Chap 1 : Cố Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ... Make someone happy, make just on happy...

  ... Dù chị thế nào... dù chị là ai nhưng chị vẫn là chị của em...

  ... Một người nào đó khiến chị vui thì đó cũng là niềm hạnh phúc cho em... Em thích chị...

  ... Hai năm sau...

   - Xấp hồ sơ xin việc chị đã kiểm duyệt rồi, ngày mai em gọi điện cho họ đến phỏng vấn.

   Vừa đứng dậy sắp xếp lại tờ giấy trên bàn, Mỹ vừa nhìn cô bạn đồng nghiệp ngồi kế bên cười nói. Khoác túi xách lên vai Huyền hỏi :

   - Duyệt được mấy người rồi chị Mỹ?

   - Năm người. Nếu ổn thoả thì phân bố cho họ vào khu tầng 1 hay tần 3, tầng 1 đang thiếu hai người.

   - Giờ chị về hả? Không đi tăng hai với tụi con Bình sao, hôm nay sinh nhật nó mà.

   Mỹ cười lắc đầu đùa :

   - Không, chị có hẹn rồi. Cho chị gửi lời chúc Bình mau lớn, sinh nhật vui vẻ nha!

   Huyền bật cười bở câu nói đùa của Mỹ. Thanh Bình tuy là trưởng phòng - 26 tuổi nhưng với vóc dáng nhỏ nhắn nhất trong công ty thì trông Bình như cô bé sinh viên năm nhất... Nơi Mỹ làm là một khu cao ốc thương mại Plaza lớn. Sau khi chính thức đi làm, không biết do điều kiện của công ty hay chính bản thân Mỹ cần mà Mỹ ít có ở nhà trừ chủ nhật sáng đi làm chiều tối mới có mặt ở nhà...

   Ngôi nhà đầy ấp tiếng cười và... nỗi buồn...

   Trong hai năm, mọi người vẫn vui vẻ sống bình thường. Ba đi đi về về vì công việc của mình, mẹ Phương cũng không hề thảnh thơi với những cuốn tiểu thuyết bị nhà sản xuất hối thúc, chị Thi bước theo con đường của mẹ Phương vừa viết tiểu thuyết vừa làm gia sư, bé Út đã lên lớp 7 từ sau cái chết của Milu con bé không còn nuôi cứ con vật gì nữa. Nó bảo nó sợ cảm giác mất mát một lần nữa... con bé có vẻ chín chắn hơn không còn loi nhoi như trước.

   Còn Phong... giờ là sinh viên năm nhất khoa y. Dù đã hai năm, dù vẫn tỏ ra vẻ như không có gì nhưng Mỹ vẫn đau vẫn buồn khi thấy hai người vui vẻ, thân mật vô tình truớc mặt mình... kìm nén đó, nhẫn nhịn đó... nhưng lúc đó - cảm giác đáng ghét đó một phát thì làm sao?

   Không được, không thể được. Mỹ không thể để nó phá hoại tất cả. Ban đầu Mỹ rút lui âm thầm chỉ để mọi việc êm xuôi, vui vẻ sao... Tình cảm của Phong từ đầu không là của mình... giành giật, chiếm đoạt rốt cuộc được gì. Không được gì... mất tất cả từ điều đơn giản, nhỏ nhặt nhất. Biết là thế nhưng cảm giác vấn vương cứ đeo bám Mỹ...

   Người thuộc về mình ư?

   Nghĩ đến đây Mỹ bất chợt nhớ đến Giành... Sau khi bị Mỹ từ chối thẳng thừng còn quá đắng hơn là Mỹ cố tình nói một câu xút phạm Giang chỉ để Giang thôi đeo bám Mỹ nữa.

   "... Đừng lầm tưởng tôi là loại người bệnh hoạn như em tưởng, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa... "

   Nói xong lời nói đó, Mỹ cảm thấy cổ họng mình đắng chát và khinh bỉ bản thân mình hơn nhưng... Mỹ không thể mở lời xin lỗi Giang.

   Thái độ sững sờ, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn xoáy vào mắt Mỹ khiến Mỹ không bao giờ quên, do không quên được nên Mỹ áy láy, ray rứt mãi...

   Chỉ mỉm cười buồn, Giang nhìn Mỹ giọng trôi tuột đi :

   - Dù chị thế nào, kinh bỉ em cũng được... dù chị là ai nhưng chị vẫn là chị của em. Một ngày nào đó, có người khiến chị vui thì đó cũng là niềm hạnh phúc của em. Em thích chị!

   Sau khi nói những lời đó, Giang  không còn xuất hiện trước mặt Mỹ như Mỹ yêu cầu để lại cho cô những cảm giác không hãy thoải mái chút nào. Ăn năn, hối tiếc và... quyến luyến...

