18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*bụp*

Mãi chạy về phía trước đầu thì ngoái lại đằng sau xem bọn vệ sĩ có đuổi theo mình hay không nên đã không chú ý cả người Đỗ Hà tông thẳng vào người phía trước chao đảo lùi về sau, người trước mắt làm em sợ hãi gương mặt tái mét hơn bao giờ hết nhất thời cả tay chân đều cứng đờ lại muốn chạy đi cũng không kịp nữa.

"Xem ai đây"

Lương Thùy Linh siết chặt cổ tay Đỗ Hà gương mặt cô không biểu lộ chút cảm xúc nhưng lại mang đến cho Đỗ Hà sự sợ hãi tận cùng. Tại sao lại trớ trêu như vậy chỉ còn một chút nữa thôi một chút nữa thôi là em có thể thoát khỏi nơi cô độc đáng sợ này rồi, tại sao em lại phải đụng trúng ngay con người ngày ngày mang đến những sự sợ hãi đó.

Đám vệ sĩ xuất hiện phía sau bọn chúng thấy Lương Thùy Linh thì thắng nhanh lại làm tên này đụng trúng tên kia bọn chúng chẳng khác gì Đỗ Hà mỗi tên đều chảy mồ hôi lạnh bởi vì đợt trước cô có nói để cho Đỗ Hà chạy trốn thêm lần nào nữa thì sẽ thói đời.

"Lũ vô dụng, cút hết!"

Bọn chúng thấy rõ sự tức giận của Lương Thùy Linh hiện lên, nhanh chân li tán khỏi mắt cô ngay lập tức.

"Còn mày"

Lương Thùy Linh kéo mạnh em về phía mình vác hẳn Đỗ Hà lên vai đi vào trong mặc kệ sự vẫy vùng kịch liệt của em, dùng mọi sức đấm thật mạnh vào lưng của Lương Thùy Linh nhưng cô chỉ xem như là gãi ngứa chứ không có chút xíu hề hấn nào, đi đến căn phòng giam giữ em, cô trố mắt nhìn hai tên vệ sĩ nằm bất động ở đó máu me vay xung quanh.

"Cũng không phải dạng vừa"

Lương Thùy Linh tấm tắc khen Đỗ Hà không hổ danh là kẻ giết người, bỏ hai cái xác ở đó vác em sang một căn phòng khác, vào phòng Lương Thùy Linh chốt cửa mạnh tay ném em lên giường, cởi bỏ ba cúc áo đầu của mình ra, Đỗ Hà nhìn thấy vậy đầu óc liền hiểu chuyện gì sắp xảy ra với mình vừa bỏ chân xuống khỏi giường đã bị cô cầm chân kéo lại cả người em nằm xuống giường nhanh chóng nằm lên người em, Đỗ Hà đánh thùm thụp vào người cô đến mức vết thương cũ của cô chảy máu nhưng cô vẫn giữ nguyên trạng thái cũng không đau cũng chẳng đớn dùng bàn tay mình cầm hai tay của em ghì thật chặt lên đỉnh đầu.

"Tao nói như thế nào mà có dám chạy trốn, vậy thì hôm nay đừng bảo sao tao ác"

Dứt lời Lương Thùy Linh cúi xuống cắn vào cổ em, dấu răng khi trước chưa lành hẳn này lại chồng lên một vết mới, cô cắn mút quanh cần cổ em tới xương quai xanh đầy rẫy nhưng dấu hôn đến nỗi rươm rướm cả máu.

"Đừng mà....buông tôi ra đồ điên!.."

"Điên? vậy để xem đồ điên này làm được gì mày"

Mặc cho Đỗ Hà có nức nở đến thế nào, đánh mạnh ra sao cô vẫn chẳng màn tới, rời khỏi cổ em dùng tay còn lại nâng mặt em lên dán hai đôi môi lại với nhau, Đỗ Hà càng chống cự cô càng mạnh bạo tấn công đưa tay bóp lấy một bên ngực em giật mình hé môi cô thừa nước đục thả câu tìm đến đứa bạn tình bên trong quấy phá, em cắn mạnh vào môi của Lương Thùy Linh lần này cô tiếp nhận cơn đau đột ngột nên rời ra máu cũng vờn quanh môi.

