LTTT Q5C75C80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76: Một kiếm tuyệt sát

"Được rồi được rồi. " Lê Tuyết giơ tay đầu hàng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ngươi có một thói quen, từ kiếp trước tới kiếp này thủy chung cũng không bỏ; ta kỳ thực là căn cứ vào thói quen này mới nhìn ra được."

"Thói quen? Nhưng lại là thói quen hai kiếp?" Lăng Thiên cho cái này thật là nói bừa."Là thói quen gì? Làm sao ta không biết?"

"Nhớ lại khi kiếp trước, ở trên ngón tay phải của ngươi một chút cũng không rời thân mang theo một chiếc nhẫn nhỏ, ngươi còn nhớ rõ chứ?"

"Chiếc nhẫn?" Nét mặt Lăng Thiên trở nên có chút tim đập mạnh và loạn nhịp: "Làm sao ta có thể không nhớ rõ? Đó là di vật duy nhất mà mẫu thân của ta để lại cho ta ."

"Tất nhiên. " Nói đến đây, Lê Tuyết cũng nổi lên chút thổn thức: "Kiếp trước của ngươi, coi chiếc nhẫn này như bảo bối quý giá nhất; cũng cho là bùa hộ mệnh của ngươi. Điểm này, tựa hồ ngươi chỉ cùng ta nói qua, mỗi lần ngươi phải đi làm hành động quan trọng gì mà mình không nắm chắc, ngươi sẽ vô ý thức dùng hai ngón tay của tay phải quay chiếc nhẫn này một lần, ngươi đã từng nói qua, nó sẽ làm cho lòng của ngươi trở nên rất bình tĩnh. Cũng sẽ phù hộ cho ngươi không đi mà không có lợi!"

Trong mắt Lê Tuyết lóe lên tia ánh sáng nhu hòa: "Buổi chiều nay khi tiến vào Minh Ngọc Thành, tuy rằng trong tay trái của ngươi đã không còn chiếc nhẫn kia, nhưng hai ngón tay phải của ngươi lại vẫn vô ý thức vê vê chỗ trên ngón giữa tay trái của ngươi. Động tác, vẻ mặt thậm chí cả ánh mắt đều giống hệt như kiếp trước của ngươi, cho nên. . . ta liền đoán được."

"Thì ra là thế!" Đồng thời Lăng Thiên bừng tỉnh đại ngộ, lại đột nhiên cảm thấy một phần ý thê lương bi ai . Kiếp trước, chiếc nhẫn bình thường kia, là kiện di vật duy nhất của mẫu thân. Sau mỗi lần mình xoa chiếc nhẫn kia, Lăng Thiên thật giống như là cảm thấy yêu thương trầm lắng của mẫu thân từ nước trời xa xôi kia truyền qua, đem tới cho hắn lực lượng cùng yêu mến vô hạn. Mỗi khi xoa chiếc nhẫn kia, trong thế giới nội tâm của Lăng Thiên luôn luôn tràn ngập an tĩnh cùng tốt lành, cho nên mỗi lần hắn tâm loạn như ma, chung quy sẽ vô ý thức xoa một chút, làm cho lòng của mình yên tĩnh lại . Động tác vô ý thức này, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra.

"Kiếp trước. Ta thua không oan." Lăng Thiên cười khổ một tiếng, đối với mình còn hiểu rõ hơn mình, muốn nhằm vào tính cách của mình bố trí một cái bẫy vậy cũng là chuyện dễ dàng quá đi? Lăng Thiên luôn luôn cho rằng mình chính là trúng gian kế, mới bị người hãm hại. Bây giờ mới biết được, bẫy rập như vậy nhằm vào mình kiếp trước, mình chính là tuyệt đối không cách nào thoát khỏi .

"Thiên ca." Trong mắt Lê Tuyết tràn ngập ý xin lỗi: "Ta ở trong núi vài chục năm, khi không có chuyện gì, ta cố ý tìm kiếm một ít chiếc nhẫn kim loại gần với màu sắc chiếc nhẫn của ngươi. Rồi lần lượt mài. . . Ngươi xem cái này, vừa ý chứ?" Tay trắng nõn nhỏ bé của Lê Tuyết nhẹ nhàng mở ra, trong lòng bàn tay, một chiếc nhẫn đen nhánh bất ngờ hiện lên trước mắt.

