Chap 21: Vào nhà đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối hôm đó, hai người không có ở trong nhà ăn cơm mà trực tiếp đến một nhà hàng gần đó.

Chu Phạn Phạn đã rất hưng phấn trong suốt bữa ăn, thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại của cô để kiểm tra vòng kết nối bạn bè với Quan Tri Ý. Trên thực tế, vòng bạn bè của Quan Tri Ý chỉ có thể thấy được, hai ba nội dung trong một tháng gần đây, nhưng cô vẫn là không biết mệt mà xem xét.

Ăn xong về đến nhà đã là 7 giờ rưỡi tối, Chu Phạn Phạn tắm rửa xong nằm lên giường, WeChat ting một tiếng, hiển nhiên là thêm bạn thành công.

Cô xem qua, phát hiện là Quan Nguyên Bạch đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Người này động tác thật là chậm a. Lúc ở nhà anh,anh nói bọn họ còn không chưa thêm WeChat có đôi khi liên lạc không tiện, cô liền quét anh, thế nhưng đến bây giờ mới đồng ý.

Chu Phạn Phạn nép mình trên giường, có chút tò mò vòng bạn bè của anh.

ID của Quan Nguyên Bạch rất có lệ cũng rất đơn giản, anh chỉ dùng chữ cái viết tắt GYB, avatar là một vùng biển lung linh, anh chỉ đăng một vài bài, khoảng cách thời gian còn rất dài.

Có một tài khoản chính thức đầu tư đã được đăng lại, thích một bộ phim nào đó...... Gần nhất là về Quan Tri Ý cùng Thích Trình Diễn kết hôn, anh đăng một bức ảnh để tỏ vẻ chúc mừng.

Bức ảnh cưới của Quan Tri Ý đã được người hâm mộ xem qua, nhưng bức ảnh này cô chưa thấy qua, Chu Phạn Phạn nhịn không được phóng to bức ảnh thưởng thức một chút.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn bày tỏ sự đau lòng trước việc con gái lấy tròng

【 Về đến nhà rồi sao? 】

Điện thoại đến ding một tiếng, Quan Nguyên Bạch gửi cho cô một tin nhắn WeChat.

Lúc trả lời anh, Chu Phạn Phạn vẫn cảm thấy có chút không thoải mái: 【 Tôi về đến nhà rồi 】

【 Được. Nhân tiện nói, tôi sẽ đi công tác vài ngày 】

Chu Phạn Phạn: 【 OK 】

Một phút sau, Quan Nguyên Bạch trả lời: 【 Cô vui lắm sao? 】

Chu Phạn Phạn: 【 Không có! 】

Quan Nguyên Bạch: 【 Vậy cô OK là có ý tứ gì 】

Chu Phạn Phạn: 【 Thì chính là OK 】

Quan Nguyên Bạch: 【 phải không 】

Chu Phạn Phạn: 【00 gần đây lưu hành nói như vậy, đáng yêu mà thôi...... Không có ý vui vẻ 0.0】

Quan Nguyên Bạch: "......"

Sau 00, OK.

Đó không phải lĩnh vực của anh.

Quan Nguyên Bạch không trả lời nữa, Chu Phạn Phạn nhẹ nhàng thở phào, trong lòng âm thầm nghĩ, đúng thực là rất vui vẻ.

Cô đặt điện thoại xuống, vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, trong fan club đột nhiên có động tĩnh.

Có người đang hỏi cuối tuần này có muốn liên hoan không, cùng nhau xem phim điện ảnh của Quan Tri Ý.

Sau buổi họp mặt phim lần trước của Quan Tri Ý, rạp chiếu phim đã bắt đầu chiếu, Chu Phạn Phạn cùng Từ Hiểu Thiên đã đi xem vào ngày đầu tiên công chiếu, là một fan trung thành, một lần sao đủ, huống hồ, cô rất thích cùng bạn bè xem phim điện ảnh, một cảm giác vui sướng.