"Mẹ nó"

*chát*

Cái tát giáng vào mặt Đỗ Hà lực của Lương Thùy Linh không hề nhỏ, em ngỡ ngàng khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vết đỏ ửng của dấu tay, có lẽ đây là lần đầu tiên cô mạnh tay với em đến thế này. Nhưng xem ra con người nhẫn tâm đó vẫn nhởn nhơ không thương xót, bóp mặt em quay lại đối diện mình chẳng buông tha cho đôi môi ấy mùi máu của Lương Thùy Linh xộc thẳng vào khoang miệng em, khiến em phải khó chịu nhăn mặt vùng vẫy muốn thoát khỏi, cô thấy em cứ chống đối không thuận theo ý của mình liền cởi bỏ thắt lưng trói hai tay em lại.

Xong việc cô xé bỏ chiếc áo trên người Đỗ Hà ra, tiếng cúc áo rơi lách cách xuống sàn chiếc áo theo sau cũng đáp xuống giựt phăng cả chiếc áo lót đôi gò bồng trắng như tuyết hiện hữu trước mặt, ánh mắt thèm khát như một con sói đói dán chặt vào con mồi yếu thế hơn mình, không vội vàng mà thả lưỡi lả lướt trên người em, em giật mình với cảm giác này hoảng hồn đẩy mạnh Lương Thùy Linh ra..

"Xin chị....giết chết tôi đi đừng làm chuyện như vậy màa...."

"Giết mày thì còn gì vui cho tao, làm như mày trong sạch lắm vậy?"

Những lời nói của Lương Thùy Linh như đang xúc phạm đến em, 'còn gì vui' chẳng khác nào hiện tại em đang là món đồ chơi mua vui cho cô thôi sao. Nước mắt thi nhau rơi xuống em chấp nhận buông xuôi mọi thứ dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thoát khỏi vòng tay của Lương Thùy Linh. Thấy người dưới thân mình không nói gì nữa cô bắt đầu công cuộc chơi đùa của mình, không chờ đợi lâu cô cúi xuống ngậm lấy một nụ hồng mút máp đê mê ngón tay bấu mạnh vào bên còn lại sớm đã hiện lên dấu móng tay cô.

Cơ thể của Đỗ Hà bỗng chốc chẳng còn gì che thân, thân thể lần đầu tiên phơi bày trước mặt một người khác, bàn tay ma thuật của Lương Thùy Linh kéo dài từ ngực xuống vùng nhạy cảm phía dưới, mỗi nơi cô đi qua đều khiến Đỗ Hà rùng mình lên từng đợt dù vậy nhưng em vẫn không muốn bật ra một âm thanh khiêu khích nào với cô, cắn môi đến bật máu.

Hai ngón tay của Lương Thùy Linh chạm nhẹ quanh nơi đó, đâm mạnh vào không một tín hiệu báo trước.

"Aaaaa....lấy ra....đauu....hức....dừng lại đi mà xin chị..xin chị...."

Lương Thùy Linh cau mày nhìn dáng vẻ đau đớn hoảng loạn của em liền rút tay mình ra xem thử hai ngón tay dính máu đập thẳng vào nhãn cầu mình, bất động một chút tưởng chừng như cô sẽ vì điều này mà buông tha cho em nhưng không cô khẽ nhếch mép thích thú.

"Còn lần đầu sao, vậy để tao mang lại cảm giác mới lạ cho mày ngoan ngoãn mà rên rỉ trong sung sướng đi"

Đỗ Hà vẫn chưa hết cảm giác đau đớn từ hạ thể, Lương Thùy Linh lại nhẫn tâm cho hai ngón tay vào làm loạn bên trong em, em lắc đầu liên tục nài nỉ cô buông tha bỏ mình nhưng đối với cô những lời đó như bỏ ngoài tai, cơn đau bủa vây không gì có thể diễn tả nỗi đau từ tinh thần lẫn thể xác vừa  nhục nhã. Lần đầu của một người con gái lần đầu của em lại rơi vào tay của một kẻ không có trái tim.

Hai ngón tay di chuyển từ chậm rồi nhanh dần đến mức em chỉ muốn hét lên nhưng vẫn cố gắng im lặng hai tay bị trói chặt chỉ biết bấu vào nhau để một phần nào chịu đựng những gì mà Lương Thùy Linh mang lại, cô ôm eo em đến tím bầm không thương hoa tiếc ngọc mà hành hạ em. Chưa bao giờ như bây giờ mà em cảm nhận được cơ thể này không còn là của mình nữa rồi.