"Cảm tạ." Khi nhìn đến chiếc nhẫn, tình thương thân tình của mẫu thân tựa hồ ở trong giờ khắc này chồng lên nhau. Trên mặt Lăng Thiên luôn luôn trầm ổn lãnh tĩnh xẹt qua một tia kích động đỏ ửng. Nhìn chiếc nhẫn cùng trong trí nhớ của mình không sai một chút này, trong hai mắt Lăng Thiên nổi lên một trận ba động kịch liệt.

"Ta giúp ngươi đeo nó lên đi, cái này là xin lỗi thành khẩn của ta, cũng là chúc phúc lớn nhất của ta đối với ngươi ." Lê Tuyết quan tâm cười cười, ngón tay giữa còn nhẹ nhàng đeo nhẫn vào trên ngón giữa tay trái của Lăng Thiên . Nghiêng đầu quan sát một chút, thoả mãn gật đầu, cười nói: "Có đúng thật sự rất giống hay không? !"

Nói rồi, Lê Tuyết đột nhiên làm ra một cái động tác làm cho Lăng Thiên hơi có chút không biết nên khóc hay cười : từ trong lòng của nha đầu kia, lại có thể lại móc ra một chiếc nhẫn giống nhau như đúc với chiếc đeo ở trên tay mình, đeo lên ngón áp út tay phải của nàng (nhẫn cưới chăng?^^), cười giảo hoạt, nắm tay giấu ở phía sau, mặt dày ra chạy qua, mặt dày mày dạn nói: "Hì hì. Chiếc nhẫn như vậy, ta chính là làm một đôi, trọn đời trọn kiếp này, ngươi một ta một!"

Thấy Lăng Thiên trừng mắt nhìn nàng, Lê Tuyết cười hì hì, vươn hai cái ngon tay trắng nõn khua khua trước mắt hắn : "Ta chỉ. . . làm hai cái thôi a." Nàng đem chữ "chỉ" tận lực kéo dài thanh âm, nhấn mạnh giọng nói.

Lăng Thiên ấm áp cười cười, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, trong mắt tràn đầy vẻ tưởng nhớ, nhẹ giọng nói: "Tùy ngươi."

"Thực sự?" Lê Tuyết hưng phấn hỏi.

Lăng Thiên còn chưa kịp trả lời, thình lình nghe một thanh âm "oanh" vang lên bên ngoài cửa sổ, từ xa xa truyền đến.

"Có người đang giao thủ." Vẻ mặt Lăng Thiên trầm xuống, nghiêng tai lắng nghe: "Hơn nữa là tuyệt đỉnh cao thủ giao thủ! Đánh một trận lợi hại!"

"Thanh âm đến từ phía xéo đối diện, chính là phía Tây. Hẳn là không xa." Lê Tuyết cẩn thận nghe: "Nếu không nhanh chân đến xem đi?"

"Đương nhiên phải đi!" Lăng Thiên một tay lấy bộ y phục dạ hành mặc ở trên người, vội vã nói: "Lúc này dám can đảm động thủ ở Minh Ngọc Thành, e rằng không phải là Thủy Gia, mà đó là bọn Lăng Kiếm ; thế lực khác sẽ không có lá gan lớn như vậy, cũng sẽ không có thực lực lớn như vậy, không tới xem thế nào sao yên tâm được ? Cho dù không ra tay, ít nhất cũng có thể thử tìm hiểu bố trí phòng ngự của Ngọc Gia!" Nhìn Lê Tuyết: "Ngươi trái lại sớm có chuẩn bị, y phục dạ hành cũng mặc rồi. Đậy thêm một cái khăn che mặt là có thể hành động , ta thật sự bội phục dự đoán trước của ngươi ."

