Chương 4: Áp Chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng bao lâu từ khi Trần Trạch Bân rời đi, nếu tính kĩ thì có lẽ là khoảng 5 phút? Căn phòng chuyên chấp chứa các Alpha mạnh mẽ với đủ loại bệnh lí nghiêm trọng - nơi mà Lập Huân đang nằm, đã vang lên âm thanh cảnh báo làm rung động nguyên cả tầng 3 của bệnh viện bậc nhất đế đô.

Từng bác sĩ, y tá chạy đôn chạy đáo đến nên giường bệnh của anh.

Nhìn thấy một màn khóe miệng tràn máu, sắc mặt trắng bệch như người vừa lìa đời của Bành Lập Huân khiến không ít người hoảng hốt trong thoáng chốc.

Một vị bác sĩ già dặn khẽ liếc mắt qua màn hình theo dõi của những máy móc bên cạnh anh. Hên quá, vẫn còn...-

Ông còn chưa kịp suy nghĩ hết thì bổng chốc cả người đã đau đớn không thôi! Không chỉ có mình ông mà tất cả những Alpha đang đứng trước cánh cửa chỉ mới hé mở đều bị chèn ép đến nỗi hít thở cũng thật khó khăn.

Là pheromone của Alpha kia!!

Là sự đè ép từ bản năng mà không một kẻ yếu nào có thể kháng cự được!

Trong khoảng khắc nhìn thấy thân thể hơi gầy mang thập phần nhợt nhạt đang nằm trên giường bệnh kia, ông đã buông lỏng cảnh giác để rồi bị luồng pheromone cuồng loạn như một con dã thú đang bị thương trấn áp hoàn toàn!

Chuyện này xảy ra quá nhanh đi, có lẽ còn chưa đến 10 giây kể từ khi cánh cửa phòng được kéo ra.

Chiếc loa cảnh báo trong góc phòng càng ngày càng trở nên dữ đội khiến tâm trí của anh càng hỗn loạn không thôi, nó thậm chí gần như đã hư hỏng sau khi bị vị Alpha 'thân thể yếu nhược' kia ném thứ khá giống với một con dao vào đúng mạch điện khiến nó im hẳn đi.

Tuy mọi người sợ nhưng trong đầu đều thầm cảm thán một câu_"đúng là lời đồn không thể nào sai, Alpha xuất hiện trong căn phòng này vĩnh viễn là Alpha cực kỳ mạnh mẽ...".

Một người phụ nữ Beta mang trên ngực chức vụ phó khoa nhanh chóng phân công những Beta đang đứng gần đây.

Chẳng mấy chốc Alpha không chịu nỗi pheromone đều được đưa đi. Những Beta bị ảnh hưởng bởi áp lực mạnh mẽ cũng cuốn gói luôn!

Trước phòng bệnh chỉ còn đúng ba người, hai trưởng khoa một phó khoa, 2 Beta thiên Alpha lên đến hơn 70% và một Alpha có thể chống lại áp chế của Lập Huân. Trên tay vị Alpha trưởng khoa kia còn có thêm một chiếc vali túi nhỏ chưa ba ống thuốc ứng chế liều mạnh, chuyên dùng cho... Alpha mất khống chế của các trường Quân Đội hoặc người đã qua đào tạo chính quy.

Nói dễ hiểu hơn một chút thì chính là loại Alpha cực kỳ điên cuồng, có thể xé xác bất cứ ai dám tiến vào lãnh địa của bản thân trong kỳ mẫn cảm... Không phân biệt là loại giới tính nào.

Cả ba bước thẳng vào bên trong phòng.

Nếu khi nãy họ chịu áp chế về bản năng của giới tính do pheromone của Lập Huân, còn bây giờ... Đối diện với họ là sự áp chế đến từ nỗi sợ bên trong mỗi con người!

