Lư Châu kí sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lư Châu kí sự

(庐州记事)

Tác giả: Nam Cung Linh (南宫苓)

Thể loại: Đạo mộ đồng nhân, Bình Tà, cận đại, 1×1, thanh thủy văn.

Editor: Thanh Du

—————————

Chương 1

Năm Dân quốc thứ mười tám, cuối đông.

Lư Châu.

Sau miếu Thành hoàng cuối phố có một tiểu viện ngói xanh tường trắng bình dị. Ít ai biết người sống trong ấy là thương nhân buôn đồ cổ giàu có nhất vùng, nhưng về sau lại dần dần sống khép kín, chẳng mấy khi giao du với bên ngoài.

Hôm nay, tiểu viện luôn luôn thanh tĩnh này phá lệ đón tiếp một vị khách đặc biệt.

Đôi giày da quân đội nện lên mặt đường lát đá xanh, âm hưởng vang vang không dứt. Người quân nhân tuổi còn rất trẻ, vành mũ kéo sụp xuống che đi một phần gương mặt. Anh ta do dự trong giây lát, rồi gõ lên cánh cửa gỗ của tiểu viện.

Chỉ nghe tiếng kèn kẹt khe khẽ, một thanh niên trẻ tuổi kéo chốt, mở cửa ra.

Đôi mắt nhu hòa ẩn sau mắt kính đơn viền vàng, sợi xích bạc mảnh kéo từ gọng kính qua đằng sau tai. Tấm áo khoác lụa màu xanh nhạt thêu vài đóa mẫu đơn bằng kim tuyến, thắt lưng đeo một miếng ngọc bội trắng ngần.

Xa hoa mà không dung tục.

Người thanh niên nhìn anh mỉm cười. Ngài hẳn là vị thượng úy mà Tôn sư trưởng nhắc tới trong thư?

Quân nhân trẻ tuổi gật đầu, lấy tín vật đặt vào tay thương nhân. Một miếng ngà voi được điêu khắc tinh xảo vô cùng.

Thương nhân nheo nheo mắt, không nhìn miếng ngà voi, lại chăm chú quan sát quân nhân.

Thân hình cao gầy khoác lên bộ quân phục màu cỏ úa, vành mũ dù đã kéo sụp xuống vẫn không che nổi nét lãnh đạm trong đôi mắt. Bàn tay đeo găng bằng lụa tơ tằm đặt hờ lên cổ đao đen tuyền đeo bên hông.

Thương nhân cười khẽ, thu lấy miếng ngà voi, chắp tay trước ngực.

Không biết phải xưng hô với ngài như thế nào?

Quân nhân nhìm đăm đăm vào ngón tay trắng ngần đeo chiếc nhẫn màu xanh biếc của thương nhân. Trương Khởi Linh.

Rồi kéo vành mũ lên, lộ ra một đôi mắt hờ hững.

Thương nhân nhếch khóe miệng, lui sang một bên nhường đường.

Tôi tên Ngô Tà.

Tuy gọi là tiểu viện, nhưng bên trong lại là một thế giới khác.

Không giống cấu trúc nhà thường gặp ở phía nam tỉnh An Huy, tiểu viện này không có tường cao và giếng trời, nhưng lại xây tầng tầng lớp lớp tường hình đầu ngựa, khắp nơi bày biện những bức tượng được điêu khắc tinh xảo, tất cả đều cho thấy chủ viện có đôi mắt tinh tế khác thường. Thính đường được đặt chính giữa, đối diện với khoảnh sân trước nhà, không có vách tường lẫn cửa ra vào ngăn trở. Phía sau thính đường là một vách gỗ, bên trên treo một bức tranh sơn thủy khí thế hào hùng, hai bên rìa là khung cửa không cánh. Trước vách gỗ có kê trường kỷ và bàn bát tiên, đều là hàng thượng phẩm do thợ khéo tỉ mỉ chế tác. Hai phía đông tây của thính đường có mấy chiếc ghế bành và một trà kỷ, bên trên đặt một bộ trà cụ tinh tế.