Cho nên cô lập tức gửi tin nhắn cho Từ Hiểu Thiên, hỏi cô ấy có muốn đi không, thật không may, Từ Hiểu Thiên hai ngày này đã làm hòa với bạn trai, dính như keo tựa sơn muốn đi hẹn hò, Chu Phạn Phạn một bên buồn bực một bên tham gia tiệc liên hoan cùng mọi người.

Sau khi trò chuyện với mọi người trong nhóm một lúc, mọi người đã định thời gian.

Mấy ngày sau, thứ bảy.

Chu Phạn Phạn đã đi đến điểm hẹn với sự mong đợi lớn, đó là một trong những rạp chiếu phim lớn trong trung tâm mua sắm, tổng cộng có hơn mười người, hầu hết là nữ, và có 3 người nam ở đây.

Chu Phạn Phạn đã gặp những người này trong các hoạt động hoặc cỗ vũ trước đó, mọi người đều quen thuộc, sau khi mọi người đến, cùng nhau vào rạp chiếu phim.

Bọn họ mua vị trí cũng không tốt, trên cơ bản đều ở trong góc, bởi vì hôm nay là thứ bảy, hơn nữa họ đều là những người đã xem rồi,vị trí ở giữa, các cô sẽ cam chịu để lại cho khán giả khác

Phim kéo dài hai tiếng, mọi người xem xong đều rất phấn khích, bộ điện ảnh này được hưởng ứng rất tốt, cười cùng nước mắt đều có, rating trực tuyến rất cao.

Sau khi xem phim,mọi người đến phòng riêng của nhà hàng đã đặt trước ngồi xuống.

"Phạn Phạn, nhân tiện, bây giờ cô còn liên lạc gì với Quan Nguyên Bạch nữa không? Còn nói chuyện không?" Ngồi bên cạnh cô chính là A Sầu, cô ấy là người liên hệ mật thiết với sự việc giữa Chu Phạn Phạn và Quan Nguyên Bạch trong lần gặp trước. Cô ấy vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng kinh động lúc ấy, hơn nữa nhớ mãi không quên.

Ngay khi cô ấy nói điều này, một số người đã vây quanh.

Chu Phạn Phạn sao có thể ở chỗ này nói chuyện này, hơn nữa, nói rằng hiện tại cô cùng Quan Nguyên Bạch thân thiết, lại còn mỗi ngày ra vào nhà anh, quả thực quá mức thái quá.

"Cái đó, chúng tôi thật sự chỉ là quen biết, nhưng trên thực tế...... Cũng không phải là rất quen thuộc."

A sầu thở dài: "A, thật đáng tiếc."

"Không đáng tiếc không đáng tiếc...... chúng ta hôm nay đừng nói chuyện này, không phải chúng ta ở đây để chúc mừng Ý Ý sao, Ừm nâng chén đi?" Chu Phạn Phạn thay đổi đề tài.

"Được, hôm nay cụng ly, không say không về!"

"Tới tới tới."

Cùng những người có cùng sở thích, mặc dù không quá quen thuộc, vẫn có vô số điều để nói.

Chu Phạn Phạn ngày thường rất ít uống rượu, nhưng hôm nay vui vẻ, cũng cùng mọi người uống một chút, cô uống rượu dễ dàng lên mặt, một lúc sau mặt cô đã đỏ rực, nhất thời hưng phấn, cũng hoàn toàn không chú ý tới điện thoại vang lên.

Sau bữa tối, mọi người vẫn còn hưng phấn, có người đề nghị đi ktv ca hát.

Chu Phạn Phạn choáng váng, là người đầu tiên giơ tay: "Đi, đi! Tôi muốn hát《 Chiêu Dương 》!"

Chiêu Dương là bài hát nhân vật trong bộ phim truyền hình trước đây của Tri Ý, khi xem phim, mỗi khi bài hát này vang lên, cô đều sẽ bật khóc.

