i [edited ver]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

flashback

t/b pov

"ước gì chúng ta có thể như thế này mãi". tôi tủm tỉm cười, đưa mắt lên những đường mực trắng sáng kéo dài trên nền trời đêm, tay đan lấy bàn tay mà cầu nguyện.

yoongi chỉ cười âu yếm rồi dụi đầu vào vai tôi như làm nũng, tôi thì cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, cứ thế lún sâu vào lòng anh, tới mức người ngoài nhìn chỉ thấy mỗi tấm lưng rộng của anh và vài cọng tóc nâu đỏ chỉa chỉa buồn cười của tôi .

cả hai ngồi đó, chẳng ai nói lấy nửa lời, chúng tôi không phải là những kẻ thích trò chuyện phiếm quá mười câu, vì thế mọi người thường nói chuyện tình tôi và anh nhạt như nước cất vậy.



















đừng đùa, nhạt gì chứ, tôi luôn tích cực rắc từ bột ngọt đến muối, tiêu, nước mắm và đường ăn vào mỗi ngày luôn đó và rồi yoongi phải biến nó trở lại bình thường trước khi một trong hai đứa tôi nhập viện... theo một nghĩa nào đó...
















trời dần về khuya mà mắt tôi vẫn sáng hoảnh như cú mèo, tôi chán chường bèn nảy ý với tay lên vỗ vỗ tóc yoongi nhè nhẹ. chẳng biết ông chú cắt tóc nào lại chơi cho anh cái đầu nửa bấm nửa xoăn thế này nhưng anh trông vẫn bảnh chết đi được nên tôi chưa vội xử lý chú.

ngước lên nhìn anh người yêu đang lim dim đôi mắt híp như sắp ngủ, tôi tinh nghịch rướn người thơm chụt lên chóp mũi làm anh giật mình.

"này...". yoongi chau mày, kêu lên khe khẽ như một chú mèo, có lẽ anh đang mừng trong bụng vì sắp được gặp lại chu công còn tôi thì quyết tâm ngăn cản mối tình sai trái đó.

chúng tôi ngồi được một lúc lâu, cứ nghĩ rằng anh đã ngủ say đến quắc cần câu mất, rồi cái giọng đặc quánh, ồm ồm như người say của anh lại thủ thỉ bên tai tôi.

"t/b".

"?".

"anh có cảm giác lần này sẽ dậy rất muộn vào sáng ngày mai và trễ cuộc họp với công ty".

"sao lại phải lo khi có em đánh thức anh dậy chứ?".

"tựa như công chúa ngủ trong rừng?".

"anh sẽ chẳng bao giờ dậy nổi nếu em hôn anh kiểu đó".

"hãy làm ba mươi cái thay vì một, anh nhất định sẽ dậy".

"xem ai đang trả giá với em kìa".

cuộc trò chuyện bỗng dưng chùn xuống vì cái im lặng bất chợt của anh.

"pffft anh ngủ khi ta đang nói chuyện luôn sao". tôi lật đật ngồi dậy xem mình có nói gì khiến anh người yêu giận không, té ra yoongi đang gật gù ngủ mất.

nghe tôi cười, anh tỉnh táo lại chút đỉnh, chu cái môi theo thói quen mà phản bác lại, mắt vẫn không mở lên nổi.

"chỉ là bỗng dưng hai mi mắt cứ nặng trĩu như treo hai quả tạ lên đó vậy. thề với chúa, anh biết mình thừa sức để thức cùng em cả đêm nay, nhưng cái cảm giác này lạ quá...".

"dạo gần đây chẳng phải anh đã thức trắng nhiều đêm liền để viết nhạc sao,  hôm nay khó khăn lắm em mới kéo được anh ra khỏi phòng lab, thứ em muốn anh bây giờ là hãy cho mình một giấc ngủ đầy đủ".

"nhưng anh muốn tận hưởng khoảnh khắc này, ta dường như chẳng thấy mặt nhau gần một tháng rưỡi hơn rồi, lâu đến mức anh đã bắt đầu ngồi đếm ngày luôn đấy".