Tiểu viện lộn xộn, ngài đừng chê cười. Ngô Tà đẩy đẩy gọng kính, cười nói.

Trương Khởi Linh chớp chớp mắt, hồi lâu mới đáp. Tôn sư trưởng quả nhiên không nhìn lầm người.

Ngô Tà cười khẽ, xoay người gọi vào trong. Vương Minh, pha một ấm trà thượng phẩm Kính Đình Lục Tuyết đưa lên thư phòng cho ta.

Rồi rồi, lão bản ~ vừa nghe tiếng, đã thấy một người trung niên chạy ra từ hậu viện. Lão bản đích thân tiếp khách? Chuyện hiếm thấy nha.

Mau đi pha trà. Ngô Tà trừng mắt.

Đi ngay, đi ngay mà ~~~ Vương Minh cười ha hả, chạy tọt vào trong nhà.

Ngô Tà thở phào một tiếng, dẫn Trương Khởi Linh bước qua khung cửa không cánh kế bên vách gỗ.

Chỗ của anh chỉ có một hạ nhân? Trương Khởi Linh đột ngột hỏi.

Vương Minh là quản gia, không phải hạ nhân. Vả lại, tiểu viện không lớn, hai người là đủ rồi. Nói đến đây, Ngô Tà lại cười cười.

Qua hai ngã rẽ là đến thư phòng.

So với thính đường, thư phòng lại xa hoa hơn một chút. Cây đông qua lương vắt ngang đỉnh đầu trạm trổ kín hoa văn; lương thác, trảo trụ, xoa thủ, bá quyền, tước thế, tà xanh đều được điêu khắc tinh tế. Xà nhà không sơn mà quét nhựa ngô đồng, hoa lệ mà không mất đi nét trang nhã cổ điển.

Không phải tất cả đồ đạc trong phòng đều là đồ cổ, chiếc đồng hồ phương Tây để bàn cùng với chao đèn trang trí cho thấy chủ nhà vẫn theo kịp xu hướng chung của thời đại.

Khi Tôn sư trưởng Tôn Điện Anh gửi thư, nói thực là tôi rất ngạc nhiên. Ngô Tà lấy phong thư ra. Không ngờ ngài lại chính là thuộc hạ của Tôn sư trưởng, thống lĩnh đội công binh đặc dụng. Thanh niên liếc nhìn anh. Trong vụ trộm Đông lăng năm ngoái, ngài bị thi khí của lão phật gia gây thương tích phải không?

(*) Tôn Điện Anh là một tướng thời Trung Hoa Dân quốc, năm 1928 từng tổ chức vụ đào trộm Đông lăng của các hoàng đế triều Thanh, trong đó có mộ của Từ Hy thái hậu, chính là lão phật gia mà Ngô Tà nhắc tới.

Tôn sư trưởng nói cho anh biết? Ngữ điệu của Trương Khởi Linh có phần gượng gạo.

Không. Ngô Tà đón lấy trà cụ Vương Minh đưa tới. Dù gì tôi cũng là người buôn đồ cổ, tổ tiên lại nhờ nghề đào đất mà phát tài. Chuyện này tôi còn không nhìn ra thì làm sao đứng trong giới đồ cổ được.

Trương Khởi Linh không khỏi chớp chớp mắt. Anh biết, thanh niên vẻ ngoài ôn hòa vô hại này chính là đầu mối làm ăn lâu dài của Tôn sư trưởng. Trong vụ trộm Đông lăng, quá nửa minh khí đã qua tay y biến thành quân lương.

Ngô Tà cười khẽ. Tôi với ngài cùng hội cùng thuyền, ngài không cần phòng bị tôi kĩ càng như thế. Tôn sư trưởng nếu đã phái ngài đến chỗ tôi thì chắc phải hiểu rõ Lư Châu nằm ở trung tâm Tân An, linh khí dồi dào, tới đây hóa giải thi khí là tốt nhất. Y đẩy đẩy chén trà. Ngài không định nếm thử trà Kính Đình Lục Tuyết sao?”

Trương Khởi Linh cũng không khách khí, kéo một chiếc ghế hoàng hoa lê quyển ra ngồi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Trà ngon.

