merci beaucoup

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







người ta vẫn thường nói trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

nhưng chạy ở đây có rất nhiều nghĩa, và với diệp anh, chạy là chạy về, về với vòng tay của nơi gọi là gia đình ấy.

diệp anh là một giáo viên dạy văn của một trường cấp ba tại nơi thành thị phồn hoa, với quá khứ mà mọi người cho là tan nát nên dẫn đến một ý tưởng điên khùng như bây giờ thì diệp anh lại không thấy thế, diệp anh có thể chấp nhận việc mọi người sỉ nhục mình nhưng tuyệt đối không để những người nàng ta yêu thương phải chịu tiếng tai theo, nhất là gia đình hiện tại.

sau cuộc hôn nhân đổ vỡ như một vết lầm lỡ trong cuộc đời diệp anh, thùy trang bỗng xuất hiện, em như một thiên thần giáng thế, kéo diệp anh ra khỏi vùng đầm lầy nhây nhuốc, em bước tới, quẳng hết đi đống âu lo buồn phiền trong diệp anh, thay vào đó bằng sự ngọt ngào từ chính tâm hồn em.

thùy trang là một viên ngọc sáng của giới giải trí, với tuổi thơ không mấy muốn nhớ tới, một mình lưu lạc mưu sinh ở nơi đất khách quê người, thùy trang phiêu bạt khắp nơi tại đất pháp, làm đủ thứ để kiếm tiền trang trải cho vốn kiến thức, cũng do sống tại pháp lâu năm, em cũng khá thành thạo thứ tiếng của đất nước xinh đep này.

sau hơn mười năm lang thang tại đất pháp, em quay trở về việt nam, bắt đầu học tại học viện sân khấu điện ảnh, đầu quân cho một công ty giải trí và nổi tiếng khắp cả nước, trong một lần họp báo ra mắt bộ phim mới, em vô tình gặp diệp anh cũng đến tham dự, chỉ là khi nhìn thấy đôi mắt của nàng em lại càng muốn tìm hiểu nhiều hơn về con người nàng, đôi mắt nâu thẫm trong trẻo nhưng phảng phất một nỗi buồn khó diễn tả thành lời.

sau hôm ấy em cố tình tìm cách tiếp cận diệp anh, biết diệp anh làm giáo viên, dạy ở đâu, rồi dàn xếp tất cả những cuộc gặp có chủ đích mà diệp anh vẫn ngỡ là "tình cờ", cứ thế dần dần em bước vào cuộc sống nàng, dần dần trở thành một người bạn thân thiết, rồi cùng nàng tâm sự hàn huyên.

một lần khi "vô tình" gặp diệp anh ở quán cafe gần công ty em vào đầu giờ chiều, em lên tiếng chào hỏi như thể đây thật sự chỉ là em "tình cờ" đi mua cafe rồi gặp nàng, cả hai cứ thế ngồi cùng nhau tám chuyện, xong thì diệp anh làm giáo án, thùy trang làm kịch bản ý tưởng cho bài nhạc mới.

lúc trời chập choạng tối, diệp anh bỗng đóng chiếc laptop lại, chủ động thanh toán luôn cốc cafe của em rồi xin phép rời đi trước.

"mình về trước đón con đi học về nhé, em cũng nên nghỉ ngơi đi, hẹn gặp lại sau nhé, tạm biệt"

vừa có một tiếng "choang" vang lên trong đầu thùy trang, em vừa nghe thấy gì vậy? diệp anh có con sao, em chưa từng nghe về chuyện này, điều này lại càng thôi thúc sự tò mò trong em, quen biết diệp anh hơn nửa năm chưa từng thấy nàng đi cùng với một ai khác, cũng không nghĩ nàng đã có chồng con, lại càng muốn trò chuyện với nàng nhiều hơn.

đêm hôm ấy, khi thả mình xuống chiếc giường rộng lớn, một mình đơn côi trong căn biệt phủ rộng ngất ngưỡng không lấy một bóng người, thùy trang nằm lăn lóc qua lại một hồi lâu cũng không thể ngủ được, em cứ bâng khuâng suy nghĩ xem rốt cuộc diệp anh là người như nào, nàng ta đã có chồng con rồi sao, cứ suy nghĩ như thế khiến trong lòng thùy trang như có hàng vạn con kiến bò, em lắc lắc đầu xua tan đi mấy cái suy nghĩ viển vông trong trí óc, nhấc điện thoại lên định lướt mạng một chút thì đập vào mắt em là dấu chấm xanh vẫn còn hoạt động của diệp anh, không chần chừ liền bấm gọi.

ở đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông, diệp anh thả ly rượu xuống nhấc điện thoại lên xem giờ này còn ai gọi, giật mình bởi dòng chữ hiện trên màn hình, là em, diệp anh nhanh chóng chạy vào nhà tắm hất một ít nước lên mặt cho tỉnh táo rồi mới bấm trả lời. 

"mình nghe? em gọi gì mình?"

"chị chưa ngủ sao? em thấy bên chị hiện trạng thái vẫn đang hoạt động"

"ừ mình chưa, sao thế?"