   Không biết trong hai năm Giang đã đi đâu, làm gì? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Mỹ không muốn đi tìm Giang hay muốn biết điều gì về Giang. Mỹ muốn trái tim mình được yên bình.... Mỹ mệt mỏi lắm rồi, hãy để con tim Mỹ ngủ yên...

   Vừa bước chân vào thang máy, Mỹ bắt gặp hai cô gái nhỏ nhắn lạ mặt đang định bấm nút thấy Mỹ bước hẳn vào cả hai gật đầu chào rồi cửa cửa thang máy đóng lại. Gật đầu cười chào lại Mỹ bấm nút tần trệt rồi đứng khoanh tay trước ngực dựa lưng vào tường im lặng nhìn con số nhấp nháy chán ngắt trên bảng báo hiệu tầng lầu.

   Trong thang máy ba người mà một người không quan tâm đến hai người còn lại thì hai người kia cũng chẳng màng đến ý. À, mà không. Chưa hẳn à không để ý, hai người vẫn nhỏ giọng trò chuyện... nhưng cô gái có mái tóc ngang xinh xắn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Mỹ vừa tò mò vừa như ngắm... Một người có vóc dáng đạt tiêu chuẩn như Mỹ lẫn gương mặt đẹp trắng hồng nhìn nghiêng với mái tóc không quá dài màu nâu đỏ cộng thêm nét lành lạnh, khó gần khiến ai đối diện với Mỹ đều có chung cảm giác là tò mò lẫn thích thú... Thất bại trong mối tình đầu đơn phương, Mỹ không có cởi mở, vui vẻ như trước. Một mặt trong công ty phải nhiều cái đuôi theo sau Mỹ, vừa bực vừa khó chịu nên Mỹ đánh tự xây dựng một vẻ ngoài lạnh trong nóng hoạ may mới giảm bớt phiền phức... Ngờ đâu lại chính điều đó xuất hiện phản ứng ngược mới thê thảm cho Mỹ hơn.

   Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bỗng dưng thang máy dừng lại ở tầng 3 tiếng rè rè cũng tắt ngúm, sau cùng là tối om... Giờ này mà tham máy bị ngắt điện là sao? Cau mày hơi bực, Mỹ mở túi định lấy điện thoại ra gọi cho bên ngoài thì...

   - Trời ơi, bọn mình bị nhốt trong đây rồi!

   - Tối quá! Làm sao đây?

   Tiếp theo là...

   - Rầm... rầm...

   - Mở cửa! Có ai ở đó không cứu chúng tôi với!

   Không thèm quan tâm phản ứng của hai người Mỹ mở điện thoại chưa kịp nghe thì một lần nữa... như ai đang ôm chầm cứng ngắt ttừ bên hông suýt nữa rơi điện thoại xuống nền thang máy, Mỹ giật mình định xô người đó ra thì nghe giọng nói nghèn nghẹn hốt hoảng bên tai mình.

   - Ngọc ơi, tao sợ quá! Làm sao bây giờ, ở đây tối quá...

   - Mày ở đâu Vân? Tao không thấy được mày, sợ bóng tối thì ngồi yên đó đi.

   Thì ra cô bé này sợ tối sao? Khẽ thở dài, Mỹ lấy điện thoại mở đèn flash cho không gian xung quanh bớt tối rồi vỗ nhẹ lên vai người đang ôm mình như trấn cô ta. Nhìn cô bạn còn lại đang đập rầm rầm cửa thang máy, Mỹ nói :

   - Không sao đâu. Lất nữa thang máy có điện lại thôi mà!

   - Thật không chị?

   Nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười bình tĩnh của Mỹ qua ánh sáng ít ỏi của đèn flash của điện thoại. Cô gái bớt căng thẳng hơn rồi chạy đến bên bạn mình, đang ôm chặt lấy Mỹ cô gái tóc ngang có vẻ ngượng ngùng, xấu hổ buông Mỹ ra xin lỗi rối rít vì sự nhầm lẫn của mình. Không lâu thang máy có điện lại, lúc cánh cửa mở ra ở tầng trệt Mỹ hờ hẫng mỉm cười chào hai cô gái rồi bỏ đi...

   Cuộc gặp gỡ vô tình, sự việc bất ngờ đó đã khiến cô gái nhút nhát này phải đối mặt với bản thân và mọi người ra sao? Quan hệ dây chuyền vừa xa lạ vừa quen mà cả ba người đều không biết... hai cô gái này chính hai cô bạn thân của Ái Như. Cô gái tóc ngang vừa ôm nhầm Mỹ trong thang máy không ai khác hơn là Vân, còn cô nàng muốn phá tung cánh cửa thang máy là Ngọc... Mấy ngày trước cả hai nộp đơn xin việc vào khu thương mại này, hôm nay đến đây xem thế nào lẫn dạo chơi xung quanh luôn. Không ngờ lại chạm trán ngay người quen mà lạ bất đắc dĩ này... cuộc chạm trán có thể nói là rắc rối và... lãng mạn cho sau này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bachhop