Đương nhiên nghe được ra ý tứ hàm xúc trêu đùa của Lăng Thiên trong những lời này. Đây rõ ràng là châm chọc mình mèo mù vớ được chuột chết. Lê Tuyết duỗi đầu lưỡi, làm mặt quỷ, hừ nói: "Có dự kiến trước hay không cũng không sao, chung quy so với có ít người thiếu chút nữa đến cái mông cũng mạnh mẽ nhảy lên đi ra ngoài mạnh mẽ hơn đi!"

Lăng Thiên hơi bị chán nản, đem khăn che mặt khăn gắn vào trên mặt, tức giận nói: "Nếu không phải ngươi tới quấy rối, lúc này ta đã sớm không còn ở chỗ này, ngươi còn có mặt mũi mà nói bóng nói gió chứ, ra oai giỏi thật! !"

Lê Tuyết hì hì cười, rung tay một chưởng đánh văng ra cửa sổ, sau một khắc, hai người đã sóng vai đứng ở trên nóc nhà. Ở phía Tây đang là một mảnh đỏ bừng. Lại có thể đã là lửa cháy mạnh ngập trời, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết yếu ớt từ xa xa truyền đến, chính là phương hướng của Ngọc Gia !

"Đi!" Lăng Thiên thân hình nhanh chóng vụt qua, nhảy lên không bay ra, loáng một cái đi từ lối ra . Người đã ở ngoài sáu trượng! Lê Tuyết như bóng với hình, gắt gao theo sát đi tới.

Mặc kệ làm sao, cho dù không phải bọn Lăng Kiếm, đây cũng là một cơ hội tốt để đục nước béo cò ! Nói không chừng còn có thể được một chuyện ném đá xuống giếng, trong lòng Lăng Thiên âm thầm tính toán, lúc tới Minh Ngọc Thành vốn không dự định đến đại bản doanh của Ngọc Gia. Nhưng có cơ hội tốt này, không đi dò hỏi một phen thì có phần có lỗi với mình.

Hơn nữa, nếu vạn nhất là người một phương mình, mình nếu là không đi. Chẳng phải là tiếc nuối cả đời sao?

Thẳng đến lúc này, Lăng Thiên cũng tuyệt đối nghĩ không ra, đơn giản là vừa khớp hắn đi trước điều tra lần này, lại cứu được một cái tính mệnh huynh đệ thân thiết nhất của mình !

Lửa cháy mạnh bay vút lên dưới. Lăng Kiếm như một pho tượng Ma Thần đánh không chết, tả xung hữu đột, trường kiếm trong tay càng giống như lưỡi hái của tử thần giống nhau. Mỗi lần chém ra cuối cùng sẽ mang ra một chùm huyết vũ vẩy ra!

Quần áo hắc y, hắc bào, khăn che mặt màu đen, giống như quỷ mỵ xung đột qua lại ở trong đại viện của Ngọc Gia, luôn gần vọt đến dưới đầu tường vây, rồi lại bị đệ tử Ngọc Gia đệ tử lấy tính mạng cứng rắn uy hiếp phải trở về! Hắn bất luận là so chiêu cùng ai , đều là một chạm liền đi. Tuyệt không ham chiến. Một kích không trúng, đã xoay người ở ngoài mấy trượng!

Trên mặt đất, thi thể bày ngổn ngang đầy đất, vết thương mỗi người đều là như nhau: yết hầu có một điểm hồng! Nhưng chính là điểm hồng ngân này, lại mang đi sự sống vốn có của khối thân thể này!