Ngô Tà gỡ mắt kính xuống, xoa xoa mũi. Tối nay phải làm một bữa cơm ngon đãi khách mới được.

Tại sao? Trương Khởi Linh chớp mắt, khó hiểu.

Thi khí trên người ngài chí ít phải mất một năm rưỡi mới loại bỏ hết được. Ngô Tà vui vẻ hào hứng đứng dậy. Nếu ngài định ở lại chỗ tôi lâu dài, đương nhiên phải chung sống hòa thuận.

Lão bản, không lẽ ngài định… Vương Minh đứng bên cạnh chợt có linh cảm xấu.

Phải, mấy hôm trước ta đi uống rượu ở Túy Nguyệt các, ăn được một món ngon, đầu bếp còn hào phóng dạy ta cách làm. Ngô Tà đẩy Vương Minh ra, đi thẳng xuống bếp. Ta vẫn muốn tìm cơ hội làm thử một lần.

Đừng mà! Xin lão bản ngàn vạn lần đừng xuống bếp mà ~~~ nửa tháng trước tôi vừa phải gọi thợ đến sửa chữa, không thể bị ngài phá tanh banh thêm lần nữa!

Lão bản nhà anh trông giống loại người hay giẫm lên vết xe đổ lắm sao?

Nhưng thực tế đã giẫm vài lần rồi!

Lần này sẽ khác ~~~

Lần nào ngài cũng nói thế… Lão bản? A! Đừng mà!

Trương Khởi Linh bất đắc dĩ nhấp một ngụm trà.

Tôn sư trưởng, hình như tôi đã tới nhầm chỗ rồi….

Chương 2

Tiểu viện có hai tầng lầu, phòng của Trương Khởi Linh ở lầu hai. Căn phòng không lớn, bày kín những pho tượng gỗ điêu khắc tinh xảo, phía góc phòng còn đốt một thứ hương liệu thanh nhã. Từ bình phong cho đến lan can bao quanh lầu hai cũng được điêu khắc tỉ mỉ, nội dung bao gồm ngư, tiều, canh, độc, yến tiệc, thưởng trà, đi xa, ca múa, thủ pháp biến hóa vô cùng.

Sáng sớm, Trương Khởi Linh mở cửa sổ đã thấy Ngô Tà ngồi trên ghế đá ở hậu viện, cạnh đó là chén trà. Thấy anh, y cong cong khóe miệng. Ngài dậy sớm ghê.

Trương Khởi Linh thoáng ngây người, liền đó gật đầu. Ừ sớm.

Cuối đông, trời se se lạnh. Cây mai đứng nơi góc sân vẫn lưa thưa vài chiếc lá.

Đêm qua chẳng biết ngài có quen giường không? Ngô Tà pha một chén Thái Bình Hầu Khôi, đẩy tới trước mặt Trương Khởi Linh.

Người như tôi vứt đâu cũng sống được, không có gì không thể tập cho quen. Trương Khởi Linh nâng chén trà, lá trà lửng lơ trong chén từ từ nở ra, hai lá ôm lấy một mầm, lúc chìm lúc nổi; nước trà màu xanh lục, tỏa ra hương khí trong lành, phảng phất mùi hoa lan khiến người ngây ngất. Nên nói anh xa xỉ, hay là rất có nhã hứng đây?

Ngô Tà cười cười, cũng không đáp lời.

Bỗng Vương Minh chui ra từ xó nào đó, ném một cái giỏ đựng rau ra giữa nhà. Mau đi mua đồ ăn! Bằng không cơm trưa tôi chỉ làm phần mình thôi đấy!

Đây là thông lệ ở nhà tôi. Ngô Tà xách giỏ, cười nói với Trương Khởi Linh. Không làm thì chẳng có ăn.

Trương Khởi Linh bị ánh mắt sắc lẻm của y dọa cho phát sợ, đành thở hắt ra một hơi. Được rồi, để tôi đi cùng anh.

Bước trên con đường lát đá xanh, Trương Khởi Linh lại bị ánh nắng sớm mai chiếu cho lóa mắt.