"Để tao xem mày nhịn được bao lâu"

Lương Thùy Linh biết em đang cố nén âm thanh rên rỉ của mình, một ngón tay nữa đâm vào bên trong em tốc độ ngày một nhanh, cảm giác đau cũng theo đó mà tăng dần, em sắp không chịu nổi nữa rồi..

Cảm nhận được ngón tay mình bị siết chặt, cô hiểu chuyện gì sắp xảy đến thúc mạnh vào bên trong, Đỗ Hà khó chịu trong người và rồi cảm giác mới lạ giống như Lương Thùy Linh nói đã đến, dòng nước trắng đục chảy ra từ bên trong. Trải qua cao trào lần đầu tiên Đỗ Hà mệt mỏi thở dốc mồ hôi nước mắt nhễ nhại khắp mặt đôi mắt lim dim sắp không mở được nữa,..mọi thứ chừng như sẽ dừng lại khi Lương Thùy Linh rời khỏi người mình nhưng không, chỉ một lúc sau đó em cảm nhận được thân thể ươn ướt cố mở mắt ra xem tầm nhìn phũ màn sương mờ mịt nhưng vẫn đủ nhìn rõ Lương Thùy Linh đang đổ rượu lên người mình.

"Dừng lại đi mà....."

Giọng nói em yếu ớt sau trận hoan ái vừa rồi muốn chống người dậy nhưng Lương Thùy Linh đã nhanh hơn lật người em nằm sấp xuống giường, một vết bóp lớn trên vai Đỗ Hà hiện trong mắt cô vết bóp che đi gần nửa vai của em, tựa như bị bỏng để lại.

"Cơ thể xinh đẹp như thế này mà lại có vết này sao uổng phí thật"

Thì thầm vào tai em lời nói tựa khen nhưng cũng vừa khinh, Đỗ Hà nghe xong lời như thế không còn sức để đáp trả lại cô, úp mặt xuống gối nở một nụ cười khổ.

Đổ hết chai rượu lên em rồi ném thẳng sang nơi khác Lương Thùy Linh cúi người xuống bắt đầu thưởng thức rượu ngon, lưỡi cô liếm láp tấm lưng chạm vào vết bóp ấy nuốt hết tất cả số rượu vươn trên đó chẳng mấy chốc sắp vùng lưng đã đầy rẫy dấu răng và dấu hôn.

Bàn tay tiếp tục mân mê xuống phía dưới nhào nắn mông em thành đủ mọi hình dạng, từng cái vỗ mạnh vào khiến em nhắm chặt mắt cam chịu, bàn tay di chuyện dần nơi vẫn còn mẫn cảm, Lương Thùy Linh có thể cảm nhận sự run rẩy truyền đến tay mình quệt vào nơi nơi đó rồi đưa tay lên miệng mút thử mùi vị rượu kết hợp cùng với dịch tình cho chính tay cô pha chế đỗ nhất vô nhị mà chỉ một mình cô được thưởng thức, sau đó hai ngón tay lại một lần nữa tiến vào sâu bên trong.

"Hmmm~"

Chỉ vừa mới qua cao trào chưa được lâu, sự dày vò hạ thể lại đến em mệt lắm rồi bây giờ trên người em khắp nơi điều đau, chỗ nào cũng có vết tím bầm. Lương Thùy Linh nắm lấy eo em kéo lên hai đầu gối quỳ trên giường, hai bàn tay cũng chẳng chổi nỗi em giờ đây như một con rối trong tay cô. Lương Thùy Linh hăng hái chà đạp lên em hết lần đến lần khác mà không để ý đôi mắt em đã lịm dần chẳng thể chịu thêm bất kỳ sự dày vào nào nữa, chân mày đến khi nhắm mắt vẫn còn cau lại hai mắt đã sưng húp lên, đầu tóc rối bời..

Thoã mãn dục vọng của mình con người vô tâm ấy chẳng để tâm gì đến thân thể bé nhỏ đang nằm thoi thóp trên giường, vứt áo ra đi thể như vừa rồi chẳng có gì xảy ra với cô.

.

.

.

.

.

.