Chúng cao thủ Ngọc Gia cuối cùng cũng được kiến thức chiến lực khủng bố của vị lâu của Đệ Nhất Lâu này! Quả nhiên không hổ danh thiên hạ đệ nhất sát thủ! Nhìn bóng đen nhàn nhạt như gió qua lại như thường ở đây, tựa hồ vĩnh viễn không mệt mỏi rã rời, sắc mặt người người đều là cực kỳ ngưng trọng. Võ công người này tuy rằng cực cao, nhưng cũng còn chưa tới tuyệt đỉnh chi liệt đương đại, tối đa cũng chỉ có cảnh giới Tiên Thiên tiểu thành, nhưng công lực tinh thuần, chiêu thức tinh diệu, thân pháp quỷ dị, vài phương diện này phối hợp lại. Quả nhiên là kỳ diệu đến cực đỉnh. Có thể nói là kiếm kiếm đoạt mệnh, chiêu chiêu thấy máu! Nếu không phải đã từng thấy hắn sử ra, thực sự không thể tưởng tượng thế gian lại có chiêu thức tinh diệu lại tàn nhẫn như vậy!

Đây căn bản chính là tuyệt thế hung tinh vì giết người mà tồn tại!

Ngọc Mãn Lâu đứng ở xa xa trên giả sơn hơi nghiêng, nhìn chằm chằm không rời mắt vị hắc y nhân thế như hổ điên ở giữa sân kia. Hai mắt như chim ưng, hắn nhìn ra được. Cho đến bây giờ, thể lực, tinh lực , công lực , chiến lực của hắc y nhân, bất luận một cái phương diện nào đều đang nhanh chóng tiêu hao, chỉ có chiến ý của hắn lại vẫn như cũ không có nửa điểm mất đi! Sát khí trong mắt vẫn như cũ là rét lạnh đến thấu xương! Con mắt của hắc y nhân cũng vẫn lãnh tĩnh lãnh khốc như cũ như lúc mới vừa lao tới, không hề có nửa điểm ba động!

Quả nhiên không hổ danh là thiên hạ đệ nhất sát thủ! Trong lòng Ngọc Mãn Lâu tán thưởng một hồi, tay phải vung lên, hai gã cao thủ vẫn đứng ở bên sân cảnh giới liền phi thân lên.

Tới!

Lăng Kiếm từ khi khai chiến cho tới bây giờ, thủy chung vẫn cẩn thận bảo trì phần thể lực, chiến lực phát ra lớn nhất cũng chỉ duy trì ở khoảng tám phần mười, làm như vậy chính là vì một khắc trước mắt.

Lăng Kiếm tận lực áp chế thực lực bản thân, chế tạo ra biểu hiện giả dối bất quá như thế của bản thân, mong muốn có thể mau chóng dẫn dụ cao thủ của Ngọc Gia hạ tràng. Tránh cho bọn họ sử dụng chiến thuật dùng khoẻ ứng mệt trấn giữ các cửa ra. Vậy mình đã có thể thực sự lên trời không đường, xuống đất không cửa, chỉ cần có mấy người đứng đầu Ngọc Gia hạ tràng, thứ nhất có thể tìm kiếm cơ hội toàn lực chém giết. Thứ hai cũng có thể chế tạo hỗn loạn, thừa dịp loạn chạy ra. Cho dù mình đã được định trước không ra được, vậy cũng muốn Ngọc Gia phải nỗ lực trả giá thích hợp mới được! Như vậy cho dù chết, cũng chết tương đối có giá trị!

Mà hai người trước mắt kia, chính là chính phó Các chủ Trùng Tiêu Các của Ngọc Gia, hai người luôn luôn như hình với bóng, hai người này không chỉ có võ công cao cường, còn có thể làm cho Ngọc Mãn Lâu ủy nhiệm trọng trách Các chủ, tất nhiên cũng không phải tầm thường. Cho dù chỉ luận trí kế đảm lược, cũng là vượt xa người bình thường.

Lăng Kiếm khua trường kiếm một vòng, hai người bạch y trước mặt trong nháy mắt đã đứt tay, đứt chân. Trong huyết quang vẩy ra mà kêu thảm ngã xuống; cái bóng màu đen nhanh chóng nhoáng lên. Lăng Kiếm theo sát mà lên. Mọi người bốn phía đều cho rằng Lăng Kiếm chính là muốn thừa dịp ấy xông ra vòng vây, nhân Ngọc Mãn Lâu có nghiêm lệnh phía trước. Người liên quan đều là phấn đấu quên mình đi ngăn cản; mà phía sau, hai gã Các chủ Trùng Tiêu Các tự nhiên cũng cho rằng là như vậy. Tốc độ tăng nhanh, cùng nhau xông lên.