Thanh đao này hình như không rời ngài lấy một li. Ngô Tà nheo nheo mắt, trên thân đao đen nhánh nơi nơi đều toát ra hàn quang. Quả là một thanh lợi khí. (Em định gạ anh bán đao đây mà =)))))

Trương Khởi Linh không đáp, nhanh chóng chuyển chủ đề. Tay quản gia của anh có phải muốn kiêm luôn chức quản giáo không?

Ngô Tà đờ ra trong giây lát, cười cười đáp lời. Tôi nói rồi, Vương Minh không phải hạ nhân. Gã đã theo tôi mười năm, cho nên thích làm gì cứ việc làm.

Mười năm? Trương Khởi Linh nhướn mày.

Tôi vốn là người ở Trường Sa, tổ tiên nhờ nghề đào đất mà phát tài, cũng tích cóp được chút của cải. Ngô Tà đưa ngón tay kề lên môi, phả ra một luồng khí ấm áp. Tôi là con út trong nhà, từ nhỏ thân thể đã không được cường tráng như những anh em khác. Ông cố không ép tôi phải theo nghiệp nhà, ngược lại còn cho tôi học hành tử tế. Qua vài năm đọc sách, đầu óc tôi mở mang thêm nhiều, dần dần không muốn quanh quẩn ở nhà nữa. Năm mười hai tuổi, tôi cãi nhau ầm ĩ một trận với ông cố, sau đó bỏ nhà ra đi. Lưu lạc gần mười năm, cũng đã trải qua đủ mọi chuyện. Ngô Tà nói bằng giọng nhẹ bẫng.

Từ đó anh không về nhà nữa sao?

Ông cố nhất quyết không chịu bỏ qua, nhưng anh cả vẫn thường giấu cha lén tới thăm tôi. Tôi làm nghề buôn đồ cổ, các anh bán đồ cho tôi sẽ không bị lỗ.

Trương Khởi Linh vỗ vỗ bờ vai mảnh mai của y, còn y lại mỉm cười, vô tâm vô phế.

Ngài có muốn ăn điểm tâm không? Cửa hàng Trương Thuận phía đối diện, đồ ăn cũng không tệ lắm.

Trương Khởi Linh nhìn y rất lâu rồi hỏi. Chiến tranh sắp nổ ra rồi, anh không biết sao?

Ngô Tà không đáp, ngồi xuống trước sạp rau mặc cả với người bán hàng.

Trương Khởi Linh còn chưa kịp hỏi thêm, y đã nhanh chân chuồn đi xếp hàng mua điểm tâm.

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao quá con sào, Ngô Tà mới nhét cái giỏ chất đầy rau vào tay Trương Khởi Linh, miệng ngậm miếng bánh Kim Tiền, thong dong đi đằng trước.

Y đưa mắt nhìn Trương Khởi Linh phía sau, chậm rãi nhả từng chữ.

Tôn sư trưởng thật không an phận chút nào, cứ đi theo Tưởng ủy viên trưởng thì có gì không tốt? (*)

(*) Tưởng ủy viên trưởng tức Tưởng Giới Thạch, ý Ngô Tà nhắc đến sự kiện Tôn Điện Anh làm phản Tưởng Giới Thạch.

Anh biết chiến tranh đã gần kề, sao vẫn còn ung dung như thế?

Ngô Tà cười khẽ. Tôi sốt ruột thì ích gì? Tôn sư trưởng đã phái quân bản bộ đến phòng thủ ở Dự Đông, Hoàn Bắc. Tuy Lư Châu là đầu não Giang Nam, yết hầu trung nguyên, xưa nay kẻ cầm quân không ai không muốn chiếm lấy, nhưng Lư Châu lại là trung tâm của Tân An, công khó mà thủ cũng khó; vả lại địa thế nơi này chật hẹp cằn cỗi, thật sự không đáng. Nay quân phiệt cát cứ khắp nơi, chiến hỏa liên miên không dứt, chẳng phải quá nửa quân lương của họ là lấy từ việc mua bán đồ cổ hay sao? Ngài nghĩ xem, ngoài tôi ra, còn ai kham nổi mối làm ăn lớn đến thế?