"Tôi cũng muốn hát, đi thôi đi thôi!"

"Được! Tôi đặt chỗ trước."

Một đám người hùng hổ đi đến ktv gần nhất , có hơn chục người ngồi ghế lô, mới vừa tiến vào liền yêu cầu bài hát của Quan Tri Ý, khi khúc nhạc dạo vang lên, một đám người trực tiếp high lên.

Thực ra, có đôi khi, theo đuổi thần tượng không chỉ là niềm hạnh phúc khi thích một người, mà còn là niềm hạnh phúc khi mọi người ở bên nhau.

Giống như trên thế giới này đột nhiên có rất nhiều người hiểu bạn, một ánh mắt, một động tác, lẫn nhau liền biết là có ý tứ gì, loại cảm giác này không gì sánh được.

Trong khi Chu Phạn Phạn cuồng hoan, Quan Nguyên Bạch đang đứng trong hoa viên nhỏ ở nhà , nhíu mày nhìn vòng bạn bè của Chu Phạn Phạn.

Mới vừa rồi gọi cô không bắt máy, nhưng lại thấy đăng bài trên vòng bạn bè không lâu.

Trên vòng bạn bè là một nhóm người túm tụm lại với nhau để chụp ảnh, ảnh chụp chung còn có vài người nam. Quan trọng hơn, ngay cả khi ánh đèn xung quanh không quá sáng, cũng có thể nhìn ra mặt cô rất đỏ, có lẽ là do uống rượu.

——

Sau khi Chu Phạn Phạn cùng A Sầu cùng nhau điên cuồng hát một bài hát, họ mệt mỏi nằm liệt trên sô pha.

Mọi người đang cười đùa hoặc uống rượu hoặc chơi trò chơi, trước mắt có chút mờ đi, Chu Phạn Phạn xoa xoa đôi mắt, không dám uống nữa.

Còn lâu mới đến lượt cô hát, cô không còn sức để chơi trò chơi, liền cầm điện thoại lên xem, lúc này mới phát hiện, có cuộc gọi nhỡ.

Là Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch đã không gọi cho cô từ khi đi công tác, Chu Phạn Phạn không biết anh gọi có việc gì, vì vậy nghiêng ngả lảo đảo mà đứng dậy, đi ra ngoài để gọi lại cho anh.

"Alo?"

"Chu Phạn Phạn?"

"A...... Là tôi, anh, anh vừa rồi gọi cho tôi."

"Cô đang làm gì?"

Chu Phạn Phạn nói: "Tôi ở, tôi đang đi hát...... Tại sao anh gọi cho tôi, a, anh đã trở về sao?!"

Quan Nguyên Bạch nghe ra giọng nói của cô không thích hợp: "Đúng vậy, tôi đã trở về, cô uống rượu sao?"

"Ừ...... Ừm."

Quan Nguyên Bạch nhíu mày: "Không phải cô uống không được tốt sao, mà bây giờ cô lại uống nhiều như vậy, còn ừ."

Chu Phạn Phạn có chút xấu hổ: "Tôi đã uống hơi nhiều một chút, vốn dĩ không muốn uống, nhưng rất khó, ngày thường cùng mọi người đều là trò chuyện trên mạng, bây giờ hiếm khi gặp mặt, thực vui vẻ, cho nên liền......"

"Cô cùng những người đó đều là bạn bè qua mạng sao?" Quan Nguyên Bạch tức khắc cảm thấy không thể tưởng tượng, anh nhớ tới bộ dạng của cô sau khi uống rượu, trầm giọng nói, "Cô cùng một đám đàn ông không quen biết, chỉ là bạn qua mạng, gặp mặt sao lại có thể liền uống rượu, không có chút cảnh giác nào."

Chu Phạn Phạn sửng sốt, một đám đàn ông không quen biết?

Hả? Nhóm bọn họ lớn như vậy, tổng cộng chỉ có...... Ba nam.

