Chap 11: Xứng danh là anh trai của con gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Nguyên Bạch hôm nay cùng một số đối tác kinh doanh ăn tối sau khi họp, anh trực tiếp dẫn họ tới  Senruo

Đây thực sự là một trong những nhà hàng mà anh thích, hai ngày trước nói cho Chu Phạn Phạn, cũng là chân thành đề cử. Nhưng anh không ngờ hôm nay cô lại mời bạn đi ăn tối, anh gặp cô thật tình cờ.

Một bàn bốn người, tất cả đều trẻ tuổi, xem cách ăn mặc rất có thể họ đều là sinh viên.

Nói tới sinh viên anh đều cảm thấy khách khí, hiện tại sinh viên ra ngoài ăn cơm còn mang...... búp bê?

Quan Nguyên Bạch mím môi, rời mắt khỏi búp bê phiên bản Ý Ý, cùng Chu Phạn Phạn chào hỏi.

Vốn là khách sáo, không ngờ sau khi chào hỏi xong, biểu cảm của những người cùng bàn đều có chút kỳ quái.

Chu Phạn Phạn cũng thấy được sự nghi ngờ trong mắt Quan Nguyên Bạch, cho Nhậm Tuệ và những người khác một cái nhìn "Bình tĩnh" sau cất con búp bê đi. Sau đó cô nhanh chống đứng dậy, dùng thân thể chặn Quan Nguyên Bạch lại.

"Ừ, tối nay tôi mời bạn bè đi ăn cơm, Quan tiên sinh, thật trùng hợp, anh ở đây là......"

Quan Nguyên Bạch nói: "Tôi cũng tới ăn cơm."

"À...... Được." Chu Phạn Phạn nuốt nước miếng, sau lưng đổ mồ hôi, sợ Thất Thất cùng Lục Lục sẽ làm cái gì kỳ quái, vội vàng nói, "Vậy anh đi đi, không quấy rầy anh."

Quan Nguyên Bạch hơi hơi gật đầu, lại quay người đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại.

Chu Phạn Phạn lập tức cứng đờ: "Sao, sao vậy?"

Quan Nguyên Bạch: "Điểm tâm ngọt ở đây, thạch ô long hồ sen rất ngon."

Chu Phạn Phạn sửng sốt: "Thực sao, tôi chưa ăn thử."

Quan Nguyên Bạch cười nhạt: "Cô có thể thử một chút."

Dứt lời, anh khẽ gật đầu với những cô gái phía sau rồi cùng đối tác đi tới bàn ở phía bên kia hành lang.

Hết thảy như thường, không có gì bất ngờ.

Chu Phạn Phạn thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi quay đầu lại, lại thấy được hai cặp mắt cùng nụ cười nửa miệng.

Người sau là Từ Hiểu Thiên, cô biết chuyện của Phạn Phạn cùng Quan Nguyên Bạch, chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại có chút phát triển.

Người mất tự nhiên là Nhậm Tuệ cùng Tiết Mẫn Nhi.

"Mình có thể giải thích...... nhưng các cậu phải thề, tuyệt đối đừng gây ra tiếng động." Chu Phạn Phạn ngồi xuống, nhỏ giọng nói.

Nhậm Tuệ cùng Tiết Mẫn Nhi nhìn nhau liếc mắt một cái, dùng sức gật gật đầu.

Chu Phạn Phạn ho nhẹ một tiếng: "Kỳ thật chính là, mình cùng Quan Nguyên Bạch...... khoảng thời gian trước đây có đi xem mắt."

Không khí như đông cứng lại, Nhậm Tuệ cùng Tiết Mẫn Nhi che kín miệng, đôi mắt đều mở to.

Chu Phạn Phạn xoa xoa mũi, có chút xấu hổ, cũng có chút ngượng ngùng: "Là do hai nhà sắp đặt, lúc đi xem mắt mình mới biết được là Quan Nguyên Bạch. Lục Lục, Thất Thất, mình không nói cũng là vì cảm thấy, dù sao việc xem mắt này cũng thành công ...... thì, nói sao nhỉ, việc này để mọi người biết cũng không tốt lắm."

