Chương 9: Lời chào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8:00 am

Tomoyo thức dậy, lòng nặng trĩu. Cô bước ra khỏi ghế salon. Đầu đau như búa bổ. Tôi hôm qua, sau khi Nokoru về, cô đã ngồi thừ ra đấy và khóc. Khóc vì bản thân cô quá ngốc nghếch. Khóc vì những lời nói dịu dàng của Nokoru nhưng lưỡi dao sắc cứa vào tim cô. Cô chợt nhận ra rằng mình không tôn trọng chính bản thân mình.

Cô nhìn ra cửa, ánh nắng nhạt mùa đông chiếu vào. Chói. Tomoyo nheo mắt lại. Những tia nắng làm người ta trở nên sảng khoái hơn. Nhưng Tomoyo thì không, cô cảm thấy mệt nhoài. Cô nhắm mặt lại, nằm sấp xuống ghế, tai lắng nghe những âm thanh xung quanh. Tomoyo bỗng nhận ra quanh mình thật sống động. Nếu nghe thật kĩ, ta sẽ nghe được tiếng hót một chú chim nào đó vang lên từ xa, rất xa. Hoặc ta cũng có thể nghe được tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn của chính bản thân. Tiếng gió khẽ luồn qua những tán lá... Không gian yên bình đến vậy mà Tomoyo đã không nhận ra. Cô thật ngốc khi đã chạy trốn những thứ đẹp đẽ kia để rồi tự thu mình lại. Cô độc.

"Nhớ Eriol quá!"

Tomoyo nghĩ ngợi. Hôm qua, cô vẫn còn phân vân không biết phải giải quyết thế nào. Nhưng đến hôm nay thì Tomoyo cô đã quyết định. Cô sẽ không làm một bông tuyết bé nhỏ nữa. Cô sẽ sống với chính bản thân mình, trân trọng những gì mình được cuộc sống ban tặng. Tomoyo ngồi dậy, mỉm cười hạnh phúc và bắt đầu một ngày mới.

8:30 am

Nokoru đứng trước cửa đợi Tomoyo. Tuyết vẫn rơi. Tuy nhiên, những tia nắng yếu ớt đã xuất hiện. Anh mỉm cười. Tuyết thật đẹp. Giống như Tomoyo vậy. Nhưng anh biết rằng, mình sẽ không bao giờ nắm giữ được bông tuyết kia. Khi tưởng chừng đã giữa được nó trong tay thì hơi nóng của cơ thể sẽ làm nó tan thành nước, luồn qua kẽ tay. Biến mất. Vì vậy, anh sẽ không để bông tuyết ấy tan đi đâu. Anh sẽ ngắm nó, bảo vệ nó. Lặng lẽ. Để nói vẫn nguyên vẹn, tròn đầy, trắng tinh khôi như ngày nào.

- Anh đến rồi à? – Tomoyo bước ra cửa, ngạc nhiên nói – Còn sớm mà...

- Tám giờ rưỡi rồi đấy cô nương – Nokoru cười. Bông tuyết bé nhỏ của anh đã vui trở lại. Anh cảm nhận được một sức sống mãnh liệt từ Tomoyo. – Đi thôi!

- Vâng. – Tomoyo cười, sánh bước bên Nokoru.

- Tuyết dày quá. Đường trơn khiếp. Tôi đậu xe ngoài kia cơ, chúng ta ra ngoài đó đi.

- Trơn thật. – Tomoyo cẩn thận từng bước đi. Cô đá những mảng tuyết như trẻ con. Và rồi, cô bám lấy cánh tay của Nokoru.

- Oái! Đau! – Nokoru la lên.

- Chuyện gì vậy? – Tomoyo hốt hoảng.

- Không có gì. Tôi chỉ hơi bất cản để bị té thôi!

- Té? – Tomoyo không tin, cô vén tay áo của Nokoru lên mặc cho anh ngăn cản. Tomoyo lo lắng khi thấy cánh tay của Nokoru bầm tím lên. - Chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Không có gì mà... - Nokoru cười.

- Tôi không tin! Té thì đâu đến nỗi bị thế này? Anh đâu phải hễ bị té là bầm tím thế này đâu? Nokoru tôi biết rất cẩn thận cơ mà?

- Không...

- Nói – cho – tôi – nghe! – Tomoyo kiên quyết. Nokoru biết mình không thể nói dối thêm được câu nào nữa...

- Chỉ là một cuộc chào hỏi hơi vội vàng thôi...

- Chào hỏi, với ai? – Tomoyo gặng hỏi.

- À... Ừm... Thì là...