Chu Phạn Phạn cảm thấy Quan Nguyên Bạch tính toán thật sự không tốt lắm, nhưng cô không có gan chỉ trích anh, chỉ nói: "Cũng không phải gặp mặt liền uống rượu, chúng ta đi xem phim trước, sau đó ăn cơm, sau đó ——"

"Trở về."

Chu Phạn Phạn sửng sốt: "Hả?"

"Địa chỉ ở đâu, tôi để người đi đón cô."

Chu Phạn Phạn nói: "Chúng tôi còn chưa xong, hiện tại tôi không thể rời đi."

Quan Nguyên Bạch hít một hơi thật sâu: "Cô bây giờ phải đi."

"Tại sao."

Quan Nguyên Bạch dừng một chút, nói: "Bởi vì, tôi hiện tại muốn ăn cơm." "......"

"............"

Chu Phạn Phạn sửng sốt một lát, mở to hai mắt nhìn: "Không phải là muốn anh muốn bây giờ tôi đến nhà anh nấu cơm đấy chứ?"

Quan Nguyên Bạch cũng mặc kệ cô nghĩ như thế nào, cũng không có gì để nói với con ma men này, anh chậm rãi nói: "Không phải cô nói tôi muốn ăn cơm lúc nào cũng được sao, hiện tại tôi muốn."

"Tôi có thể xin phép nghỉ hôm nay được không......"

"Bác bỏ, cho tôi địa chỉ."

Một lát sau, Chu Phạn Phạn trở lại ghế lô, nơi những bóng ma đang gào khóc, từng người đắm chìm ở thế giới của chính mình.

"Cô đã chạy đi đâu vậy? Vừa rồi tôi không thấy cô." A Sầu hỏi cô.

Chu Phạn Phạn dựa vào trên sô pha: "Đi ra ngoài gọi điện thoại."

"Ưm...... Cô có phải đã uống quá nhiều rồi không?"

Chu Phạn Phạn cảm thấy choáng váng đầu, gật gật đầu: "Có một chút."

A Sầu lớn tiếng ở bên tai cô nói: "Vậy cô đi trước đi, tôi đưa cô xuống, gọi taxi cho cô."

Chu Phạn Phạn thở dài, từ chối, nói rằng đợi lát nữa có người tới đón cô. A sầu lúc này mới yên tâm, quay trở lại.

Chu Phạn Phạn nhìn di động, bất mãn mà bĩu môi.

Nào có người như vậy! Cô uống say, anh còn nhất quyết muốn cô nấu cơm, cô không đi là có lỗi với lời hứa!

Chu Phạn Phạn tức giận ngồi một lúc, khoảng nửa giờ sau, tin nhắn WeChat đến.

Quan Nguyên Bạch gửi tới, kêu cô đi ra.

Chu Phạn Phạn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy, xách túi lên, ra hiệu cho những người trong phòng rằng cô phải đi về trước.

"Phạn Phạn, là người tới đón sao." A Sầu hỏi.

Chu Phạn Phạn gật đầu: "hẳn là ở trong đại sảnh, tôi đi trước nhé."

"Ừ! Được, lần sau gặp lại."

"Lần sau gặp."

Chu Phạn Phạn xoay người ra ghế lô, bởi vì cô hơi loạng choạng khi bước ra khỏi phòng, A Sầu không yên tâm, sợ cô còn chưa đi đến đại sảnh đã ngã ở trên hành lang, liền đuổi theo.

Chu Phạn Phạn thực sự đánh giá cao bản thân, sau khi lung lay ở trên hành lang, cô đã đi nhầm đường.

"Tại sao lại là nhà vệ sinh...... Lối ra ở đâu?" Chu Phạn Phạn có chút bực bội , đành phải cau mày đi sang hướng khác.

Ai ngờ vừa rẻ vào khúc cua liền đụng phải một người.

"A!"

"Phạn Phạn ——"

Phía sau có người gọi cô một tiếng, là giọng nói của A Sầu.

