Chap 40.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, Quan Nguyên Bạch bởi vì Chu Phạn Phạn thua ba ván, lại uống thêm sáu ly.

Bây giờ cô không dám chơi, sợ đợi lát nữa lại thua tiếp, Tống Lê lại nghĩ ra cái chiêu gì tới chờ bọn họ.

"Tốt nhất là em không nên chơi nữa, vận may em thật không tốt......"

Quan Nguyên Bạch nhất thời không nghe rõ, nhích lại gần người cô, "Hả? Em nói cái gì?"

Anh đến gần hơn, rõ ràng vẫn còn một chút khoảng cách, nhưng Chu Phạn Phạn lại cảm giác hơi thở anh dường như ngay bên tai.

Cô nhẹ rụt, đảo mắt sang một bên , nhìn vào mắt anh.

Chỉ cảm thấy anh giờ phút này trong mắt cảm xúc giống như một quả cầu lửa, ngọn lửa ấm áp, không bùng cháy, chỉ là đang chậm rãi đốt cháy một thứ gì đó.

Cô vội ngoảnh mặt đi, tim run lên lạ thường.

Cô mơ hồ cảm thấy...... ánh mắt anh, có điểm không đúng lắm, nhưng cô không thể nói chính xác được.

Là bởi vì uống nhiều quá sao.

"Tại sao không nói?"

Chu Phạn Phạn: "Không...... Em chỉ là cảm thấy nếu em chơi, em sẽ luôn thua."

Quan Nguyên Bạch cười khẽ: "Không sao, thua thì anh uống là được."

"Đúng vậy, tửu lượng anh ấy rất tốt." Quan hề cười nói, "Phạn Phạn, không cần lo lắng cho anh ấy."

Dưới sự la ó của mọi người, Chu Phạn Phạn đành phải chơi mấy ván nữa.

Có lẽ đã thanh thạo hơn nên lần này họ không thua liên tục mà thậm chí còn thắng gấp đôi trong một ván bài, Tống Lê cùng Thích Trình Diễn đều vì điều này mà mất rất nhiều lợi thế.

"Chậc, tại sao chỉ có hai chúng tôi, Quan Hề thì lại không sao, Phạn Phạn, cô làm Quan Hề uống đi?" Tống Lê bất mãn nói.

Chu Phạn Phạn có chút hăng hái khi thắng: "Tôi sẽ không làm thế, là do các anh quá cùi bắp thôi."

"......"

Quan Nguyên Bạch nhịn không được cười một cái, trong mắt tràn đầy đắc ý.

Tống Lê vẻ mặt chua xót, lại chỉ vào Quan Hề: "Không phải là do có người lén xem bài của tôi sao."

Quan Hề trừng mắt nhìn qua: "Nói ai đấy, bảo bối nhà tôi là người kém cỏi vậy sao."

Giang Tùy Châu ngồi bên cạnh cong môi uống một ngụm nước bên cạnh: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nói nhiều như vậy."

"Đúng vậy!" Quan Hề nói và dựa vào Giang Tùy Châu, Giang Tùy Châu hiểu ý, giúp cô uống nước.

Hai người hiểu rõ nhau, lời nói cũng chưa nói liền biết đối phương muốn làm cái gì.

Chu Phạn Phạn có chút tò mò mà nhìn hai người họ, nhưng những người khác dường như đã miễn nhiễm với hành vi của họ, không hề gợn sóng.

Sau đó, Chu Phạn Phạn chơi thêm hai ván , lúc này mới đứng dậy, nhường vị trí cho người khác chơi.

Quan Nguyên Bạch cũng đứng dậy, hai người cùng nhau ngồi ở sô pha bên ngoài.

Lúc này phim đã không có chiếu nữa, có người đang cầm microphone ca hát, còn có người ở bên này chơi xúc xắc.

"Có phải anh uống nhiều lắm rồi không?" Chu Phạn Phạn lo lắng nhìn Quan Nguyên Bạch, dù sao anh uống đều là bởi vì cô thua.

Đêm nay rượu có chút nồng, Quan Nguyên Bạch thành thật nói: "Có chút."

Chu Phạn Phạn hồ nghi nói: "Chỉ là có chút sao......"

Quan Nguyên Bạch dựa vào trên sô pha, nhìn sườn mặt cô, cười nhạt: "Em cảm thấy anh hoàn toàn say rồi sao?"

"Nhìn, cũng không tốt lắm."

Quan Nguyên Bạch nhíu mi tâm: "Còn thanh tỉnh, yên tâm đi."

Chu Phạn Phạn không yên tâm lắm, bởi vì mới vừa rồi từ bên trong đi ra anh đi có chút không vững, nghĩ đến, tốt hơn là đi ra ngoài.

Tuy nhiên, mọi người vẫn chưa rời đi, vì vậy Chu Phạn Phạn đã không hỏi Quan Nguyên Bạch muốn đi về trước không.

Sau khi ngồi hơn mười phút, Quan Hề cùng Giang Tùy Châu từ bên trong đi ra.