Nhậm Tuệ một hồi lâu mới nói: "Để mọi người đều biết không tốt! Nếu những người trong nhóm lớn của chúng ta biết bọn họ cùng vợ tương lai Quan Nguyên Bạch đang theo đuổi thần tượng trong cùng một nhóm, họ sẽ phát điên lên!"

"Không không không, đừng nói bậy, vợ tương lai cái gì, buổi xem mắt của tụi mình thất bại rồi."

Tiết Mẫn Nhi kích động đến mặt đỏ bừng: "Việc này không quan trọng, quan trọng là cậu cùng anh trai "con gái" xem mắt! Trời ạ, đây thật sự là lần tớ thấy anh trai "con gái " với khoảng cách gần như vậy, Phạn Phạn, cậu quá lợi hại!"

Nhậm Tuệ: "Vừa rồi anh ấy còn đến chào hỏi, xem mắt không thành, nhưng là ít nhất đã gặp được người. Woa...... Nhìn kĩ ,anh ấy thật đẹp trai, không hổ là anh trai của "con gái"!"

Lúc này, Từ Hiểu Thiên cũng gật đầu: "Quả thật rất đẹp trai, tớ mới vừa thấy làn da của anh ấy, không có chút tì vết nào, mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy...... Tuyệt!"

"Còn bộ tây trang đang mặc, con trai chúng ta mặc tây trang thật là đẹp trai, dáng người cân đối."

"Đúng vậy đúng vậy, cấm dục hệ quan cảm, hắc hắc hắc."

Ba người xì xào bàn tán về ngoại hình của Quan Nguyên Bạch.Một hồi lâu rốt cuộc cũng kết thúc, lại bắt đầu hỏi Chu Phạn Phạn cùng anh xem mắt có cảm giác gì.

Chu Phạn Phạn nói thật rằng khi nhìn thấy anh đã mềm lòng và muốn yêu anh.

Cả ba người gật đầu ra vẻ đã hiểu, đó là anh trai idol đó! Sao mà không mềm lòng , yêu được cơ chứ!

Sau đó, khi các cô biết được Chu Phạn Phạn đã tặng bức tranh của mình và nhận được cuốn sách có chữ ký Quan Tri Ý từ Quan Nguyên Bạch, tất cả họ đều kêu lên ghen tị.

"Xin phép ạ, đây là thạch ô long hồ sen." Một lát sau, người phục vụ đột nhiên đi tới , bưng ra bốn phần đồ ngọt.

Điểm tâm màu xanh nhạt với hai chiếc lá sen thu nhỏ bên trên, rất tinh xảo.

Chu Phạn Phạn nói: "Tôi không có gọi món này."

"Là Quan tiên sinh gọi đó ạ, mời cô nếm thử." Người phục vụ nói xong, mỉm cười rời đi.

Ba người một trận thì thầm to nhỏ, nhìn chằm chằm Chu Phạn Phạn.

Chu Phạn Phạn nhìn điểm tâm ngọt, lại nhìn về các cô, bất đắc dĩ nói: "Anh ấy chỉ mới lịch sự gọi một món đặt biệt cho tụi mình,nhìn bộ dạng của các cậu đi......"

Từ Hiểu Thiên đụng nhẹ cánh tay cô: "Này không phải là, đùa chút thôi phải không?"

"Từ đâu ra đùavậy" Chu Phạn Phạn nói, nhớ tới ở nhà anh khi anh mang cô đi ăn những món đồ ngọt, nghiêm túc nói, "Nhưng con trai chúng ta đối với người khác là thật"

——

Sau khi ăn xong, Chu Phạn Phạn đi tính tiền, được thông báo rằng đã được thanh toán rồi.

Khi rời đi, cô liếc nhìn bàn của Quan Nguyên Bạch, cũng không nhìn ra cái gì , cô đành phải đi trước.

Nhậm Tuệ cùng Tiết Mẫn Nhi ở khách sạn.

Sau đó, cô đưa Từ Hiểu Thiên an toàn về trường học rồi mới trở về nhà.

Không biết lúc này Quan Nguyên Bạch đã ăn xong chưa, Chu Phạn Phạn nằm ở trên giường, nghĩ nghĩ sau đó liền gửi cho anh một tin nhắn cảm ơn, còn nói cho anh thạch ô long hồ sen rất ngon.