Nhưng Chu Phạn Phạn cũng không có té ngã, mà là bị người đụng phải túm chặt cánh tay, Chu Phạn Phạn mang theo sự sợ hãi mà nhìn về phía người nắm chặt, "Anh tại sao lại......"

Quan Nguyên Bạch ở đại sảnh đợi một hồi, thấy vẫn luôn không có ai đi ra, hơn nữa điện thoại cũng không gọi được, liền đi tìm cô, không nghĩ tới sẽ gặp được cô.

"Nhắm mắt mà đi?" Quan Nguyên Bạch nhíu mày nói.

Chu Phạn Phạn: "Không có......"

"Vậy tại sao cô nửa ngày còn không đi ra?"

Chu Phạn Phạn có chút xấu hổ: "Vừa rồi tôi đi lạc ."

Quan Nguyên Bạch không nói nên lời: "Thật giỏi."

Lại rũ mắt nhìn vầng trán đỏ ửng của cô: "Đau không?"

Chu Phạn Phạn sờ trán, choáng váng nói: "Đau."

Quan Nguyên Bạch nói: "Lúc trước tôi đã nhắc nhở cô, cô không thể uống nhiều rượu như vậy."

"Nhưng tôi......"

"Phạn, Phạn Phạn, hai người ——"

Cuộc đối thoại giữa hai người bị gián đoạn.

Chu Phạn Phạn quay đầu lại, lúc này mới ý thức được A Sầu còn ở nơi này, cô khó khăn dụi mắt, nhìn cô ấy, lại nhìn sang Quan Nguyên Bạch, đột nhiên không biết nói cái gì.

Quan Nguyên Bạch cũng nhìn về phía A Sầu tóc lam: "Bạn của cô?"

"Vâng......" Chu Phạn Phạn nói với A Sầu, "Cái này, tôi có thể giải thích một chút......"

"Không cần không cần! Không cần giải thích! Tôi coi như không thấy gì, cô cứ yên tâm." A sầu nháy mắt cảm thấy chính mình đánh vỡ cái gì.

Nhìn thấy vẻ mặt "Tôi hiểu được" của A Sầu ,Chu Phạn Phạn có chút đau lòng: "Không phải như cô nghĩ đâu."

"Không sao, tôi không có nghĩ cái gì." A sầu hướng Quan Nguyên Bạch ra hiệu, "Vậy, hai người đi nhanh đi, chú ý an toàn."

"......"

Quan Nguyên Bạch khẽ gật đầu với A Sầu, kéo Chu Phạn Phạn đi.

"Không phải anh nói để cho người khác tới sao, tại sao anh lại tới." Chu Phạn Phạn đi theo nắm lấy tay áo anh.

"Có khác nhau sao."

"Có a, bị bọn họ nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị hiểu lầm! Bọn họ đều là fans của Tri Ý! Lần trước tôi đã rất khó giải thích, bây giờ lại bị A Sầu nhìn thấy......"

Quan Nguyên Bạch quay đầu lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Vừa rồi anh chỉ tốt bụng tới đón cô chứ không phải bởi vì cô uống say cùng bạn qua mạng ở đây. Tuổi còn nhỏ không lo học, còn lung tung rối loạn như vậy. Cô không sao, còn tức giận trách móc anh xuất hiện.

Quan Nguyên Bạch trong lòng càng thêm tức giận, hối hận lúc trước khi ở nhà có chút thương hại.

Sau khi đưa người lên xe, anh lạnh mặt lái xe về phía nhà cô.

Chu Phạn Phạn nhìn hướng dẫn một lúc, cảm thấy không thích hợp, nỉ non nói: "Không phải đến nhà anh sao."

"Đưa cô trở về."

"A?" Chu Phạn Phạn vội vàng cự tuyệt, "Bây giờ tôi không thể trở về, mùi rượu quá nặng...... Bà nội sẽ mắng tôi."