Hoàn toàn không có nửa điểm báo trước, thân thể Lăng Kiếm như mũi tên nhọn vọt tới trước. Trong nháy mắt sắp rơi vào trong rừng đao mưa kiếm, đột nhiên lấy tốc độ đồng dạng, thậm chí còn nhanh hơn, như thiểm điện rút lui trở lại. Thân thể với tốc độ cao xoay tròn một cái. Trường kiếm lóe sáng mang ra một đạo quang hoàn áp đảo mắt người, mang theo sát khí dày đặc đầy trời, cực nhanh hướng hai người kia chém qua tới.

Hai người vọt tới trước ngăn cản, kinh hãi khi thấy một kiếm sắc bén như vậy. Ngay cả tâm chí hơn người, cũng không khỏi cực kỳ sợ hãi, ý nghĩ trong đều là rõ ràng trường kiếm đối phương đánh tới, nhưng dưới chân cũng đã không được thu lại được cước bộ. Nương theo quán tính mạnh mẽ vọt tới trước, như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Hướng tới trường kiếm đoạt mệnh kia xuyên qua mà đi tới!

Giờ khắc này, hai vị Các chủ thấy lạnh cả người

Chương 77: Chứng minh thân phận

Luận võ công, hai vị Các chủ Hướng Tiêu Các chủ tuyệt không ở dưới Lăng Kiếm, về phần tu vi công lực mà nói, thậm chí còn ở trên Lăng Kiếm ; nhưng ở dưới sự tập kích bất ngờ có mưu đồ từ lâu Lăng Kiếm, lại có thể không có một nửa điểm chỗ trống để trả đòn!

Lăng Kiếm, đối với nắm chắc tình thế , đã khéo tới cảnh giới tuyệt hảo rồi! Đây là một kiếm tuyệt sát!

"Bất hảo!"

Biến hóa này, ra ngoài dự liệu của mọi người ở đây, bao gồm cả gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu! Từ xưa đến nay, trong tất cả võ học vốn có, chưa từng có người có thể làm được, khi toàn lực vọt tới trước mà không hề có dấu hiệu chuyển đổi thành toàn tốc lui về phía sau, tốc độ thậm chí lại có thể không giảm mà lại tăng, nhưng đó chính là hai cái phương hướng hoàn toàn trái ngược, khác hẳn với lẽ thường của võ học, tin rằng bất cứ kẻ nào làm phương pháp đó, chỉ cần hơi mạnh mẽ chút, đều khó tránh khỏi sẽ bị kinh mạch tán loạn, tẩu hỏa nhập ma. Nhưng, vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu này lại có thể làm được, hơn nữa còn hời hợt sử dụng ra như thế!

Hơn mười người cao thủ Ngọc Gia ở xung quanh, thấy tình thế không ổn, đều đem người dựng lên, hướng tới nơi sân ba người chiến đấu lăng không đập xuống , Ngọc Mãn Lâu tay áo phiêu phiêu, tới nhanh nhất, khẽ vút một cái, chưởng phong vù vù đã tiếp cận thân ảnh của Lăng Kiếm .

Tốc độ của Ngọc Mãn Lâu, không thể nói là không nhanh, thế nhưng, tất cả đều đã muộn!

Lăng Kiếm hao hết tâm tư, tìm cách hồi lâu, mới dẫn dụ được hai người kia tới, lại lợi dụng công lực toàn thân chế tạo ra các loại biểu hiện giả dối, thình lình đánh bất ngờ, mới đạt được loại cục diện có lợi này, làm sao có thể dễ dàng buông tha chiến quả đã tới tay chứ?