Nhìn dáng vẻ, có lẽ Quan Hề thắng, hứng thú bừng bừng mà cùng Giang Tùy Châu nói chuyện, Giang Tùy Châu thần sắc nhàn nhạt  nhưng hiển nhiên cũng là nghiêm túc nghe.

"Em đã giúp anh giành được một hạng mục từ Tống Lê! Anh định cảm ơn em thế nào đây."

Khi họ đến gần hơn, có thể nghe rõ ràng những gì họ đang nói.

Giang Tùy Châu ôm lấy vai cô ấy, nói: "Em muốn anh cảm ơn như thế nào."

Quan Hề: "Vậy để em suy nghĩ đã, những thứ bình thường không thể gây ấn tượng được với em đâu."

"Chỉ cần đồ vật sao? Anh cho rằng em muốn một thứ gì đó từ anh."

Quan hề ghét bỏ mà nhìn hắn một cái: "Ai thèm nghe anh vẽ bánh bao, thứ em muốn nhất định là vật chất, thứ anh lập tức có thể cho em."

Giang Tùy Châu trong mắt mang theo điểm ý cười: "Được, muốn cái gì đều được. Nhưng, anh đã vẽ cho em một chiếc bánh lớn khi nào."

"Còn không phải là do em thông minh sao, mỗi lần đều ngăn anh lại."

Quan Hề vẻ mặt kiêu ngạo nói xong, quay đầu thấy Chu Phạn Phạn đang nhìn bọn họ, liền vẫy tay với cô, "Phạn Phạn, chúng tôi phải đi trước, lần sau gặp lại."

Chu Phạn Phạn gật đầu: "Được, lần sau gặp."

Quan Hề liếc nhìn Quan Nguyên Bạch bên cạnh, đôi mắt đẹp khẽ giật: "Anh trai tôi tuy rằng ngày thường tửu lượng khá tốt, nhưng hôm nay này rượu thật sự rất nặng, lại uống rất nhiều. Phạn Phạn, đã làm phiền cô đem người về nhà rồi."

Chu Phạn Phạn vội vàng đồng ý, "Tôi sẽ, yên tâm."

Quan hề: "Được, chúng tôi đi đây, cúi chào." "Bái bai."

"Nhìn nghiêm túc như vậy?"

Chu Phạn Phạn nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ rời đi, người bên cạnh ngồi thẳng dậy, lười biếng hỏi cô.

Chu Phạn Phạn quay đầu lại: "Anh không sao chứ?"

"Không......"

Chu Phạn Phạn nói: "Không phải nhìn nghiêm túc, em chỉ là tò mò. Em nhớ rõ bọn họ ở bên nhau một thời gian dài, nhưng cảm giác mối quan hệ của họ vẫn rất tốt."

"Đã được thời gian."

"Vậy hai người họ kết hôn rồi sao?"

Quan Nguyên Bạch nói: "Rất nhanh nữa thôi."

"Ồ...... khá tốt." Chu Phạn Phạn có chút ngượng ngùng mà nói, "Lúc trước bởi vì Tiểu Ngũ, em có theo dõi Quan Hề, thấy một số tin đồn về họ trên mạng, cảm thấy nó khá thú vị."

"Cái gì thú vị."

"Hai người bọn họ yêu đương rất thú vị."

Quan Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Hiếm thấy, em cũng cảm thấy yêu đương thú vị."

Chu Phạn Phạn cười khúc khích: "Đôi khi nhìn người khác yêu nhau cũng khá thú vị."

Bài hát kết thúc, cô gái đang hát đã chọn một bài hát khác.

Chu Phạn Phạn không biết cô ấy, chỉ là cảm thấy cô ấy hát rất hay, mới vừa rồi nghe ba bài hát liên tiếp, còn rất hưởng thụ.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại của Quan Nguyên Bạch, vẫn là không nên hưởng thụ nữa thì tốt hơn.

"Em đưa anh về." Chu Phạn Phạn nói.

Quan Nguyên Bạch: "Thật đúng là đưa anh?"

"Anh uống nhiều, em khẳng định sẽ đưa anh về." Chu Phạn Phạn nói, "Muốn vào cùng bọn họ nói một tiếng rồi đi không."

Quan Nguyên Bạch: "Không cần, đợi lát nữa nhắn tin là được rồi."

"Ừm."

Chu Phạn Phạn đứng dậy, nhìn anh từ trên xuống, vươn tay: "Em, đỡ anh?"

Quan Nguyên Bạch xác thật có chút choáng váng, nhưng còn chưa đến mức không đứng dậy được. Nhưng nhìn Chu Phạn Phạn duỗi tay ra, anh dừng lại, cũng không cự tuyệt.

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí...... Ừ!" Chu Phạn Phạn vừa dứt lời, bả vai đã bị Quan Nguyên Bạch vỗ, anh chỉ khoác một cánh tay, cô lại cảm thấy nặng ngàn cân ! Cả người bị áp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net