Lư Châu kí sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vài dòng lên giấy, gấp gọn rồi gọi bồi bàn:

Xin hãy mang cho người bên kia một ấm trà Kính Đình Lục Tuyết cùng với triện hương, đặt tờ giấy này dưới chén.

Rồi sau đó, lặng lẽ rời đi.

Không muốn bị cậu ta nhìn bằng ánh mắt xa lạ, chỉ vậy thôi.

Tôi chưa bao giờ nhận ra, một người lại có thể nhút nhát đến thế.

Lần kế tiếp gặp lại cậu ta, hai bên đã cách một con đường.

Long Tích Bối y hẹn trở về trong tay tôi, tôi lấy khối dương chi ngọc bài kia treo lên chuôi đao.

Qua bao nhiêu năm, đây là vật duy nhất còn lưu lại trong ký ức.

Tôi vén tóc mai, hờ hững nhìn cậu ta.

Người kia cũng nhìn tôi đăm đăm, cảm xúc trào dâng trong mắt.

Vì thế tôi biết người này vẫn còn nhớ tôi, in sâu vào xương tủy.

Đứng trước cửa hàng của Ngô Tà, chợt nhớ cậu ta từng nói với tôi giữa hoang mạc:

Nếu anh biến mất, ít nhất còn có tôi phát hiện ra.

Ngữ điệu y như nhau, thậm chí không thiếu một chữ.

Ngoại trừ anh ta còn có ai?

Lẳng lặng nhếch khóe môi, tôi đẩy cửa bước vào.

Đã về rồi.

Ngô Tà ngồi trước bàn, bút bi kẹp giữa mũi và môi trên.

Ừm.

Tôi đáp, rót một chén trà cho mình.

Này, tôi hỏi anh nhé, có phải tôi với lão thái bá chẳng giống nhau chút nào không?

Cậu ta đột ngột hỏi tôi.

Tôi thoáng sửng sốt, buông chén trà, đi đến tựa vào cái bàn cậu ta đang ngồi.

Anh ta có bản lĩnh hơn cậu.

. . . . . . Dù tôi biết đây là sự thật, nhưng nói ra từ miệng anh sao mà khó nghe đến thế chứ?

Cậu ta dẩu mỏ lầm bầm.

Tôi đưa tay vuốt lên khóe môi mềm mại của cậu ta, lại gần cắn mạnh một nhát.

Lại cắn tôi!! Cậu ta bịt miệng gào lên. Đau!

Tôi khép mắt nhìn cậu ta, khẽ thì thào:

Chỉ cần cậu sống dai hơn anh ta là được rồi . . . . . .

Chỉ cần cậu còn sống. . . . . .

Tôi không phải lão thái bá. . . . . .

Người kia quay đầu lầm bầm.

Phải.

Sao anh dám chắc? Tôi nào có lợi hại như ổng, anh không tìm lầm người đấy chứ?

Tôi mỉm cười nhàn nhạt.

Tự ghen với bản thân, còn chối mình không ngốc.

Tôi sẽ không nhận lầm.

Đứng thẳng dậy, tôi nói với cậu ta.

Không thể nào nhận lầm, bởi tôi chưa bao giờ hối hận vì đã quen anh.

Cậu ta nhìn tôi rất lâu, đột ngột đẩy tôi ra.

Được được, biết rồi, đừng dựa vào tôi gần như thế!

Tôi xoay người, ngón tay trong túi chạm vào da thịt mềm mịn như chất ngọc dương chi.

Dẫu qua bao nhiêu lần, tôi nhất định sẽ tìm được anh.

Là Lư Châu hay Tô Hàng, địa điểm vốn không quan trọng, quan trọng là trong mắt anh có hình bóng tôi.

Vậy là đủ rồi.

[Toàn văn hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net