Quan Nguyên Bạch: "Cô còn biết ngươi như vậy sẽ bị mắng."

"...... Dù sao, dù sao đi nhà anh trước đi, anh không phải còn muốn ăn cơm sao, tôi đi nấu cơm."

Quan Nguyên Bạch nghiêng mắt nhìn cô một cái.

Chu Phạn Phạn co rụt lại, đôi mắt tròn xoe đáng thương mà nhìn anh: "Chính anh nói."

"......" Quan Nguyên Bạch mất bình tĩnh sau khi bị cô nói.

"Được rồi, ngồi đi."

"Đi nhà anh nấu cơm sao?"

Quan Nguyên Bạch thở dài: "Ừm."

Chu Phạn Phạn yên tâm, ngã người ra sau. Suốt quãng đường còn lại, cô không mở miệng nói chuyện, chủ yếu là do quá chóng mặt, hơn nữa do ngồi xe, cả người đều có chút không thoải mái.

Chờ Quan Nguyên Bạch lái xe trở về nhà, khi mở cửa xe cho cô, cả người cô đều rã rời.

"Đi xuống."

"Ừ......"

Hôm nay Quan Nguyên Bạch đang lái chiếc Big G rất cao, Chu Phạn Phạn nhảy xuống lảo đảo, bị Quan Nguyên Bạch kịp thời nắm lấy cổ áo

"Hmm...... Bóp."

Con ma men.

Quan Nguyên Bạch không buông tay, chỉ kéo cô vào trong.

"Làm gì vậy...... Không nghĩ tới a." Đột nhiên, một giọng nói mang theo ý cười của nam nhân từ phía sau trên cao truyền đến.

Quan Nguyên Bạch ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện trên ban công của tòa nhà bên cạnh, Thích Trình Diễn đang dựa vào đó nhìn xuống bọn họ.

"Uống say? Nguyên Bạch, đem tiểu cô nương chuốc say mang về nhà, không phải là tác phong của cậu." Thích trình diễn ý vị thâm trường địa đạo, "Cậu có phải hay không có điểm quá cầm thú?"

Quan Nguyên Bạch treo mặt: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

"Mắt thấy là thật."

Chu Phạn Phạn bị xả đến khó chịu, kiễng chân lên, cũng quay đầu giải thích hai câu.

Nhưng ai biết đúng lúc này, một giọng nói khắc sau trong DNA của cô từ phía trên truyền xuống dưới.

"Ai uống say? Cái gì cầm thú?"

Chu Phạn Phạn nghe thấy giọng nói Quan Tri Ý gần như là phản xạ có điều kiện, lập tức muốn che giấu sự xấu hổ của mình, cô không muốn bảo bối nhà cô nhìn thấy cô như vậy!

Vì thế, cô đã làm như vậy.

Quan Nguyên Bạch: "Anh nói hai người ——"

Xoạc!

Đột nhiên, con ma men bên người kéo anh lại, anh không kịp phòng ngừa, lao đến.

Một mùi hương quen thuộc ngọt ngào xẹt qua mặt, sợi tóc không thuộc về anh dán ở trên cổ anh, có vài sợ mơ hồ còn chui vào cổ áo, có chút ngứa cùng tê dại.

Quan Nguyên Bạch nháy mắt sững sờ tại chỗ, cứng đờ rũ mắt, chỉ thấy Chu Phạn Phạn cả người đang co rúm lại trước mặt mình. Cô không nhìn anh, bởi vì mặt cô hoàn toàn vùi vào ngực anh.

Hai gò má nóng bỏng như xuyên qua lớp vải áp sát vào da thịt anh, thật lạ lùng và hồi hộp.

Có lẽ là cảm giác được anh không nhúc nhích, Chu Phạn Phạn trộm ngước mắt nhìn anh một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, anh nghe thấy cô thấp giọng nói: "Quan Nguyên Bạch, chúng ta mau vào nhà đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net