"này...chị uống rượu đấy hả?"

diệp anh bỗng cứng người, lý trí lại ngưng trệ, hô hấp cũng bị ngắt quãng, dù nàng đã cố gắng để làm cho giọng mình dịu lại nhưng chết tiệt, mỗi khi có cồn trong người thì giọng nàng không thể nào nhẹ nhàng như bình thường được, cứ hơi trầm khàn ấy, vậy nên mỗi khi nàng uống rượu thường xuyên tránh nghe điện thoại, nhưng thế nào khi em gọi thì lại ngay lập tức chỉnh đốn lại để nghe máy, chính diệp anh cũng không thể hiểu bản thân mình bị cái gì nữa.

"ừ...mình uống một chút, em yên tâm không sao đâu, mình uống ở nhà thôi" - cũng không biết tại sao trong vô thức của diệp anh lại thốt lên như thế, chỉ là diệp anh không muốn em lo lắng, cũng tự nhiên như muốn báo cáo trấn an em, lạ thật đấy. 

"em...chỉ muốn hỏi một chuyện, chị trả lời cũng được, không cũng không sao"

"em cứ hỏi đi, mình sẽ trả lời mà"

"chỉ là, em chưa từng thấy chị đi cùng một người đàn ông nào, cũng chưa từng thấy chị nhắc đến chuyện lập gia đình, vậy mà hôm nay chị lại nói chị đã có con, em chỉ...hơi ngỡ ngàng"

diệp anh lúc này mới bắt đầu loạng choạng, đầu nổ ong ong, đúng thật là diệp anh chưa từng đề cập đến chuyện gia đình của mình, cũng chưa từng kể về câu chuyện mình đã ly hôn, có một đứa con gái, diệp anh không hề muốn nhắc đến cái cuộc hôn nhân oái ăm ấy, nó giường như là một vết nhơ trong quá khứ của nàng, chỉ là nàng cũng không muốn giấu diếm gì em.

đêm hôm ấy, diệp anh và thùy trang tâm sư đến hơn bốn giờ sáng, diệp anh kể tất tần tật về quá khứ đau thương của nàng, kể cho em nghe về cô công chúa bé bỏng đang ngủ say sau cánh cửa, thùy trang cũng kể cho diệp anh về cái quá khứ "oanh liệt" một mình phiêu bạt tại đất pháp, cả hai cứ thế mang tất cả những cảm xúc hiện tại đặt vào mẩu chuyện của mình, trong lòng mỗi người đều nhen nhóm ánh lên một ngọn lửa, cũng không biết nên gọi đó là gì.

quay trở về thực tại, khi đang đứng trước hàng nghìn những chiếc máy quay, hàng nghìn phóng viên, thùy trang bình tĩnh nhìn vào ống kính mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như để gửi đến những người yêu thương em.

"nghệ sĩ trang pháp cho tôi hỏi, vì sao cô lại mất tích một thời gian lâu như vậy?"

người phóng viên lên tiếng sau khoảng ba năm em không quay trở lại màn điện ảnh, trong ba năm ấy, em dành toàn bộ thời gian để tìm hiểu về con người diệp anh, em dần dần gặp nàng nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, cùng nhau làm những chuyện như những "cặp đôi" hay làm, rồi cuối cùng kết thúc chuyện đó bằng một lời tỏ tình từ nàng - "thùy trang, cảm ơn em vì suốt thời gian qua luôn ở bên mình khi mình yếu đuối nhất, cảm ơn em vì không ngại quá khứ của mình mà vẫn luôn ở đây bên mình và con, xin lỗi vì đã để em thiệt thòi quá nhiều, hôm nay mình đứng đây-nguyễn diệp anh này đứng đây để muốn nói rằng"-diệp anh hít một hơi thật sâu rồi bất ngờ ôm em vào lòng-"mình-yêu-em, làm mẹ của con mình nhé?"

"..."

"trước hết thì trang pháp xin gửi lời chào và lời cảm ơn đến tất cả những người khán giả của trang, cũng xin lỗi vì đã ở ẩn một thời gian lâu như vậy, trong ba năm qua thì trang đã dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu về một điều mà trang mong là khi nói ra thì dù như thế nào mọi người cũng vẫn luôn ủng hộ trang, trong ba năm qua trang ở đây, tại mảnh đất này, để yêu thương một người, một người đã dành hết tình cảm cho trang, mang lại cho trang tất cả các cảm xúc đáng trân trọng nhất, trang ở đây vì các bạn khán giả, và vì người trang yêu, trang sẽ không nói tên ra nhưng chắc hẳn các bạn khán giả cũng sẽ ít nhiều biết được danh tính người ấy"

"và ngày hôm nay trang quay trở lại, không chỉ vì dự án phim sắp tới mà còn là để trang gửi lời cảm ơn tới người ấy của trang, một người mà đã trải qua quá nhiều đau khổ, trang mong rằng sau này dù chặng đường sắp tới có cạm bẫy, chông gai như thế nào thì trang và người ấy vẫn sẽ luôn có nhau làm điểm tựa, luôn quan tâm nhau"

"merci beaucoup, diệp anh

câu cuối, thùy trang nói rất nhỏ, nhỏ tới mức nếu không áp tai vào và nhìn khẩu hình miệng cũng không thể biết em nói gì. 

ở phía bên này, có hai người một lớn một nhỏ ngồi trước màn hình, mắt của diệp anh rưng rưng chỉ trực trào những giọt pha lê óng ánh trên khóe mi, còn boorin thì tự hào choàng qua ôm lấy cổ của mẹ diệp anh. 

"mẹ nói với mẹ nhỏ hộ con là hai mẹ con mình cũng cảm ơn và yêu mẹ nhỏ nhiều nhé!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net