Đã biết nơi này chật hẹp cằn cỗi, tại sao anh còn đến đây? Sao không ra ngoài buôn bán với người ngoại quốc? Trương Khởi Linh sải bước đuổi theo y.

Tôi vốn là kẻ ưa sống an nhàn, rất thích cảnh thanh tịnh của mảnh đất Lư Châu chật hẹp này. Vả lại, theo như lời tôi nói ngày trước, nếu thực sự có mối làm ăn thì nó sẽ tự tìm tới cửa, phải không? Ngô Tà nhìn anh mỉm cười, nét cười nhẹ bẫng như gió như mây.

…Trong thiên hạ sao lại có loại thương nhân như thế chứ…

Loại thương nhân đó chẳng phải đang đứng ngay trước mắt anh sao? Ngô Tà cười tít, kéo áo Trương Khởi Linh. Về nhà ăn cơm thôi, tay nghề của Vương Minh trăm người mới tìm được một đó…

Quả đúng như lời Ngô Tà nói, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, đã có không ít nhân vật máu mặt tự tìm đến đây, cũng có vài người nước ngoài mang theo “đại hoàng ngư” (*) vàng óng ánh bước qua ngưỡng cửa.

(*) Tiếng lóng chỉ thỏi vàng mười lượng.

Thanh Minh trôi qua chưa lâu, chiến sự đã nổ ra trên toàn cõi trung nguyên. Lư Châu tuy vẫn còn yên bình, nhưng cũng không tránh khỏi nạn giặc cỏ.

Trương Khởi Linh vô cùng kinh ngạc, không ngờ một thương nhân thoạt nhìn có vẻ thư sinh như y lại rất có uy tín trong đám giặc cỏ. Bọn chúng nếu không mang minh khí đến đổi lấy tiền thì đều tránh xa nơi này, tuyệt không dám xâm phạm.

Ngày hôm ấy cũng vậy, Ngô Tà tiếp đón hai người nước ngoài, tiện tay lấy một chiếc bát sứ đổi mấy khối “đại hoàng ngư”.

Ai, tôi thực không muốn bán đi cái lò sứ màu thiên thanh này. Ngô Tà cân nhắc mấy thỏi vàng trong tay.

Đây là đồ dỏm. Trương Khởi Linh vận một bộ trường sam màu trắng xanh, ngồi đằng sau bức bình phong bằng gỗ trắc, nhướn nhướn mi chăm chú quan sát Ngô Tà.

Ngô Tà mỉm cười. Cho dù là đồ dỏm, cũng là đồ dỏm có từ thời Nguyên, dù sao cũng coi như đồ cổ mà?

Trương Khởi Linh trân trối nhìn y, không biết nói gì cho phải.

Đúng lúc này, Vương Minh lại ào ào chạy vô, xách theo một giỏ củ cải giục Ngô Tà đi gọt.

Trương Khởi Linh nhặt lên một miếng đường trắng, khóe miệng khẽ nhếch tỏ vẻ hài lòng.

Ngồi không nửa buổi vẫn chưa thấy Ngô Tà quay lại, Trương Khởi Linh gõ gõ hai ngón tay dài dị thường lên mặt bàn, vén vạt áo đứng dậy.

Còn chưa đến bếp, đã nghe giọng thì thào của hai chủ tớ nhà này:

Vương Minh, trò gọt vỏ này chơi vui quá, anh xem ta đã gọt củ cải này trắng nõn ra rồi ~

Lão bản, ngài đang trạm trổ hoa đấy à? Mau lên biết không! Lỡ bị ngài thượng úy phát hiện, không chừng sẽ chém ngài thành mấy mảnh trút giận… Sau đó liền nghe một tiếng “cách” vang lên, hình như là tiếng dao thái đập lên thớt gỗ.

