Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đang là mùa đông, nhưng Chu Phạn Phạn vẫn gọi một cốc trà quả nho với đá viên.

Mới đầu cô không cảm thấy có bao nhiêu lạnh, nhưng vừa nghe thấy Quan Nguyên Bạch gọi mình, trái tim cô đột nhiên bị thắt lại, ly trà sữa trong tay suýt chút nữa trượt xuống.

Cô vô thức nói "A" một tiếng và sững sờ nhìn anh trong xe.

Quan Nguyên Bạch hỏi: "Không phải đi tiệc tối sao, em đứng ở chỗ này làm gì?"

Chu Phạn Phạn siết chặt trà sữa: "Còn chưa bắt đầu cho vào......"

Quan Nguyên Bạch hơi nhướng mày, giống như có điểm ngoài ý muốn, quay đầu lại hỏi Thích Trình Diễn bên trong: "Phải không?"

Thích Trình Diễn gật đầu: "Khán giả còn chưa được vào."

Quan Nguyên Bạch kêu lên một tiếng, lại nhìn ra ngoài: "Mùa đông em đứng ở đây cũng là không chê lạnh, có muốn lên xe không?"

Tầm mắt mọi người đều tập trung lại đây.

Chu Phạn Phạn sau lưng toát mồ hôi hột, sự cố ở lối vào cuộc gặp mặt lần trước, cô thấy trên Weibo mọi người đều bịa chuyện và hạ gục cp của cô, vì vậy cô thậm chí còn đăng một Weibo đặc biệt để làm rõ sự việc.

Bây giờ trước mặt mọi người, Quan Nguyên Bạch đã ghi hai bàn cho cô.

Cô cơ hồ đều lường trước Weibo của cô sẽ lại bị sập sau đó.

"Không cần, không cần! Không lên xe đâu, bạn bè em đều ở đây." Cô vội vàng nói.

Quan Nguyên Bạch cũng không có miễn cưỡng cô, chỉ liếc nhìn ly trà sữa trong tay cô, nhíu mày.

Người này xem ra là xác thật không chê lạnh.

Chu Phạn Phạn thấy anh còn chưa đi, cũng dần dần bắt đầu khẩn trương, sợ sau đó anh lại nói điều gì kỳ lạ, xung quanh nhiều người như vậy, cô nhất định sẽ không thể giải thích rõ ràng.

"Ừm, phía sau còn có xe chạy đến, anh đừng ở chỗ này...... chắn đường." Chu Phạn Phạn nghẹn một hồi, mới nói ra lời này.

Quan Nguyên Bạch sửng sốt, buồn cười nói: "Đường rộng như vậy, anh chắn ai?"

Chu Phạn Phạn trong lòng hô to, chắn em, chắn em được chưa!!!

Không cần cho em ngột ngạt!!

"Ừ...... Không chắn, ha ha. Vậy, em phải đi đây, anh bận." Chu Phạn Phạn nhấc chân muốn đi.

"Chờ đã."

Chu Phạn Phạn đành phải lại nhìn về phía Quan Nguyên Bạch: "...... Làm sao vậy?"

"Sau khi kết thúc chờ anh một chút."

"......"

Chu Phạn Phạn mím môi và im lặng.

Quan Nguyên Bạch cũng không có ý chờ cô trả lời, nói: "Quên đi, lát nữa sẽ gọi cho em."

Sau khi nói xong, anh khẽ gật đầu với những người bên cạnh Chu Phạn Phạn, xem như lời chào, Lục Lục, Thất Thất cùng Hiểu Thiên anh đều đã gặp qua.

Mà ba người thấy anh đột nhiên nhìn qua, hoảng sợ, vội vàng vẫy tay với anh.

Cửa sổ xe đóng lại, xe nhanh chóng lái vào lối vào bãi đậu xe ngầm.

Tuy nhiên, mặt đất lúc này yên lặng như thể bị đóng băng.

Chu Phạn Phạn cố gắng trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn đám người Từ Hiểu Thiên, "Hẳn là sắp được vào rồi, nếu không chúng ta từ từ đi vào cổng chờ đi?"