Ác mộng diễn ra vô cùng khủng khiếp với Đỗ Hà, em chợp mắt mở ra cử động nhẹ cơ thể vô tình đang làm cho cơn đau nhức ập tới, khắp nơi trên đều không lành lặn, nơi đó thật sự rất đau.. em cố gắng ngồi dậy tựa lưng vào thành giường chỉ vậy thôi cũng đã là một quá trình khó khăn với em, không một mảnh vải che thân chỉ có một chiếc chăn quắn lại ngang ngực, ánh mắt thất thần vô hồn nhìn đăm chiêu vào một hướng thẳng từ từ nước mắt rơi xuống. Vừa mới hình dung lại đoạn kí ức kinh hoàng em liền bật khóc tức tưởi có chết cũng không dám nghĩ mình lại bị chà đạp đến mức đau khổ như vậy.

Âm thanh từ phía cửa vang lên, em sợ hãi lùi mình hai tay siết chặt vào chiếc chăn che lấp cơ thể.

Lương Thùy Linh đã trở lại trên môi phì phèo thuốc lá tiến lại gần em vừa nhìn thấy tay chân đã run lên lẫy bẫy chẳng dám ngước nhìn lên.

"Biết sợ rồi sao, ngẩng mặt lên nhìn tao"

Đỗ Hà im lặng không trả lời con người này quá ám ảnh so với em, tới giờ vẫn còn run sợ, cô thấy em không nghe lời nên đã bóp mặt em quay lại với mình giật bỏ tấm chăn quấn quanh người em khắp nơi trên người toàn những vết tích do chính mình gây ra Lương Thùy Linh cũng không ngờ rằng mình đã dày vò cô bé này quá đáng như vậy, Đỗ Hà là người đầu tiên bị cô hành hạ dù trước có gì đó với ai khác cô cũng không làm đến mức này, khuôn mặt bị sưng do cái tát hôm qua, nước mắt đầm đìa môi thì bong tróc do cắn vào, cổ tay hằn lên dấu của dây thắt lưng hôm qua bị trói, chẳng còn gì để tả Đỗ Hà ngay lúc này ngoài từ tơi tả..

Thân thể lại thêm lần nữa phơi bày cho Lương Thùy Linh xem, em hoảng sợ tránh khỏi tay của cô co người che chấn cảm giác lạnh chạm làn da chạm vào nhưng vết thương chưa lành tạo nên sự đau rát buốc giá. Lương Thùy Linh cúi người kề mặt sát vào cổ em hít lấy mùi hương quanh cổ.

"Đừng.....đừng.....tôi x-xin chị.....tôi không chịu nổi nữa đâu.....xin chị đừng.....hức.."

Em như rơi vào khủng hoảng lắc đầu liên tục lùi mình tránh xa Lương Thùy Linh giọng nói khàn đặc van xin cô tha cho mình..đối với cô đây là câu nói dài nhất sau chuỗi ngày giam cầm em được em nói ra.

Lương Thùy Linh im bặt nhưng lại có một hành động lạ, cô cầm tấm chăn vừa bị mình hất bỏ lên đắp lại cho em rồi bỏ đi ra bên ngoài.

Lương Thùy Linh đi rồi em mới dám hé mắt ra nhìn, một lúc sau đó lại tiếp tục nghe tiếng cửa mở ra nhưng lần này không phải là Lương Thùy Linh mà là Trịnh Thùy Linh và một bác sĩ nữ, trên tay là một hộp thuốc ngoài da và một bộ trang phục mới.

Trịnh Thùy Linh ngồi xuống giường giọng nhỏ nhẹ trấn an Đỗ Hà: "Tôi đưa cô đi thay đồ rồi bác sĩ khám cho cô sẽ không còn đau nữa, bình tĩnh lại nhé"

Làm việc với Lương Thùy Linh đã hơn ba bốn năm nhưng đây là lần đầu Trịnh Thùy Linh thấy chủ của mình hành hạ tàn bạo người khác đến mức tả tơi này, thân thể của một người con gái chẳng còn gì.

Đỗ Hà nghe nói vậy mới dám ngẩng mặt lên nhìn Trịnh Thùy Linh và nữ bác sĩ ấy, Trịnh Thùy Linh thấy em không nói gì ngầm biết em đã đồng ý nên quấn lại chăn hộ em, quay sang nói với bác sĩ: "Bảo Ngọc bế cô ấy vào phòng thay đồ đi em theo sau"

Bảo Ngọc gật đầu để hộp thuốc sang một bên khác từ từ tiến lại gần chỗ Đỗ Hà chỉnh chăn lại rồi bế em lên, người Đỗ Hà run như thế nào Bảo Ngọc cũng có thể cảm nhận được.