Biết rồi…Ngô Tà hiển nhiên không hề lo lắng. Nhưng ta muốn ăn món củ cải ngâm đường chua ~

Lần nào tôi cũng dặn phải đợi nửa tháng mới được mở ra, lão bản lại cứ lén ăn vụng sau lưng tôi!” Lại thêm một tiếng “cách” vang lên.

Trương Khởi Linh nghe vậy, cảm thấy thật buồn cười. Nhà này ai mới là ông chủ đây?

Anh vén tấm rèm xanh in những hoa văn bằng sáp, đập vào mắt là Ngô Tà đang đưa lưng về phía mình, ngồi trên chiếc ghế con sơn đỏ, ra sức gọt củ cải.

Đuôi lông mày Trương Khởi Linh khẽ run lên, anh day day huyệt Thái dương, khoanh tay tựa cửa.

Gọt xong nhớ trả lại cho tôi. Anh bất chợt lên tiếng, dọa cho Ngô Tà sợ đến suýt rớt đao khỏi tay. Ngài, ngài thượng úy…

Tay phải Ngô Tà lăm lăm cổ đao của Trương Khởi Linh, tay kia cầm củ cải còn dính lại nửa mảnh vỏ màu xanh lục.

Ây, chuyện này… Tôi chỉ giúp ngài mài đao thôi mà!

Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh tựa cửa cười mà như không cười, trong lòng như có con mèo nhỏ cào quấy loạn xạ.

Đem gọt củ cải sao? Trương Khởi Linh thở hắt ra một hơi, chợt tiến lên vài bước tiếp lấy cổ đao nặng trĩu kia.

Nếu dùng để gọt củ cải, nghiêng đao đi một chút sẽ dễ gọt hơn.

…Ha?

Đao này nếu đem cắt gọt trái cây thì nên nhẹ tay một chút, thêm nữa, ở nơi thôn dã đem lột da động vật cũng rất tiện. Câu trả lời nghiêm túc của Trương Khởi Linh khiến Ngô Tà phải há hốc miệng. (sak, cổ đao của anh hóa ra chuyên dùng làm dao thái gọt thức ăn =)))

Xem ra thứ này đúng là vật phẩm dùng cho người hay đi du lịch đó đây… = =

Nếu ngài thượng úy am hiểu những món ăn dân dã như thế, con cá mè này xin để ngài trổ tài. Vương Minh cười tít mắt. Không làm thì chẳng có ăn nha.

…Tôi hiểu…Trương Khởi Linh bất đắc dĩ xắn tay áo lên, quay sang nói với Ngô Tà. Tay quản gia của anh cũng thật lợi hại.

Chẳng mấy chốc bữa trưa đã được dọn ra, thịnh soạn đến độ người ta chỉ biết nhìn trân trân không thốt nên lời.

Khoai đỏ nhúng mật ong, cá mè chiên dầu, gà gô tuyết, vịt nhồi hoa quả, tôm trộn gạch cua, vịt tẩm bột rán, lươn chưng cánh phượng, cá viên hầm mật…

Trên bàn gỗ hoàng sam bày la liệt sơn hào hải vị, Trương Khởi Linh sửng sốt nửa ngày trời vẫn chưa hoàn hồn.

Đây là…

Ngài thượng úy nhất định phải nếm thử mấy món này nha ~ Tôi đảm bảo hương vị rất … Lão bản ngài đừng có ăn vụng! Vương Minh thành thục tóm lấy móng vuốt của Ngô Tà đang thò ra.

Làm gì mà long trọng thế…

Không không không! Vương Minh bắt đầu dọn bát đũa. So với ai đó ngoài gọt củ cải ra thì chẳng biết làm gì hết, ngài thượng úy thật sự rất tài giỏi!

Thì ra là thế… = =

Vương Minh! Dù chỉ biết gọt củ cải thì ta vẫn là lão bản của anh!

Ngài thượng úy, chờ đến khi vết thương ngài lành rồi, xin cho tôi đầu về dưới

trướng ngài làm thuộc hạ!

Trương Khởi Linh dở khóc dở cười, đành ngồi một góc mân mê đôi đũa ngà voi.