Ánh mắt người bên trái lộ ra vẻ kiên quyết, không rên một tiếng, lại có thể không lùi mà tiến tới, hung hãn nhào đến. Hắn vốn dùng toàn lực lao mình vọt tới trước, mắt thấy chuyện khó tránh, thấy khó tránh khỏi họa sát thân, dứt khoát không hề lui bước, trái lại tăng lực vọt tới trước, nhất thời cùng người bên phải kéo ra khoảng cách nửa thân thể,đoạt trước một bước đón nhận trường kiếm đoạt mệnh của Lăng Kiếm, cho dù mình chết, cũng là bảo trụ được một mạng của hảo hữu!

"Xuy" một tiếng, uy lực của một kiếm mà Lăng Kiếm súc thế đã lâu này đều đã phát ra ở trên người của hắn rồi , trong lúc nhất thời máu thịt bắn ra khắp bầu trời, toàn bộ thân thể khổng lồ đột nhiên bị chia cắt dưới kiếm Lăng Kiếm !

Đồng thời, Lăng Kiếm thầm than một tiếng, không ngờ người này lại quyết đoán như thế, nếu là người này không làm như thế, như vậy thì hai người đều tất phải chết ở dưới kiếm của mình ! Hắn vốn toàn lực vọt tới trước, ở dưới sự thình lình công kích đánh bất ngờ của mình, cho dù có thể cố hết sức sửa thành toàn lực lui về phía sau, một thân nội tức cũng e rằng bị hỏng mất, mà đột nhiên từ toàn lực lui về phía sau lại đổi thành toàn lực vọt tới trước, như vậy dưới sự vận chuyển của nội lực, kinh mạch toàn thân ắt đều phải đứt đoạn, cho dù mình không giết hắn, bây giờ hắn cũng quyết không sống được quá canh ba .

Nhưng một lần hành động này của hắn, lại cứu được tính mệnh của bạn thân cạnh ! Chỉ là ngay tại giây đó, Lăng Kiếm đã vĩnh viễn đánh mất thời cơ tốt nhất để đồng thời chém giết một gã cao thủ khác!

"Nhị đệ!"

Hắc y nhân bên phải đau thương căm giận gần chết hét lớn một tiếng, giống như không muốn sống hướng về phía thân thể Lăng Kiếm đang lui về phía sau mà dùng tốc độ cao nhất vọt tới. Hai mắt đỏ rực sợi máu, chiêu chiêu đều là chiêu số tùy tiện, không chút nào để ý tới bản thân, cùng lúc đó, phương hướng mà Lăng Kiếm lui về phía sau , cũng có ba gã cao thủ đã chặn đứng hắn, người người sắc mặt đều bi phẫn, hạ sát thủ!

Ngọc Mãn Lâu phi lên bầu trời, cũng vẻ mặt bi thương, chưởng lực phô thiên cái địa rầm rầm hạ xuống, lại không hề nương tay!

Hai bên trái phải, cũng có vài cao thủ lớp lớp ra chiêu!

Lăng Kiếm huýt một tiếng sáo dài, kiếm mang nổi lên bao phủ cả người , tựa như một tầng thanh sắc bảo tháp xây lên quanh hắn, càng lúc càng cao, lãnh điện hàn quang tê tê bắn ra ngoài, thanh quang bảo tháp ở trong nháy mắt lên tới tầng cao nhất, đột nhiên giống như nổ mạnh, quang diễm tản ra bốn phương tám hướng; sau khi quang điểm vừa bắn ra bốn phía, đột nhiên một đạo kiếm quang cuồn cuồn giống như thần long, đột phát bắn lên trời cao, ở dưới tình huống này, Lăng Kiếm lại có thể hung hãn sử ra "Nhân Kiếm Hợp Nhất" !

Này đã là một kích mạnh nhất mà Lăng Kiếm có khả năng phát ra! Cũng là một kích cuối cùng của Lăng Kiếm để dành đã lâu! Càng có thể là một chiêu cuối cùng trong kiếp này của Lăng Kiếm!

Một kích này, kinh thiên động địa!

"Cẩn thận!"