Khi Quan Nguyên Bạch nhận được tin nhắn, anh vẫn còn ở Senruo, sau khi uống rượu ba hiệp, suy nghĩ tỉnh táo của anh mơ hồ bị ăn mòn vài phần, ngoài cửa sổ sóng nước lóng lánh, ánh trăng dung nhập trong nước, xem lâu rồi, có điểm mơ hồ.

Điện thoại rung lên, anh nhìn thấy tin nhắn cảm ơn của Chu Phạn Phạn ,nói thực cảm ơn anh vì đã thanh toán, lần sau nhất định sẽ chiêu đãi anh bữa tối.

Quan Nguyên Bạch nhìn màn hình, cười nhạt.

Trên thực tế, anh không ý yêu cầu cô mời .

Anh chỉ là quen khi đi dạo trong trung tâm mua sắm, đôi khi gặp được người quen tại nhà hàng, thuận tay tính tiền, đều là đạo lý đối nhân xử thế.

Nhưng đại khái là bởi vì anh cùng Chu Phạn Phạn không hứng thú, nhìn thấy cô nói cảm ơn, nói thạch ô long hồ sen ăn rất ngon, liền cảm giác được vài phần chân thành.

Còn rất ngoan.

"Quan tổng, tôi cảm thấy hạng mục này mở ra thị trường nước ngoài có chút nhanh, ngài cảm thấy thế nào, Quan tổng, Quan tổng?"

Quan Nguyên Bạch ánh mắt dừng một chút, từ trên màn hình di động dời đi, tất điện thoại đặt một bên, chậm rãi ngước mắt: "Chuyện này, cần thêm thời gian khảo sát."

"Đúng không? Tôi vừa mói nói Lâm Thái bên kia quá liều lĩnh."

......

Chu Phạn Phạn hồi lâu không thấy hồi âm, nghĩ anh còn rất bận, liền bò dậy ngồi vào máy tính trước mặt làm video chúc mừng sinh nhật Quan Tri Ý, mãi cho đến đã khuya mới kết thúc.

Ngày hôm sau, cô cùng Từ Hiểu Thiên đến khách sạn Nam Tước tìm Nhậm Tuệ cùng Tiết Mẫn Nhi.

Hai người này mấy ngày nay đều ở nơi này, theo bọn họ mà nói, đến Đế Đô một chuyến, làm sao có thể không ở trong sản nghiệp của nhà " con gái " được chứ!

Sau khi Chu Phạn Phạn cùng Từ Hiểu Thiên đăng ký ở đại sảnh, họ đến phòng Nhậm Tuệ cùng Tiết Mẫn Nhi để trò chuyện một lúc, khi đến giờ ăn, cùng nhau đi đến một trong những nhà hàng trong khách sạn.

Nhà hàng ở tầng cao nhất, là địa điểm check-in nổi tiếng ở Đế Đô, bao quang là lớp kính trong suốt, có thể quan sát được cảnh quan toàn thành phố.

Chỗ đã được đặt trước, bốn người ngồi xuống, gọi đồ ăn.

"Hôm nay mình sẽ mời." Nhậm Tuệ nói.

Từ Hiểu Thiên nói: "Đáng quý, chúng ta vẫn là đi chỗ khác."

Nhậm Tuệ: "Yên tâm, lần này tớ đã tiết kiệm đủ tiền để đi chơi lần này, nếu không làm sao dám sống ở Nam Tước."

Tiết Mẫn Nhi cũng nói: "Đúng vậy, hai tụi tớ đã bắt đầu tiết kiệm từ lâu. Nhưng cũng đừng nói với tớ, số tiền này thực sự đáng giá! Nam tước không hổ là nam tước ha, phòng quá thoải mái, tớ rất thích nơi này."

Nhậm Tuệ kiên trì muốn mời các cô bữa ăn này, vì vậy mọi người cũng không có tranh, ngồi lại với nhau để chụp ảnh.

Đúng lúc này, đột nhiên có người vỗ vai Phạn Phạn.

Chu Phạn Phạn quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười.

"Anh biết là không nhìn lầm mà, Phạn Phạn, tới ăn cơm à, sao không thấy Nguyên Bạch?"