Từ Hiểu Thiên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Được, Lục Lục, Thất Thất, chúng ta đi thôi."

"Ừm!"

Chu Phạn Phạn đi vài bước, đột nhiên nhớ tới A Sầu vẫn còn ở đây, vì vậy quay đầu lại tiếp đón cô ấy: "Vậy chúng tôi đến đón trước."

Vì A Sầu đã nhìn thấy Quan Nguyên Bạch tới đón Chu Phạn Phạn trước đây, nên cô ấy ít ngạc nhiên hơn những người khác, cô ấy gật đầu đầy ẩn ý: "Được, tôi sẽ đến sau."

"Ừm."

Nhóm Chu Phạn Phạn rời đi dưới con mắt của đám đông.

Sau khi cô rời đi, những fans ở cửa tiệm trà sữa lúc này mới phản ứng lại ,kích động mà bán tán sôi nổi.

"Vừa rồi là Quan Nguyên Bạch!"

"Đẹp traiii quá......"

"Cô gái kia là ai? Quan Nguyên Bạch biết cô ấy!"

"Hình như là mẹ kế ...... Không phải, cậu không nhớ lúc trước sao, lúc ấy không phải còn có người nói cô ấy cùng Quan Nguyên Bạch ở bên nhau!"

"Nhưng không phải cô ấy đã làm sáng tỏ rồi sao?"

"Có lẽ nói vậy vì sợ bị ảnh hưởng lớn, dù sao thì cô ấy cũng là một fan cuồng của Ý Ý!"

"Tớ thực sự cảm thấy nó có chút hoang đường, fans cùng anh trai thần tượng yêu đương."

"Trước cảm thấy cư dân mạng mù quáng đu cp, hiện tại cảm giác, có chút hăng hái a!"

"Oa thật hâm mộ."

Các cô gái bên cạnh trò chuyện càng ngày càng hưng phấn, tối hôm qua hai người nói Chu Phạn Phạn cố ý lăng xê đột nhiên không nói nên lời.

Trong đó một người lúng túng hỏi: "Chị A Sầu...... Chu Phạn Phạn cùng Quan Nguyên Bạch thật sự là người yêu sao."

A Sầu cười cười nói: "Cái này chị cũng không biết, nhưng rõ ràng, hai người rất gần gũi."

"A...... Còn tưởng rằng cô ấy lợi dụng Quan Nguyên Bạch để lăng xê, nhầm tăng lượng người hâm mộ, thế nhưng không phải."

A Sầu ý cười dừng một chút, nghiêm túc nói: "Lăng xê để tăng lượng hâm mộ? Cái đó cần gì cần thiết, các em cảm thấy cô ấy còn cần dùng tài khoản Weibo để kiếm tiền hả?"

Hai người có chút xấu hổ, trầm mặc không một tiếng động.

A Sầu lắc đầu, vô ngữ nói: "Tài khoản của cô ấy chỉ là vì phát điện, và cô ấy có tiền, làm sao cô ấy có thể coi trọng số tiền ít ỏi đó."

——

Sơ đồ chỗ ngồi của tiệc tối như sau: Hàng đầu là diễn viên , lãnh đạo Penguin cùng với các ông chủ đầu tư. Tiếp đến là khán giả vip và bạn bè từ giới truyền thông. Cuối cùng là tòa thính phòng bình thường.

Vị trí người xem vip phân bố ở hai bên truyền thông, quan sát sân khấu rất rõ ràng, càng quan trọng là cách nhau một hàng, vẫn có thể nhìn thấy các thần tượng ngồi phía trước.

Chu Phạn Phạn cùng nhóm Lục Lục đã trả rất nhiều tiền để mua chỗ ngồi để nhìn rõ Quan Tri Ý, họ tìm thấy chỗ ngồi của mình sau khi vào hội trường và lần lượt ngồi xuống.

Chu Phạn Phạn thường kiểm tra thiết bị quay chụp vào thời điểm này, nhưng hôm nay lại hoàn toàn tâm thần không yên.