Ngọc Mãn Lâu trong nháy mắt đã phán đoán ra đây là chiêu pháp gì, hắn thân là nhất đại tông sư võ học , há có thể không biết "Nhân Kiếm Hợp Nhất" này sắc bén cỡ nào? Một tiếng hô to, vận lên nội lực toàn thân, toàn lực ép xuống! Hắn có khả năng làm , chính là lợi dụng Tiên Thiên nội lực của mình vượt xa Lăng Kiếm mà đem một chiêu này đánh tan. Bằng không, làm cho Lăng Kiếm thi triển xong một chiêu này, mình tuy rằng không có việc gì, nhưng những người khác vị tất đã không! Mà người ở giữa sân , cũng chỉ có hắn mới có tự tin có thể toàn diện áp chế hắc y nhân -- lâu chủ Đệ Nhất Lâu này!

"Lại có thể là Lăng Kiếm!" Lăng Thiên bay lên trên đại thụ, mắt vừa nhìn dò xét, liền lập tức hô lên, đồng thời trong lòng căng thẳng.

Thời khắc Lăng Thiên đến , vừa vặn là thời khắc Lăng Kiếm bùng nổ tả xung hữu đột !

"Là người của ngươi?" Lê Tuyết nhẹ nhàng rơi vào phía sau hắn, thấy Lăng Thiên muốn lập tức phi thân ra cứu người, không khỏi chặn lại ngăn cản, gấp giọng nói: "Xem rõ hơn nữa rồi giải quyết cũng không muộn, đây là nội viện Ngọc Gia! Không chỉ người đông thế mạnh, càng là cao thủ nhiều như mây, trên có gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu kia tọa trấn, võ công người này chỉ sợ ở trên ngươi và ta, cho dù thêm một người như ngươi, có thể có tác dụng sao? Chỉ là hi sinh vô ích mà thôi! Muốn cứu người, đầu tiên không thể tự loạn đầu trận tuyến!"

Lăng Thiên nghe vậy tâm thần chấn động, chăm chú nhìn lại, liếc mắt liền thấy được Ngọc Mãn Lâu ở bên cạnh đám cháy cao cao sừng sững! Tuy rằng chưa hề gặp qua bao giờ, nhưng Lăng Thiên liếc mắt liền nhìn ra được, người này, tất là Ngọc Mãn Lâu không thể nghi ngờ!

Trừ Ngọc Mãn Lâu ra, ở trong Minh Ngọc Thành này, tin tưởng không còn có một người khác, có thể có được khí độ như vậy ! Hắn nghe được Lê Tuyết nói như vậy rất có đạo lý, ý nghĩ tức thì rõ ràng, nhất thời nhìn quét bốn phía, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng. Một đường đếm qua, đã có không dưới mười lăm tên nhất lưu cao thủ Tiên Thiên tiểu thành ở đây! Huống chi, còn có hơn mấy trăm tên bạch ngọc cao thủ vây rình ở bên!

Đội hình bậc này, không nói chỉ là một mình Lăng Kiếm, cho dù thêm Lăng Thiên, cũng tuyệt đối không có lực để có thể chính diện đột phá vòng vây ra! Cho dù là Tống Quân Thiên Lý cam tâm tình nguyện xuất thủ tương trợ, tối đa cũng chỉ có nắm chắc toàn thân trở ra mà thôi, nhưng cũng tuyệt đối là không cứu được Lăng Kiếm ! Đây phải làm như thế nào mới tốt?

Mày kiếm của Lăng Thiên chăm chú nhíu lại, phía dưới chính là Lăng Kiếm! Lăng Thiên quyết không cho phép huynh đệ bạn từ nhỏ lớn lên của mình chết như thế ở Ngọc Gia! Bất luận như thế nào, cũng phải đưa hắn cứu ra. Có điều là, đối mặt với đội hình kinh người như vậy của Ngọc Gia, cứu thế nào ? Làm sao cứu? Mình tuyệt đối không thể loạn, phải tự đánh giá cẩn thận. Một khi đi nhầm, liền có thể đều bị hãm tại trong đại viện Ngọc Gia này!

Lê Tuyết cũng nhăn lại đôi mi thanh tú, lẩm bẩm nói: "Giờ khắc này nếu muốn cứu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net