"chúng ta vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian mà".

"..."

"lần sau anh nhất định sẽ giành thật nhiều thời gian bên em".

tôi chỉ cười, "lần sau" của yoongi có lẽ phải đến tận vài tháng nữa để công ty cho anh một ngày nghỉ, nhưng mọi thứ vẫn sẽ ổn thôi khi thi thoảng chúng tôi lại gặp nhau ở nhà, hay trong phòng làm việc của anh. có lẽ tôi sẽ đăng kí học một khoá nấu ăn vừa được mở gần nhà và làm cơm trưa mang đến công ty, yoongi sẽ không phải tự trách bản thân mình mãi nữa.

"anh yêu em". yoongi lẩm bẩm câu yêu thương khi tựa cằm lên vai tôi, không gian tĩnh mịch của thành phố về khuya khiến câu nói của anh lại càng rõ ràng hơn mặc dù anh đã cố nói thật nhỏ chỉ vừa đủ một mình tôi nghe, điều đó khiến anh có hơi xấu hổ, nhẹ siết chặt vòng tay anh lại.

"ông tướng, em biết rồi, hãy ngủ đi".

"không một cái thơm nào cho anh và câu "em cũng vậy" hay "em yêu anh" sao?".

"không đâu".

"giận rồi...".

"đùa thôi, em cũng yêu anh". tôi cười tít mắt, thơm lên gò má phúng phính hơi ửng hồng vì lạnh của anh. "ngủ ngon nhé yoongi".



khi mặt trời dần lên khỏi những toà nhà cao tầng, một ngày mới lại bắt đầu.



chuông báo thức điện thoại reo lên, vừa vặn thay tôi cũng bừng tỉnh giấc.




"yoongi à, dậy thôi, anh còn phải đến công ty".














































"yoongi?".









"yoongi!".














"làm ơn, đừng đùa nữa". tôi bật khóc nức nở như một đứa trẻ, hôn thật nhiều lên mi mắt, lên trán, gò má và cả môi anh nữa chỉ với hy vọng anh sẽ mở mắt và nói với tôi "anh dậy rồi đây".
























nhưng anh đã không làm thế.

anh vẫn ngồi đó, với da thịt lạnh ngắt, cái lạnh tựa một con dao tàn nhẫn mà cắt lìa trái tim tôi thành trăm mảnh. (*)





































chiếc nhẫn cưới trong ngăn tủ mà anh định sẽ đưa tôi vào buổi sinh nhật sắp tới và cả lá thư hôm đó tôi viết để trên bàn, chúng nằm lặng thinh, khóc thương cho tình yêu của tôi và anh, khóc thương cho cả cái nghĩa vụ chưa kịp hoàn thành của chúng.























"em vẫn chẳng thể nào tin được

rằng tất cả dường như chỉ là một giấc mộng đẹp

xin người đừng biến mất"



















(*): yoongi qua đời vì hội chứng brugada















*

hội chứng brugada

là một trong những nguyên nhân gây tim ngừng đập đột ngột và đột tử do rung thất ở người không có các bệnh tim cấu trúc.

thường do di truyền (25%) nhưng cũng có thể là kết quả cấu trúc bất thường trong tim, sự mất cân bằng của những hóa chất giúp truyền tải tín hiệu điện, do tác động của thuốc hoặc sử dụng cocaine.

*

——————————///*

tác giả: tôi chỉ mong khi đọc hết những dòng sau cuối này, các bạn có thể nhận ra được đời người ngắn ngủi và mỏng manh đến nhường nào, ngắn ngủi tựa hồ một đoá hoa chỉ nở một lần.

hãy trân trọng từng khoảnh khắc bạn bên cạnh những người yêu thương, ta chẳng biết được đến khi nào bông hoa đó sẽ tàn, đời người sẽ tận, người mới gặp đó rồi chợt hoá thành khói sương chỉ trong một cái chớp mắt.

sinh, lão, bệnh, tử là một vòng quay cuộc sống không thể nào tránh khỏi, thay vì về sau tiếc nuối vì ta đã không ở bên họ thì hãy làm điều đó ngay bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net