Không chỉ cô, mà nhóm Từ Hiểu Thiên cũng vậy, trong tình huống vừa rồi, không thể không kích động, đây chính là bước đi giữa tâm điểm đàm tiếu.

Tuy nhiên, họ đều biết Chu Phạn Phạn cùng Quan Nguyên Bạch gần đây lại chơi trò "đối tượng xem mắt", cho nên tuy rằng kích động, nhưng họ cảm thấy hành vi này là bình thường. Rốt cuộc Quan Nguyên Bạch đi ngang qua thấy Chu Phạn Phạn, chào hỏi một cái cũng không phải là kỳ lạ.

Chu Phạn Phạn ngồi một hồi cũng không ngồi yên được, những cô bạn nhỏ của cô cũng không suy đoán lung tung, nhưng mới vừa rồi nơi đó cũng có không ít người, chắc chắn bọn họ sẽ suy nghĩ bậy bạ.

Sau khi cô nói với nhóm Hiểu Thiên, cô đi đến một góc nhỏ của hội trường, gọi cho Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch rất nhanh đã bắt máy: "Làm sao vậy."

Chu Phạn Phạn hạ giọng nói: "Quan tiên sinh! Xin hỏi một chút, tại sao anh đột nhiên dừng xe để nói chuyện với em."

Quan Nguyên Bạch tạm dừng một cái chớp mắt: "Vừa lúc nhìn thấy em."

"Ra là vậy! Vậy, anh không phát hiện xung quanh em có rất nhiều người sao!"

Quan Nguyên Bạch: "Ý của em là bạn bè của em."

"Không phải! Còn có người khác! Ở trước cửa tiệm trà sữa, có rất nhiều người ra vào!" Chu Phạn Phạn nói, "Mọi người nhìn thấy anh cùng em nói chuyện, nếu như vậy, sẽ lại hiểu lầm chúng ta."

"Hiểu lầm cái gì?"

"Hiểu lầm quan hệ chúng ta không bình thường, đoán chừng chúng ta là một đôi!"

Quan Nguyên Bạch nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Chu Phạn Phạn thanh âm đột nhiên bị chặn lại, chỉ nghe Quan Nguyên Bạch bình tĩnh nói: "Mấy ngày trước không phải em nói chúng ta ở bên nhau sao."

"......"

Ừ thì nói ở bên nhau, nhưng là, nhưng cái này thì khác......

Chu Phạn Phạn lập tức có chút bối rối, nghĩ nghĩ nói: "Nhưng để fans Tri Ý biết thì không tốt đâu."

Quan Nguyên Bạch hỏi ngược lại: "Có cái gì không tốt? Anh và em không phải là người của công chúng, cần gì phải giải thích với fans của Tri Ý."

Nói như vậy...... cũng có lý.

Cô chỉ là một blogger năng suất, chỉ sản xuất nội dung liên quan đến idol, cuộc sống riêng tư của cô chưa bao giờ được tiết lộ trên tài khoản đó, ngoại trừ việc giải thích mối quan hệ của cô và Quan Nguyên Bạch lần trước.

Chu Phạn Phạn đột nhiên càng bối rối hơn, thanh âm cũng yếu đi: "Nhưng lần trước ở trên Weibo em đã phủ nhận nó."

"Lần trước là lần trước, lần này là lần này, quan hệ sẽ theo thời gian mà phát triển, lần trước em không có nói sai. Chỉ là lần này, em không cần lại tiếp tục đi làm sáng tỏ hay phủ nhận là được." Quan Nguyên Bạch cười nói, "Còn nữa, Chu Phạn Phạn, cùng anh có quan hệ người yêu, sẽ mất mặt sao?"

Chu Phạn Phạn sửng sốt một chút, nói: "Không có...... Ý em không phải như vậy."

"Không phải ý đó thì tốt, vậy đi, chúng ta có ở bên nhau hay không, quản những người xa lạ nghĩ gì làm chi."