Quan Tử Dụ hôm nay mặc áo sơ mi hoa, mang phong cách Đông Nam Á

Chu Phạn Phạn có chút kinh ngạc: "Quan tiên sinh, a...... em hôm nay cùng bạn tới ăn cơm, anh ấy không biết. Anh như thế nào lại ở đây?"

Quan Tử Dụ vui đùa nói: "Anh thường xuyên ở chỗ này ăn uống. Không, anh mới vừa tỉnh ngủ nên tới đây tìm thứ gì ăn."

"Vì thế......"

Quan Tử Dụ vô cùng quen thuộc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Tôi cùng các mỹ nữ ăn cơm có tiện không?"

Chu Phạn Phạn tự nhiên sẽ không tự mình đồng ý, nhìn ý tứ của những người khác, ai ngờ liền thấy đôi mắt ba người đều sáng bừng, "Được, ngài ngồi đi, chúng tôi còn một chỗ!"

Quan Tử Dụ vui tươi hớn hở mà kéo ghế : "Thật tốt quá, hôm nay anh không phải ăn một mình."

Điện thoại rung lên, Chu Phạn Phạn liếc nhìn, phát hiện Tiết Mẫn Nhi ở trong nhóm chat nói: Cũng họ Quan! Anh ấy là ai?

Chu Phạn Phạn âm thầm đánh chữ: Con trai thứ hai nhà họ Quan, Quan Tử Dụ.

Mặc dù người hâm mộ biết rất rõ về gia đình nhà Quan Tri Ý nhưng họ không biết anh chị em của cô ấy trông như thế nào, xét cho cùng, Quan Tử Dụ chưa bao giờ xuất hiện trước máy ảnh.

Quan Tử Dụ thực có thể nói chuyện phiếm, rất nhanh liền hòa hợp với những người cùng bàn, sau khi đồ ăn chậm rãi bưng ra, anh nói: "Nguyên bạch hôm nay có tới khách sạn mở họp, đã đến giờ ăn trưa, như vậy, anh sẽ kêu em ấy đến đây."

Chu Phạn Phạn sửng sốt: "Nếu anh ấy bận, đừng quấy rầy anh ấy ạ."

"Chỉ ăn cơm mà thôi, sao mà phiền toái, Phạn Phạn, đừng quá để ý em ấy."

Quan Tử Dụ nói xong liền bắt đầu gọi điện thoại, không thể ngăn cản được: "Nguyên Bạch, xong việc rồi à, tới đây ăn cơm đi, ở tầng cao nhất...... Phạn Phạn cũng ở đâu, đúng đúng đúng, em ấy đang ở cùng bạn, nhanh lên."

Nhóm mẹ kế hoang dã ——

Sáu sáu: 【 Aaaa! Con trai đang đến! 】

Thất thất: 【 Này! Ngày hôm qua chạm mặt, hôm nay trực tiếp liền cùng nhau ăn cơm? Có thể hay không quá kích thích! Mẹ ơi, con chịu không nổi ! 】

Hiểu thiên: 【 Anh họ đến thì không sao, nhưng con trai cũng đến, tớ lo lắng 】

Chu Phạn Phạn: 【 Mọi người bình tĩnh, xin đừng nói nhảm】

Thất thất: 【 Yên tâm đi! Đoan trang! Khéo léo! Chúng tớ hiểu được! Tuyệt đối không làm chị dâu mất mặt! 】

Chu Phạn Phạn: 【......】

Bệnh tâm thần a!!!

Một lúc sau, Quan Nguyên Bạch thực sự đã xuất hiện ở nhà hàng.

Thấy anh xuất hiện ở đây,quản lý nhà hàng lập tức tiến lên chào hỏi. Quan Nguyên Bạch ra hiệu đi tới chỗ Phạn Phạn, lúc này mới thối lui.

Anh đi về phía bọn họ, đứng ở bàn ăn chào hỏi mọi người, sau đó nói với Quan Tử Dụ, "Sao anh lại ngồi đây?"

Quan Tử Dụ: "Này cùng nhau ăn cơm, đương nhiên phải ngồi ở chỗ này, tới đây, em cũng nhanh ngồi xuống đi."

Quan Nguyên Bạch liếc anh một cái, nhìn về phía Chu Phạn Phạn: "Không quấy rầy đến các cô chứ?"

