mờ tạo ra một cảm giác thật khó chịu. Trong khi mọi người kéo nhau ra nhảy thì Brad vẫn ngồi uống rượu một mình. Tâm trạng của cậu ta không được tốt cho lắm, vì một ai đó. Thấy bạn trai chẳng chịu nhập cuộc vui, Kimberly liền bước tới.

- Này, sao trông cậu ủ rũ thế? Mau ra nhảy với bọn tớ đi chứ!

- Mặc kệ tớ!

- Chẳng giống cậu bình thường chút nào cả. Thôi thì mặc xác cậu.

Thế là cô ta quay trở lại sàn nhảy và đắm mình trong những động tác buông thả với vài gã con trai khác.

Khoảng nhiều tiếng sau, họ chuẩn bị ra về. Brad lúc này đã gục xuống bàn. Kimberly cảm thấy thật nản khi phải bước tới gọi cậu ta dậy.

- Về thôi, Brad! Đi bar như cậu thì thà ở nhà ngồi uống nước khoáng còn hơn.

Brad không trả lời, mà lẩm bẩm gì đó trong miệng. Kimberly vội cúi xuống để nghe cho rõ.

- Samantha... Samantha...

- Này, nói cái gì đấy? - Cô ta trừng mắt lên hỏi lại.

- Samantha... Tớ yêu cậu... Tớ yêu cậu nhiều lắm...

Một cơn thịnh nộ đang dâng lên trong Kimberly... Mấy ngày vừa qua Brad đã làm rất nhiều việc khiến cô ta không vui rồi: từ chạy theo Samantha hỏi những câu vớ vẩn khi cô vừa chấp nhận làm bạn gái Joey, đột nhiên bỏ sang ngồi ăn trưa với bọn họ, và bây giờ lại còn "thủ thỉ" những lời cực kì nhạy cảm như vậy. Trông bộ dạng của Brad lúc này thật thảm hại, nhất là với gương mặt và tư thế say xỉn như thế. Kimberly bỗng nảy ra một ý định. Cô ta bắt đầu lôi con điện thoại đắt tiền từ trong chiếc túi xách ra, sau đó lựa một góc thật chuẩn để chụp ảnh bạn trai mình ngồi uống rượu trong một quán bar dành cho người lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lovestory