- Với ai? – Tomoyo hỏi, nghiêm túc.

- Eriol. – Nokoru nói. Anh gật đầu rất thành thật.

Tomoyo ngạc nhiên hết sức. Nokoru cuối cùng cúng chịu kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra. chẳng là đến hôm qua, sau khi Eriol đã bị Tomoyo bỏ lại ở ngoài cửa hàng làm thêm thì đã đi theo Tomoyo. Mãi đến gần chín giờ tối, anh mới thấy Tomoyo về nhà. Ngay từ đầu, Eriol đã không tin cô gái tóc tím buổi chiều không phải là Tomoyo. Và anh đã xác định điều qua Nokoru, người đã to tiếng với Tomoyo ngay trước nhà cô.

Đang định bụng quay về, mai sẽ đến thăm Tomoyo nhưng Eriol đã hết sức shock khi thấy Tomoyo lao ra ôm lấy Nokoru. Không kìm chế được bản thân, Eriol đứng sững sờ, giận dữ. Cơn giận của anh lên đến đỉnh điểm khi thấy Tomoyo kéo Nokoru và trong nhà và mãi không thấy Nokoru trở ra. Trong đầu Eriol lúc ấy đầy ắp những câu hỏi không lời giải đáp.

Mãi một lúc rất lâu sau, anh thấy Nokotu bước ra khỏi cửa. Eriol quyết định nói cho ra ngô ra khoai với anh chàng Nokoru này (Eriol nghe Tomoyo nói thế). Vì vậy, khi Nokoru tiến tới đầu ngõ thì Eriol đi ra, đứng trước mặt Nokoru.

- Xin lỗi... - Nokoru ngạc nhiên. Trong lòng anh tự hỏi, người này trông rất giống...

"BỐP"

Nokoru đã lãnh một cú đấm chí mạng của Eriol. Hoàn toàn không thể phòng ngự, anh ngã bị mất thế và va chạm mạnh vào... cột điện ngay bên cạnh. Kết quả là cánh tay bị bầm thế kia. Nghĩ lại, Nokoru thở phào, may mà vết đấm trên mặt chườm đá là đỡ nên Tomoyo không nhận ra. Chứ cánh tay anh thì đau suốt cả một đêm dài.

Nokoru ngạc nhiên khi bị ăn một cú đấm từ một người không hề quen biết. Nokoru chưa kịp hoàn hồn thì người kia đã túm lấy cổ áo anh và nói:

- Anh là ai?

- Xin lỗi – Nokoru mỉm cười bình tĩnh, nhẹ nhàng gỡ tay Eriol khỏi cổ mình và nói – Anh là ai mà tự nhiên lào vào đán tôi như thế?

- Anh hỏi vặn lại tôi đấy à? Hãy trả lời đi.

- Tôi không cần biết ai văn ai nhưng anh đã đánh tôi vô cớ mà còn đòi hỏi tôi cho biết danh tánh thì yêu cầu đấy có cao quá không? Hả Eriol Hiragizawa?

- Sao anh biết tên tôi? – Eriol ngạc nhiên

- Tomoyo cho tôi biết. Cô ấy tả anh rất kĩ. – Nokoru nhìn Eriol nói – Và vì anh mà cô ấy đã khóc đến sưng cả mắt tối hôm nay. – Nokoru nhận ra Eriol ngay sao "lời chào" đặc biệt của anh. Nhờ mái tóc và đôi mắt đen thăm thẳm.

- Vì... tôi...?

- Vì anh đấy. Sao anh không tìm cô ấy? Tôi đã nói hết sức rồi. Phần còn lại thuộc về anh và cô ấy.

- Anh... nói gì?

- Nói rằng anh còn yêu cô ấy và người cô ấy yêu là anh.

- Vậy anh vào nhà cô ấy làm gì? – Eriol liên tục "tra khảo".

- Để an ủi cô ấy. Việc mà anh không làm được. Tôi về đây. – Nokoru tiến bước đi.

- Khoan! – Eriol lên tiếng. Nokoru dừng lại. – Anh là...

- Nokoru Imonoyama. – Nokoru trả lời ngắn gọn rồi tiếp tục đi.

Đếm hôm ấy, Eriol lặng lẽ đi về khách sạn. Lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ. Còn Nokoru, anh về nhà. Chườm đá lên mặt, hy vọng Tomoyo sẽ không nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh không ngờ rằng việc mình chủ quan không lo cho cánh tay chính là nguyên nhân khiến mọi chuyện đổ bể.

- Xin lỗi! – Tomoyo, sau khi nghe xong liền nói.

- Hả? Cô đâu có lỗi gì đâu! – Nokoru phủi tay, cười.