Chương 3

Càng vào giữa hè, khí trời phương nam càng thêm oi bức. Trương Khởi Linh cầm cây quạt ba tiêu bằng lá hương bồ, uể oải tựa vào gốc cây ngô đồng trong hậu viện.

Bấm đốt ngón tay tính toán, tới đây cũng được mấy tháng rồi, có điều càng ngày càng giống con mễ trùng.

Anh tháo nút trên cùng của áo mùa hè, nhìn Ngô Tà thả mồi xuống ao cá chép gấm.

Anh làm sao thế? Ngô Tà buông đĩa mồi tráng men điểm hoa mai.

Trương Khởi Linh cầm đĩa bát bảo đựng trái cây đặt trên bàn nhỏ, hai ngón tay thon dài như lá hành gảy gảy cái nắp.

….. Nhàn rỗi đến phát chán.

Việc buôn bán của Ngô Tà đúng là cực kỳ phát đạt, cả ngày không ra khỏi cửa mà tiền tài cứ đua nhau chảy vào như nước. Làm cho Trương Khởi Linh không kiếm nổi một cái cớ ra ngoài.

Ngài bị nhiễm thi khí, không được lao lực đâu đấy. Ngô Tà cười ha hả bước tới, trường sam bằng gấm trắng dệt hoa chìm, miếng ngọc bội trắng ngần đeo bên hông đổi thành miễn ngọc xanh biếc, dải tua rua dài chừng một tấc đung đưa theo từng bước chân.

Nay có hoa đán của Hằng Nga lâu muốn tới chỗ tôi mua một cái tẩu thuốc, nếu ngài nhàn rỗi muốn động tay động chân, chi bằng đi với tôi? Y đẩy đẩy gọng kính đơn xích bạc.

Hằng Nga lâu? Tần Hoài hoa khôi? Trương Khởi Linh chớp chớp mi mắt dài thanh mảnh.

Không hổ là sĩ quan dưới trướng Tôn sư trưởng. Ngô Tà cong cong khóe môi, nhón một miếng đường hạnh nhân trong đĩa bát bảo.

Trương Khởi Linh hừ nhẹ một tiếng, tà áo trắng như tuyết bị gió thổi tung bay phất phới.

Ngô Tà cười tít, lẽo đẽo theo sau anh. Vương Minh đã làm món mộc nhĩ trắng ướp đường lạnh, muốn ăn nhớ xuống bếp xin nha ~

Khi trời đã tối mịt, trước cửa viện quả nhiên đậu lại một cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy. Trương Khởi Linh đứng ở hành lang, chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ thướt tha của cô gái ấy.

Ninh cô nương, lâu ngày không gặp. Ngô Tà dẫn theo Vương Minh, hai tay chắp trước ngực.

Tam gia à, nếu tôi không đến gặp ngài, có phải ngài cũng không thèm đến Hằng Nga lâu tìm tôi không?

Trương Khởi Linh tựa vào lan can cười nhạt. Không hổ danh là cô đào nổi tiếng số một của phố hoa Tần Hoài, nói chuyện cũng ngân nga y như xướng khúc.

Đâu có chuyện đó, Ninh cô nương biết tôi là kẻ lười biếng, chịu hạ mình đích thân tới tiểu viện của tôi, tôi đương nhiên không dám thất lễ.

Đáy mắt Trương Khởi Linh xẹt qua một tia kinh diễm.

Gương mặt trái xoan xinh xắn, mày ngài cong cong như trăng, làn thu thủy gợn sóng, khóe miệng anh đào nhỏ xinh tô son thắm hồng. Khuyên tai bạc đính kim cương lấp lánh, trâm hoa vàng cài trên tóc mai, đung đưa theo từng bước chân.

Trên nền sườn xám gấm vàng thêu hoa thược dược bằng chỉ bạc, cổ áo điểm xuyết những hoa văn cầu kỳ kiểu Pháp. Hàm răng trắng như ngà, bờ môi trơn bóng mềm mại, dưới ánh nắng chiều tỏa ra sắc son đỏ thắm. Sườn xám tay trần, lộ ra hai cánh tay trắng nõn như ngó sen, cổ tay đeo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net