LOVE SICK : ชลุมนุหนุ่มกางเกงนํѸาเงนิ - SPECIAL CHAP : CAN YOU HEAR IT ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Pun, cậu kiểm tra lại quỹ CLB giúp tôi với ? Đi mà ? Đi nè ~ Nha. Năn nỉ đấy. Mất tiêu 20.000bath rồi. Tôi sắp phát điên rồi nè."

Đó là cách mà No đã bước chân vào cuộc đời tôi, đồng thời cũng là điều bất ngờ lớn nhất trong những năm qua. Hai đứa có quen biết nhau, nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội đứng riêng nói chuyện như thế này. Và kể cả có nói chuyện, thì cũng chẳng nói nhiều bao giờ.

Tôi không thể ngăn mình mỉm cười khi nghĩ lại ngày hôm đó. Khuôn mặt sáng sủa nhưng lại có chút xanh xao của No lúc nào tràn ngập những cung bậc cảm xúc khác nhau. Thỉnh thoảng thì cậu ấy la lối om sòm. Đôi khi còn trông rất đỏm dáng nữa. Thỉnh thoảng lại trông vô cùng láu cá khi lên kế hoạch làm việc gì đó xấu xa, hoặc chỉ là khi trêu ghẹo bạn bè. Nhưng hôm nay, trông cậu ấy khác hẳn mọi ngày. Khuôn mặt có nét hoảng sợ, khiến tôi phải buộc bản thân không được cười. Okay, phải thừa nhận là thỉnh thoảng tôi cũng bí mật nhìn cậu ấy bởi vì cậu ấy rất cá tính. Mỗi khi ngắm nhìn khuôn mặt ấy, tôi lại cảm thấy thật thoải mái, mọi buồn phiền đều tan biến bởi vì cậu ấy khiến tôi thấy vui vẻ.

Nhưng xin thề là dù có cảm thấy thế đi chăng nữa, tôi cũng chưa nghĩ No là một người lãng mạn , vì cậu ấy là một người bạn ( không thân lắm) vô cùng có sức sống. Tôi biết chắc cậu ấy 100% thẳng. Tôi còn nghe được rằng cậu ấy cũng có bạn gái, học cùng trường với bạn gái của tôi, nhưng lại không biết cô ấy là ai. Đôi khi, tôi còn tự hỏi không biết No sẽ hành xử ra sao khi ở cạnh bạn gái. Có phải sẽ trêu đùa như lúc ở trường không ? ( nếu vậy thì thật tội cho cô bạn gái ấy.) Hay là sẽ lãng mạn và ngọt ngào không tưởng nổi ? Ai mà biết được ?

Tôi đã chẳng nghĩ gì về tương lai sau này mà chỉ vô cùng thật thà khi hỏi No câu hỏi đó. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ có một ngày cả tôi và cậu ấy lại rơi xuống hố sâu đến mức chẳng thể nào thoát ra nổi như vậy.

Aim : Pun, làm ơn đừng rời xa tớ.

Nhưng hiện thực lại chẳng bao giờ đơn giản như ta mong chờ. Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ hiện trên màn hình máy tính, thở dài.

Tôi cảm nhận được đầu ngón tay mình đang nhẹ nhàng di chuột như một kẻ mất ý thức. Thực tế thì, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Không phải là tôi lãnh đạm hay vô cảm. Chỉ là tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi về điều đó mà không tìm được cách giải quyết. Khi đó, tôi đã muốn trốn chạy hiện thực.

Có rất nhiều lúc tôi đã thử xem lại những gì đã xảy ra, cố gắng tìm hiểu xem tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Cảm xúc mình dành cho No rốt cuộc là gì ? Mình có yêu cậu ấy không ? Tôi không có đủ can đảm để thừa nhận rằng mình lại có thể dành cho người bạn vừa mới bước chân vào cuộc đời mình thứ Tư tuần trước một thứ gì đó vĩ đại như thế.

Tôi không dám toàn tâm toàn ý dùng từ " yêu" với con người đó... nhưng tôi biết rằng mình muốn có cậu ấy trong đời. Có No ở bên cạnh trong suốt tuần qua là một việc vô cùng quý giá. Mỗi khi thức giấc và nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy ngay sát bên, tôi không thể kìm lòng mà mong muốn rằng điều đó có thể tiếp diễn mỗi sáng... mãi cho đến khi chúng tôi bước qua ranh giới của hai chữ " bạn bè".