- Nhưng vì tôi mà... - Tomoyo cụp mắt xuống.

- Vậy... hôn tôi xin lỗi đi! – Nokoru nói, chỉ vào má mình.

- Cái... đó... thì... - Tomoyo đỏ mặt.

- Tôi đùa đấy. Eriol mà thấy chắc tôi sẽ ăn thêm một cú đấm nữa quá! – Nokoru cười to.

- Ừm...

- Cô biết câu ấy ở đâu chưa? – Nokoru hỏi.

- Chưa... Tôi...

- Đừng nói cô không đi tìm cậu ấy đấy nhé. – Nokoru nghiêm túc hẳn.

- Không, tôi đang cố gắng tìm. – Tomoyo nói. Cô cũng vừa quyết định việc này.

- Đây này – Nokoru đưa một mảnh giấy, trong đó có ghi nơi Eriol đang tạm ở - Có người nhờ tôi đưa cho cô!

- Ai vậy? – Tomoyo đón lấy mảnh giấy, ngạc nhiên hỏi.

- Bí mật! – Nokoru đặt tay lên môi và cười. Giọng anh tinh nghịch – Tôi cũng có nhiệm vụ phải hộ tống cô đến chỗ cậu ấy. Ngày nghỉ mà. Phải tranh thủ chứ. Nếu đến khi vào học sau khì nghỉ đông thì khó đấy!

- Cám ơn, Nokoru. – Tomoyo không biết nói gì hơn.

- Cám ơn người gửi cái địa chỉ này ấy chứ! Tôi đoán đến tối nay là cô biết ai ngay thôi! – Nokoru nói, mắt hơi ngước lên trời. Anh khẽ huýt sáo. – Cô biết không, Tomoyo, tôi không bao giờ giữ được một bông tuyết trong tay cả...

- Hả? – Tomoyo ngạc nhiên.

- Tôi đùa đấy! – Nokoru lại cười, nụ cười không còn tươi tắn như trước nữa. – Đi thôi!

- Uhm...

Hai người cùng nhau đi đến hết đường, ra ngoài nơi Nokoru đậu xe. Tomoyo ngạc nhiên khi thấy không chỉ có một mình Nokoru đến đây mà còn có cả Suoh nữa. Cậu đang ngồi đọc cái gì như giấy tờ hội học sinh ấy. Cái cậu này, kì nghỉ mà cũng... Tomoyo nghĩ ngợi một lúc rồi chợt nhận ra: Nokoru không thể lái xe với cái tay thế kia được, vì vậy anh mới gọi Suoh đến giúp!

Tomoyo thực sự cảm động. Bị Eriol đánh như thế mà Nokoru không giận, thậm chí còn đưa cô đến chỗ cậu ấy nữa. Tomoyo không hiểu được rằng, Nokoru có một nỗi đau khác đau hơn cả cú đánh hôm qua...

Hai người vào trong xe. Suoh chào Tomoyo rồi hỏi họ sẽ đi đâu. Nokoru đưa mảnh giấy ra. Suoh nhìn nó một lúc rồi ngước nhìnlên Nokoru, lạ lùng. Sau đó, cậu lại quay sang nhìn Tomoyo. Sau cùng, cậu gật đầu đưa mảnh giấy lại cho Nokoru, nhìn anh cười. Nụ cười của Suoh khác hẳn mọi khi, nó có nhiều suy nghĩ hơn. Nokoru thấy vậy, liền bảo cậu đi mau lên. Anh đang tránh ánh nhìn kì lạ của Suoh. Vì chính Suoh là người khiến anh nhận ra tình cảm của mình với Tomoyo. Lúc này đây, có lẽ cậu cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Suoh hiểu rõ Nokoru hơn ai hết. Cậu cũng chỉ biết in lặng và bắt đầu lái xe.

Chiếc xe băng băng trên con đường rông lớn của London. Phố xá vẫn còn đông nghẹt người, xe di chuyển thật chậm. Trong xe, mỗi người mang một tâm trạng. Nokoru chống tay lên thành cửa, nhìn ra ngoài qua tấm kính phủ vài bông tyết nhỏ bé. Anh khẽ chạm tay lên tấm kính. Anh không **ng vào bông tuyết ấy được. Còn Tomoyo, cô đang hồi hộp, háo hức chờ đến phút gặp lại Eriol. Cô không hề biết Nokoru, người ngay cạnh bên mình đang trong tâm trạng thế nào. Suoh, vẫn tập trung lái xe. Anh để ý thấy hai người phía sau ngồi cạnh nhau mà sao xa nhau quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net