Trịnh Thùy Linh nhìn những vệt máu trên ga giường chỉ biết thở dài ngán ngẩm. Bảo Ngọc để Đỗ Hà xuống bồn tắm rồi đi ra ngoài để Trịnh Thùy Linh vào thay đồ cho em. Cô lấy một tắm khăn ướt vắt khô chạm nhẹ lên những vết thương của Đỗ Hà nhẹ nhất  có thể nhẹ như lông vũ tuy vậy Đỗ Hà vẫn lại nhăn mặt.

Trịnh Thùy Linh: "Có đau thì nói với tôi"

Tiếp tục lau nhẹ người em cho đến khi vệt máu không còn nữa, đem khăn sang chỗ khác Trịnh Thùy Linh giúp em mặc quần áo rồi gọi Bảo Ngọc vào bế em ra ngoài, đặt Đỗ Hà nằm lên giường đã được thay mới Bảo Ngọc lấy dụng cụ ra khám cho em vẫn còn run sợ khi người khác chạm vào người mình.

Bảo Ngọc: "Còn đau lắm đúng không?"

Đỗ Hà biết Bảo Ngọc hỏi mình không về những vết thương ngoài da mà còn là ở nơi đó..em khẽ gật đầu nhận được câu trả lời Bảo Ngọc đứng lên lấy thuốc từ trong túi của mình ra nói với Trịnh Thùy Linh: "Sốt rất cao bây giờ chị về lấy thuốc mang đến đây có hai chai thuốc tạm thời trước, cái này dùng để bôi ngoài da, còn cái này chị nghĩ lúc này chỉ có cô ấy mới dám làm cho mình"

Nhận lấy hai chai thuốc từ tay Bảo Ngọc, chai thứ hai là thuốc thoa vào nơi đó nhưng hiện tại như lời Bảo Ngọc nói không ai ngoài em có thể tự làm cho mình.

Trịnh Thùy Linh: "Để em bôi ngoài da cho cô ấy trước"

Bảo Ngọc: "Ừm vậy chị đi đây"

Bảo Ngọc bước ra ngoài thì bắt gặp Lương Thùy Linh đứng sẵn trước cửa.

Lương Thùy Linh: "Nó sao rồi"

Bảo Ngọc: "Sốt cao, khắp nơi toàn chi chít tàn tích do chị để lại đặc biệt là nơi đó nếu không thoa thuốc sẽ ảnh hưởng xấu và gây ra nhiều bệnh khác không hay, chị là con gái cô ấy cũng vậy mà đời người con gái có gì quan trọng thì chị cũng biết rồi chứ, em nói vậy thôi mong chị hiểu, em xin phép"

Lương Thùy Linh không phản bác lại mà để Bảo Ngọc rời đi mà chỉ đứng im trầm ngâm lại những gì Bảo Ngọc vừa nói, đời người con gái có gì quan trọng cô biết chứ chính tay cô còn lấy đi thứ đó của Đỗ Hà cơ mà, những việc mình làm sự trả thù này liệu Lương Mỹ Linh có an lòng hay không..

Đẩy cửa bước vào trong nhìn Trịnh Thùy Linh đang ngồi thoa thuốc cho Đỗ Hà, cả ba nhìn nhau chỉ có Đỗ Hà vừa nhìn thấy đã quính quáng như gặp điều gì đó kinh khủng mà nép sát vào Trịnh Thùy Linh.

Trịnh Thùy Linh nhìn thái độ của Đỗ Hà như vậy bất ngờ tay em bấu chặt vào áo mình không dám nhìn lên Lương Thùy Linh rốt cuộc đêm qua Lương Thùy Linh đã làm gì em thành ra nông nỗi này.

Lương Thùy Linh nhìn một lúc rồi rời khỏi phòng không làm phiền công việc của Trịnh Thùy Linh, lái xe đến công ty của mình bắt đầu từng bước thực hiện kế hoạch xấu xa.



___________________

hôm qua là up rồi tự nhiên vào cái nó thành ngôn ngữ sao hoả =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net