Tôi nhận ra mình thật đáng khinh khi làm việc đó, bởi vì tôi không có quyền làm như thế với bất cứ ai.

Tôi đã từng muốn mình trở thành một người đàn ông đáng tin cậy khi có thể cùng Aim đến cuối cuộc đời, cũng đã từng muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp này bởi vì Aim rất tin tưởng tôi.

Nhưng mà, tôi đã đánh giá quá cao năng lực của mình rồi.

Tôi đã nói dối... khi nói rằng tôi đã chẳng nghĩ gì về tương lai sau này mà chỉ vô cùng thật thà khi đề nghị No giả làm bạn trai mình. Là nói dối đó...

Thực sự, tôi đã bị chìm đắm trong thế giới có No ở bên. No, người đã từng là bạn bè xã giao của tôi. No, người đã đấu lại tôi trong trò kéo co mà xong cuối cùng cả hai đều bị trầy xước đầu gối. No, người đã hành động như một thầy đồng bên cạnh tôi ở Tuần học tiếng Thái 5 năm về trước. No, người đã vô cùng khó chịu khi bị Rodkeng mang tới sinh nhật tôi 2 năm trước. Cậu ấy đã cố gắng xử sự một cách lịch sự trong suốt thời gian ở đó, khiến tôi không thể không nghĩ xem cậu ấy lúc quay về bản chất thật khi buổi tiệc kết thúc sẽ thế nào.

No, người luôn luôn xuất hiện trong tâm trí tôi mỗi khi tôi nghĩ đến việc thật tuyệt nếu có thể hẹn hò với một cô gái có tính cách như cậu ấy. Tôi còn thường xuyên mong rằng Aim có thể vui vẻ và tươi sáng được như vậy. Cậu ấy có thể ồn ào, đáng ghét, và hành xử như mấy tên du côn đầu đường xó chợ, nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng đầy thân thiện và thật tâm.

Tôi đã buộc mình vào một bài toán khó khi đề nghị ai đó làm bạn trai của mình. Tôi đã tự nhủ rằng, dù sao thì No vẫn là con trai. Không cần biết cậu ấy đáng yêu và dễ thương ra sao, sẽ chẳng bao giờ có một ngày mình có thứ tình cảm kì lạ với cậu ấy đâu.

Nhưng khi ngày đó đến, tôi nhận ra mình đã quá đề cao bản thân rồi. Tôi không mạnh mẽ như mình vẫn tưởng.

Chiếc điện thoại vẫn im ỉm nằm đó, sự yên lặng cũng bao trùm lấy tôi. Tôi vẫn chưa trả lời tin nhắn của Aim.

Tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa. Nếu là hai tuần trở về trước, tôi sẽ hạnh phúc trả lời rằng mình sẽ chẳng bao giờ rời xa cô ấy. Nhưng ngày hôm nay, tôi cảm thấy bàn tay mình chợt cứng như đá. Tôi không thể đưa ra câu trả lời.

Bởi vì tôi bây giờ, đang thực sự rất đáng khinh.

Tay tôi chuyển từ chuột sang bấm điện thoại gọi cho người mà tôi vừa mới gọi. Dãy số quen thuộc mà tôi đã bấm từ lúc chập tối, nhưng lại tắt đi ngay khi nó chưa kịp kết nối. Tôi không biết phải nói gì với cậu ấy. ( Và nếu cậu ấy vẫn còn đang đau, chắc sẽ ghét tôi thêm mất.) Cậu ấy có còn muốn nói chuyện với mình nữa không nhỉ ?

Thế nhưng, ngón tay đã hành động nhanh hơn suy nghĩ. Tôi áp điện thoại lên tai và nghe tiếng chuông. Ngay lập tức, cậu ấy bắt máy với giọng du côn du cả quen thuộc.

" Gọi cái gì nữa ? Đang ở trước cửa phòng nè."

Tôi không thể tin vào tai mình khi mở cửa phòng ra và thấy No đứng ở đó. Cả thế giới trong tôi chợt đứng im, tôi không còn quan tâm tên hâm kia chào mình như thế nào nữa. Chỉ có thể nghe được một giọng nói không ngừng vang lên trong đầu.

Mình muốn No.

Muốn cậu ấy ở bên.

Cậu ấy không cần phải ở cạnh mình suốt quãng đời còn lại.

Chỉ cần ngay giây phút này thôi, giây phút mà hai đứa vẫn còn đang có tình cảm với nhau.