Chu Phạn Phạn suy nghĩ sâu xa, đây là việc riêng của cô, tựa hồ xác thật không cần thiết cùng người khác giải thích.

Quan Nguyên Bạch thấy cô không nói lời này, liền nói: "Bây giờ em đã ở hội trường sao?"

Chu Phạn Phạn: "Ừm...... nhưng bởi vì cuộc gọi này, em đã chạy ra ngoài hành lang."

"Ừ, vậy là vẫn còn một lúc nữa mới bắt đầu?"

Chu Phạn Phạn không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhìn thời gian, trả lời: "Đúng vậy, một lúc nữa."

"Vậy em muốn lại đây không." Quan Nguyên Bạch đột nhiên nói.

Chu Phạn Phạn không phản ứng lại đây: "Tới nơi nào?"

"Hậu trường, anh ở bên này."

"Không được không được."

Chu Phạn Phạn nhanh chóng từ chối, mặc dù những gì anh vừa nói là hợp lý, nhưng trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ khi ở cùng Quan Nguyên Bạch trước mặt nhiều người như vậy.

Quan Nguyên Bạch: "Thật sao? Tiểu Ngũ cũng hỏi em có tới hay không, em ấy nói muốn gặp em."

Chu Phạn Phạn sững người, gần như trong giây phút đó, cô đổi ý.

"Thật sao, em sẽ tới!"

Ống nghe điện thoại lặng im hồi lâu, lâu đến nỗi Chu Phạn Phạn còn tưởng rằng đã ngắt kết nối, vì vậy lấy ra xem: "Anh còn ở đó không?"

"Chu Phạn Phạn, em có thể đến đây nhanh một chút được không." Ống nghe bên kia truyền đến giọng nói u ám của Quan Nguyên Bạch.

——

Vài phút sau, một nhân viên mang theo thẻ vào đến chổ Chu Phạn Phạn, đưa cô vào tận hậu trường mà không bị cản trở, sau đó dừng lại trước một phòng có dòng chữ " Phòng hóa trang của Quan Tri Ý" trên đó.

Tim Chu Phạn Phạn bắt đầu đập nhanh vô ích, mặc dù đã gặp nhau nhiều lần, nhưng tim cô vẫn sẽ đập nhanh hơn vì "con gái "!

Nhân viên công tác gõ cửa, hỗ trợ mở cửa cho cô.

Đây là một phòng hóa trang rất lớn, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là bàn trang điểm, Quan Tri Ý và chuyên viên trang điểm ngồi trước bàn trang điểm, sau đó có một vách ngăn bên trong, sau vách ngăn là một giang phòng nghỉ ngơi, có thể thấy một bàn trà.

"Chị dâu tới rồi! Mời vào." Quan Tri Ý từ trong gương nhìn thấy cô, cười chào hỏi.

Chu Phạn Phạn mặt đỏ bừng khi cô ấy gọi cô là " chị dâu ",

"A? Tôi, tôi......"

"Rất nhanh."

Đúng lúc này, Quan Nguyên Bạch từ phòng nghỉ sau vách ngăn đi ra.

Chu Phạn Phạn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ phải đối mặt với Quan Tri Ý, với nhiều nhân viên như vậy, cô có chút căng thẳng và không biết nói cái gì, nhưng nhìn thấy Quan Nguyên Bạch ở đó sẽ tốt hơn nhiều.

Chu Phạn Phạn: "Ừm, cách đây không xa lắm."

Quan Nguyên Bạch nói: "Vào ngồi một lát đi, tối nay ăn chưa."

"Ăn một chút."

Chu Phạn Phạn đi về phía Quan Nguyên Bạch, nhưng nhịn không được quay đầu nhìn Quan Tri Ý.

Quan Tri Ý nói: "Hay là hai người ngồi ở bên ngoài này đi, hai người ở bên trong nói chuyện, em không thể nghe thấy hai người đang nói gì."

"Nghe không được thì không nghe, làm việc của mình đi, trang điểm cho tốt đi."