Không đợi Chu Phạn Phạn mở miệng, đám người Nhậm Tuệ cũng đã nói: "Không quấy rầy không quấy rầy, Quan tiên sinh cùng nhau ăn cơm đi!"

Chu Phạn Phạn nghẹn nghẹn, cũng lịch sự cười: "Có nhiều người như vậy, cùng nhau ăn sẽ vui vẻ hơn ."

"Đúng vậy." Quan Tử Dụ kéo ra ghế bên cạnh vị trí Chu Phạn Phạn, "Nguyên bạch, ngồi đây đi."

Quan Nguyên Bạch không nói cái gì nữa, ngồi xuống, người phục vụ cũng bưng một bộ chén đũa mới tới.

Đám người Nhậm Tuệ hiển nhiên rất lo lắng khi Quan Nguyên Bạch đến, bởi vì lo lắng, cũng không dám nói chuyện với anh, ngược lại cùng Quan Tử Dụ có thể nói chuyện một cách thoải mái.

Quan Tử Dụ biết được có hai người là tới Đế Đô chơi, bắt đầu giới thiệu một số địa điểm không phổ biến nhưng thú vị cho họ, Nhậm Tuệ cùng Tiết Mẫn Nhi rất thích thú lắng nghe.

Trong khi mọi người đang trò chuyện, Chu Phạn Phạn đưa tay ra và nhẹ nhàng kéo vạt áo Quan Nguyên Bạch dưới bàn.

Quan Nguyên Bạch cảm giác được, hơi nghiêng người về phía cô, lắng nghe cô nói.

"Vừa rồi không phải tôi một hai phải kêu anh đến đây ăn, tôi không có ý đó."

Cô thấp giọng nói, có chút thở dốc, liếc mắt nhìn anh, như là sợ quấy rầy đến anh, ánh mắt có chút khẩn trương, cũng có chút áy náy.

Quan Nguyên Bạch rũ mắt, liếc nhìn tay cô đang nắm lấy vạt áo anh, đầu ngón tay mượt mà sạch sẽ, móng hồng lấp lánh.

"Tôi biết, không sao, vừa lúc tôi cũng muốn ăn cơm." Quan Nguyên Bạch nói.

"Ừ"

Vạt áo bị buông ra, Quan Nguyên Bạch nhìn thấy cô thở dài nhẹ nhõm, không tiếng động mà cười một cái.

Một bữa cơm ăn xong, Quan Tử Dụ cùng Quan Nguyên Bạch rời đi trước.

Nhậm Tuệ gọi người phục vụ tính tiền, kết quả được thông báo đã được thanh toán. Không chỉ vậy,điện thoại reo lên sau khi trở lại phòng, quản lý khách sạn lịch sự mà nói rằng họ sẽ nâng cấp phòng miễn phí, dò hỏi các cô có nguyện ý hay không.

Nhậm Tuệ cùng Tiết Mẫn Nhi hoàn toàn choáng váng, một bên ngượng ngùng một bên kích động mà hô to "con trai thật tốt"!

Chu Phạn Phạn nghĩ thầm, mặc dù khách sạn này thuộc về Quan Nguyên Bạch, nhưng nó có thể được coi là khoản thanh toán của anh ấy dành cho họ.

Lại thêm một bữa cơm.

Chu Phạn Phạn ngồi ở trên sô pha, nhắn tin cho Quan Nguyên Bạc.

【 Quan tiên sinh, thật sự cảm ơn hôm nay. Lần sau anh có thời gian, nhất định phải để tôi mời anh hai bữa anh.】

Sau khi gửi đi ngẫm nghĩ, cô lại thêm một câu: 【 mấy bữa cũng được 】

——

Trong hai ngày kế tiếp, Chu Phạn Phạn cùng Từ Hiểu Thiên bồi Nhậm Tuệ cùng Tiết Mẫn Nhi vui chơi ở Đế Đô, đến nhiều địa điểm tham quan.

Sau khi chơi vài ngày, cả hai kết thúc cuộc hành trình và trở về thành phố của mình.

Chu Phạn Phạn nghỉ ngơi trong sự phiền nhọc, nghĩ tới lần trước Quan Nguyên Bạch đã thanh toán cho mình, vì vậy đã nhắn tin hỏi anh có rảnh hay không.