Mình muốn nhớ mãi khoảnh khắc này và giữ nó thật sâu trong tim.

Kể cả sau này, khi mình phải ở cạnh người khác, mình cũng sẽ không bao giờ quên quãng thời gian ở bên cậu ấy.

Quãng thời gian có No trong cuộc đời.

Quãng thời gian mà mình sẽ mãi mãi ghim chặt trong tim,trân trọng hơn tất cả mọi thứ đáng giá trên thế giới này.

" Bang Saen được không ? Cũng gần đó."

" Yên tâm, anh sẽ đưa em về kịp giờ. Đi nào !" Heh heh. Biểu cảm không tin được trên mặt cậu ấy thật thú vị. Cậu ấy trở nên luống cuống y như tôi nghĩ. Các cụ đã nói, " Bên ngoài vô liêm sỉ bao nhiêu, bên trong càng dễ xấu hổ bấy nhiêu". Tôi chẳng cần biết cậu ấy luống cuống ra sao, chỉ biết rằng, nếu đêm nay không cùng nhau đi chơi, thì chẳng biết đến bao giờ mới có cơ hội nữa.

Tôi biết lí do thực sự cậu ấy đến đây là gì, chỉ cần nhìn vào đôi mắt thẫn thờ và u buồn ấy...

Và nếu như mọi thứ sắp thay đổi, tôi chỉ có thể tận dụng cơ hội cuối cùng này để được ở bên nhau.

Trên đường đi, mỗi lần cậu ấy lén nhìn tôi, chắc cũng đã nhận ra tôi đã khó khăn thế nào khi phải cố tỏ ra bình thường và giấu đi cảm giác khi biết rằng đêm nay là đêm cuối cùng của hai đứa.

Lúc ở nhà hàng, ước gì cậu ấy tin tưởng tôi, thì chắc đã nhận ra một điều rằng, dù tôi không thể quên đi Aim, nhưng tôi cũng sẽ chẳng bao giờ buông được cậu ấy.

Đêm nay, trong căn phòng ấy, ước gì No ích kỉ đi một chút với một kẻ như tôi...

Ước gì No tin tưởng tôi và để tôi giải quyết mọi thứ...

Tôi sẵn sàng vứt bỏ mọi hiện thực tàn nhẫn ấy, vứt bỏ mọi thứ chính đáng phải làm. Tôi còn muốn gạt hết những việc đúng sai mà hai đứa đã từng được dạy bảo.

Tôi luôn sẵn sàng ôm lấy No mỗi khi cậu ấy cần đến.

Thế nhưng, thế giới của hiện thực và thế giới của ảo tưởng lại song song tồn tại.

Chỉ còn lại đêm nay là đêm cuối khi hai đứa không còn là bạn bè nữa.

Tôi đã không còn được ôm lấy No mỗi lúc mình muốn nữa. Đã không còn nữa rồi.

Pun.

**********************

Ckul : Có 1 điều mình muốn nói là, theo ý thích của mình thì mình k thích việc dịch sát từng từ từng chữ, tiếng Anh như nào thì mình phải bê nguyên si sang tiếng Việt như thế. Cơ bản mình là 1 người cuồng tiếng Việt ấy, rất thích tiếng Việt nên lúc nào mình cũng thấy tiếng Anh rất là khô khan và chẳng phong phú được như ngôn ngữ nước mình. Nên mình dịch thường thoát ý, chỉ giữ ý cục đại của một câu hoặc vài câu, dịch sao cho các bạn hiểu ý của tác giả thôi, chứ mình k dịch theo cái kiểu " You " là " bạn " thì sẽ chỉ là " bạn " mà không phải là anh/em/mày/tao. Mình quên k nói với các bạn vấn đề này, nên 1 số bạn đã vào comment góp ý với mình là từ này nghĩa là thế này thế nọ, mình dịch sai rồi. Sai thì mình dịch sai từ gốc rất nhiều, nếu như các bạn cứ so từng từ với Từ điển. Riêng Từ điển thì ai chẳng tra được có riêng gì các bạn tra đâu =.= Chủ yếu là mình hiểu thế nào mình diễn đạt ra như thế thôi :) Mình dịch không chuyên, chỉ là dịch vui, nên các bạn đừng soi quá, mình khó chịu đấy :)) Nói nhỏ như vậy thôi vì mình đanh đá lắm ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net