Trước mặt Quan Nguyên Bạch ,Quan Tri Ý là em gái anh, là tiểu bối, anh luôn đối xử với cô ấy như một người anh cả, có lúc không nhịn được mà nói bằng giọng điệu gay gắt.

Bản thân Quan Tri Ý cũng đã quen với điều đó, dù sao anh trai cô cũng rất thích chăm sóc cô.

Nhưng Chu Phạn Phạn không biết cũng không quen, nghe được Quan Nguyên Bạch nói như vậy với bảo bối nhà cô, lập tức nhíu mày, cô cơ hồ là theo bản năng nói: "Sao anh lại nói chuyện với cô ấy một cách hung dữ như vậy......"

Đột nhiên an tĩnh.

Ngay cả nhân viên trong phòng hóa trang cũng nhìn sang, Quan Tri Ý cùng Quan Nguyên Bạch cũng vậy, đều sửng sốt vài giây.

Cuối cùng , người phản ứng lại là Quan Tri Ý, hai mắt sáng lấp lánh, khoe khoang và hưng phấn mà nói với Quan Nguyên Bạch: "Đúng vậy, sao anh lại nói chuyện hung dữ với em như vậy!"

Đột nhiên có người chống lưng, vẫn là người này mới có thể trị được Quan Nguyên Bạch, Quan Tri Ý đột nhiên cảm thấy sảng khoái.

Quan Nguyên Bạch: "...... Hung dữ?"

Quan Tri Ý nhìn về phía Chu Phạn Phạn, nói: "Chị dâu, chị đến nói với anh trai, anh ấy ngày thường chỉ thích bắt nạt người khác."

Quan Nguyên Bạch: "?"

Sau khi Quan Tri Ý nói điều đó, Chu Phạn Phạn đương nhiên là dùng sức mà gật đầu, nói với Quan Nguyên Bạch : "Anh không được bắt nạt cô ấy, cho dù anh là anh trai cô ấy, cũng không thể lấy thân phận để áp bức người khác."

Quan Tri Ý tiếp lời: "Đúng đúng đúng."

Quan Nguyên Bạch nhìn chằm chằm vào Quan Tri Ý, cảnh cáo rất rõ ràng.

Nhưng mà Chu Phạn Phạn rất muốn bảo vệ trái tim của mình, còn truy vấn: "Anh đã biết chưa?"

Quan Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn Chu Phạn Phạn, cô gái trước mặt anh hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Quan Nguyên Bạch nhìn vẻ mặt của cô, đột nhiên, sự buồn bực ban đầu đã không còn, dù sao cảm thấy việc này khá buồn cười: "Anh hiểu rồi, các người đây là định liên thủ bắt nạt anh đúng không?"

Quan Tri Ý cười nói: "Đúng vậy, ai bảo đây là chị dâu của em, có thể quản được anh!"

"Ồ, quản được anh." Quan Nguyên Bạch gằn từng chữ một, nói ra ba chữ này cực kỳ có ý tứ, Chu Phạn Phạn cũng phản ánh lại lời nói trong đôi mắt mang theo nụ cười nửa miệng.

Mặt nàng nóng bừng: "Em, em chỉ...... Không có ý đó."

Quan Nguyên Bạch nhìn thấy như vậy, cũng không muốn làm cô khó xử: "Được, không phải ý đó...... Vậy em vào ăn một chút gì đi, nhân tiện nói về chuyến thăm tiếp theo của chúng ta tới nhà em."

"Ừm......"

Sau khi vào phòng nghỉ ở phía sau, Chu Phạn Phạn nhìn thấy Thích Trình Diễn cũng ở đây, hắn đang cầm notebook, có vẻ như đang làm việc.

Khi nhìn thấy cô đi vào, hắn gật đầu với cô, Chu Phạn Phạn cũng đáp lại.

Có công việc còn bồi vợ cùng nhau tới tham dự hoạt động, xem ra đối xử với Ý Ý vẫn rất tốt.

Chu Phạn Phạn nhìn mắt Thích Trình Diễn nhiều hơn một chút, nghĩ tới những giọt nước mắt rơi khi biết tin họ kết hôn không phải là vô ích.

Sau khi hai người ngồi xuống, Quan Nguyên Bạch rót cho cô một ly nước trái cây, đẩy một ít thức ăn trên bàn trà tới trước mặt cô, hỏi ba cô có sở thích hay thích gì không.

Dù sao ông ấy cũng là ba cô, vì vậy anh cần mang theo một chút lễ vật nghiêm túc khi tới nhà cô vào lần tới.

Chu Phạn Phạn muốn nói không cần phải chuẩn bị nghiêm túc như vậy, dù sao bọn họ cũng không phải thật sự là cái gì, nhưng nhận ra còn có những người khác ở đây ,cô không thể nói nhiều, đành phải nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng cô suy nghĩ một hồi lâu, cũng không biết ba cô rốt cuộc thích cái gì.

Cô cùng ba tiếp xúc không nhiều lắm, cô không biết rõ về ông.

Quan Nguyên Bạch thấy cô hơn nửa ngày không đáp lại, cũng không miễn cưỡng: "Anh tự mình tìm hiểu?"

"Cũng đúng......"

"Vậy em đến lúc đó quyết định thời gian rồi nói với anh, anh trước tiên chuẩn bị."

"Được."

Sau khi trang điểm và làm tóc xong, Quan Tri Ý chạy nhanh từ bên ngoài vào, trên tay còn cầm một cái túi nhỏ.

"Tặng chị." Quan Tri Ý đem cái túi nhỏ đưa cho Chu Phạn.

Chu Phạn Phạn kinh ngạc mà nhìn cô ấy: "Tặng tôi?"

"Ừm, nghĩ chị hôm nay tới, cũng là lần đầu tiên chúng ta lấy thân phận này để gặp mặt, cho nên cho em chuẩn bị cho chị một chút lễ vật."

Chu Phạn Phạn: "Nhưng tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị món quà nào cho cô"

"Chị đã tặng em rất nhiều rồi." Quan Tri Ý nói, "Anh trai đều đưa cho em, cảm ơn chị dâu."

Chu Phạn Phạn nháy mắt mặt càng đỏ hơn, đó là thứ mà cô đã tặng cho cô ấy khi còn là một người hâm mộ!!!

"Không cần cảm ơn......"

Quan Tri Ý cười cười, nói: "Vậy hai người nói chuyện tiếp đi, em lập tức đi thay quần áo."

"A, vậy cô mau đi đi."

Quan Tri Ý lại cùng nhân viên vội vàng đi ra ngoài, Chu Phạn Phạn nhìn túi quà nhỏ, có điểm không biết làm sao.

Quan Nguyên Bạch nói: "Nhận lấy đi, trước đây em cũng tặng em ấy không ít thứ, coi như em ấy đáp lễ."

Chu Phạn Phạn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em trước đây chưa bao giờ muốn nhận lại thứ gì......"

"Vậy thì coi như là quà gặp mặt chị dâu."

Quan Nguyên Bạch nhấn mạnh hai chữ chị dâu, Chu Phạn Phạn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng phòng nghỉ còn có người khác, cô cũng không có tiện nói gì khác.

Sau đó, nàng lặng lẽ mở hộp quà ra xem, hóa ra là một chiếc đồng hồ có mặt đồng hồ nhỏ điểm một chút chi tiết màu hổng, đặc biệt tinh xảo và đẹp mắt.

Nhưng dù sao cũng là một món quà đắt tiền, cô có chút khiếp sợ mà nhìn về phía Quan Nguyên Bạch, người sau giơ tay, nói: "Thứ em ấy đưa là đồng hồ đôi."

Lúc này Chu Phạn Phạn mới phát hiện ra chiếc đồng hồ của Quan Nguyên Bạch đang đeo hôm nay có phần giống với chiếc đồng hồ trên tay cô.

"Quá đắt, em không thể nhận được."

Dù sao cô cũng không phải thật sự là chị dâu!

Quan Nguyên Bạch nói: "Quà em tặng đi cũng không có lý do gì để trả lại, chẳng lẽ em muốn em ấy trả lại hết những món quà em tặng trước đây sao?"

"Đương nhiên là không muốn......"

"Vậy nhận lấy đi."

Bữa tiệc sắp chính thức bắt đầu, Chu Phạn Phạn cũng kinh hỉ mà rời đi.

Sau khi rời khỏi, Quan Tri Ý vừa lúc cũng thay quần áo xong, Chu Phạn Phạn thấy cô ấy và cảm ơn cô ấy một lần nữa.

Quan Tri Ý nói không sao, lại hỏi: "Chị dâu, chị có muốn ngồi ở ghế dành cho khách quý không, có thể ngồi bên cạnh anh trai"

Quan Nguyên Bạch đồng ý, nhìn về phía Chu Phạn Phạn, chờ ý kiến của cô.

Chu Phạn Phạn: "Không cần không cần, bạn tôi đang đợi, tôi ngồi cùng họ thì tốt hơn, tôi thích ngồi ở đó."

"Vậy được rồi." Quan Tri Ý không miễn cưỡng, hỏi, "Bạn chị có bao nhiêu người?"

"Bốn người bọn tôi cùng nhau mua vé, bọn học đều là fans của cô, bọn học đặc biệt thích cô."

Quan Tri Ý cười: "Cảm ơn, sau khi kết thúc nếu rảnh nói có thể mang bọn họ tới tìm em, chúng ta có thể chụp ảnh chung."

Nếu Quan Tri Ý không chủ động đề cập, Chu Phạn Phạn sẽ không bao giờ hỏi"Chúng ta có thể chụp chung không". Cô sững người hai giây, ngay sau đó chính là mừng như điên.

"Thật sự có thể sao!"

"Có thể nha, chút nữa em sẽ gửi tin nhắn WeChat."

"Được!"

Cuối cùng, Quan Nguyên Bạch đưa Chu Phạn Phạn đi, từ phòng hóa trang đi ra, phải đi qua hành lang dài và đi ra ngoài một đoạn đường nhỏ mới có thể đến hiện trường.

Bởi vì tiệc tối sắp bắt đầu, trên hành lang có nhân viên ra vào, mỗi người đều bước đi vội vàng.

Chu Phạn Phạn len lỏi giữa họ, trên mặt giấu không được vui vẻ.

Quan Nguyên Bạch nghiêng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Phạn Phạn, anh nhìn một hồi, khóe miệng khẽ nhếch: " Vui vẻ vậy sao."

"Đương nhiên!!"

Chu Phạn Phạn quay đầu nhìn anh: "Chụp ảnh chung đó! Em thậm chí còn không dám nghĩ đến! Nếu nhóm Hiểu Thiên biết, họ sẽ vui vẻ biết bao! Lúc trước họ vẫn luôn liên tục nói rằng họ muốn chữ ký và chụp ảnh chung, nhưng họ chỉ nói thôi, không có thật sự cảm thấy có thể thực hiện, nhưng hiện tại thật sự có thể, các cậu ấy khẳng định sẽ siêu cấp siêu cấp vui vẻ ——"

Chu Phạn Phạn càng nói càng hưng phấn, quơ chân múa tay, che giấu không được hưng phấn.

Quan Nguyên Bạch nhớ tới trước kia anh rất tức giận khi cô theo đuổi em gái anh ,nhưng bây giờ nhìn thấy cô như vậy, cảm thấy cũng không khó chịu nữa, ngược lại...... Còn rất vui vẻ.

Có một cảm giác bị lây nhiễm bởi niềm vui của cô.

Chu Phạn Phạn còn đang suy nghĩ, cách đó không xa, một nhân viên chạy tới, sắp đụng phải cô, Quan Nguyên Bạch tay mắt lanh lẹ, nháy mắt ôm cô kéo về phía mình.

"Cẩn thận!"

Nhân viên hầu như không đụng qua, nói câu "Xin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net