Quan Nguyên Bạch trả lời, nói rằng công ty của anh ấy gần đây rất bận rộn, vì vậy không cần mời anh đâu.

Chu Phạn Phạn không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ ý định mời anh ăn cơm, nhưng cô vẫn cảm thấy chính mình nên làm gì đó để cảm ơn anh.

Chu Phạn Phạn nghĩ nghĩ, nghĩ rằng Quan Nguyên Bạch thích ăn đồ ngọt, vì vậy quyết định tự mình làm một số đồ ngọt và cảm ơn anh một cách chân thành.

Bằng cách này, dù anh bận cũng không sao, cô có thể đưa đến công ty cho anh.

Vì thế hôm nay, cô đã mua rất nhiều nguyên liệu từ siêu thị , trở lại nhà bếp của mình để làm chúng.

Nấu nướng đối với cô không khó, cô rất thích ăn, khi nghỉ ở nhà cũng thường tự làm, hơn nữa lại còn rất ngon, ngay cả dì đầu bếp ở nhà cũng khen tài nấu nướng của cô rất có kỹ năng.

Chu Phạn Phạn đã dành cả buổi chiều để làm bánh kem cùng bánh quy nhỏ,bánh quy yến mạch anh đào là sở trường của cô, sau khi đóng gói, cô liền xuất phát đến Nam Hành.

Sau khi đến trụ sở chính của Nam Hành, cô đến quầy lễ tân hỏi thăm trước, nghe được Quan Nguyên Bạch đang họp, trễ chút mới có thể xuống dưới, cô liền ngồi ở đại sảnh đợi.

Cô không gửi tin nhắn cho anh, bởi vì sợ quấy rầy đến anh.

Trong lúc chờ đợi, cô nghĩ nếu đợi cả tiếng đồng hồ vẫn không có ai xuống, cô sẽ trực tiếp đặt ở quầy lễ tân. Nhưng may mắn thay, sau khi đợi nửa giờ, liền nhìn thấy Quan Nguyên Bạch cùng một đám người từ thang máy đi ra.

"Quan tiên sinh." Chu Phạn Phạn vẫy tay với anh.

Quan Nguyên Bạch nhìn thấy cô thì sửng sốt, sau đó nghiêng mắt cùng người bên cạnh nói cái gì đó, đi tới: "Sao cô lại tới đây?"

Những người đi cùng Quan Nguyên Bạch đều đứng tại chỗ chờ đợi , nhưng ánh mắt đều tập trung về phía cô, mang theo sự hiếu kỳ mơ hồ.

Chu Phạn Phạn nói: "Cũng không có gì, chỉ là khi bạn tôi ở đây, anh đã thanh toán cho chúng tôi. Bạn tôi muốn nhờ tôi cảm ơn anh. Ừ...... Tôi nghĩ thời gian gặp mặt của anh rất khó, khả năng sẽ không rảnh ăn cơm, cho nên tôi mang một ít bánh ngọt đến, đều là tôi tự làm. Anh yên tâm, nó rất ngon."

Quan Nguyên Bạch cúi đầu nhìn túi đóng gói , nhất thời không biết có nên cầm hay không, trong lòng có chút do dự.

"Việc nhỏ, cô không cần phiền toái như vậy." Anh mở miệng nói.

"Không phiền toái, tôi rất thích làm bánh." Chu Phạn Phạn sợ Quan Nguyên Bạch không nhận, trực tiếp đem túi treo ở trên tay anh, "Được, tôi không quấy rầy anh nữa, tạm biệt."

"Từ từ ——"

Nhưng Chu Phạn Phạn căn bản liền không cho anh cơ hội ngăn cản, lập tức từ cửa vòng đi ra ngoài.

Quan Nguyên Bạch ngẩn ra một lát, tầm mắt nhìn về phía Chu Phạn Phạn rời đi.

Hắn lại nhìn túi đóng gói, màu hồng mềm mại...... Thậm chí còn có một con gấu nhỏ treo bên cạnh.

Khóe miệng Quan Nguyên Bạch khẽ nhếch.

Hoa hòe loè loẹt, không hổ là cô gái nhỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net