Bị nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đen nhánh, xâu không thấy đáy kia khiến ba người như đang rơi vào vực sâu hỗn loạn trong biển tinh thần của anh. Mặc dù người nằm trên giường bệnh chưa làm bất kỳ hành động nào ngoại trừ nhìn chằm chằm họ nhưng những bác sĩ kỳ cựu như họ lại phải tốn kha khá thời gian để áp chế nỗi sợ đang chập chững muốn thoát ra...

Nhưng tính mạng của vị bệnh nhân này rất quan trọng! Tính từ ban nãy thì việc Bành Lập Huân bùng nổ pheromone đã trải qua hơn 5 phút, đây là giới hạn của Alpha chưa trải qua huấn luyện đặc biệt. Nếu còn dây dưa thêm thì người kia chết chỉ là chuyện sớm muộn!!!

Càng tiến lại gần Alpha kia, ba người càng cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi của chính bản thân... Mẹ nó, Alpha này thật sự quá mạnh!

Họ biết Lập Huân mang trong mình  căn bệnh rối loạn pheromone nên nồng độ chất dẫn dụ trong không khí mới nhiều đến mức độ này... Càng chậm trễ bao nhiêu thì tuyến thể của anh càng kiệt quệ bấy nhiêu.

Mà tuyến thể là một bộ phận quan trọng được bao quanh bởi một lượng lớn dây thần kinh và mạch máu, trong cơ thể của một Omega hoặc một Alpha, tuyến thể ảnh hưởng trực tiếp đến cơ quan sinh dục, có rất nhiều bệnh nhân sau khi cắt bỏ tuyến thể đã không chịu được cảm giác 'kỳ lạ' của chính bản thân để rồi tìm đến cái chết.

Nữ bác sĩ Beta và bác sĩ Alpha tiến lên trước, cả hai giữ chặt lấy thân thể đang tự động vùng vẫy của Lập Huân.

Vị bác sĩ Beta - người chịu trách nhiệm giữ ba ống thuốc ức chế, đã nhanh chóng lấy bình thuốc ứng chế chuyên dụng ra khỏi hộp đựng, nhanh nhẹn lắp hai đầu đẩy thuốc và đầu kim tiêm vào. Hai tay ông đều run rẫy không thôi khiến công việc tưởng chừng như cực kỳ đơn giản ấy lại tốn gần 1 phút đồng hồ cực kỳ quý giá của bệnh nhân.

Mũi kim tiêm cắm vào cánh tay anh khiến toàn bộ cơ ở cánh tay phải vô tình căng cứng lên. Thậm chí đôi mắt mơ hồ của Bành Lập Huân cũng đã thoáng trở nên rõ ràng.

Mọi tế bào trên người đều đang thúc dục anh phải mau chóng đẩy người bác sĩ kia ra, không được để thuốc ức chế tiến vào bên trong cơ thể!

Nhưng Lập Huân lại làm một việc anh rất đỗi quen thuộc... Phản kháng lại bản năng. Anh cắn chặt hai hàm trên dưới, tay trái nắm chặt lại, móng tay ngắn ngủn cắm sâu vào da thịt mềm mại trong lòng bàn tay khiến những mảnh trắng nón biến thành màu đỏ tím khó nhìn.

Vào khoảng khắc kim tiêm được rút ra. Chính anh cũng nghĩ bản thân đã mất khống chế... Nhưng thật may quá, đó chỉ là một hình ảnh giả tưởng do trí não của anh tạo ra để thúc dục bản năng của anh mà thôi... Anh đã không mất khống chế.

Đến mãi sau khi tiêm xong thuốc ức chế, Lập Huân mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt đen láy lại, hoàn toàn đi vào giấc ngủ sâu thì ba người kia vẫn chưa tin được bản thân đã chống lại sự áp chế kinh khủng đến từ người kia.

Trải nghiệm lần này thật sự quá kích thích rồi đó!

Họ chỉ có một mạng, không xứng trải nghiệm lần hai...

=====================

Shima: chắc là chữa lành rồi ha =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC